Chương . Sớm biết kết cục ngày hôm nay, huynh có còn chấp nhận hàn độc phệ thể, chỉ để đổi lấy bình an của hắn không?
Trong quá khứ, y thân là Hoàng tử, tính tình lại chính trực. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng được các triều thần nể trọng. Trong cung ngoài cung, người người thấy y, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, mỗi câu mỗi chữ đều cân cân nhắc nhắc.
Cũng không hề có người kéo y ngồi xuống, ép y ăn thịt nai nửa tái nửa chín, còn dùng vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn y, hỏi y ăn có ngon hay không?
Không chế biến cẩn thận, làm sao có thể ngon được? Nhưng thiếu niên này nhìn bộ dáng thực sự đặc biệt, ánh mắt thật giống như ẩn chứa những vì sao. Đối mặt với một hồ ánh sáng, Bạch Thanh Nhan không nỡ nói ra lời mất hứng.
"Ăn ngon."
"Thật sao?" Thiếu niên đối diện có vẻ vô cùng hài lòng, ánh sáng trong mắt cơ hồ tràn ra, "Như vậy lần sau ngươi có tới nữa không? Trên núi này thú hoang rất nhiều, ta có thể bắt loài khác cho ngươi ăn."
"Được."
"Ngươi tên là gì?"
"Ta họ Bạch."
"Vậy lần sau khi nào ngươi..." Thiếu niên kia do dự một chút, cuối cùng cứng nhắc mà đổi trọng tâm câu chuyện, "Lần sau khi ngươi tới, hy vọng ngươi nhớ kỹ tên ta. Ta gọi là... Kỷ Ninh."
Kỷ Ninh?
Lại chẳng biết tại sao, trong nháy mắt nghe được cái tên này, tâm trí Bạch Thanh Nhan chợt trở nên mơ hồ. Như thể ném một hòn đá vào nơi sâu nhất trong tiềm thức, tạo thành tầng tầng dao động. Cái tên này...
Bạch Thanh Nhan đã đi xuống phía sau núi, hai chữ "Kỷ Ninh" vẫn như cũ ở trong đầu y chấn động không ngớt. Bạch Thanh Nhan thực sự không hiểu rốt cuộc bản thân đây là làm sao? Chẳng qua chỉ là một thiếu niên lần đầu gặp mặt, tại sao khi đối diện với hắn, ngược lại tựa như tất thảy trước mắt đều là hư huyễn, chỉ có cái tên kia mới chân thực tồn tại?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem đến tột cùng là như thế nào, Bạch Thanh Nhan đột nhiên cảm giác một trận đau đớn đang từ đan điền kéo tới, hầu như đem toàn bộ thân thể y xé rách!
Đau quá!
Bạch Thanh Nhan ôm bụng quỳ rạp xuống đất, thở hổn hển từng ngụm lớn. Trước mắt y một mảnh mờ mịt. Nhưng chẳng biết tại sao, trong mơ hồ, trước mắt y lại xuất hiện một người căn bản không thuộc về cảnh tượng khi y mười bốn tuổi.
Một người mặc phục trang Tướng quân đang ôm lấy mình, đôi mắt mở lớn tới mức sắp nứt ra, miệng không ngừng kêu gọi điều gì đó. Không hiểu vì sao, trong lòng Bạch Thanh Nhan đột nhiên trào lên một trận không rõ là chua xót khổ sở hay ủy khuất, tựa như cảm giác bị người trân quý nhất trên đời này cô phụ.
Song người kia cũng chỉ thoáng hiện trước mắt y trong khoảnh khắc đã không còn thấy tăm hơi. Ý thức Bạch Thanh Nhan càng thêm mờ mịt, cuối cùng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất trong đầu... Vị Tướng quân này, vì sao lại cùng thiếu niên tên gọi "Kỷ Ninh" kia tướng mạo tương tự như vậy?
"Bạch Thanh Nhan! Bạch Thanh Nhan!"
Kỷ Ninh quỳ gối trong xe ngựa, sợ đến thần hồn cũng muốn nứt ra. Bạch Thanh Nhan hôn mê bất tỉnh đã nhiều ngày, hôm nay lại đột nhiên có chút phản ứng. Hắn còn chưa kịp vui mừng, y lại la lên một tiếng thê thảm, ôm lấy bụng dưới, cả người đều co cụm thành một đoàn!
Kỷ Ninh nghe miệng y không ngừng kêu đau, nhanh chóng ôm y lên. Ai ngờ, từ trong miệng Bạch Thanh Nhan đột nhiên nôn ra rất nhiều máu tươi. Cả người chẳng khác nào cá bị bắt khỏi nước, giãy giụa kịch kiệt, đến Kỷ Ninh là võ tướng khổng vũ hữu lực cũng cơ hồ không giữ được y.
Khổng vũ hữu lực: 孔武有力, rất mạnh mẽ, oai phong.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao đột nhiên rơi vào tình trạng như vậy!
Kỷ Ninh lòng nóng như lửa đốt, nhưng không có biện pháp gì. Song phản ứng của Bạch Thanh Nhan từng đợt lợi hại nối tiếp từng đợt, chẳng mấy chốc y đã nôn không ngừng, toàn thân ướt đẫm không khác nào vừa vớt từ dưới nước lên.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Bạch Thanh Nhan! Ngươi sao vậy?"
Hiển nhiên Bạch Thanh Nhan đã đau đến môi tái xanh mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn không ngừng, đôi tay gắt gao túm lấy chỗ đan điền, như thế muốn đem khối huyết nhục kia lôi ra ngoài. Kỷ Ninh hiểu ngay, đây tuyệt đối không phải nội thương hoặc bệnh tật. Mà là... trúng phải một loại độc vô cùng lợi hại!
Hắn đột nhiên nhớ tới câu nói của Nhiễm Trần...
"Ngươi phải nhìn Bạch Thanh Nhan của ngươi, ở trước mắt ngươi đau đớn quằn quại hơn bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng lăn lộn đến chẳng còn hình người, thổ huyết mà chết."
Nhiễm Trần, là Nhiễm Trần! Dưới tay hắn có thần y Lộc Minh Sơn, nhất định biết làm sao để cứu người!
Từ lúc phái người đi tìm Nhiễm Trần cho tới lúc Lộc Minh Sơn đến, trước sau cũng hơn một khắc đồng hồ. Đối với Kỷ Ninh mà nói, bây giờ sống một ngày phải dài bằng một năm. Nhìn người trong lòng nhận đủ dằn vặt, hắn hai mắt đỏ bừng, môi cắn đến huyết nhục không rõ. Đại loại là trong lòng hỗn loạn, Lộc Minh Sơn kêu hắn đặt Bạch Thanh Nhan lên giường, hắn lại như thể căn bản nghe không hiểu, vẫn ôm chặt lấy Bạch Thanh Nhan, thân thể không ngừng run rẩy.
"Kỷ Tướng quân! Ngươi mau buông Thái tử Ngọc Dao ra. Bộ dáng thế này, Lộc Minh Sơn sao có thể chữa trị cho y?"
Nhiễm Trần nói xong, thấy hắn vẫn không có động thái gì, không khách khí chút nào thẳng tay cho hắn một bạt tai. Lần này coi như đánh hắn đến tỉnh. Có thể đem người buông xuống, hắn cũng không rời nửa bước, hai tay gắt gao nắm chặt lấy bàn tay ướt lạnh của y, toàn thân cơ bắp đều căng thẳng.
"Mấy ngày không gặp, Kỷ Tướng quân lại trở nên yêu thương vị Thái tử Ngọc Dao này tới vậy. Lại so với người ngày xưa bắt y quỳ trong tuyết thì quả là hai người khác hẳn."
Nhiễm Trần thấy bộ dáng hắn như thế, không khỏi tặc lưỡi, nhịn không được khắc nghiệt một câu. Lời này không tính là nặng, nhưng vào tai Kỷ Ninh lại phảng phất như tru tâm xẻ thịt. Cả người đều chấn động, hắn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm Nhiễm Trần.
"Ngày thường không biết trong người y lại nhiễm trầm kha."
Trầm kha: Bệnh nghiêm trọng kéo dài, khó chữa, thường dùng để ví tình trạng không hay trầm trọng và kéo dài, khó giải quyết.
Nói ra lời này, ánh mắt Kỷ Ninh quả thật đã không còn tiêu điểm. Chính hắn cũng mờ mịt. Nếu như sớm biết rằng lúc này Bạch Thanh Nhan sẽ bị thương nặng đến vậy ở xe chở tù, không thể tỉnh lại, chịu ngần ấy dằn vặt... Liệu trong lòng hắn có còn hận y như thế không?
Suy nghĩ xa hơn một chút, mười năm này, hắn hầu như cả ngày lẫn đêm cũng chỉ nghĩ tới chuyện muốn gặp lại Bạch Thanh Nhan, muốn hung hăng làm nhục người đã từng cô phụ hắn. Phải dùng cả quãng đời dài dằng dặc còn lại, đem những tra tấn hắn từng phải chịu trả lại toàn bộ.
Nhưng giờ phút này suy nghĩ một chút nữa, lại cảm thấy tất cả đều là vô căn cứ.
Mười năm cố chấp, hắn đến tột cùng là muốn làm nhục Bạch Thanh Nhan, hay là muốn gặp lại Bạch Thanh Nhan?
Hắn khao khát, đến tột cùng là muốn dùng cả quãng đời còn lại đi trả thù y, hay là muốn dùng cả quãng đời còn lại có thể cùng với y ở một chỗ?
Giờ khắc này là yêu hay hận, trong lòng Kỷ Ninh toàn bộ không minh bạch. Chỉ có một ý niệm trong đầu dần dần hiện lên rõ ràng... Hắn muốn Bạch Thanh Nhan sống!
Quãng đời còn lại, nếu trên thế gian này không còn Bạch Thanh Nhan nữa, Kỷ Ninh hắn lại còn sống...
Không, không được! Nếu người đã chết, hắn vẫn sống, vậy cuộc sống chẳng khác nào địa ngục trần gian! Cái gì thiên lao, cái gì tra tấn, cũng đâu tàn khốc đáng sợ bằng một phần vạn!
"Nhiễm Quận vương!"
Lộc Minh Sơn hô lên môt tiếng, lại tựa như sét đánh xé trời, chấn động đến mức cả người Kỷ Ninh run lên. Cả người hắn một trận run rẩy, tay cũng run, nhìn chằm chằm Lộc Minh Sơn.
"Y, y có thể..."
Lời đến bên môi, thế nhưng lại không dám hỏi ra. Nhiễm Trần thực sự không nhịn được, đẩy ra Kỷ Ninh, dò hỏi:
"Thế nào?"
"Đường, Thái tử Ngọc Dao y..."
Lục Minh Sơn ngữ khí trì trệ, mang theo bi thống không ức chế được:
"Thái tử Ngọc Dao, y hàn độc quấn thân nhiều năm, từ lâu đã thâm nhập phế phủ kinh mạch, mỗi lần phát tác đều như rìu chém đao cắt, loại đau đớn này tuyệt không phải người thường có thể nhịn. Vốn là dựa vào nội công của y miễn cưỡng áp chế, nhưng bây giờ kinh mạch y bị hao tổn, không thể áp chế nổi. Thêm vào đó gần đây chẳng biết tại sao y nhiều lần bị hàn tà xâm lấn, lần này mới thế tới ào ạt, dằn vặt so với lúc trước càng mãnh liệt hơn, không biết bên trong đã bị tàn phá thành dạng gì..."
Nghe đến đó, Kỷ Ninh sắc mặt đại biến, lặp lại, "Hàn tà xâm lấn?"
"Không riêng Kỷ Tướng quân cảm thấy kỳ quái, ta cũng cảm thấy kỳ quái. Hàn tà này không phải loại nhiễm lạnh thông thường, phải ở trong băng thiên tuyết địa đông lạnh chừng mười tám canh giờ, không một điểm phòng hộ mới tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến vậy. Nhưng theo lý thuyết, Thái tử Ngọc Dao nếu đã biết tình huống thân thể chính mình, sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh? Đây không chỉ là tự tìm đường chết, mà còn là tìm một loại phương thức thống khổ nhất tự tìm đường chết. Trừ khi..."
Ánh mắt Lộc Minh Sơn đảo qua trên mặt Nhiễm Trần:
"Quận vương Điện hạ, có phải ngươi đối với y dùng qua kiểu tra tấn nào đúng không?"
Ánh mắt Nhiễm Trần lại lợi lại đảo qua trên mặt Kỷ Ninh, không khỏi "A" lên một tiếng:
"Kiểu người thương hương tiếc ngọc như ta sao có thể cam lòng làm ra loại sự tình này? Thật ra ta đã năm lần bảy lượt đề nghị qua, muốn Thái tử Ngọc Dao đến bên cạnh ta, ta tuyệt đối sẽ luôn luôn rộng cửa đợi y. Chỉ là y không chịu mà thôi. Khó khăn lắm mấy ngày trước mới chịu đồng ý, lại chưa được bao lâu đã thành cái dạng này. Về phần người khác có không thì ta cũng không biết. Lại nói tiếp Kỷ Tướng quân, chẳng lẽ ngươi đối với y động tay động chân tra tấn gì đúng không?"
Hắn vừa nói, đôi mắt đào hoa kia vừa nghiêng nghiêng liếc nhìn Kỷ Ninh chòng chọc.
Nhưng lần này lại không giống ngày thường, Kỷ Ninh căn bản không cãi lại. Hắn thất hồn lạc phách, như bị sét đánh, sắc mặt thoạt nhìn cũng không biết so với Bạch Thanh Nhan thì ai thảm hại hơn. Ngay cả Nhiễm Trần trông thấy, trong lòng cũng không khỏi có chút thương hại hắn. Một bụng toàn lời châm chọc đả kích cũng không tiện nói ra.
Qua một hồi lâu, Kỷ Ninh mới thốt ra được một câu:
"Vậy, vậy y khi nào mới có thể tỉnh lại. Y, y, hàn độc của y phải làm thế nào mới có thể chữa trị?"
"..."
Lộc Minh Sơn nghe xong lời này, có chút kinh ngạc quan sát Kỷ Ninh một phen. Vị Kỷ Tướng quân này không phải Lang Nghiệp Đại Tướng quân sao? Vì sao lại lưu tâm đến an nguy của Thái tử Ngọc Dao như vậy?
Lộc Minh Sơn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Cậu không nói lời nào, đi tới bên người Kỷ Ninh, đưa tay đặt lên mạch hắn. Kỷ Ninh chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, như thể có người tác động đến chân khí trong cơ thể hắn. Nhưng Lộc Minh Sơn vừa chạm vào thì lập tức tách ra, chỉ hơi trầm ngâm, sắc mặt dần dần âm trầm xuống.
"Hóa ra là như vậy." Cậu nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, lại chẳng biết vì sao, Kỷ Ninh từ trong ánh mắt cậu đọc được hận ý, "Hóa ra là ngươi."
"Ta? Ta làm sao? Lộc thần y, ta nói với ngươi mạng người là thiên quan đại sự. Ngươi lại ở chỗ này thử nội công chân khí của ta. Ngươi đây là đang muốn làm gì?"
"Nội công chân khí của ngươi?" Lộc Minh Sơn lại giống như nghe được một chuyện nực cười, "Nội công chân khí của ngươi? Ha ha..."
Cậu bật cười hai tiếng, oán hận nói:
"Mới vừa rồi Kỷ Tướng quân hỏi ta rằng khi nào y mới hồi tỉnh, độc này làm thế nào mới có thể giải đúng không?"
Nói đến đây, trong ngữ khí cậu mang theo ý mỉa mai:
"Lại không biết y phải đi đến ngày hôm nay là do ai ban tặng? Kỷ Tướng quân, ngươi hỏi y khi nào tỉnh, không bằng ngươi hỏi lần này y có thể tỉnh hay không đi!"
Kỷ Ninh nghe vậy, cả người đều lảo đảo. Hắn đại kinh thất sắc, truy vấn:
Đại kinh thất sắc: 大 驚 失 色, sợ đến mất sắc, cực kỳ hoảng loạn.
"Ngươi nói cái gì? Tại sao có thể nghiêm trọng như vậy?"
"Tại sao nghiêm trọng như vậy?! Ngươi muốn hỏi ta, ta ngược lại còn muốn hỏi ngươi một chút!"
Nhiễm Trần biết Lộc Minh Sơn vốn là đường đệ của Bạch Thanh Nhan, từ nhỏ đã thập phần kính yêu vị đường huynh này. Mắt thấy thảm trạng của Bạch Thanh Nhan, lúc này hẳn là tâm tình kích động, từng bước ép sát, không ngừng chất vấn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh bấy giờ cũng tâm thần đại chấn, căn bản không có nghe ra trong đó có gì kỳ quặc. Nhưng Nhiễm Trần thấy ngôn từ Lộc Minh Sơn càng lúc càng kịch liệt, chỉ sợ nói thêm gì nữa sẽ sơ hở lộ ra thân phận.
Hắn cắt đứt hai người:
"Lúc này nói những lời đó cũng không có tác dụng gì. Lộc Minh Sơn, ngươi ở đây xem xét thật kỹ một chút. Thân là danh y, hẳn sẽ nghĩ ra vài biện pháp. Kỷ Tướng quân, hay là ngươi trước tiên tránh đi một lát. Chỉ sợ ngươi ở đây không chỉ vô pháp cứu y, ngược lại còn vướng bận."
Nhiễm Trần nói xong, kéo tay áo Kỷ Ninh dẫn hắn đi ra ngoài. Bấy giờ Kỷ Ninh nào còn có nửa phần chủ kiến? Một gã Tướng quân uy vũ độc đoán lúc này lại thật giống như một con chó nhà có tang mất hết hồn vía, bị Nhiễm Trần lôi ra ngoài mã xa.
Trong xe ngựa không có người nào nữa. Lộc Minh Sơn cụt hứng ngồi ở bên thành giường, dùng sức nắm lấy tay Bạch Thanh Nhan. Trong mắt cậu, nước mắt dần dần tuôn trào.
"Đường huynh, lẽ nào huynh chính là vì người này mới nhiễm phải hàn độc, nhận hết khổ sở?"
"Mười năm trước huynh nguyện chết cũng không chịu nói ra tên của hắn. Nhưng hôm nay..."
Nếu thật sự là người này hại huynh thành ra như vậy...
Lộc Minh Sơn thật muốn hỏi Bạch Thanh Nhan:
Nếu huynh sớm biết cuối cùng sẽ rơi vào kết cục này, huynh có còn nghĩa vô phản cố, chịu đựng hàn độc phệ thể, chỉ vì đổi lấy hắn một đời bình an không?
Nghĩa vô phản cố: 义无反顾, vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.