Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

chương 58: chương 58: truyền thư tín, dám hạ sính hay không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : TRUYỀN THƯ TÍN, DÁM HẠ SÍNH HAY KHÔNG?

Editor: Luna Huang

Nga ——?

Mục Chiểu nhìn đây đối với tỷ muội dị thường thân mật, nhìn hai tay của Bạch Trân Châu chợt giơ lên, trong mắt tiếu ý toát ra hưng phấn, ngừng động tác diêu phiến trong tay, cười tủm tỉm trước mặt hai người.

Bạch Lưu Ly dán chặt bên tai Bạch Trân Châu nói thanh âm tuy nhỏ, hắn lại nghe rõ ràng, Bạch Lưu Ly là có ý hướng có ý hướng Bạch Trân Châu nhắc tới lãnh diện nam, mà một câu nói này của Bạch Lưu Ly khơi dậy phản ứng không bình thường của Bạch Trân Châu, lẽ nào Bạch Trân Châu đối với lãnh diện nam…?

Ha ha, thú vị, thật là có thú vị.

Tất cả mọi người tại chỗ cũng đưa mắt tụ trên người Bạch Lưu Ly cùng Bạch Trân Châu, bọn họ cũng muốn biết vì sao Trân Châu tiểu thư phản ứng lớn như vậy, có thể gả cho thái tử đó là mong muốn trong lòng mỗi nữ nhân, tuy rằng thái tử điện hạ đã có thái tử phi, mặc dù lớn tiểu thư là trắc phi vị, thế nhưng thái tử điện hạ tôn quý nguyện ý lấy dân dân gian chi lễ tam môi lục sính tới nghênh thú Trân Châu tiểu thư, thật xác thực như đại tiểu thư nói là thật tâm đãi Trân Châu tiểu thư, lang tài nữ mạo thiên tạo địa thiết, vì sao nhìn Trân Châu tiểu thư tựa hồ không muốn gả?

Bạch Lưu Ly cạn tiếu, dừng ở ánh mắt của Bạch Trân Châu, tựa hồ muốn nói, tỷ tỷ là muốn giết ta sao?

Sát ý xoay mình Bạch Trân Châu tụ hai tay, cuối cùng không có ngoan lệ rơi vào Bạch Lưu Ly Bạch Lưu Ly, chỉ là chậm rãi rũ xuống, tùy ý Bạch Lưu Ly ôm nàng, cố nén nội tâm cuồng nộ cùng sát ý giả bộ ngượng ngùng đẩy Bạch Lưu Ly ra, sắc mặt ửng đỏ nói: “Tỷ tỷ biết muội muội đây là đang cùng tỷ tỷ nói đùa, thái tử điện hạ thân phận tôn quý lại đã có thái tử phi nương nương, muội muội hồ đồ, làm sao có thể lấy thái tử điện hạ tới vui đùa tỷ tỷ?”

“Nếu muội muội không phải là cùng tỷ tỷ nói giỡn?” Bạch Lưu Ly dùng ngón tay trỏ xoắn xoắn bím tóc bên tai, trong mắt hàm tiếu nhiên giọng nói lại nghiêm túc không có chút tiếu ý nào, “Vương phu nhân đích xác thay thái tử điện hạ tới điện hạ tới ta nói môi, muốn thú tỷ tỷ vào cửa làm trắc phi, ta đã thay tỷ tỷ đáp ứng rồi, tỷ tỷ hôm nay chỉ cần vô cùng cao hứng chờ làm tân nương làm được.”

“Tuy rằng không phải là chính phi vị, thế nhưng phóng nhãn toàn bộ Tố thành toàn bộ Trạch quốc, ngoại trừ thái tử điện hạ, vô nhân xứng đôi với Trân Châu tỷ tỷ của ta, ta cũng không nỡ để hảo tỷ tỷ của ta gả đi thế này.” Bạch Lưu Ly vừa nói vừa giơ tay lên thay Bạch Trân Châu chính bím tóc trên vai, cười đến trong suốt, “Tỷ tỷ ngươi nhìn, bất cứ chuyện gì muội muội đều vì tỷ tỷ thâm tư thục lự, bao nhiêu người muốn nhập cửa thái tử phủ đều không được, tỷ tỷ lại có thể được thái tử dụng tâm đối đãi như vậy, không biết tiện sát bao nhiêu lòng của cô nương, lẽ nào tỷ tỷ không thích thái tử điện hạ sao?”

“Thái tử điện hạ long phượng chi tư, ai không thích?” Hai gò má của Bạch Trân Châu dũ phát đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, phảng phất kích động cùng không vui mới vừa rồi hoàn toàn không tồn tại, lông mi dài hơi rũ, hận ý cuồn cuộn.

“Vậy muội muội yên tâm, bằng không muội muội sẽ phá hủy hạnh phúc cả đời tỷ tỷ.” Bạch Lưu Ly thu tay về cười đến thoải mái, nhưng trong lòng dũ phát thưởng thức Bạch Trân Châu.

Bạch Trân Châu thông minh, cũng không tự phụ, nàng tinh tường biết bao thuở có thể tiến, bao thuở nên lui, bao thuở nhu nhẫn, biết bao thuở lấy lui làm tiến, mặc dù không biết mục đích trong lòng nàng là gì, lại cũng biết nàng làm một việc đều là cẩn thận tỉ mỉ, có mỹ mạo có tài trí có công có công cũng có thủ đoạn, Bạch Trân Châu đích xác đam khởi “Đệ nhất tài nữ” Cái danh hiệu này, nàng thưởng thức đối thủ như vậy, có quang hoa bốn phía bên người, cũng khó trách Bạch Lưu Ly sẽ bị thế nhân mắng không đáng một đồng.

Bất quá lúc này không giống ngày xưa, nàng danh hào Tu La độc y không phải là giả, nàng thưởng thức ai thì sẽ gặp cùng chơi nhiều một chút, đợi nàng thích thú qua đi, nàng muốn khi nào bóp nát cổ họng của đối phương đều là tùy thời, vừa lúc nàng hiện tại thân thủ cần mài dũa lại, cùng một người nàng thưởng thức vui đùa nhiều một chút cũng không tệ.

Huống hôg thái độ làm người của nàng không thích trương dương, người không phạm ta không phạm người, không đến nỗi đối phương không thể không chết nàng phân nửa sẽ không vội vã đem nàng đẩy vào tử lộ, cẩu vội sẽ nhảy tường, huống là người, Bạch Trân Châu thông một người minh xinh đẹp như vậy thích hợp nhất dùng lửa nhỏ từ từ đun, mới có thể đem nàng chân chính phẩm tính, ‘Mạng người’ đun lửa nhỏ, thú vị nhất.

“Khụ khụ ——” Rốt cục, nhìn bầu không khí tỷ muội tình thâm này bị một đạo tiếng ho khan trầm thấp đánh vỡ, Bạch Trân Châu tựa hồ lúc này mới chú ý tới Mục Chiểu ngồi ở một bên, rất nhanh cởi ngượng ngùng trên mặt ra nhìn về phía Mục Chiểu, rất là lễ phép nói, “Mục đại thiếu gia.”

“Ai, nghĩ đến Trân Châu cô nương đây là đang trách Mục mỗ mấy ngày trước đây cùng ngươi đoạt mã xa, nên cố ý không nhìn Mục mỗ, nếu không có một tiếng này của Mục mỗ, chỉ sợ Trân Châu cô nương thẳng đến lúc rời đi cũng sẽ không chú ý tới Mục mỗ ngồi ở đây.” Mục Chiểu làm ra một bộ biểu tình bị thương, nặng nề mà thở dài, tỏ vẻ mình bị sao lãng đến ưu thương, bất quá rất nhanh lại đổi thành ý bất cần đời như hắn của ngày thường, Bạch Trân Châu liền muốn giải thích thì giơ chiết phiến trong tay lên ngăn chặn lời của nàng, “Đừng, Trân Châu cô nương nghìn vạn lần không nên giải thích cái gì, Mục mỗ biết đến, hôm nay Mục mỗ đến cũng không phải tới nghe giải thích của Trân Châu cô nương, chủ yếu là đến cùng Bạch gia chủ bàn bạc đại sự, nếu là có thể nói, thỉnh Trân Châu cô nương dời bước thế nào? Đương nhiên nếu như Trân Châu cô nương muốn lưu lại nghe cũng không có gì không thể.”

“…” Mục Chiểu coi như nhà mình không để cho chút mặt mũi nào cằn nhằn lẩm bẩm để mọi người trong sảnh thẹn thùng, Bạch Trân Châu vốn là hận lòng của đang nghe Mục Chiểu nói xong suýt nữa lần thứ hai phun trào, chỉ có thể khẽ mỉm cười nói, “Đã là đại sự muội muội, ta liền lưu lại vừa nghe một cái, để tránh khỏi muội muội một mình đắn đo bất định chủ ý, đúng không muội muội?”

“Nếu tỷ tỷ muốn nghe, vậy liền cùng nhau ngồi xuống nghe một chút Mục đại thiếu gia đến tột cùng nói cái đại sự gì.” Bạch Lưu Ly đi trở về chủ vị, ống tay áo nhất thản nhiên nhập tọa, không quên thưởng thức lãnh ý trong mắt Bạch Trân Châu lóe lên rồi biến mất, vị trí này, Bạch Trân Châu cả đời đều mơ tưởng ngồi trên.

“Kỳ thực cũng không phải đại sự gì, chính là việc lãnh diện nam muốn thú Bạch gia chủ.” Mục Chiểu nhẹ lay động chiết phiến, tuyệt không gấp chậm rãi nói, hình như thực sự như hắn nói một dạng không phải đại sự gì, nhưng hết lần này tới lần khác đây cũng là đại sự liên quan đến chung thân, “Nếu là Mục mỗ không có nhớ lầm, Mục mỗ đây là lần thứ ba hướng Bạch gia chủ làm mối rồi?”

Bạch Lưu Ly cười nhưng không nói, khẽ gật đầu, Mục Chiểu ba một tiếng một tay vỗ đến trên bàn, hài lòng nói: “Tốt lắm, vậy tiểu gia trước hết không nói nhiều phế ngôn nữa, trước hết tổng kết hỏi một câu, Bạch gia chủ, cửa hôn sự này ngươi đến cùng có đáp ứng hay không? Đáp ứng tiểu gia sẽ không nói nhảm nữa, nếu là không đáp ứng, để thị nữ chuẩn bị một mộc bồn đến, đỡ phải Bạch gia chủ đến lúc đó ngại nước bọt của tiểu gia ngập hết ngươi.”

Ngôn hành cử chỉ của Mục Chiểu để đám người xung quanh khẽ nhíu mày, chỉ có Bạch Lưu Ly cạn tiếu, Bạch Trân Châu thần sắc lạnh lùng.

“Bạch mỗ cuộc đời này chỉ gả một nam nhân chỉ thú mỗi Bạch mỗ một thê, chỉ đợi Bạch mỗ một người tốt, không thu thông phòng, không nạp tiểu thiếp, yêu cầu này của Bạch mỗ đối với phu quân tương lai mình nghĩ đến Mục đại thiếu gia là biết đến, không biết Mục đại thiếu gia đã từng chuyển đạt cho Vương gia?” Bạch Lưu Ly dùng dư quang của khóe mắt phiêu đến hai tay nắm chặt thành quyền đặt ở trên đầu gối của Bạch Trân Châu, cười đến khóe mắt hiện tiếu văn.

“Nào chỉ là truyền đạt, quả thực chính là một chữ không kém đến sắc mặt biểu tình gì khi Bạch gia chủ nói những lời này là gì đều nhất ngũ nhất thập cùng lãnh diện nam kia nói.” Mục Chiểu vừa nói một bên từ trong lòng rút ra giấy Tuyên Thành mễ sắc giấy đưa cho Bạch Lưu Ly, “Bạch gia chủ bản thân liền biết ý nghĩ của hắn, tuy rằng trang giấy này Mục mỗ để trong lòng nên hơi nhăn một chút, nhưng miễn cưỡng cũng có thể đpjc, Bạch gia chủ liền xem một chút đi.”

Mục Chiểu an vị ở cái ghế của mình hướng Bạch Lưu Ly vẫy giấy Tuyên Thành trong tay, hoàn toàn không có dự định đứng dậy mang tờ giấy đến trước mặt Bạch Lưu Ly, vẫn là thị nữ đứng ở hắn sau lưng đứng ở hắn tay mắt lanh lẹ mang giấy Tuyên Thành trong tay Mục Chiểu tiếp nhận tiến lên đưa cho đại tiểu thư, vội vã hai tay trình lên cho Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý thái độ lôi thôi lếch thếch của Mục Chiểu, chỉ là cười nhạt tiếp nhận giấy Tuyên Thành hơi nhăn thị nữ trình lên, mùi thơm ngát của mực nước liền xông vào mũi, nhất phó bút lực mạnh mẽ lại không mất tư thái ưu mỹ hành thư sôi nổi trên giấy, chỉ một mắt liền để kẻ khác tâm thanh thần di.

Giấy mễ sắc bốn năm tấc, bất quá giản đơn nói mấy câu, lại lệnh Bạch Lưu Ly hơi giật mình, Bách Lý Vân Tựu, giả bộ nghiêm túc như vậy, cứ như chân tướng thật tình muốn thú nàng vi thê.

“Tỷ tỷ mới vừa rồi không phải nói lo lắng muội muội tự mình đắn đo bất định sao? Vậy bây giờ tỷ tỷ thay muội muội nhìn phong thư này một cái, nhìn nội dung trong thư muội muội có hay không có thể tin.” Bạch Lưu Ly đẩy giấy, nhìn về phía sắc mặt không tốt của Bạch Trân Châu hỏi, Bạch Trân Châu khi nhìn đến Mục Chiểu đem thư từ trong lòng xuất ra trong lòng cũng đã có chút đứng ngồi không yên, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm thư trong tay Mục Chiểu, nếu không phải lcự tử chủ của nàng đủ, chỉ sợ nàng từ lâu tiến lên đem lá thư này đoạt tới tay, chỉ vì nàng so với Bạch Lưu Ly càng muốn biết nội dung trong thư.

Bạch Lưu Ly nói đem thư nhẹ nhàng đẩy một cái ra phía trước, thị nữ liền vội vàng tiến lên hai tay tiếp nhận, đem thư đauw tới trước mặt Bạch Trân Châu, thư đang ở đang ở trước mắt, Bạch Trân Châu kềm nén không được nữa lòng run rẩy trong lòng, cấp cấp đem thư tiếp nhận, mở, hai tay mạnh run lên, mâu quang hoảng động.

Chỉ vì mực hương nhàn nhạt tản ra mấy hàng chữ: Ta, Bách Lý Vân Tựu, chung ta một thế, đắc một nhân tâm, bạch thử bất ly, không nạp thiếp thất, không thu thông phòng, nếu có vi thử thề, định trời tru đất diệt.

Dưới góc phải trong thư có tên họ của Bách Lý Vân Tựu, còn có một cái dấu tay đỏ, nhan sắc tiên diễm, vừa in không lâu, nếu là cẩn thận tỉ mỉ, còn có thể nhìn ra được dấu tay kia là dùng tiên huyết in lại.

Mạnh mẽ duyên dáng tự thể, động nhân thệ ngôn, bắt mắt lạc khoản, bắt mắt dấu tay, mỗi một dạng đều lộ ra thực tâm Bách Lý Vân Tựu muốn thú Bạch Lưu Ly, khiếp sợ cùng không cam lòng của Bạch Trân Châu có thể nghĩ, đó là đó là cũng không khỏi biết rõ thệ ngôn động dung giả tạo như vậy, ở nơi này nam tôn nữ ti phong kiến mê tín, có bao nhiêu nam nhân có thể tài cán vì một nữ tử phát hạ thệ ngôn như vậy? Huống chi là một nam nhân của chính mình căn bản cũng không yêu mình?

Mẫy hàng chữ ngắn ngủi, để Bạch Lưu Ly dũ phát muốn biết nam nhân tình nguyện lấy thệ ngôn như vậy ràng buộc nữ nhân mình muốn thú nhưng không thương, đến tột cùng là một người như thế nào?

“Tê ——” Nhỏ nhẹ một tiếng thanh âm trang giấy bị xé vang lên, Bạch Trân Châu đúng là nhất thời không khống chế được tim của mình đem giất trong tay xé thành hai mảnh, Bạch Lưu Ly giả vờ kinh ngạc nói, “Tỷ tỷ làm sao vậy? Lẽ nào Vân vương gia viết cái gì lệnh tỷ tỷ không vui? Hay là tỷ tỷ cho rằng Vân vương gia không phải là phu quân trong cuộc đời này của muội muội, nên thay muội muội đem thư xé đi?”

Địa vị của Bách Lý Vân Tựu trong lòng Bạch Trân Châu, đến tột cùng nặng đến trình độ nào, có thể để cho nàng lặp đi lặp lại nhiều lần địa không khống chế được.

“A, thực sự là xin lỗi muội muội, tỷ tỷ không nghĩ qua là đem thư của ngươi xé hỏng, mong rằng muội muội chớ trách tỷ tỷ mới tốt.” Lòng của Bạch Trân Châu cố nén, sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc nói, “Tỷ tỷ đích xác cho rằng Vân vương gia không phải là phu quân của muội muội, tỷ tỷ cũng cùng muội muội nói qua, muội muội cũng đã đáp ứng tỷ tỷ rồi không phải sao?”

Trong lòng của Bạch Lưu Ly đến tột cùng đang đánh cái chủ ý gì? Lại để cho nàng đoán không ra.

“Ai ai ai, Trân Châu cô nương lời ấy sai rồi, lời ấy sai rồi!” Bỗng nhiên, Mục Chiểu cắm vào nói, không quên giơ tay lên lung lay chiết phiến tỏ vẻ sự hiện hữu của hắn, bất mãn nhìn chằm chằm Bạch Trân Châu, “Mục mỗ cảm thấy Bạch gia chủ cùng Vân vương gia thiên tạo địa thiết một đôi, nga, đương nhiên, giống Trân Châu cô nương cùng thái tử điện hạ trời đất tạo nên không phải là một cái tuyến thượng, Bạch gia chủ hung ác phá tướng, Vân vương gia đáng sợ xấu xí, đây chẳng phải là vừa đứng một đôi sao?? Không chỉ có là phối, còn là tuyệt phối! Vân vương gia không phải là phu quân cuộc đời này của Bạch gia chủ, còn có ai? Lẽ nào cũng là thái tử điện hạ?”

Mục Chiểu nói lệnh Bạch Trân Châu đem mi tâm túc càng lúc càng chặt, Mục Chiểu này đột nhiên trở về thành công tử ca nhàn tản, vì sao mọi chuyện cùng nàng đối nghịch? Người như vậy nếu là không thành bằng hữu được mà chỉ có thể trở thành là đối thủ, nàng tất phải nghĩ biện pháp tương kì diệt trừ!

Đám người còn lại nghe được Mục Chiểu không biết tốt xấu lấy thái tử mà nói chơi như thế không khỏi buộc chặt inh thần, liền sợ có ai nghe được những lời đại bất kính này liên lụy bọn họ tao ương, chỉ có trong lòng ba vị chủ tử này nmghĩ cùng bọn họ không giống, chỉ thấy Bạch Lưu Ly như không có nghe được lời nói của Mục Chiểu cùng Bạch Trân Châu, chỉ cười nhạt nói: “Giấy trắng mực đen vân tay hồng, điều kiện thứ nhất của Bạch mỗ, Vân vương gia là đáp ứng rồi.”

“Khó có được Bạch gia chủ hôm nay không có vừa lên tiếng chính là cự tuyệt, lẽ nào Bạch gia chủ trải qua mấy ngày nữa thâm tư thục lự rốt cục nghĩ thông suốt đời này nếu không phải gả Bách Lý Vân Tựu liền đều không thú được nam nhân tức phụ, đời này sẽ lại cũng không ai thèm thú?” Mục Chiểu thiêu mi cười hỏi Bạch Lưu Ly, trắng ra nói hoàn toàn tựa hồ hoàn toàn không Bạch Lưu Ly xem là nữ nhân.

“Có thể Mục đại thiếu gia nói không sai.” Bạch Lưu Ly không ngại.

“Đó chính là nói mặt lạnh xấu nam nhân có hi vọng rồi?” Mục Chiểu đem lông mi nhướng càng cao, tiếp tục nói, “Bạch gia chủ nói điều kiện thứ nhất, như vậy liền ý nghĩa có điều kiện thứ hai thứ ba, nói đi, Mục mỗ nghe, nếu là lãnh diện nam đều có thể tiếp thu cũng đáp ứng điều kiện của Bạch gia chủ, Bạch gia chủ nhanh lên gả đi, đỡ phải Mục mỗ luôn luôn phải chạy đến Bạch phủ này, người không biết còn tưởng rằng là Mục mỗ hướng Bạch gia chủ cầu thân, may là Mục mỗ hôm nay thông minh , một đường thanh minh mà đến không để mọi người hiểu lầm.”

“…” Chúng nhân vô ngôn, ngay khi Bạch Lưu Ly muốn mở miệng thì, Bạch Trân Châu chợt trước mặt nàng, lo âu nhỏ giọng hỏi: “Muội muội không phải là thực sự muốn gả cho Vân vương gia, đúng không? Muội muội đã đáp ứng tỷ tỷ.”

Bạch Lưu Ly một lần nữa sống lại đến tột cùng thay đổi bao nhiêu, đầu óc thay đổi thông minh bao nhiêu? Mới vừa có trong nháy mắt, nàng cảm thấy Bạch Lưu Ly tựa hồ đã biết toàn bộ sự tình, thậm chí ngay cả nghĩ cách trong lòng nàng luôn luôn chôn dấu vô cùng tốt cũng không hướng người nói lên tựa hồ cũng đoán được, bằng không nàng sẽ không cố ý bên tai nàng đề cập chuyện của Vân vương gia, bằng không nàng cũng sẽ không ngay lúc Mục Chiểu trở lại vì Vân vương gia làm mối trước mặt mọi người đáp ứng đem nàng gả cho Hạ Hầu Sâm!

Nàng muốn nguyện được một nhân tâm bạch đầu bất tương ly! Nàng muốn một người như vây! Không phải là quyền lực cũng không phải địa vị càng không phải là trắc phi của Hạ Hầu Sâm! Bạch Lưu Ly để cho nàng không chiếm được người nàng yêu, như vậy nàng để Bạch Lưu Ly mau chóng đi gặp diêm vương!

Nhưng nàng không quá tin tưởng, ngay cả Phúc ma đều không nhìn ra cái ý nghĩ này của nàng, Bạch Lưu Ly dù cho trở nên như thế nào đi nữa cũng sẽ không đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, Bạch Lưu Ly sở dĩ phải làm như vậy, chỉ sợ là đã biết cái gì, từ tiếu ý đạm mà giả tạo của nàng là biết được nàng không còn là Bạch Lưu Ly tâm tư ngu xuẩn lúc trước nữa, nhìn ánh mắt của Bạch Lưu Ly hàm chứa nhàn nhạt tiếu ý tựa hồ vạn sự bất kinh bất cụ, nàng biết qua không được bao lâu nàng cùng Bạch Lưu Ly không cần lại dùng giả tạo của tỷ tỷ muội muội tương xưng, chỉ là nàng không nghĩ tới Bạch Lưu Ly có thể so với nàng suy đoán có động tác sớm hơn, đến nỗi nàng thất sách lớn như vậy, nàng vốn tưởng rằng nàng có thể thu được tin tức tốt Bạch Lưu Ly bị Hạ Hầu Sâm thu làm trắc phi, lại không biết mình bị Bạch Lưu Ly tính toán!

Bạch Lưu Ly, ta có thể để cho ngươi chết một lần, là có thể để ngươi chết lần thứ hai!

“Tỷ tỷ đừng nóng vội, trước nghe một chút điều kiện thứ hai, chỉ sợ Vân vương gia nghe xong điều kiện thứ hai của ta xong không bao giờ muốn cùng ta dính vào quan hệ.” Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng đẩy Bạch Trân Châu đang cản ở trước mặt mình ra, lời tuy nói với nàng, lại không ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, chỉ là nhìn về phía Mục Chiểu, nói, “Vân vương gia từng nói qua, sính lễ do Bạch mỗ tự mình chọn, không sai chứ, Mục đại thiếu gia?”

“Không sai.” Từ Vân vương phủ xuất phát trước đó lãnh diện nam đích xác đã nói như vậy.”

“Sính lễ của Bạch mỗ muốn rất đơn giản, Mục đại thiếu gia có thể rõ ràng.”

“Chờ một chút! Mục mỗ tự nghe, liền sợ liền sợ nói lãnh diện nam kia không tin, phải gọi một người cùng nghe mới được.” Bỗng nhiên Mục Chiểu giơ tay lên cắt đứt lời của Bạch Lưu Ly, sau đó đem chiết phiến thu về đánh lên bàn nhỉ rồi chỉ tay hướng ngoài thính cất giọng nói, “Thính Phong còn không nhanh lên tới nghe một chút nữ chủ tử tương lai của ngươi chỉ chút sính lễ gì?”

Thính Phong ngay từ đầu đứng ở ngoại môn phòng tiếp khách không có ý định đi vào thính nghe được Mục Chiểu vừa hô như thế, dù cho không muốn xuất hiện cũng không khỏi không xuất hiện, ai bảo Chiểu thiếu gia tẫn làm chuyện mất mặt rồi lại thập phần đáng chú ý, làm hắn đều muốn cách Chiểu thiếu gia rất xa, để tránh khỏi chính hắn ngày sau hành vi cũng không bình thường, Thính Phong bước vào cánh cửa hướng cùng Mục Chiểu hơi khom người, lại cô đơn loại bỏ Bạch Trân Châu.

“Được rồi, Bạch gia chủ có thể nói.” Mục Chiểu nhìn Thính Phong ở bên cạnh hắn sau khi đứng vững lại nở nụ cười hướng Bạch Lưu Ly gật đầu nói.

“Thỉnh Mục đại thiếu gia cùng Thính Phong công tử đem sính lễ Bạch mỗ nhắc tới nhất ngũ nhất thập truyền đạt cho Vân vương gia.” Chợt có một trận gió thu nhập trong sảnh, nhẹ nhàng phất động chuông bạc của Bạch Lưu Ly lập tức vang lên tiếng chuông dễ nghe, “Nếu là Vân vương gia có thể chiếu theo sính lễ Bạch mỗ chỉ điểm hạ sính, Bạch mỗ liền đáp ứng gả cho Vân vương gia, nhất sinh nhất thế, bạch đầu bất ly.”

“Bất quá chỉ sợ sính lễ Bạch mỗ mong muốn, Vương gia không cho được.”

Vân vương phủ, thái dương chiếu xéo đem Ngân Ngọc hồ nhuộm thành quất sắc, trên mặt hồ, tiểu thuyền đang lẳng lặng rạch trên mặt nước một đạo thật dài rung động, cắt hoàng hôn đẹp đẽ trong kính cảnh, chợt có một con chim nhỏ bay qua, vốn định dừng trên ô mui thuyền, lúc bay thấp mới phát hiện ô mui thuyền có hải đông thanh đen thui, nhất thời kinh hô một tiếng lại cao bay đi.

Bách Lý Vân Tựu ngồi ở mũi thuyền, trong tay đang cầm một ly trà, nhìn chăm chú vào ánh tà dương Tây Thiên, ánh dương quang đem bóng dáng của hắn kéo dài dài, Vọng Nguyệt phe phẩy tưởng, hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở mũi thuyền, cũng chưa hề đụng tới, an tĩnh như tôn tượng đá, một lúc lâu, thẳng đến trà nóng trong tay hắn dần dần không có ôn độ, hắn mới đưa lưng về phía Thính Phong ngồi an tĩnh phía sau hắn như không tồn tại nhàn nhạt hỏi: “Lưu Ly muốn sính lễ gì mới bằng lòng gả cho bổn vương?”

“Bạch tiểu thư nói, sính lễ nàng muốn, gia không cho được.” Thính Phong bị xưng hô của Bách Lý Vân Tựu đột nhiên đối với Bạch Lưu Ly vô cùng thân thiết có chút không thích ứng, nghĩ đến lời của Bạch Lưu Ly, có chút bất an nói.

“Nói đi.” Bách Lý Vân Tựu thần sắc đạm nhiên, gợn sóng không sợ hãi.

“Thứ nhất, máu của gia.” Thính Phong có chút lo sợ, Bạch Lưu Ly này thật là dám mở miệng.

“Sau đó?” Bách Lý Vân Tựu hơi ngước mắt, vẫn đồng mâu vô cảm nhỏ nhẹ biến hóa, chỉ bất quá giấu dưới mặt nạ vô nhân nhìn thấy mà thôi.

“Thứ hai, thịt của gia.” Thính Phong cau mày, trên trán toát ra mồ hôi lạnh thật mỏng, đây là sính lễ sao?

“Còn có?” Bách Lý Vân Tựu thiêu thiêu mi, giọng nói tựa hồ dẫn theo tiếu ý nhàn nhạt.

“Thứ ba, mắt…của gia…” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Thính Phong hơi run, nhịn không được giơ tay lên thấm thấm mồ hôi trên trán, mi tâm nhíu chặt, mắt lộ ghét bỏ.

Bạch Lưu Ly đại ác nữ này, ở nơi này là sính lễ cần, rõ ràng là cần mạng của gia! Nàng căn bản không muốn gả cho gia!

“Nguyên lai Lưu Ly mong muốn cả người của ta.” Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt cười ra tiếng, đánh nhịp, “Hảo, hạ sính.”

—— đề lời nói ngoài ——

Khán văn của cô lạnh có thể hay không thường thường đi ra cùng thúc lời nói nói? Coi như là thổ cái rãnh thúc cũng được a! Chí ít để thúc biết có cô lạnh đang nhìn văn a! Thúc mỗi ngày gõ chữ đáo hừng đông nhất hai điểm, ngày thứ hai sớm giờ rưỡi phải đi làm, tịch mịch đi trước thực sự đĩnh luy.

A-men ——

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio