Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

chương 213: tìm được đường sống trong chỗ chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiến Vân Ca cũng là nghiêm túc. Đem Nhạc Thiên Tuyết mang ra ngoài.

Mà khoảng cách giữa Huyền tộc và trấn nhỏ này khoảng một canh giờ. Nhạc Thiên Tuyết bước chân cũng là cực nhanh. Nàng luôn cảm giác được không đúng.

Bất quá mới đi chỉ đươc một chốc. Đó chính là một hồi gió thổi cỏ lay rồi.

Nàng dừng lại. Rừng lại nghe lấy tiếng động bốn phía.

Cũng chính là vào lúc này. Một cơn gió lớn thối qua. May mắn nàng là nhanh chóng chốn một chút. Bằng không thật đúng là sẽ lập tức liền mất mạng rồi.

Nhạc Thiên Tuyết lui về phía sau nhìn xung quanh. Thời Thịnh đứng tịa vị trí chỗ con đường nhỏ bị che khuất.

Nàng ánh mắt ngưng tụ. Lúc này. Nàng nhưng lại là thật sự rõ ràng cảm nhận được sát ý đang tiến gần.

"Đi nhanh như vậy." Thời Thịnh đó thanh âm cũng là trầm ổn. Bất quá nhưng là không có một chút thiện ý nào.

Nhạc Thiên Tuyết có chút nhíu mày. Nói: "Đạo trưởng là người xuất gia sao lại mang sát khí nặng như vậy. Ta không đi. Chẳng lẽ còn chờ đạo trưởng đến giết ta à."

Thời Thịnh ánh mắt quái dị nhìn nàng một cái. Quả nhiên. Cảm giác của nàng là dị thường nhạy cảm. Hắn đã là cố ý cất giấu. Nhưng lại không nghĩ đến vẫn bị nhận ra.

Hắn tay áo vung lên. Liền cũng là nói: "Ngươi ngược lại là rất thông minh. Cái kia chẳng bằng ngươi tự sát thì tốt hơn. Vậy cũng không cần bần đạo xuất thủ, ."

Nhạc Thiên Tuyết tâm chìm xuống. Luận công lực. Nàng thế nào có thể là đối thủ của Thời Thịnh. Thời Thịnh không phải la sư phụ của Chiến Liên Thành à. Như thế nào vào lúc này liền muốn giết nàng. . Tốt xấu gì nàng cũng như la fmootj nửa ocn dâu cảu người rồi.

Nàng cũng không muốn chính mình bị chết không minh bạch. Chính là hỏi: "Đạo trưởng vì cái gì liền muốn giết ta."

Cái này quá kì quái...

Thời Thịnh nhìn chằm chằm vào mặt của nàng nhìn trong chốc lát. Nhàn nhạt nói: "Rất đơn giản. Ngươi cùng A Thành hai người chỉ có thể sống một mà thôi. A Thành không thể chết được. Cái kia cũng chỉ phải là ngươi chết."

Nhạc Thiên Tuyết không rõ ý tứ này. Nàng tiến lên một bước. Nói ra: "Ta không rõ. Cái gì là hai người chỉ có thể sống một là sao."

"Ngươi không cần minh bạch. Ngươi muốn chết là được." Thời Thịnh nhàn nhạt nói xong. Đôi tay quét qua. Dĩ nhiên là hướng Nhạc Thiên Tuyết chỗ ấy đánh tới.

Nhạc Thiên Tuyết đương nhiên là sẽ không ngồi chờ chết. Trong tay nàng đoản kiếm co lại. Cùng cánh tay Thời Thịnh bắt đầu đấu.

Thế nhưng là Thời Thịnh nội công thâm hậu. Một chưởng xuống dưới. Đã là đem Nhạc Thiên Tuyết cho chấn khai.(hóa giải chưởng khí).

Đánh không lại vậy liền chạy thôi. Thế nhưng là Thời Thịnh hôm nay là nhất quyết muốn giết nàng. Cánh tay quét qua. Lượn quanh ở chân của nàng. Thoáng cái liền đem nàng giật trở về.

Nhạc Thiên Tuyết bị ngã trên mặt đất. Cơ hồ là cảm thấy toàn bộ người đều muốn rời ra từng mảnh.

Nàng ngực rầu rĩ. Lập tức liền nhổ ra một búng máu.

Mà Thời Thịnh trên cao nhìn xuống nhìn xem nàng. Ánh mắt nhàn nhạt. Giơ tay lên. Chính là muốn muốn một chưởng đánh rớt xuống dưới.

Nhạc Thiên Tuyết trừng to mắt. Cũng là tại cuối cùng trong nháy mắt đó. Nàng ấn một huyệt đạo của chính mình. Sau khi một chưởng của Thời Thình đánh xuống. Nàng đã là giống như không có hơi thở.

Thời Thịnh nhìn xem nàng không có một chút hơi thở. Hừ lạnh một tiếng. Cũng mặc kệ Nhạc Thiên Tuyết như thế nào. Một cước đem nàng đá rơi vào trong bụi cỏ.

Sau đó. Thời Thịnh chính là không thấy bóng dáng.

Đám người đi rồi. Trong bụi cỏ kia mới có tiếng động. Tiểu Hình cẩn thận từng li từng tí chạy ra đến. Nhìn nhìn Thời Thịnh bóng dáng rời đi. Cảm thấy cái kia là có chuyện rồi chạy ra nhìn xem Nhạc Thiên Tuyết.

Hắn chính là không chịu nổi mới chịu đến tìm Nhạc Thiên Tuyết đấy. Nhưng mà không nghĩ đến chính mình trên nửa đường lại thấy cảnh tượng như vậy. Thiếu chút nữa đem hắn làm cho sợ hãi.

Tiểu Hình tranh thủ thời gian nhìn xuống dưới. Đó là một cái dốc đứng nhỏ. Tiểu Hình cẩn thận xuống dưới. Nhưng mà đoán chừng là Nhạc Thiên Tuyết đã là lăn từ trên xuống dưới..

Hắn một mực là đi đến tận xuống phía dưới. Mới nhìn rõ bóng dáng Nhạc Thiên Tuyết.

"Tỷ tỷ." Tiểu Hình lập tức chính là hô hào. Té một cái đã đến bên người Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết căn bản không có một chút động đậy. Tiểu Hình cũng là hiểu một chút đấy. Tay kia thăm dò hơi thở Nhạc Thiên Tuyết. Quả thật là một chút hơi thở cũng đều không có.

Hắn lập khóc thành tiếng gọi."Tỷ tỷ... Ngươi không được chết a. Ngươi chết liền không ai muốn ta rồi."

Tiểu Hình thật vất vả mới gặp được một người chịu thu lưu hắn. Đương nhiên là không muốn Nhạc Thiên Tuyết liền chết như vậy.

Hắn tiếng khóc rất lớn. Khóc bên thi thể Nhạc Thiên Tuyết nửa canh giờ.

thời điểm Lúc này. Lại truyền đến một tiếng người hơi thở yếu đuối.

"Ngươi thật ồn ào... Đều nhao nhao nửa canh giờ rồi..."

Tiểu Hình nghe thấy thanh âm. Lập tức liền quay đầu nhìn nhìn. Kỳ quái. Chỗ này bốn phía không có ai. Tại sao có thể có người nói chuyện.

"Ngươi nhanh đứng dậy. Ngươi đè nặng tay của ta rồi."

Tiểu Hình lại nghe thấy được. Cúi đầu vừa nhìn. Mình là ngồi ở trên tay Nhạc Thiên Tuyết.

Hắn vội vàng thời điểm này liền có phản ứng lại. Nguyên lai đây là Nhạc Thiên Tuyết nói chuyện a. Nhạc Thiên Tuyết không có chết. .

Nhạc Thiên Tuyết hết lần này tới lần khác liền giơ tay lên. Ho khan vài tiếng. Thở gấp qua một hơi. Lúc này mới bò lên đứng dậy.

Tiểu Hình thấy Nhạc Thiên Tuyết không có chuyện gì. Nào giống như bộ dạng người vừa chết lúc nãy. Hắn cái này thật hưng phấn hô to lấy: "Tỷ tỷ. Thật tốt quá. Ngươi không chết. Ngươi không có chết."

Nhạc Thiên Tuyết vẫn là chưa có khôi phục lại. Nghe thấy Tiểu Hình bên cạnh thanh âm lúi rúi. Nàng cũng là cảm thấy đầu cháng váng khó chịu không suy nghĩ được gì.

Nàng thở một ngụm. Đã nói: "An tĩnh chút. Ta còn chưa có khôi phục lại."

Tiểu Hình nghe thấy nàng nói lời này. Chính là không nói. Yên lặng ngồi ở bên người Nhạc Thiên Tuyết. Nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên Tuyết. Hắn cũng rất hiếu kỹ. Nhạc Thiên Tuyết vừa rồi rõ ràng chết rồi. Hiện tại làm sao lại có thể sống lại. Quá kì quái.

Nhạc Thiên Tuyết thấy hắn nhìn chằm chằm vào chính mình. Liền quay đầu nhìn hắn."Ngươi nhìn ta làm cái gì."

"Đệ chỉ rất là hiếu kỳ. Tỷ tỷ tại sao lại sống lại." Tiểu Hình khoa tay múa chân lấy."Thật kỳ quái a."

Nhạc Thiên Tuyết sắc mặt như trước xanh trắng. Nếu không phải nàng vừa rồi cơ trí giả chết. Khả năng thật sự bị Thời Thịnh giết chết rồi.

Không nghĩ đến Sư phụ của Chiến Liên Thành lại có thể hung ác như vậy. Quả nhiên là muốn giết nàng.

Nàng chính là nói: "Ta chỉ là giả chết. Bất quá bây giờ ta bị nội thương. Đi không được rồi."

Thời Thịnh một chưởng đánh xuống. Cũng là dị thường lợi hại. Nàng gân mạch đều chịu nội thương. Nàng cũng không biết mình cần phải tĩnh dưỡng bao lâu. Khả năng còn có thể bị bệnh.

Bất quá Tiểu Hình mở trừng hai mắt. Đã nói: "Ta đây ở nơi này sẽ chiếu cố tỷ tỷ. Tỷ tỷ đói bụng à. Ta đi hái trái cây."

Hiện tại đã là cuối mùa thu rồi. Nào có nhiều trái cây như vậy. Hơn nữa Tiểu Hình người nhỏ như vậy. Sao có thể trèo cây nên hái trái cây.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu."Ta không đói bụng. Ngươi liền ở tại chỗ này. Không cần lên tiếng. Để tránh bị người phát hiện được."

Tiểu Hình bĩu môi mỏng. Mặc dù là lo lắng cho Nhạc Thiên Tuyết. Bất quá cũng là gật đầu. Đáp ứng lời của NHạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết sau đó cũng là mang ra mấy viên đan dược. Liên tiếp ăn vài viên. Chính là ngồi xuống điều dưỡng.

Cái này ngồi xuống vận công cũng là mơ mơ màng màng đấy. Đợi Nhạc Thiên Tuyết lại mở to mắt. Chính là trông thấy Tiểu Hình còn ở bên cạnh nhìn mình.

Đứa nhỏ này...

Nhạc Thiên Tuyết nhỏ giọng nói: "Tiểu Hình. Ngươi này làm sao cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy"

Tiểu Hình lầm bầm một câu: "Ta mua cho tỷ bánh bao. Tỷ tỷ ngươi có muốn ăn hay không."

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Thấy Tiểu Hình trong tay đích thật là cầm mấy cái bánh báo. Tiểu Hình thấy nàng tựa hồ có chút ý tứ. Liền tranh thủ thời gian đưa qua. Nhạc Thiên Tuyết sờ đến Bánh bao đều cũng có điểm lạnh như băng. Cũng không biết Tiểu Hình đi mua lúc nào.

Hơn nữa ở đây cách thành trấn cũng một khoảng. Tiểu Hình là một mình chạy đi mua. Sau đó lại là đi một mình trở về.

Nàng có chút cảm động. Nói ra: "Tiểu Bao Tử. Vậy ngươi ăn không."

Tiểu Hình vội vàng gật đầu: "Ta ăn. Tỷ tỷ ngươi chịu chút nha. Bằng không thì người không thể mạnh khỏe lại."

Nhạc Thiên Tuyết trong lòng cũng là thở dài. Đứa nhỏ này cũng là đơn thuần ngây thơ. Nàng chẳng qua là mới biết nó vài ngày. Hắn tại đây giống như chiếu cố chính mình rồi.

Hôm nay ở chỗ này Thời Thịnh hạ thủ thiếu chút nữa không còn mạng. Nhạc Thiên Tuyết đã là cảm thấy trái tim băng giá.

Cái này là sư phụ của Chiến Liên Thành. Vì cái gì nói nàng cùng Chiến Liên Thành chỉ có thể có một người sống.

Nhạc Thiên Tuyết lại là cảm thấy trong lòng buồn bực. Nội thương quá nặng. Nàng có thể nhặt về một cái mạng này đã là tốt lắm rồi.

Ăn chút gì. Lại nghỉ ngơi một đêm. Nhạc Thiên Tuyết ngày hôm sau liền cũng là có thể rời đi. Bất quá cũng là đi chậm rãi.

Nàng cũng không dám lại ở tại chỗ này. Dù sao nơi này cũng là gần huyền tộc. Nếu là Thời Thịnh phát hiện mình không chết. Vậy khẳng định sẽ giết mình thêm một lần nữa.

Tiểu Hình cũng là đặc biệt hiểu chuyện. Giúp đỡ Nhạc Thiên Tuyết cầm đồ vật. Ở phía trước dẫn đường cho Nhạc Thiên Tuyết.

Cuộc sống như vậy giằng co vài ngày. Nhạc Thiên Tuyết cuối cùng là dựa vào đan dược của chính mình điều dưỡng. Bất quá nội lực còn chưa có khôi phục lại. Chỉ có thể là cẩn thận từng li từng tí.

Như thế. Tiểu Hình cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm no. Mừng rỡ hắn nở nụ cười một canh giờ.

Nhạc Thiên Tuyết nhìn nhìn thân hình của mình hồi phục. Ngoại trừ luyện dược đỉnh bên ngoài. Còn có một cây quạt. Vốn là muốn giao cho Thời Thịnh đấy. Nhưng mà Nhạc Thiên Tuyết nhất định là sẽ không mang ra.

Nàng cũng không biết Chiến Liên Thành lúc này đây có phải hay không có tình hãm hại mình. Hắn cuối cùng có hay không biết được đức hạnh này của Sư phụ mình.

Nàng đang muốn mang thứ đó thu lại. Nhưng mà Tiểu Hình đối với luyện dược đỉnh rất là ngạc nhiên. Đã là câm qua.

"Tỷ tỷ. Đây là cái gì." Tiểu Hình nói qua."Cái này hình như là hun hương lô đỉnh."

Nhạc Thiên Tuyết có chút nhíu mày. Vốn là muốn để cho tiểu Hình cầm qua. Nhưng mà nàng đã thấy Tiểu Hình cầm dược đỉnh có phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Nàng sững sờ. Liền để cho Tiểu Hình không cử động nữa.

Tiểu Hình ngơ ngác nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Hắn nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Hỏi: "Tỷ tỷ. Ngươi làm cái gì vậy."

Nhạc Thiên Tuyết thấy sánh sáng nhàn nhạt kia vẫn còn. Ánh mắt có chút tối trầm. Hỏi: "Tiểu Hình. Ngươi cuối cùng là người nào."

Tiểu Hình nghiêng đầu. Nói: "Ta là Tiểu Hình a. Ta... Là tiểu hài tử a."

Nói nhiều nữa. Hắn cũng là nói không nên lời rồi.

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày. Khó trách cái kia tôn chủ đem Tiểu Hình xem trọng nhanh như vậy. Nguyên lai Tiểu Hình cũng không phải là người bình thường. Tối thiểu hắn cũng giống như mình. Luyện dược đỉnh đều có phản ứng. đây là trong vạn người mới có một người.

Nàng đem luyện dược đỉnh thu hồi lại. Tuy rằng hiện tại không biết Tiểu Bảo này là ai. Bất quá về sau nhất định sẽ biết rõ.

Tiểu Hình còn không biết là có chuyện gì xảy ra. Ngược lại là hỏi Nhạc Thiên Tuyết: "Tỷ tỷ. Ngươi có phải hay không không muốn ta đi theo người."

Nhạc Thiên Tuyết hít một tiếng. Hiện tại nàng cũng là không có chủ ý. Thời Thịnh muốn giết mình. Cái kia Chiến Liên Thành còn ở đó. Nếu như sư phụ hắn nhất định phải làm cho Chiến Liên Thành đến giết mình. Cái kia Chiến Liên Thành sẽ lựa chọn như thế nào.

Nàng cũng là muốn hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Bằng không quả nhiên là rất mơ hồ đấy.

Nàng suy nghĩ một chút. Đã nói: "Vậy ngươi đã nghĩ muốn một mực đi theo ta. Không muốn trở về bên người tôn chủ đó chưa."

Tiểu Hình lập tức chính là gật đầu."Đúng vậy. Ta không muốn trở về."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio