(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

30)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Đường Quả nghe thấy thế, quay người nhìn Ngân Hào, mặt thành thật, "Đại tư tế sao lại hỏi thế, ngài tò mò ạ?"

Hệ thống: Ký chủ thật xấu xa.

Ngân Hào nhất thời tắt tiếng, đúng, sao chàng phải hỏi chứ? Tò mò? Hẳn là tò mò. Không không, chàng là đại tư tế, sao có thể thừa nhận là mình tò mò nên mới hỏi.

"Không phải."

Ngân Hào bọc da thú đứng ngoài cửa nhà, ra vẻ thần tiên ta tò mò cái gì khiến Đường Quả suýt nữa chết cười.

Đúng là trong nóng ngoài lạnh.

Ngân Hào lờ mờ cảm thấy trong mắt giống cái nhỏ trước mặt lộ ra vẻ không tin, thậm chí chàng còn thấy có một ý cười dường như đã hiểu hết tất cả trong đôi mắt ấy.

Nhưng vì rất nhanh nên chàng nghĩ đó là ảo giác. Đúng, nhất định là ảo giác, giống cái nhỏ này sao có thể to gan cười nhạo chàng như thế.

"Vậy thì là thế nào ạ?"

Đôi mắt long lanh của giống cái nhỏ hướng về phía Ngân Hào, chàng suýt nữa không kìm được mà nói thẳng ra là mình tò mò. Nhưng chàng đột ngột kìm lại, tuyệt đối không thể thừa nhận.

"A Quả Quả." Chàng nghiêm túc gọi một câu.

"Dạ." Đường Quả cười híp mắt trả lời, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng.

Ngân Hào đang muốn nghiêm mặt, nhưng đối diện với giống cái nhỏ ngoan như thế, không thể nào nghiêm nổi, gương mặt không những dịu đi mà còn có một nỗi xúc động muốn cười lên với cô. Chàng nhăn mày lại, hơi bực với cảm giác này.

"Cái Ân đã có giống cái rồi."

Ngân Hào thật sự không thể trưng ra được bộ mặt nghiêm túc, chỉ có thể tận lực duy trì bộ mặt không cảm xúc.

Rõ ràng là đang muốn nghiêm khắc cảnh cáo, nhưng không hiểu sao giọng chàng bất tri bất giác mềm đi rất nhiều, "Trừ khi Cái Ân bị giống cái bỏ, nếu không em không được nhìn chằm chằm vào Cái Ân, em hiểu không?"

Phụt!

Hệ thống ở đó không nhịn được mà phun ra, ký chủ nói đúng, anh chàng này đúng là trong nóng ngoài lạnh.

Nếu như không phải sợ hù Ngân Hào, Đường Quả cũng muốn cười ra tiếng. Anh chàng này khá đáng yêu đấy, thế mà cũng biết nói vòng vo thể hiện mình không muốn cho cô có ý nghĩ tiếp xúc với giống đực khác, có tiền đồ.

Ngân Hào thấy Đường Quả vẫn đang ngẩn ra, biểu cảm nghiêm túc lên nhiều, lấy ngón tay gõ gõ trán cô, "A Quả Quả, ta nói em có nghe được không?"

"Dạ nghe được ạ." Đường Quả cười tít mắt nhìn Ngân Hào, "Em nghe ngài, ngài nói gì em nghe nấy."

Hệ thống: Trời ạ, không chịu nổi, giá rớt hết rồi kìa ký chủ ơi.

Ngân Hào há miệng ra, nhất thời không biết nên nói cái gì. Giống cái nhỏ trước mặt ngoan ngoãn nghe lời, nhất là câu "ngài nói gì em nghe nấy" thật xuyên thẳng vào tim, khiến chàng có một cảm giác rất đặc biệt. Loại cảm giác này là gì, chàng lại không biết được.

"Biết là tốt."

Trực giác nói cho Ngân Hào rằng không cần để ý. Đây là một giống cái nhỏ còn chưa thành niên, thậm chí còn hơi nghịch ngợm.

"Nhớ kỹ, không được đi nhìn Cái Ân." Cuối cùng Ngân Hào lại nhắc một câu, nói gì thì nói, nhắc lại một lần nữa cũng không sao.

Đường Quả đến gần Ngân Hào, lộ ra một giọng cười ngọt như mía lùi, "Dạ, đại tư tế, về sau em không nhìn Cái Ân nữa."

"Ừ, A Quả Quả thật hiểu chuyện." Ngân Hào tự cho là mình đã đạt được mục đích, trong lòng rất hài lòng, không ngờ giống cái nhỏ còn chưa nói hết.

Đường Quả tròn mắt nhìn chàng, "Đại tư tế, về sau em không nhìn Cái Ân nữa, chỉ nhìn mỗi ngài thôi, ngài thấy có được không?"

Ngân Hào bị nụ cười của giống cái nhỏ làm cho hoa mắt, trong đầu chỉ loạn một câu, "về sau em chỉ nhìn ngài, chỉ nhìn một mình ngài."

.

"Đại tư tế, ngài sao thế ạ?"

Đầu óc rối bời của Ngân Hào cuối cùng cũng lặng xuống. Chàng nhàn nhạt liếc cô, "Không có gì, ta phải đi xử lý lá thuốc, A Quả Quả đi chơi đi."

Nói xong, chàng xoay người vào trong.

Đi được hai bước chợt thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại đã thấy giống cái nhỏ lẽo đẽo đi theo, "A Quả Quả, em đi chơi đi."

"Đại tư tế, em không muốn đi chơi."

"..."

"Vậy em về nhà ngủ đi."

"Cũng không buồn ngủ."

Lông mày Ngân Hào xoắn lại, "Thế em muốn làm gì?"

"Em muốn nhìn đại tư tế ạ." Đường Quả bối rối, "Đại tư tế biết em bệnh rồi mà. Em không nhìn ngài, trong lòng sẽ không thoải mái. Ngài cứ việc đi chơi thuốc của ngài, em sẽ không phá ngài, chỉ nhìn thôi, không sao đâu."

Sao lại không ảnh hưởng được?

Ngân Hào điên cuồng kêu gào trong lòng. Em ở bên cạnh nhìn ta, ta có thể ổn định tâm trí để phơi thuốc được hay sao?

Nhưng... chàng lại nói, "Tùy em." Nói rồi, chàng lại rầu thúi ruột, sao chàng lại có thể đồng ý yêu cầu vô lễ này của giống cái nhỏ chứ.

Rồi thấy cô mong chờ, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.... thôi kệ đi.

Hai người cùng ra sau nhà đá, ở đây phơi rất nhiều lá thuốc, ngày nào cũng có người thú bị thương, lượng lá thuốc hao đi vẫn khá nhiều.

Nhất là năm nay có thú triều, chỗ lá thuốc này xem chừng còn chưa đủ. Ngân Hào tính toán số thuốc, nói, "Ngài mai phải ra ngoài hái thuốc."

Lúc nói, nét mặt của chàng có hơi nghiêm lại.

Tính ra, thú triều cũng sắp đến rồi, không rõ lúc đó Lạp Đa còn có thể còn bao nhiêu người. Đây là một chuyện quan trọng, chàng không thể không quan tâm mà vừa ngồi vừa phơi thuốc được.

Đường Quả ngồi khoanh chân một bên, nhìn Ngân Hào phơi thuốc.

Thỉnh thoảng Ngân Hào không chịu được ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình như thế, ngẩng đầu lên liếc qua, vừa hay thấy được đôi mắt long lanh của giống cái nhỏ. Nghiêm túc như thế, suýt nữa khiến chàng đổ cả đống lá thuốc xuống.

A Quả Quả này!

Quá nghịch.

Mỗi lần ngẩng đầu lên đều thấy được A Quả Quả ngoan ngoãn nhìn mình với ánh mắt rụt rè, chàng không hứng ngẩng đầu lên nữa. Nghiêm túc lại, sớm bỏ quên sự tồn tại của A Quả Quả thôi.

Đường Quả cũng không thèm để ý, cô thích nhất là ngắm những người đáng yêu làm việc, những người như thế có một sức hút rất đặc biệt, vô cùng hấp dẫn.

Cô thích người nghiêm túc.

Ngân Hào phơi thuốc đến nửa ngày, ngẩng đầu lên, vô ý thức liếc về phía Đường Quả, nhận ra ở đó đã sớm không có ai.

Chàng bật cười, lắc đầu. Quả nhiên vẫn còn là trẻ con, không ngồi yên một chỗ được. Không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác thất vọng và mất mát, nhưng chàng cũng kệ.

Chàng đứng lên, bụng đã hơi đói, chuẩn bị ăn một ít hoa quả chống đói.

Không ngờ khi vào trong nhà đã ngửi thấy một mùi thơm từ bên ngoài truyền vào.

Chàng đang định gặm hoa quả, không nhịn được mà đi ra ngoài, lập tức thấy được giống cái nhỏ đang nấu ăn, còn có vỉ thịt nướng bên cạnh. Mùi thơm là từ thịt nướng chín, bên trên còn có khói bay lên, vàng vàng, thơm thơm, ăn vào hẳn là cũng không tệ.

Ngân Hào cố gắng di chuyển ánh mắt lên người Đường Quả, "A Quả Quả, em ở đây làm gì thế?"

.

"Nướng thịt ạ."

Đường Quả chỉ vỉ thịt nướng, trong thịt còn kèm gia vị, cộng với gia vị khác cô trộm thêm vào. Bên cạnh là một nồi canh rau dại, bên trong có thêm một miếng thịt khá to để canh không bị nhạt.

Chờ thịt nấu nhừ rồi, phối với rau dại và thịt nướng, ăn ngon tuyệt đối.

Ngân Hào đến trước vỉ thịt nướng, "A Quả Quả nướng thịt có khác, không bị cháy chút nào." Trong mắt chàng có chút ý khen thưởng. Chàng cũng đã từng nướng thịt, tuy không có khét lẹt như những người thú khác nhưng cũng không có nhìn qua là cực muốn ăn như thế này.

Chàng nướng nhìn vẫn được nhưng không ngon chút nào, ngoại trừ thêm tí muối ra thì rất khó nuốt.

Nhưng nhìn miếng thịt trước mặt, chàng có một cảm giác, hẳn là rất dễ ăn.

Nhớ canh thịt ăn mãi dường như cũng không ngán A Quả Quả nấu, chàng có một chút chờ mong với món thịt nướng này.

Đường Quả thu hết biểu cảm của Ngân Hào vào trong mắt. Đàn ông ấy mà, luôn có mấy nhược điểm như thế. Nhìn thì trông thần tiên đấy, nhưng thực chất là trong ngoài bất nhất. Chỉ cần Ngân Hào đã quen với cô rồi, chàng sẽ từ từ hiểu rõ lòng mình.

Cô rất thích cảm giác được yêu như thế này. Nghĩ nghĩ, cô lật vỉ nướng thịt, "Đại tư tế, ngài uống canh trước đi."

Ngân Hào nhìn canh rau dại, trong lòng cực kì muốn nếm thử nhưng vẫn nói, "Không vội, chờ thịt nướng xong thì ăn."

"Dạ." Cô cong môi nói, ngoan ngoãn nướng thịt, nhất thời khiến Ngân Hào không muốn dời mắt đi.

Rất mau, thịt đã nướng xong.

Ngân Hào nhìn miếng thịt vàng, lại nhìn Đường Quả hào hứng ăn, cũng không khách khí.

Cắn một miếng, miệng đầy mùi thơm, suýt nữa khiến chàng nuốt phải lưỡi. Thật sự quá ngon, miêng thịt cắn vào trong miệng, ngoài giòn trong mềm, vô cùng ngon.

Uống thêm một ngụm canh rau, Ngân Hào có hơi mong chờ cuộc sống mỗi ngày được ăn ngon như thế.

"Đại tư tế, ăn ngon không ạ?" Đường Quả cười híp mắt.

Ngân Hào nuốt thịt xuống, khen, "Có."

"Vậy ngài ăn nhiều chút, vẫn còn nè."

Ngân Hào gật đầu, vừa ăn thịt vừa uống canh, mắt nhìn hết sức hưởng thụ.

Đường Quả cũng cảm thấy ăn vô cùng ngon. Có một thế giới nào đấy cô là đầu bếp, khá thích đồ ngon, nên vì đạt đến trình độ nấu nướng cao nhất mà cô đã đi khắp đông tây nam bắc học hết những gì có thể học được.

Chỉ mỗi nướng thịt thôi đã là gì?

Cô thấy Ngân Hào hưởng thụ, chậc một tiếng. Anh chàng này quá dễ dụ, một miếng thịt nướng đã đạt được mục đích rồi.

"Đại tư tế, ngài có muốn ngày nào cũng ăn đồ ngon như này không?"

Ngân Hào liếc Đường Quả, không rõ cô có ý gì, nhưng đồ ăn ngon như này ai mà không thích?

"Đương nhiên là có." Chàng đáp lại.

Đường Quả mỉm cười, uống một ngụm canh rồi nói tiếp, "Nguyện vọng của ngài sẽ được thực hiện."

Ngân Hào nhìn ra gì đó trong đôi mắt xinh đẹp, ừ một tiếng rồi cúi đầu xuống ăn tiếp. Lòng thầm nghĩ, giống cái nhỏ này sẽ không thật sự có ý kia chứ?

Chàng lại liếc Đường Quả, thấy cô đang nghiêm túc chiến đấu với đồ ăn, căn bản là không nhìn ra được thái độ. Được ăn đồ ngon, Ngân Hào rơi vào mâu thuẫn.

Thật ra A Quả Quả rất đáng yêu.

Biết nấu canh, cũng biết nướng thịt.

Cười lên ngoan vô cùng, giọng lại còn ngọt nữa... Nghĩ đến đó, gương mặt Ngân Hào cứng lại.

Chàng đang nghĩ cái gì đấy.

.

Ngân Hào muốn quên đi gương mặt của giống cái nhỏ, nhưng trong đầu vẫn hiện lên nụ cười mỉm đáng yêu ngoan ngoãn. Càng muốn quên lại càng nhớ rõ đến từng động tác nhỏ.

Cuối cùng chàng cũng không ép nữa, nhìn giống cái nhỏ, âm thầm ra quyết định.

Nếu như một năm sau giống cái nhỏ trưởng thành mà vẫn thân với chàng như bây giờ, nàng thành phối ngẫu của chàng cũng được.

Chàng một mực tránh né vì Hắc Lang đã nói rõ muốn chờ A Quả Quả trưởng thành, nhưng giờ chàng đã hiểu rằng mình cũng có ý với giống cái nhỏ. Đối với người thú mà nói, giống cái mình để ý là không thể nhường, trừ khi giống cái không chấp nhận. Nếu không, không quản có bao nhiêu giống đực có ý với nàng, chàng nhất định phải đi tranh.

Nghĩ đến chuyện A Quả Quả thật sự thành giống cái của người thú khác, trong lòng chàng có hơi không thoải mái.

Quả nhiên là chàng để ý giống cái nhỏ này.

Còn nàng thì sao?

Đầu óc Ngân Hào rối bời, vừa phấn khích vừa hiếu kỳ, liệu nàng có nghĩ như chàng, có để ý đến chàng không?

Chàng không xác định được.

"Đại tư tế, ngài nhìn em làm gì?"

Dáng vẻ rối rắm vừa rồi cô cũng thấy, nhất là biểu cảm đã hạ quyết tâm cô cũng thu vào trong mắt.

Rốt cuộc thì anh chàng này cũng giác ngộ ra rồi.

"Đại tư tế, có phải ngài nhìn em sẽ không thấy thoải mái trong lòng giống em không?"

Ngân Hào đang uống canh, nghe được lời này mà suýt nữa phun ra ngoài. A Quả Quả... sao lại cho là chàng biết đến loại bệnh đó chứ.

Ngay lập tức, mi chàng nhíu lại. Không đúng, chàng nghĩ rồi, nếu như nàng thành giống cái của người thú khác, lòng chàng sẽ không thoải mái.

Hơn nữa nhìn thấy nàng, thật có hơi... dễ chịu.

Đường Quả thấy Ngân Hào mâu thuẫn, trong lòng đã sớm nở hoa.

Hệ thống: Ai... Ký chủ đại đại lại bắt nạt người ta không có ký ức.

"Không."

Ngân Hào phản bác lại, đợi nàng trưởng thành rồi nói sau.

Đường Quả cũng không trêu nữa mà hỏi, "Đại tư tế, ngài bảo là ngài sắp ra ngoài hái thuốc ạ?"

"Ừ, thú triều sắp đến rồi, phải chuẩn bị nhiều chút."

"Em đi cùng ngài được không?"

Ngân Hào muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ mong chờ kia, đành nói một câu, "Được, sáng sớm mai ra ngoài."

Trời đã tối, Cái Ân và Ninh Lạc vẫn chưa về. Thành viên trong bộ lạc sốt ruột vô cùng, đoán tới đoán lui xem có phải cả hai đã xảy ra chuyện hay không.

Không ít giống cái bàn tán, Cái Ân mạnh như thế chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nếu có chuyện chỉ có Ninh Lạc ốm yếu liên lụy Cái Ân.

Tóm lại, nhiều người thú đang phàn nàn, nếu như không phải Ninh Lạc lắm chuyện, Cái Ân sẽ không có nguy hiểm.

Còn giống đực bên kia, tuy cũng có lo lắng cho Cái Ân, nhưng không bàn gì về Ninh Lạc.

Giống cái thời đại người thú này ưa mạnh mẽ nên ghét bỏ Ninh Lạc cũng là bình thường. Giống đực đỡ hơn một chút, trong mắt bọn họ, giống cái có mạnh mấy cũng nhỏ bé, không sánh được với giống đực.

Còn chuyện Ninh Lạc liên lụy Cái Ân, bọn họ không nghĩ như thế mà cho rằng nếu Ninh Lạc đã là giống cái của Cái Ân rồi, chắc chắn Cái Ân phải liều mạng để bảo vệ cô ta.

Đường Quả không lo lắng chút nào, quay người đi ngủ. Ninh Lạc và Cái Ân sẽ không có việc gì, dù có việc gì cũng không liên quan đến cô.

Sáng mai cô còn phải đi hái thuốc với Ngân Hào đấy.

Sớm hôm sau, Đường Quả vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng ồn ào.

.

"Thật sự không thấy Ninh Lạc đâu?"

"Cái Ân, mày thế mà không bảo vệ được Lạc Lạc." Ngải Mạc nghe tin, xông đến đánh Cái Ân, "Lạc Lạc không phải giống cái của mày à? Sao mày lại không bảo vệ được nàng?"

Hai người lao vào đánh nhau, người xung quanh khuyên cũng không khuyên nổi. Rất mau, cả hai hóa thành bản thể, nhào, cắn, xé, nhìn vô cùng đáng sợ, cả mặt đất cũng rung lên.

Cái Ân tộc sư tử, Ngải Mạc tộc hổ, cũng là loại mạnh trong rừng. Mặc dù Ngải Mạc yếu hơn một chút, nhưng vì giận bởi Cái Ân lạc mất Ninh Lạc nên hết sức đánh Cái Ân ra bã.

Đường Quả đứng một bên yên lặng nhìn động vật choảng nhau mãi cho đến khi Hắc Lang đến hóa thành một con sói đen cỡ bự rồi dùng một vuốt vả Cái Ân lẫn Ngải Mạc không dậy nổi, phải nằm trên đất thở dốc và dần dần biến lại thành hình người.

Nhưng Ngải Mạc vẫn chưa hết giận, vọt đến chỗ Hắc Lang, "Cái Ân để mất Lạc Lạc rồi."

"Tôi thấy Cái Ân không xứng có được Lạc Lạc. Hắn quá yếu, không bảo vệ được giống cái của mình, là sỉ nhục của giống đực chúng ta."

"Cái Ân, anh nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Cái Ân kể lại đầu đuôi câu chuyện, cũng tự trách bản thân. Nếu hắn một mực nắm tay Lạc Lạc, cô ta cũng sẽ không bị lạc mất.

"Ninh Lạc yếu như thế, có thể bị thú hoang cắn chết hay không?"

"Đúng thế, tay chân tong teo như vậy, chắc chắn mất mạng."

"Lạc Lạc sẽ không sao!!!" Cái Ân gầm lên với đám giống cái, mắt đỏ bừng, "Ta sẽ không để Cái Ân có chuyện. Ta đi tìm Lạc Lạc, không cần các người quản."

Hắn vốn trở về xin giúp đỡ, nhưng đồng bạn hắn dường như rất bài xích Lạc Lạc.

Nói xong, Cái Ân muốn lao ra ngoài, kết quả bị một móng của Hắc Lang đập xuống đất. Thấy Cái Ân còn muốn xông ra khỏi bộ lạc, Hắc Lang đánh nhiều thêm hai đòn nữa, cho đến khi Cái Ân không phản kháng được, khôi phục hình người, sắc mặt lạnh đi.

"Cái Ân, anh lao ra ngoài như thế này, làm sao tìm được người?" Hắc Lang nói, "Hôm nay chia người ra tìm, những việc còn lại vẫn tiếp tục."

Ninh Lạc mang đến thay đổi cho bộ lạc nên Hắc Lang khá để ý. Lại nữa, cô ta còn là giống cái của đệ nhị dũng sĩ Cái Ân, nếu Ninh Lạc thật sự xảy ra chuyện, vậy Cái Ân sẽ bị đả kích.

Thú triều sắp đến rồi, nếu Cái Ân không lên tinh thần, làm sao có thể bảo vệ được bộ lạc.

Nhân lúc này hay là tìm Ninh Lạc trước.

Không thể không thừa nhận Hắc Lang hiện tại vẫn là một thủ lĩnh hợp cách, làm gì cũng khá công chính và chu toàn.

Cái Ân tỉnh táo lại, nghe theo lời Hắc Lang.

Lúc này Ngân Hào đi ra, Đường Quả vội chạy đến trước mặt chàng, "Đại tư tế, đi rồi ạ?"

"Ừ." Ngân Hào đáp lại, liếc Hắc Lang. Quả nhiên là Hắc Lang đi đến đứng trước mặt Đường Quả rồi hỏi, "A Quả Quả, nàng muốn đi hái thuốc với đại tư tế?"

Hôm qua đại tư tế đã nói cho hắn biết.

"Đúng rồi."

"Vậy ta sẽ thêm một dũng sĩ đi theo hai người."

Ngân Hào không phản đối, nhiều hơn một A Quả Quả, nhỡ thật sự gặp chuyện gì thì sao. Thêm một người nữa, bớt được một chút nguy hiểm.

Hắc Lang nhìn Đường Quả đi bên cạnh Ngân Hào, cứ thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng hắn không nghĩ đến Đường Quả sẽ thích đại tư tế.

Đại tư tế trong lòng các thành viên bộ lạc chính là một vị thánh sống không thể xâm phạm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio