Nam Nhiễm nhìn trái nhìn phải đánh giá hắn ta một vòng, rồi bỗng nhiên mở miệng: "Hình như anh biết hắn thích dạng người nào."
Bate Caesar càng ngày càng xấu hổ, tầm mắt hắn ta quét một vòng quanh người Lệ Nhã.
"Cái đó đúng là từng nghe ngài ấy nói qua."
Lệ Nhã thấy Nam Nhiễm đột nhiên hỏi đến vấn đế này, cảm giác không cam lòng và tức giận trong lòng dần dần vơi bớt. Thì ra bản thân Nam Nhiễm cũng không xác định vương có thích cô không. Cũng đúng, thời gian ngắn như thế, làm sao có thể khiến vương ưu ái cô như vậy được, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp. Chuyện này càng làm Lệ Nhã khẳng định Nam Nhiễm chỉ là một người được vương đánh dấu để lấy ra làm bia ngắm.
Bate Caesar có hơi hối hận khi bản thân nhúng tay vào chuyện của hai người phụ nữ. Đến tận bây giờ, hắn ta cũng không biết bản thân nên trả lời vấn đề của Nam Nhiễm ra sao.
Lệ Nhã cười lạnh một tiếng: "Vương thích an tĩnh, không thích phiền phức, không thích người khác làm nũng, chỉ thích người nào vừa đoan trang, cẩn thận lại vừa hào phóng. Cô cầm gương lên soi thử đi, cô cảm thấy bản thân mình có chỗ nào phù hợp với những điểm trên?"
Nam Nhiễm nghe xong một loạt miêu tả, cô cúi đầu nhìn bản thân, mí mắt giật giật.
Hệ thống nhỏ giọng: [ký chủ, hình như cô không đáp ứng được điểm nào cả.]
Vẻ mặt Nam Nhiễm không hề tốt, ánh mắt của cô dán chặt vào người Lệ Nhã ở đối diện, hai mắt hơi híp lại.
Lúc này, hệ thống bỗng thấy giá trị hắc ám của Nam Nhiễm đang từ từ tăng lên, rất rõ ràng, ký chủ muốn gϊếŧ chết cái người tên Lệ Nhã này.
Lệ Nhã nhìn Nam Nhiễm, thấy một người đàn ông vốn đã bị Nam Nhiễm đánh ngất, hiện tại lại bò dậy cầm lấy súng lục rơi trên đất, giơ thẳng súng vào người Nam Nhiễm. Trong mắt Lệ Nhã hiện lên tia sáng, cô ta đột nhiên ra tay với Nam Nhiễm.
"Đi chết đi." Cô mở miệng hô một câu rồi giơ tay đánh về phía Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm cảm nhận được động tĩnh ở phía sau, cô giơ tay lên ném tiểu hắc cầu ra sau lưng. Sau đó nhấc chân nhanh chóng đỡ lấy cú đánh của Lệ Nhã.
[Bộp!]
[Bộp!]
Hai tiếng động lớn vang lên cùng lúc.
Lệ Nhã lui về sau mấy bước.
Bate Caesar nhíu mày, hiển nhiên không hề tán đồng với cách làm này của Lệ Nhã.
"Lệ Nhã!" Hắn ta gọi một tiếng.
Tiểu hắc cầu chuẩn xác nhào thẳng vào đầu của người đàn ông kia, thành công đánh ngất hắn ta. Chỉ là trước khi ngất xỉu, người đàn ông kia đã kịp bóp còi bắn một phát súng.
Nam Nhiễm nhanh chóng dịch người sang bên trái, viên đạn kia xẹt qua cánh tay phải của cô khiến mu bàn tay của cô bị thương chảy máu, sau đó thì ghim chặt vào tường.
[Tách!]
[Tách!]
Máu từ mu bàn tay của Nam Nhiễm nhỏ giọt xuống đất.
Đồng tử của Bate Caesar co lại, không chỉ có hắn ta, ngay cả vẻ mặt của Lệ Nhã cũng thay đổi.
Mùi hương thơm ngọt tản ra từ máu của Nam Nhiễm.
Máu của cô thật sự rất thơm, thơm đến mức làm người khác không thể khống chế.
Bate Caesar nhịn không được theo bản năng đến gần Nam Nhiễm nhưng còn chưa kịp đụng tới cô thì miệng vết thương của cô đã bị một bàn tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng che lại.
Công Tử Uyên xuất hiện.
Vẻ mặt hắn lãnh đạm, trên người mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao lớn, gương mặt tuấn mỹ.
Dáng vẻ vẫn như trước.
Đôi đồng tử màu vàng kim lãnh đạm đảo qua hai người đối diện.
"Cút."
Hắn mới dứt lời, Lệ Nhã và Bate Caesar vốn đang còn ngẩn người, vừa nghe lời này lập tức tỉnh táo.
Bate Caesar lùi về sau vài bước, thấy Công Tử Uyên đột nhiên xuất hiện, hắn ta lập tức cung kính.
"Vương."
Lệ Nhã cũng mở miệng theo sau: "Vương."
Công Tử Uyên trầm mặc, không nói một lời.
Bate Caesar biết hai người bọn họ không nên tiếp tục ở lại chỗ này, vì thế hắn ta vội vàng kéo tay Lệ Nhã biến mất khỏi căn nhà hoang.
Căn nhà bị bỏ hoang đã lâu đón nhận ánh hoàng hôn vàng rực.