Dưới ánh trăng trên cùng một vòm trời, dưới áng mây phía nam đầy màu sắc, ánh trăng như hoa, chiếu sáng rực rỡ.
Trong khu rừng mù sương, một ngọn lửa đỏ rực bốc cháy, một người phụ nữ gầy gò lặng lẽ ngồi bên đống lửa, đôi mắt ngây ngốc, ánh mắt tan rã, giống như bị kẹt lại trong sương mù, không thể thoát ra ngoài.
Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đang nhặt củi, ánh lửa chiếu lên đường nét gương mặt cứng đờ của anh ta, có một loại vẻ đẹp và nam tính khác biệt.
Gió lạnh thổi qua, người phụ nữ trong tiềm thức cuộn mình chặt hơn, cong lưng xuống, hai tay ôm đầu gối, giống như chim sợ cành cong, thần hồn nát thần tính.
Ký ức hồi tưởng về một tháng trước, sau khi cô bị ba người đàn ông ghê tởm luân phiên hành hạ, mở mắt đã trở về nhà họ Ôn, ánh mắt lo lắng của Mẫn Tuệ Hiền làm cô ta nhịn không được, nhào vào trong ngực mẹ thất thanh khóc lớn.
Cô ta than thở khóc lóc lên án sự độc ác thím Khánh, lại lựa chọn che giấu sự thật mình đã bị người khác làm nhục, Mẫn Tuệ Hiền lập tức gọi điện thoại cho nhà họ Mẫn, yêu cầu nghiêm trị thím Khánh, lại được biết rằng hai tháng trước thím Khánh đã rời khỏi nhà họ Mẫn, giờ cũng không rõ tung tích.
Sự việc phát triển đến nước này, manh mối đứt đoạn, mà Ôn Hinh Nhã vì giấu giếm sự thật bị cưỡng hiếp nên khuyên bảo Mẫn Tuệ Hiền đừng tiếp tục truy cứu nữa, mọi thứ đều không thể giải quyết được gì.
Tung tích của thím Khánh không rõ, vì tự bảo vệ mình, Ôn Hinh Nhã chắc chắn không dám nói lộ ra, chỉ cần mình giữ kín như bưng, chuyện này vĩnh viễn sẽ không có người biết, cô ta vẫn cứ là cô con gái cưng của nhà họ Ôn, thân phận tôn quý, hào phóng đoan trang.
Năm ngày sau lúc nửa đêm, cô ta từ trong giấc mơ bừng tỉnh, toàn thân run rẩy, giống vô số con kiến đang gặm cắn xương cốt, cô ta ngay lập tức nghĩ đến cái gì, loại cảm giác này làm cô ta sợ hãi, một suy đoán đáng sợ dần dần thành hình, Ôn Hinh Nhã trở nên vô cùng khủng hoảng.
Ngày hôm sau, cô ta lén lút đi bệnh viện tư nhân làm xét nghiệm máu, ác mộng trở thành hiện thực – cô ta nghiện ma túy!
Không dám nói cho Mẫn Tuệ Hiền và Ôn Diêm biết, cô ta nhốt mình vào trong phòng cưỡng chế cai nghiện, cuối cùng không thể chịu nổi sự dày vò của thân thể và tinh thần, cúi đầu trước ma túy, đến đây là không thể nào cứu được nữa!
Mơ màng hồ đồ, nơm nớp lo sợ trải qua nửa tháng, liều thuốc cô ta cần càng ngày càng nhiều, tai hoạ cũng lần lượt rơi xuống, một đoạn video được công bố trên mạng tên là “Kỹ nữ Từ Châu một lần chơi ba người đàn ông”, mặt ba người đàn ông đều được làm mờ, nhưng mặt của Ôn Hinh Nhã lại vô cùng rõ ràng.
Hình ảnh, âm thanh của video đều có chất lượng rất cao, âm thanh vô cùng hoàn mỹ, quan trọng là vô cùng nóng bỏng, kích thích, sau khi phát tán ở một trang web nhỏ, trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, số lượng người chia sẻ, download lên tới hàng chục nghìn lượt.
Nhà họ Ôn là đại gia tộc ở Từ Châu, cũng coi như là một nhà giàu nổi tiếng ở phía nam, bà Ôn- Mẫn Tuệ Hiền càng là một người có tiếng nói trong giới thượng lưu, thủ đoạn ghê gớm, quan hệ rộng rãi, con gái Ôn Hinh Nhã cũng trở thành người được mọi người sủng ái, chỉ là ba năm trước đây, lấy lý do dưỡng bệnh mà tạm thời yên lặng.
Không ngờ lần này lại lấy phương thức như vậy để trở lại, một lần nữa trở thành đề tài trò chuyện của mọi người trong giới thượng lưu, từ ca ngợi biến thành chửi bới, ngưỡng mộ trở thành khinh miệt, video vừa bị phát tán, thanh danh Ôn Hinh Nhã xem như hoàn toàn bị hủy!
Mặt mũi nhà họ Ôn mất hết, cổ phiếu tập đoàn Ôn thị rớt không phanh, Mẫn Tuệ Hiền vô cùng đau đớn, nhốt cô ta vào phòng không cho cô ta ra ngoài một bước, mặc cho cô ta giải thích như thế nào đều không muốn nghe bất cứ điều gì, Ôn Hinh Nhã không hiểu người mẹ luôn luôn bảo vệ mình sao lại trở nên lạnh lùng như thế.
Số phận đã định, phảng phất như có một tấm lưới vô hình chặt chẽ vây lấy cô ta, không thể nào tránh thoát được.
Cho tới khi cô ta tận mắt nhìn thấy thím Khánh đi ra từ trong phòng Mẫn Tuệ Hiền, mới hiểu ra rằng hoá ra người đứng sau tất cả những chuyện này, là người mẹ mà cô ta vô cùng yêu quý!
Vương Tuệ chết, báo cáo xét nghiệm ADN, Mẫn Tuệ Hiền thúc giục cô ta trở về nhà, bị vũ nhục tra tấn, bị nghiện ma túy, thím Khánh mất tích, từng chuyện từng chuyện liên kết lại với nhau, đến video đang được phát tán lần này, Ôn Hinh Nhã rốt cuộc cũng đã hiểu ra tất cả!
Mẫn Tuệ Hiền đã sớm biết cô ta là con gái riêng của Ôn Diêm và Vương Tuệ, giả vờ yêu thương nuông chiều, chỉ để tra tấn cô ta, làm thanh danh của cô ta bị hủy hết, giống như chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh!
Quả nhiên là cô chủ nhà họ Mẫn, tàn nhẫn độc ác, thận trọng từng bước, người cô ta gọi là “mẹ” hơn hai mươi năm, hiện giờ lại muốn đẩy cô ta vào chỗ chết! Thím Khánh là do bà ta phái tới, video là bà ta quay rồi phát tán trên mạng, mục đích chính là muốn cô ta thân bại danh liệt, thậm chí muốn mạng của cô ta!
Sau khi biết được tất cả, Ôn Hinh Nhã biết rằng mình không thể ngồi chờ chết, cô ta phải nghĩ cách gặp được Ôn Diêm, nói ra tất cả những gì Mẫn Tuệ Hiền đã làm, ở trong lồng ngực cha khóc nức nở, gợi lên sự không đành lòng và phẫn nộ của Ôn Diêm, sau đó liên lạc Chiến Dã, để anh ta tới cứu mình.
Lúc này mới tránh được sự ngăn chặn của Mẫn Tuệ Hiền, dưới sự bảo vệ của Chiến Dã, bình an vô sự đến Vân Nam.
“Nhã, em đi nghỉ ngơi đi, anh gác đêm.” Người đàn ông cao lớn chỉ vào chỗ có cỏ khô nhô ra ngay bên cạnh đống lửa, biểu cảm lãnh đạm, nhưng trong mắt lại dần dần hiện ra sự dịu dàng.
Ôn Hinh Nhã bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn về nơi chẳng khác gì ổ chó lại còn thô ráp và bẩn thỉu đó, trong mắt toát ra sự chán ghét, nhưng rất nhanh đã giấu đi, khóe môi treo lên một nụ cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, ánh mắt lộ ra tia cảm kích:
“Anh Chiến Dã, cảm ơn anh.”
Biểu cảm của người đàn ông bỗng nhiên trở nên mềm mại, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ôn Hinh Nhã lại trầm mặc mà cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên nước mắt đã long lanh chảy ra: “Thực xin lỗi… Đều là bởi vì em, anh mới phản bội anh Hoàng, em xin lỗi… xin lỗi…”
Ánh mắt Chiến Dã đau xót, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình sẽ trở thành một kẻ phản bội, phản bội người mà anh ta nhất định không được phản bội!
Cổ họng đắng chát, khổ sở nói:
“Em không cần áy náy, đây đều là do anh… tự mình lựa chọn.”
Anh ta vĩnh viễn nhớ rõ, sau khi mình trọng thương ngã xuống, ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ này, cô vì anh mà bôi thuốc, động tác mềm nhẹ, trong lúc anh ta hôn mê bất tỉnh, không ngừng nói chuyện ở bên tai anh ta, cổ vũ anh ta.
Đó là lần đầu tiên Chiến Dã cảm nhận được cảm giác được người quan tâm, tuy rằng thân thể vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Mấy năm nay, nếu không có sự ấm áp này chống đỡ, không có sự cố chấp hy vọng xa vời này, chỉ sợ anh ta đã sớm chết dưới sự huấn luyện ma quỷ của Huấn Giới Đường, sẽ không có được địa vị như hiện giờ, thậm chí cũng không sống được đến hôm nay.
Cho nên, báo ân cũng được, tận tình cũng được, anh ta không thể trơ mắt nhìn Ôn Hinh Nhã chết trước mặt mình, vứt bỏ không thành quan tâm, chẳng sợ mất đi tính mạng, anh ta cũng nhất định phải bảo vệ cô gái này an toàn!
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã chợt lóe, một dòng nước mắt chảy xuống, gục đầu vào trong lồng ngực người đàn ông:
“Anh Chiến Dã, cảm ơn anh, cảm ơn anh…”
Cả người anh ta chấn động, trong mắt tràn đầy sự lo sợ không yên, đáy mắt hiện ra nhu tình nhè nhẹ, thử duỗi tay xoa sống lưng cô gái, nhẹ nhàng an ủi:
“Đây là điều anh nên làm, lúc trước nếu không phải em đã cứu anh, hiện giờ anh cũng không thể đứng đây…”
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã căng thẳng, thoát ra khỏi lồng ngực của người đàn ông: “Chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?”
“Ngày mai chúng ta sẽ đi Việt Nam.”
“Việt Nam?”
Chiến Dã gật đầu:
“Gia chủ hẳn là đã nhận được tin tức, chúng ta không thể tiếp tục ở trong nước được nữa.”
“Anh Chiến Dã, anh vẫn sẽ luôn bảo vệ em chứ?” Trong mắt cô gái long lanh nhu tình, toàn tâm không muốn rời đi, phảng phất người đàn ông trước mặt này là trời của cô, là tất cả của cô!
Trong lòng Chiến Dã mềm nhũn:
“Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, cho dù phải mất đi cái mạng này.”
Ôn Hinh Nhã bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, nhợt nhạt cười, đầu dựa vào vai người đàn ông, miệng còn lẩm bẩm:
“Anh thật tốt…”
Ngày hôm sau, lúc Ôn Hinh Nhã tỉnh lại, cả người cứng đờ, đau nhức vô cùng, ghét bỏ nhìn thoáng qua đống cỏ khô trên mặt đất, bây giờ tờ mờ sáng, đống lửa đã tắt, sương mù ngập tràn trong rừng, mà dáng vẻ người đàn ông đang ngồi xếp bằng giống núi cao nghiêm nghị sừng sững, lù lù bất động, trong mắt Ôn Hinh Nhã xẹt qua thần sắc phức tạp.
Nếu không gặp được An Tuyển Hoàng, Chiến Dã sẽ là một lựa chọn tốt, nhưng người đã thử qua vị của cơm làm sao có thể cam tâm tình nguyện ăn cỏ ăn trấu?
May mà người đàn ông này khăng khăng một mực với mình, cho dù như thế nào, vì an toàn phía trước, cô ta vẫn còn cần người đàn ông này bảo vệ, cho nên cô ta không ngại dùng chút thủ đoạn trói chặt anh ta, để anh ta liều mạng vì mình!
Hôm qua hai người đã đến biên giới, sau khi ngụy trang, lợi dụng hộ chiếu giả đã chuẩn bị trước đó, một đường không bị cản trở, tiến vào Việt Nam.
Qua một đợt xóc nảy, buổi trưa ngày thứ ba, hai người đã đến thành phố Hồ Chí Minh, vào ở trong khách sạn Sài Gòn Bách Duyệt, đúng lúc gặp một tiệc cưới vô cùng long trọng, chú rể mặc một chiếc trường bào màu xanh biển, đầu đội mũ cùng màu, cô dâu mặc quốc phục màu vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng dài, đầu đội mũ vàng.
Hai bên gia đình gặp gỡ đón dâu chúc mừng, vô cùng náo nhiệt, vô cùng hỗn loạn.
Ôn Hinh Nhã lẫn vào trong đám người, bước lên phía trước, cô ta không chờ được muốn tắm nước nóng, đổi quần áo sạch sẽ, rồi đi ăn một bữa no nê.
Chiến Dã đi ngay phía sau, theo sát cô ta, đột nhiên bên trong đám người lại nhảy ra một người, chế trụ cánh tay của Chiến Dã, sắc bén công kích vào huyệt vị của anh ta, mặt anh ta biến sắc, đang chuẩn bị mở miệng nhắc nhở Ôn Hinh Nhã ở phía trước, một giây sau đã bị người cầm khăn có thấm thuốc mê bịt miệng, trước mắt tối sầm, thân thể cũng mất đi ý thức.
Cho đến trước khi mất đi ý thức, Chiến Dã còn không hiểu, trải qua sự dạy dỗ và thuốc kháng thể của Huấn Giới Đường, thuốc mê bình thường sẽ không thể làm anh ta hôn mê, trừ phi…
“Lão đại, đã thành công.” Một người mặc đồ đen bẩm báo bằng Tiếng Việt thông qua tai nghe.
Bùi Ứng Long đứng ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống tất cả những chuyện vừa xảy ra: “Đưa người tới phòng .”
“Vâng.”
Ánh mắt dừng trên người Ôn Hinh Nhã đang bước lên bậc thang, ánh mắt Bùi Ứng Long loé lên, nhanh chóng gọi vào một dãy số, lắc mình tiến vào trong góc, dùng tiếng Trung nói chuyện.
“Xã trưởng, cá lớn đã vào lưới.”
Một giọng nữ nhu hoà mang theo hững hờ lười biếng nói: “Cứ làm theo kế hoạch.”
Ánh mắt Bùi Ứng Long run lên: “Vâng.”
Ôn Hinh Nhã ra khỏi thang máy, lúc đi qua chỗ ngoặt, bỗng nhiên đụng phải một người làm trọng tâm không vững, cô ta lảo đảo lui về phía sau, thấy mình sắp bị ngã xuống, cô ta hét lớn, có một cái ôm mang theo mùi đàn hương vững vàng ôm lấy cô ta.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, dung mạo anh tuấn xuất hiện trước mắt cô ta, dịu dàng nâng vòng eo mảnh khảnh của cô ta, trong mắt có ánh lên tia lạnh lẽo, cực kỳ giống người đàn ông tôn quý cô ta yêu mà không thể với tới.
“Cẩn thận.” Anh ta dùng tiếng Việt nói.
“Ôi! Cảm… cảm ơn!” Ôn Hinh Nhã chớp chớp đôi mắt linh động, ướt đẫm nước, cực kỳ giống như con nai con vô tội lạc đường.
“Cô là người Trung Quốc?” Âm thanh của người đàn ông lành lạnh, nói ra một câu bằng tiếng Trung rất rõ ràng.
“Anh cũng là người Trung Quốc?”
Sắc mặt người đàn ông lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng, Ôn Hinh Nhã bị thần sắc lạnh nhạt này hấp dẫn, dường như xuyên qua biểu cảm của gương mặt này có thể thấy được người đàn ông cô ta thầm thương trộm nhớ – An Tuyển Hoàng!
“Tôi là nửa người Trung Quốc.” Người đàn ông nói ngắn gọn, nói xong giống như muốn đi.
Ôn Hinh Nhã ma xui quỷ khiến thế nào lại đuổi theo, giữ chặt vạt áo đen của người đàn ông, biểu tình e lệ nhu nhược thêm vào vẻ lịch sự tao nhã, hai má phiếm hồng, như hoa đào tháng ba, kiều diễm vô cùng: “Vừa rồi…Cảm ơn anh.”
Người đàn ông khẽ ừ một tiếng:
“Không cần khách sáo.”
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã nhìn quét qua bốn phía, không thấy Chiến Dã đâu, cô ta thở phào nhẹ nhõm, ngọt ngào cười, ánh mắt rất quyến rũ: “Không biết anh có tiện cho tôi phương thức liên lạc hay không, để…tôi đến cửa cảm ơn.”
Bùi Ứng Long nhìn người phụ nữ trước mắt, mắt lộ ra vài tia đánh giá, dưới ánh mắt quan sát đó, Ôn Hinh Nhã nhẹ nhàng cúi đầu, trong nháy mắt cô ta cúi đầu, trong mắt người đàn ông xẹt qua sự chán ghét và khinh thường.
Tà khí cười nói: “Đương nhiên có thể.”