Edit: Thuần An
Vô Dược vẻ mặt mộng bức bị truyền tới thế giới nhiệm vụ. Sau đó chỉ nghe được:
[Đinh, mời tiếp thu tư liệu của nguyên chủ.]
Tên: Phong Tịch
Tuổi:
Chiều cao:
Khí chất: ( mãn phân )
Dung mạo: ( mãn phân )
Tài hoa: ( mãn phân )
Thể chất: ( mãn phân )
Công lược kỹ năng: Đàn tấu dương cầm, cung tâm kế, võ thuật.
[Ba giây sau bắt đầu công lược: , , .]
Vô Dược chậm rãi mở to mắt, sau đó nhìn bốn phía một chút, bức màn bị kéo lên, cửa rất chắc chắn, dựa vào ánh sáng mỏng manh Vô Dược nhìn ra cô hiện tại đang trong một phòng thí nghiệm y học. Trước mắt vẫn tương đối an toàn.
Nam thần là ai? Không biết. Nam thần trông như thế nào? Không biết. Tính tình như thế nào? Không biết.
Vô Dược khẽ thở dài một cái, cảm thấy con đường công lược của mình còn rất dài.
Vô Dược biết nguyên chủ đã kích phát dị năng rồi, cho nên trước tiên đương nhiên là trị liệu cho thân thể hiện tại một chút.
Sau khi khôi phục thể lực, Vô Dược liền chuẩn bị rời đi. Khi cô đến thì nguyên bản liền có được tinh thần lực cường đại, thân thể lại tăng thêm một cấp S. Trở thành dị năng giả có tinh thần lực cấp SS hiếm thấy trong mạt thế.
Vô Dược sử dụng tinh thần lực tìm kiếm tang thi gần đó, sau đó mới ra cửa. Khi kinh ngạc phát hiện ra một cái mật thất thì đột nhiên ngừng lại.
Trong trí nhớ của Phong Tịch có một ít lời đồn đãi về mật thất, nghe nói trước khi phát hiện ra thì đã tồn tại rất lâu. Chỉ là chưa từng có người nào có thể mở nó ra.
Chẳng qua chỉ là lời đồn đãi, bởi vì trước khi Vô Dược đi vào nó đã mở ra rồi.
Vô Dược chậm rãi đi vào, cô không phải tò mò, chỉ là cảm giác bên trong có cái gì đó lôi kéo cô. Khiến cô bất giác muốn đến gần.
Mật thất rất lớn, không nhỏ giống như thoạt nhìn qua. Bốn phía đều là tro bụi, trong không gian có một chiếc giường lớn.
Vô Dược đến gần, trên giường lớn là một người thiếu niên mười phần tinh xảo đang nằm, thiếu niên đại khái mười sáu mười bảy tuổi, nhìn ra m nhưng thoạt nhìn rất gầy yếu. Phỏng chừng là bởi vì mạt thế, đồng bọn anh sợ bị liên luỵ cho nên mới để anh lại đây.
Đầu ngón tay Vô Dược nhẹ nhàng chạm vào gương mặt anh, hô hấp bất giác phóng nhẹ sợ kinh hách tiểu công tử tinh xảo tuyệt luân trước mắt.
Cô dám khẳng định cô đã tìm được nam thần của cô, chỉ là không nghĩ tới anh thế mà lại là một người tiểu thiếu niên như thế này.
Quả nhiên, âm thanh hệ thống liền vang lên: [Đinh! Phát hiện mục tiêu nam thần Bạch Cẩn Mộ. Giá trị yêu thích hiện tại là -, xin ký chủ chú ý. Khi thấp hơn - nhiệm vụ thất bại.]
Vô Dược hoá đá, cái quỷ gì? Lần đầu tiên công lược giá trị yêu thích là , lần thứ hai là , lần thứ ba là -. Lần thứ tư có phải trực tiếp liền thất bại luôn không?
Bọn họ hình như cũng chưa từng gặp nhau đi? Ấn tượng lần đầu của anh đối với cô lại kém như vậy?
Vô Dược lắc lắc tay anh, nhẹ nhàng gọi: "Này! Tỉnh tỉnh, đừng ngủ, tỉnh tỉnh."
Bạch Cẩn Mộ hơi hơi động mi một chút sau đó chậm rãi mở mắt, thời điểm Vô Dược không chú ý, mắt đỏ của anh lướt qua trong giây lát, sau đó con mắt đen ngọc nhìn cô. Âm thanh khàn khàn nhàn nhạt hỏi: "Cô là ai?"
Vô Dược nhẹ xoa đầu tóc mềm mại của anh, sau đó trả lời: "Tôi là Phong Tịch, cậu là?"
Anh nhìn cô một hồi lâu mới trả lời: "Tôi là Bạch Cẩn Mộ."
Vô Dược lôi kéo tay anh nói: "Mau đứng lên đi, chúng ta trước tiên phải rời khỏi nơi này."
Anh nhìn tay đang nắm lấy tay mình, con mắt tràn đầy nghi hoặc, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao?"
Vô Dược nhéo nhéo mặt anh sau đó trả lời: "Nơi này không an toàn a! Ngoan, đi theo tôi."
Bạch Cẩn Mộ chậm rãi đứng lên, lại hỏi: "Đi đâu?"
"A..." Vô Dược bị hỏi đến nghẹn họng, cô suy nghĩ một chút, sau đó hiểu ra mình có thể đi nơi nào liền mở miệng: "Dù sao cũng không phải nơi này."
Bạch Cẩn Mộ nhìn cô đang lôi kéo mình, chậm rãi đi theo cô.
//