Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

chương 173: người giật dây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lão nhân kia căn bản là không đem hạo Nguyệt để vào mắt. Nhìn xem Nhạc Thiên Tuyết. Nói: "Rơi đầu. Ta là chỉ tìm một tiểu nhóc con đọ sức một chút mà thôi. Điều này cũng muốn rơi đầu. Cùng ta đọ sức một chút. Đã biết rõ nàng là thật là giả rồi."

Hơn nữa hắn cảm thấy. Quỷ y cô nương căn bản là không lợi hại như vậy. đều là người khác nói khoác mà thôi.

Tất cả mọi người là nhìn xem. Cũng là nhìn xem Nhạc Thiên Tuyết nói chuyện.

Lúc trước Nguyên Thiên Tứ đến Kinh Thành. Nhạc Thiên Tuyết còn đi theo Nguyên Thiên Tứ phía sau nói hắn là sư phụ. Hiện tại lại nói Nhạc Thiên Tuyết là quỷ y cô nương. Cái kia thật sự biến hóa quá lớn.

Cho nên hiện tại lão nhân này đến y quán. Bọn hắn cũng rất muốn nhìn một chút. Cái nào mới là sự thật.

Lúc này. Nhạc Thiên Tuyết đã là đi qua đến. Nói: "Đều muốn cùng ta tỷ thí một chút."

Lão đầu thấy nàng bộ dạng không chút nào sợ hãi. Cái kia cũng là có chút điểm chất vấn. Bất quá hắn cũng là không quan tâm. Dù sao Nhạc Thiên Tuyết nhìn qua cũng không có bao nhiêu cân lượng.

Hắn làm nghề y nhiều năm. Chẳng lẽ còn không sánh bằng một tiểu nha đầu. Nhiệm vụ của hắn hôm nay chính là để cho Nhạc Thiên Tuyết thân bại danh liệt.

"Tiểu nha đầu. Chẳng lẽ ngươi không dám." Lão đầu nói.

Nhạc Thiên Tuyết xùy cười một tiếng."Như thế nào không dám. Đều muốn so tài cái gì."

Lão đầu nói: "Tự nhiên là xem ai y thuật lợi hại hơn rồi. Chúng ta có thể đến khám và chữa bệnh cho một bệnh nhân."

Nhạc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn hắn. Gật gật đầu."Cái này cũng có thể. Ngươi tùy tiện chọn đi."

Hạo Nguyệt đã nói: "Đây cũng là quá không công bằng. Nếu như một người trong đó bệnh tình nghiêm trọng hơn. Thì người kia không phải thiệt thòi sao."

Lão đầu gật đầu."Cái kia không sai. Tiểu nha đầu. Ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi."

Nhạc Thiên Tuyết nói tiếp: "Vậy không bằng chúng ta liền nhìn một bệnh nhân. Rồi viết ra phương pháp trị liệu của mình."

"Đây không phải là bỏ qua." Lão đầu cười nói. Đợi lát nữa liền nhìn xem Nhạc Thiên Tuyết chết như thế nào.

Mà người bệnh là tự nguyện đứng ra đến đấy. Phân biệt lại để cho Nhạc Thiên Tuyết cùng lão đầu cho bắt mạch. Hai người sau đó liền cũng là xách bút liền ghi phương pháp trị liệu.

Đám dân chúng đều nhìn xem. Có người muốn tại nơi này láo loạn muốn phá y quán. Nhưng lại chưa bao giờ thấy qua y quán phá y quán đấy.

Nhưng mà nơi này còn là của Chiến Liên Thành. Ai cũng biết Nhạc Thiên Tuyết là chiến Vương Phi tương lai. Không thể tưởng được còn có người dám đến phá y quán.

Qua một lát. Hai người đã là để bút xuống. Nhạc Thiên Tuyết nói: "biện pháo trị liệu của ta các đại phu tại y quán nhìn xem như thế nào. Ngươi cũng có thể gọi đại phu bên ngoài vào xem."

Lão đầu tự nhiên là nói: "Ngươi yên tâm. Ta là dẫn theo bạn tốt đến. Hắn là trương thái y trong nội cung. Là thái y chủ sự Thái y viện. Nói chuyện tự nhiên công bằng."

Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút. Đó cũng là cảm thấy không sai.

trương thái y hôm nay đên đây cũng là cảm thấy có hứng thú. Dù sao Nhạc Thiên Tuyết lúc trước thế nhưng là cứu được Tứ Hoàng Tử. Việc này là từ trong thái y viện truyền ra.

Khi đó còn tưởng rằng Nhạc Thiên Tuyết là đồ đệ cảu Nguyên Thiên Tứ. Bọn hắn cũng không hoài nghi nhiều lắm. Dù sao người cảu DƯợc Vương cốc. Đương nhiên là có chút bản lãnh rồi.

Nhưng tuyệt đối không thể tưởng được. Nhạc Thiên Tuyết lại là quỷ y cô nương.

Cái này là cùng rồi. Bởi vì Thái y viện lúc trước cũng mua đan dược của quỷ y cô nương. Thái y viện mỗi người đều khen gợi. Đều mơ tưởng có thể có được y thuạt như thế ngoại cao nhân này.

Trương thái y vốn là nhìn bệnh tình bệnh nhân kia. Sau đó lại nhìn phương pháp trị liệu cảu hai người.

Kỹ càng cân nhắc một lúc. Hai người cũng là nhặt được đơn thuốc . Mà Nhạc Thiên Tuyết liền trực tiếp cầm một viên đan dược đi đến mà thôi.

Lão đầu không khỏi có chút xem thường. Hắn dùng đều là dược liệu quý báu. Cam đoan ba ngày thấy hiệu quả. Tiểu nha đầu này cầm một viên đan dược đi tính là có ý tứ gì. Cũng không sợ người khác chê cười.

Lúc này. Trương thái y cũng liền nói: "Lúc này đây là Nhạc tiểu thư y thuật cao minh một ít."

Lão đầu vẫn còn đắc chí. Cho rằng trương thái y tất nhiên sẽ nói mình thắng đấy. Nhưng lại không nghĩ đến lại là nói Nhạc Thiên Tuyết. Hắn cái này lấy lại tinh thần đến. Chính là cả giận nói: "Điều này sao có thể. Ta cho nhiều dược liệu quý như vậy. Nàng mới cầm một viên đan dược mà thôi."

Hạo Nguyệt cũng là có chút điểm nổi giận. Cái người này thật là không có một chút tố chất. Làm cho người ta nhìn đã thấy ghét.

Nếu là hắn còn dám nói một câu bất kính mà nói. Nàng nhất định sẽ giết hắn.

Trương thái y đã nói: "Ngươi không ngại xem trước viên đan dưc[j kia một chút. Cam đoan ngươi cũng là tâm phục khẩu phục đấy."

Lão đầu hừ một tiếng. Nếu như trương thái y đều nói như vậy. Hắn cũng là nên nhìn một chút.

Vô duyên vô cớ thua Nhạc Thiên Tuyết. Vậy hắn thật đúng là sẽ không phục.

Hắn bóp nát một chút đan dược. Phóng tới trong miệng chính mình nếm nếm.

Nguyên bản thần sắc là khinh thường đấy. Nhưng lúc này thần sắc liền thay đổi. Có chút giật mình nhìn xem Nhạc Thiên Tuyết, .

Nhạc Thiên Tuyết vẫn còn là một bộ dạng đạm mạc. Nàng từ trước đến này không có sợ khiêu chiến. Nhưng lại cũng sẽ không đắc ý. Nàng thủy chung đều là chăm chú đối đãi đối với mỗi người bệnh.

Lão đầu lúc này thì thào nói ra: "Không thể tưởng được trên đời này lại có người có thể luyện ra được đan dược như vậy... Ta xem như bội phục. Cái này không chỉ có là có thể rất nhanh thấy hiệu quả... mà còn không hại đến thân thể. Thuốc có ba phần độc. Nhưng mà đan được này có thể điều phối thân thể. Sẽ không để cho người ta về sau bị suy yếu. mà phương thuốc kia của ta. Tuy rằng đã là đơn thuốc tốt nhất. Nhưng thân thể về sau muốn tốt lại phải trị bệnh và điều dưỡng một thời gian. Cái này thật sự là không cách nào so được..."

Lúc này. Lão đầu đã là tâm phục khẩu phục rồi. Nàng không phải quỷ y. thì còn ai có thể.

Trương thái y gật đầu."Đúng là như thế. Nhạc tiểu thư đích thật là hơn một chút."

Những dân chúng kia nghe xong. Nhao nhao trầm trồ khen ngợi. Cái này vẻn vẹn là một cuộc tỷ thí nho nhỏ. Thế nhưng là Nhạc Thiên Tuyết thắng đẹp như thế. Cũng là làm cho người ta phấn khởi không thôi.

Lão đầu không chỉ có là nhận thua. Còn một mực là tán dương đan dược Nhạc Thiên Tuyết.

Trong đám người. Thì có một người đi ra. Khí bại nói: "Trần Sắc Kim. Ngươi quả nhiên là một điểm có tác dụng cũng không có. Rõ ràng còn khích lệ nàng. ."

Nhạc Thiên Tuyết định nhãn vừa nhìn. Đây không phải Dương Nịnh thì còn là ai.

Hiện tại Dương Nịnh chuẩn bị là Thái tử phi. Phô trương thân thế như vậy. Đi theo có bốn nha hoàn. Còn có sáu thị vệ. Nàng một thân xuyên kim mang ngân. Còn sợ người khác không biết nàng chuẩn bị là Thái tử phi hay sao.

Nàng xem nhìn lão nhân Trần sắc Kim. Cũng là rõ đã xẩy ra chuyện gì. Nàng cũng đã được nghe về con người Trần Sắc Kim này. Tại khu vực Giang nam rất nổi danh. Không thể tưởng được hiện tại Dương Nịnh cho ông ta đến đá y quán.

Nàng cười cười. Liền cũng là nói ra: "Thái Tử Phi tương lai. Nguyên lai là ngươi muốn phá ý quán."

Hạo Nguyệt cũng là nhìn chằm chằm vào Dương Nịnh. Nữ nhân này quá không thức thời rồi. Lại dám làm ra loại chuyện này. Nếu Chiến Liên Thành một khi tức giận. Nhất định sẽ giết chết Dương Nịnh mà.

Dương Nịnhtrừng mắt với Nhạc Thiên Tuyết ."Đá quán thì thế nào. Chẳng lẽ mở y quán ở chỗ này. Sẽ không cho người người khác đến đá quán à. Ai biết đại phu nhà ngươi thật sự có bản lĩnh hay không. Mọi người cũng không nghĩ ra a. Đại tiểu thư phủ tướng quân là quỷ y cô nương. Ha ha. Đúng thật là kỳ văn mà. Một Thiên Kim tốt không làm. Hết lần này tới lần khác liền làm đại phu. Cầm kỳ thư họa cái gì cũng không biết. Cũng chỉ có mỗi y thuật. Huống hồ còn không tự ái. Tự hủy thanh danh. Nhạc Thiên Tuyết a Nhạc Thiên Tuyết. Ngươi coi như là nhân vật truyên kỹ trong kinh thành nha."

Hạo Nguyệt đã là mặt sắc mặt xanh mét. Dương Nịnh là hiện tại ỷ vào mình là chuẩn bị là Thái tử phi. Làm việc nhưng cũng là càng lúc càng lên giọng rồi.

Như vậy nhục nhã Nhạc Thiên Tuyết. tại trước mặt dân chúng. Hạo Nguyệt làm sao lại không tức giận đây.

Bất quá Nhạc Thiên Tuyết ngược lại không có tức giận. Nàng mới không chấp nhặt Dương Ninh như vậy.

Nàng cười cười."Ngươi muốn đến đá quán. Vậy bằng chính bản lĩnh thật sự của ngươi thì hơn. Hơn nữa ta làm cái gì. Có liên quan gì tới ngươi. Ngươi dùng cầm kỳ thư họa muốn lấy lòng người khác. Chẳng lẽ ta chữa bệnh cho người khác. Không phải của ta cao hơn sao. Thanh danh của ta cũng không tới phiên ngươi đến chỉ trỏ. Nghe nói ngươi hai ngày trước đã là đi hành cung Thái Tử yêu thương nhung nhớ nữa nha. Hiện tại đến đây nói ta làm gì."

"Ngươi." Dương Nịnh lập tức chính là á khẩu không trả lời được. Chuyện này cũng là thật nhiều người biết rõ đấy. Bất quá đây cũng là không có người dám nói. Dù sao đây cũng là nói về thái tử.

Dương Nịnh nói tiếp."Ta cùng với ngươi như thế nào giống nhau. Ta cũng thái tử điện hạ đã có hôn ước."

"Ta đây sinh ra cũng chỉ gả cho một người là Chiến Vương gia."Nhạc Thiên Tuyết nói qua."Chưa phải là Thái Tử Phi. Nói nhiều như vậy ngươi cũng không khỏi mỏi miệng à. Ngươi hay vẫn là nên đi thôi. Tránh khỏi ở chỗ này trở ngại người bệnh xem bệnh."

Dương Nịnh tức giận không thôi. Có hạo Nguyệt ở chỗ này. Nàng cũng không có thể đối với Nhạc Thiên Tuyết làm cái gì.

Nàng hừ một tiếng."Đem trần sắc Kim kéo đi. Trở về liền chém tay chân của hắn. Như vậy cũng không dùng được. Cầm cho chó ăn."

Trần sắc Kim lúc này đã là bị dọa đến sắc mặt xanh trắng. Hắn vội vàng hô hào: "Thái Tử Phi. Tha mạng a. Tha mạng a."

Không thể tưởng được Dương Nịnh lại có thể ác độc như thế . Nhạc Thiên Tuyết có chút nhíu mày. Đã nói: "Dương Nịnh. Hắn là thua ta. Không tới phiên ngươi xử trí hắn."

"Như thế nào. Hắn thế nhưng là một con chó của ta." Dương Nịnh mà nói."Chẳng lẽ hiện tại ta xử lý con chó của mình cũng không có quyền."

Trần sắc Kim cảm thấy nhục nhã. Cúi đầu cũng không dám nói lời nào. Ai kêu hắn bị ma sui quỷ khiến đây. Đây là tự làm tự chịu thôi.

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Một con chó. Trong mắt ngươi. Chẳng lẽ mạng người lại không đáng giá như vậy. Nếu là như vậy. Ta đây liền mua con chó này của ngươi."

Dương Nịnh cười lạnh một tiếng."Mua. Ngươi cho rằng ngươi muốn mua liền mua được."

Con chó của nàng. Nàng coi như là từ bỏ. Cái kia cũng sẽ không cho Nhạc Thiên Tuyết đây.

Nhạc Thiên Tuyết nhướng nhướng mày. Hạo Nguyệt đã là tiến lên. Kiếm trong tay càng nhanh. Những thị vệ kia căn bản là phản ứng không kịp. Hạo Nguyệt đã là sử dụng kiếm gác ở trên cổ Dương Nịnh.

Dương Nịnh kinh sợ kêu một tiếng."Ngươi làm cái gì. . Ngươi lại dám làm tổn thương ta. . Ta thế nhưng là Thái Tử Phi tương lai."

Lúc này sắp chết đến nơi rồi. vẫn còn kiêu ngạo như vậy.

Nhạc Thiên Tuyết cũng chậm nói: "Ta muốn mua người này. Ngươi có cho hay không."

Dương Nịnh là tự nhiên là không muốn đấy."Đừng có nằm mộng..." Bất quá kiếmhạo Nguyệt khẽ động. Dương Nịnh lập tức liền không dám nói gì rồi.

Nhạc Thiên Tuyết khí phách như vậy. Cũng là đem dân chúng đều dọa sợ. Bất quá có người ngược lại là rất bội phục Nhạc Thiên Tuyết đấy.

Nhạc Thiên Tuyết liền chậm rãi từ từ ngồi xuống. gã sai vặt trong Y trong quán đến rót cho nàngmột ly trà.

Sắc mặt nàng ngược lại là đạm mạc. Liếc qua Dương Nịnh. Lúc này. Dương Nịnh mà đã là hiểu rõ ý của nàng. Nói: "Hảo hảo hảo. Ta sẽ đem con chó này bán cho ngươi rồi. Giá tiền..."

"Đến. đưa cho Thái tử phi tương lai một lượng bạc." Nhạc Thiên Tuyết nói ra.

"Cái gì. Một lượng. . Ngươi cũng đã biết trần sắc Kim ra giá bao nhiêu tiền. . Hắn muốn một vạn lượng đấy." Dương Nịnh nói.

Nhạc Thiên Tuyết cũng mặc kệ. Nói: "Trong mắt ta. Hắn chỉ đáng giá một lượng bạc."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio