Trong lúc đánh đàn, ánh mắt của Nhạc Linh Vy thỉnh thoảng dừng lại trên người Ngọc Cô Hàn, thế nhưng Ngọc Cô Hàn dù là một lần cũng không thèm nhìn nàng, Nhạc Linh Vy không khỏi có chút thất vọng.
Nhị hoàng tử theo Hoàng thượng đi vi hành chưa về, Tam hoàng tử thì từ nhỏ đã ra ngoài đi tu luyện, rất ít khi hồi kinh, Tứ hoàng tử là con trai của Hiền phi, chung quy cũng chỉ là xếp cuối cùng trong các hoàng tử, nếu nàng đã muốn bay lên đầu cành cây thì nhất định phải làm cho Ngọc Cô Hàn chú ý tới nàng!
Ngọc Cô Hàn lúc này nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là gọi một gia nhân lại nói: "Ngươi đi mời thái y trong cung qua phủ tướng quân một chuyến coi xem Nhạc tiểu thư thế nào rồi."
Chiến Liên Thành nghe thấy được, ánh mắt lạnh nhạt nói: "Thái Tử có vẻ rất quan tâm nàng."
Nhưng chẳng phải thiên hạ đồn đại rằng, Nhạc Thiên Tuyết là si mê Tứ hoàng tử đấy sao?
Ngọc Cô Hàn khẽ cười, nói: "Chỉ là quan tâm một chút, Bổn cung từ nhỏ cùng nàng lớn lên, quan hệ tự nhiên là không tồi."
Nhưng kỳ thực chỉ là một mình Ngọc Cô Hàn nói như vậy, chứ Nhạc Thiên Tuyết nàng thì hoàn toàn lại không nghĩ như vậy.
Lúc này, Hạo Nguyệt từ bên ngoài đi vào, khẽ nói thầm bên tai Chiến Liên Thành: "Tần Phó tướng đến rồi, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Tiếng nhạc du dương vẫn không ngừng vang lên, Nhạc Linh Vy lúc này vẫn chưa đàn xong từ khúc, Chiến Liên Thành đã cùng Hạo Nguyệt rời khỏi Hành cung.
Ngọc Cô Hàn đã thấy nhiều nữ tử tài hoa hơn người nên đối với Nhạc Linh Vy, một chút hứng thú căn bản cũng không có.
Chỉ có Ngọc Nam Phong ngây dại nhìn Nhạc Linh Vy, ánh mắt hoàn toàn một vẻ si mê, nàng vừa mới biểu diễn xong, hắn liền không ngớt lời ca ngợi Linh Vy nàng, điệu bộ khoa trương cứ như là sợ người khác không biết hắn thích Nhạc Linh Vy không bằng.
Tiếc rằng tâm trạng Nhạc Linh Vy lúc này là vô cùng buồn bực, tại sao Ngọc Cô Hàn lại không để ý tới nàng dù chỉ một chút?!
Thấy Ngọc Cô Hàn đứng dậy đi tới nơi khác, Nhạc Linh Vy liền vội vàng đi theo sau, nàng thế này là muốn cùng Ngọc Cô Hàn sáo sáo cận hồ đây mà.
(sáo sáo cận hồ: lôi kéo làm quen)
Chỉ thấy tội nghiệp thay Ngọc Nam Phong kia, hắn đi tìm một vòng cũng không gặp được Nhạc Linh Vy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, hắn còn nghĩ hôm nay sẽ cùng Linh Vy nàng thân mật trò chuyện, ai dè trái ngược lại hoàn toàn, trước mặt hắn bây giờ lại chính là Nhạc Thiên Tuyết!
"Nhạc Thiên Tuyết, không phải ngươi nôn thốc nôn tháo nên phải nằm bẹp giường ở phủ tướng quân đấy sao? Thế nào bây giờ lại đến đây được?" Ngọc Nam Phong vừa thấy nàng, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Vẻ mặt Nhạc Thiên Tuyết lúc này cũng không hề dễ coi, thế quái nào trước đây nguyên chủ lại si mê tên Ngọc Nam Phong đến vậy kia chứ?!
Nàng chẳng buồn quan tâm hắn nói gì, chỉ lãnh đạm nói: "Ngươi có biết Chiến Vương gia bây giờ ở đâu không? Nếu không biết thì cút ngay đi!"
Ngọc Nam Phong sững sờ, hắn không nghe lầm chứ?
Nhạc Thiên Tuyết lại dám gầm hắn! Gầm lên với hắn cơ đấy!
Trên mặt hắn lộ vẻ tức giận: "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi dám to gan nói chuyện với Bản hoàng tử như vậy sao?!"
"Tránh ra! Ta không có nhiều thời gian đôi co với ngươi!"
Nhạc Thiên Tuyết liếc hắn một cái, xem ra Ngọc Nam Phong là không biết rồi, hiện tại cũng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian, nàng không có rãnh mà cùng Ngọc Nam Phong hắn lảm nhảm.
Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp xoay người rời đi, Ngọc Nam Phong thấy nàng xem thường mình như vậy, trong lòng lập tức phẫn nộ!
Nhạc Thiên Tuyết hỏi thăm một chút mới biết được Chiến Liên Thành lúc này đang ở hậu viện.
Từ phía xa, nàng nhìn thấy Chiến Liên Thành ngồi ở trong lương đình, Hạo Nguyệt đứng bên cạnh hắn, mà Phó tướng kia thì đang khom người xuống báo cáo cho Chiến Liên Thành chuyện gì đó.
Chiến Liên Thành cau mày, tựa hồ hắn đã nghe được chuyện phiền toái gì.
"Vương gia, những điều thuộc hạ nói đều là chính xác trăm phần trăm." Lần này Phó tướng liền quỳ trên mặt đất, mong muốn Chiến Liên Thành hắn tin tưởng những gì mình nói.
Ánh mắt Chiến Liên Thành đảo một cái,lập tức trở nên lạnh lẽo đến ghê người.
Tần Phó tướng bỗng thấy rùng mình, dường như hắn cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ Chiến Vương gia đang bóp ngẹn hắn!
Chiến Liên Thành chậm rãi đáp lời: "Nơi này có nhiều người âm thầm mai phục như vậy, ngươi kêu Bản vương tin ngươi?"
Phó tướng nghe xong, trong lòng thầm than một tiếng, quả nhiên là đã bị tên Cẩu Vương gia này phát hiện!
Tay của hắn liền khẽ động, phóng ra một ám tiễn hướng thẳng vào Chiến Liên Thành!
Chiến Liên Thành chưa bao giờ thể hiện công phu của mình ở bên ngoài, Phó tướng cho là hắn chỉ được cái mưu trí chứ năng lực tự vệ thì nửa điểm cũng không có!
Ai ngờ, Phó tướng đã đoán sai hoàn toàn.
Chiến Liên Thành chỉ vung tay lên, viên ám tiễn kia đã lập tức bị hắn hất bay ra!
Phó tướng hơi kinh ngạc, hắn phản xạ nhanh liền khôn khéo đảo người lùi về phía sau!
Đồng thời, mấy tên hắc y nhân từ bốn phía lộ ra, cung nỏ trong tay đã sẵn sàng, một rừng mũi tên lập tức được bắn ra!
Hạo Nguyệt liền rút kiếm, đem mũi tên quét sạch ra, Chiến Liên Thành cũng dùng nội lực của mình hất ngược mũi tên ra, nhưng cho dù là vậy thì hai người cũng không thể một lúc chống đỡ được cả một rừng mũi tên liên tiếp bắn ra!
Quan trọng hơn nữa, Chiến Liên Thành hắn hiện tại không thể để lộ bí mật của mình ra bên ngoài!
Mắt thấy một mũi tên đã sắp đâm vào Chiến Liên Thành!
Nhạc Thiên Tuyết biết hắn sẽ ngồi mãi như thế, chỉ vì bảo vệ bí mật của mình, hắn ngay cả tính mạng của mình cũng không cần sao?!
Tình thế khẩn cấp, Nhạc Thiên Tuyết nhanh tay rút ra một cây trâm trên tóc mình trực tiếp phóng tới, nàng vận dụng kĩ thuật của mình, đem cây trâm kia bắn ngay vào thân mũi tên!
Chiến Liên Thành hơi sững người, quay đầu lại nhìn, thấy Nhạc Thiên Tuyết đang chạy lại phía mình, còn đặc biệt tức giận phun ra một câu: "Vào lúc này mà ngươi còn giả vờ cái gì nữa? Không muốn sống nữa sao?!"