Chương . Bạch Thanh Nhan, chúng ta là ái nhân!
Nghe xong lời này, sắc mặt Kỷ Ninh lập tức thay đổi. Hắn xoay người, bắt lấy tay Bạch Thanh Nhan, đem y ấn xuống giường. Trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Thanh Nhan, hắn liều mạng hôn xuống. Bạch Thanh Nhan ban đầu còn chống cự, song Kỷ Ninh quá mức mạnh bạo, ép y tới không thể động đậy. Chỉ chốc lát, Bạch Thanh Nhan bị hắn hôn đến thở hổn hển, vành mắt cũng phiếm đỏ.
"Bạch Thanh Nhan, ai nói không có người lo lắng cho ngươi?"
Thanh âm của Kỷ Ninh ép tới thật thấp, mang theo một tia tàn nhẫn, đôi mắt so với Bạch Thanh Nhan thậm chí còn đỏ hơn. Hắn đè lại Bạch Thanh Nhan, lần thứ hai mạnh mẽ hôn xuống, hai tay dùng sức ôm chặt người nọ vào ngực mình. Bạch Thanh Nhan gần như không thở nổi, hai tay bấu chặt trên lưng Kỷ Ninh. Y có thể cảm nhận được toàn bộ thân thể Kỷ Ninh đều đang dán sát vào người mình.
"Ai nói với ngươi chúng ta là bằng hữu?! Bằng hữu cái chó má gì! Loại bằng hữu nào thấy ngươi lại muốn hung hăng chết ngươi! Bạch Thanh Nhan, ngươi quên mất ta... Cũng chẳng sao! Ngươi không nhớ ra... Cũng chẳng sao! Ta với ngươi làm lại từ đầu... Bạch Thanh Nhan, ngươi chỉ cần nhớ rõ... Lão tử là nam nhân của ngươi, chúng ta là ái nhân!"
"Chúng ta là ái nhân?"
Bạch Thanh Nhan lắp bắp kinh hãi.
"Chúng ta là ái nhân! Yêu nhau đã mười năm! Mười năm trước, ta và ngươi gặp nhau tại Hành cung phía sau núi ở Phục Âm quận, sau rồi hiểu nhau, mến nhau, ý hợp tâm đầu... Thủy chung son sắt! Bạch Thanh Nhan, ta có thể vì ngươi mà chết. Nếu ngươi còn dám nói cái gì mà không người lo lắng cho ngươi, ta... Ta..."
Kỷ Ninh rống đến đây lại không nói tiếp nổi nữa, chỉ có thể không ngừng thở dốc. Bạch Thanh Nhan vẫn như cũ bày ra biểu tình thập phần khó tin:
"Ngươi nói mười năm trước, phía sau núi... Có phải lúc đó ngươi từng ở trong rừng thông... Gϊếŧ chết một con sói tuyết?"
"Ngươi! Ngươi nhớ ra rồi?"
Bạch Thanh Nhan lắc đầu.
"Đêm qua ta nằm mơ, lộn xộn không nhớ rõ. Lại chỉ nhớ có người từng vì ta mà gϊếŧ một con sói tuyết, sau đó đi tới trước mặt ta, nói hắn muốn gặp lại ta một lần... Người đó có phải là ngươi không?"
Hầu kết Kỷ Ninh khẽ động. Hắn gắt gao ôm lấy Bạch Thanh Nhan:
"Là ta. Người đó chính là ta. Bạch Thanh Nhan, không nhớ ra được cũng không sao. Không nhớ được thì bỏ đi. Ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe tất cả mọi chuyện... Chúng ta trước kia... Ngươi không biết, chúng ta khi đó tốt bao nhiêu."
Nói đến đây, hắn đột nhiên sửa lời:
"Không phải, chúng ta vẫn luôn rất tốt. Ngươi lo lắng cho ta, ta lo lắng cho ngươi, chưa từng... Phản bội đối phương. Loại ý niệm này chưa bao giờ có. Cũng chưa từng... Khiến đối phương phải chịu một chút khổ, gánh một chút tội. Chúng ta trước sau vẫn luôn ở cùng một chỗ, chưa từng xa cách nhau. Sau này cũng vĩnh viễn không chia lìa."
Nói đến đây, Kỷ Ninh vậy mà nghẹn ngào. Hắn cố nén nước mắt, nhẹ giọng hỏi:
"Sau này, chúng ta không bao giờ ... tách ra nữa. Có được không, Bạch Thanh Nhan?"
Nhưng Bạch Thanh Nhan lại không lập tức trả lời.
Trong lòng Kỷ Ninh đột nhiên trở nên căng thẳng, cúi đầu nhìn người nọ. Chỉ thấy Bạch Thanh Nhan nhìn hắn, khẽ mỉm cười:
"Nếu quả thực như ngươi nói, giữa chúng ta tốt đẹp như vậy, ta đây cảm thấy rất vui."
"..."
"Chỉ là ta đều không nhớ được. Nghe kể lại chẳng khác nào chuyện xưa hư cấu của người ngoài. Cảm giác chẳng có chút liên quan gì đến ta."
"..."
"Ngươi cho ta chút thời gian đi. Nói không chừng, đến lúc đó ta có thể nhớ tới những ngày ta cùng ngươi chung sống mười năm trước, từng chuyện từng chuyện vụn vặt cũng không bỏ qua. Như vậy thì không còn gì tốt hơn nữa... Ngươi thấy có đúng không, Kỷ Ninh?"
Kỷ Ninh nín thở, ánh mắt lướt đi trên mặt Bạch Thanh Nhan. Nhưng Bạch Thanh Nhan lại bật cười nhìn hắn, chờ hắn đáp lời. Cuối cùng, hắn hé miệng, nặn ra một nụ cười.
"Đúng vậy. Ngươi sớm nhớ ra một chút, thì không thể nào tốt hơn được nữa."