.
Người được lựa chọn thứ hai đương nhiên là Ngân Hào. Chàng chọn ở ngay bên cạnh Đường Quả, khiến cô rất hài lòng.
Vài ngày sau, hầu hết đồ đã chuyển sang, cũng đục thêm chỗ, bộ lạc không tính ở lại bên kia, nhưng ban ngày vẫn có người thú về đó trông coi.
Lúc này mọi người mới nhớ đến Cái Ân.
"Hình như mấy ngày nay không thấy Cái Ân đâu."
Cũng vì tất cả quá bận rồi, quá vui mừng, nhất thời quên đi sự tồn tại của Cái Ân.
Nhớ ra rồi, ai cũng hơi lo.
"Cái Ân có thể bị sao không?"
Ngay lúc cả bộ lạc sốt ruột, Ngải Y chỉ ra bên ngoài, kêu lớn, "Kia không phải Cái Ân sao? Còn có cả Ninh Lạc nữa."
Không sai, là Cái Ân mang theo Ninh Lạc trở về. Mặc dù Duy Qua đối xử với Ninh Lạc rất tốt, Ninh Lạc cũng thích Duy Qua, nhưng thấy Cái Ân vì không thấy mình mà gầy đi nhiều nên cô ta đã mềm lòng.
Duy Quả vẫn luôn đối xử với Ninh Lạc rất dịu dàng, với điều kiện tiên quyết Ninh Lạc là của y. Cái Ân xuất hiện đã khiến y mất bình tĩnh, xé đi vẻ ngoài dịu dàng.
Thực lực của y mạnh hơn Cái Ân, lúc cả hai đánh nhau, Cái Ân bị thương nặng. Hơn nữa, Duy Qua còn muốn đưa Ninh Lạc đi, vứt Cái Ân lại, thậm chí còn muốn gϊếŧ Cái Ân.
Ninh Lạc làm như không quen không biết Duy Qua, quyết định để Cái Ân đưa mình trốn đi.
Cứ thế, cả hai về bộ lạc, Cái Ân đương nhiên là rất vui.
Ngải Mạc thấy Ninh Lạc về cũng rất vui vẻ, vội đem tin tốt đến nói cho cô ta. Có điều, Ninh Lạc vẫn thấp thỏm. Cô ta còn đang nghĩ, Duy Qua sao lại như thế, Duy Qua đối xử dịu dàng với cô ta sao lại trở nên tàn bạo như thế, đáng sợ đến mức cô ta cảm thấy xa lạ.
Cái Ân biết bộ lạc tìm được hang động để tị nạn, vui mừng dắt Ninh Lạc đi thu dọn đồ đạc rời qua.
"Trong hang kín chỗ rồi, hai người chỉ có thể ở bên ngoài kia thôi.
Cái Ân trả lời, "Không vấn đề gì.
Hắn không ý kiến gì với chuyện này. Hắn đã tìm được Ninh Lạc rồi, ở chỗ đó cũng được.
Cứ thế, mấy ngày sau, tất cả thành viên trong bộ lạc đều dọn vào trong hang. Mà Ninh Lạc nghe lời Cái Ân và Ngải Mạc, tạm thời quên đi Duy Qua, không nghĩ đến chuyện không vui nữa.
Nghe nói một tháng nữa sẽ có thú triều, không dời đi sẽ có thể gặp nguy hiểm, Ninh Lạc quên bẵng luôn Duy Qua. Cô ta không muốn chết.
Đi cùng với Ngải Mạc và Cái Ân, cô ta quan sát một chút, còn đưa ra ý kiến: Lỡ có thú hoang xông tới thì làm sao? Có nên tạo hàng rào và bố trí cạm bẫy hay không?
Ý kiến này được tất cả bộ lạc đồng tình, ngay cả Hắc Lang cũng nhìn cô ta với con mắt khác.
"A Quả Quả, gần đây nàng đừng ra ngoài chơi nữa." Hắc Lang biết Đường Quả thích ra ngoài, cố ý dặn cô, "Sau thú triều rồi, nàng muốn đi đâu cũng được." Dừng một chút, hắn nói tiếp, "Có thể đến tìm ta."
Đường Quả gật đầu, trong lòng nghĩ thầm muốn tìm là tìm Ngân Hào, chẳng mấy chốc Hắc Lang sẽ quên mình từng thích A Quả Quả và tình thâm với Ninh Lạc.
Tình yêu của nữ chính đến vội không kịp chuẩn bị, nào giống với cô, phải cưa một anh chàng vừa hay ngượng vừa kiêu ngạo. Nhưng thôi, đáng yêu là được.
Hắc Lang là thủ lĩnh nên cực kì bận rộn.
Mặc dù thành viên bộ lạc Lạp Đa có chỗ tị nạn, nhưng bộ lạc vẫn có quan hệ hợp tác với các bộ lạc khác.
.
Khi thú triều đến, dũng sĩ bộ lạc Lạp Đa cần phải giữ uy tín, đi ra ngoài giúp đỡ những bộ lạc kia.
Hắc Lang quan sát hang động, xem ra phải mở rộng thêm không gian, thêm được một nơi an toàn, vì đến lúc đó sẽ có người thú bị thương, không thể ở lại bên ngoài.
Bộ lạc bận rộn lên, Ninh Lạc cũng vì an toàn của bản thân mà đưa ra hết ý kiến này đến ý kiến khác, thậm chí còn vẽ ra một ít vũ khí trong trí nhớ của mình.
Lúc này còn chưa có sắt, vũ khí của người thú là tảng đá và mảnh gỗ. Ý kiến của Ninh Lạc là dùng gỗ làm vũ khí vã thiết kế bẫy.
Đường Quả cả ngày bên ngoài ăn quả khô và cười nói với Áo Lỵ, trong lòng âm thầm tính toán. Đến lúc đó bộ lạc vẫn coi cô là thế thân của Ninh Lạc, cô sẽ bắt đầu luyện sắt, thứ này quá quan trọng.
Thật ra cô cực muốn mau rời khỏi chỗ này để có thể thể hiện bản lĩnh. Tại cái bộ lạc lạc hậu này, chẳng có cái gì cả, làm chuyện gì cũng bị gò bó.
Đương nhiên, cô không muốn đem lại lợi ích cho Lạp Đa.
Đừng quên tính cô thù dai.
Nhưng nếu lần này khi có người muốn giao cô ra thì có người phản lại và liều mạng với Cái Ân và Hắc Lang, cô có thể suy nghĩ một chút cho bọn họ một cơ hội lấy công chuộc tội.
Có điều... Bọn họ biết không?
Đường Quả mỉm cười nhìn người thú bận rộn, ai ai cũng chất phác đáng yêu.
[Ký chủ đại đại, tôi thấy nhớ anh đáng yêu nhà cô mới là chuyện vui nhất.]
Trí thông minh càng cao, hệ thống nhớ lại những khoảng thời gian trong bóng tối kia, có hơi đau đau.
Nó là một dãy code, lẽ ra không nên có tình cảm của con người, nhưng không biết sao nó lại sinh ra tình cảm như thế, mặc dù chỉ vẻn vẹn là lo lắng cho ký chủ, nhưng cũng là tình cảm.
"Ta rất vui." Đường Quả đáp.
Hệ thống lẳng lặng lầm bầm, cô vui là đúng rồi, vì đang cười nhạo lựa chọn của người ta và có thể trả thù tùy thích. Kiểu vui vẻ thế này khiến lòng nó hơi buồn.
Nó hi vọng ký chủ đại đại vui vẻ mãi mãi cũng là ấm áp, đơn giản, ví dụ như hôm nay trời đẹp là cô vui, hay Ngân Hào thổ lộ với cô là cô vui, hoặc ăn đồ ăn ngon là cô vui.
Hệ thống có hơi khó chịu, thăng cấp nhanh quá cũng không tốt, lúc trước nó đâu có nghĩ đến những chuyện này.
Nó nhớ trong một thế giới nào đấy, cái kết của ký chủ là bị người ta đẩy vào biển lửa thiêu sống. Lúc đó, nó hoàn toàn không có cảm giác. Số liệu bên trong nó phân tích ra được kết quả, là ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ có thể đi thế giới khác.
Dù cô không kêu không khóc, trên mặt còn có nụ cười, thừa nhận bị thiêu cháy thành tro tàn, động cũng không động, nó cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Nó còn lạnh lùng nói một câu, "Ký chủ, thật ra cô đã có thể hôn mê." Theo như số liệu phân tích, hôn mê sẽ không cảm giác được đau. Rõ ràng đó là một câu nhắc nhở tốt bụng, nhưng khi vang lên, lại lạnh lùng không có tình cảm.
Ký chủ vẫn cười, nhưng có thể thấy được cơ thể cô cứng lại. Cô nhẫn nhịn cảm nhận đau đớn, giọng run run, "Không cần. Ta phải nhớ."
Nhớ cái gì?
Lúc đó, nó không hiểu.
.
Giờ nó đã hiểu, đây là nhớ kĩ thù hận. Cô không muốn lạc lối, dù một lần nữa rơi vào bóng đêm, rơi vào thống khổ, cô cũng muốn tỉnh táo.
Dù cô mặc định là một nữ phụ, dù cô không biết được tiếp theo sẽ thế nào, nhưng cô vẫn muốn nhớ kĩ thù hận.
Nhưng mà, cho đến giờ cô cũng không bị thù hận che mờ hai mắt.
Tại một thế giới tràn đầy tuyệt vọng, cô sẽ cực đoan lựa chọn đồng quy vu tận.
Còn trong một thế giới dù chỉ có một tia ấm áp, cô sẽ không từ bỏ sống sót, trừ khi tuổi thọ đến hạn. Nếu thế giới đó ban đầu đã tốt đẹp, cô nhất định sẽ để cho thế giới ấy tốt đẹp hơn.
Cứ nghĩ đến lại càng thấy khổ. Nếu như nó giống con người, có thân thể, có mắt, có thể khóc, nhớ đến những thế giới u ám đó, nó e là nó có thể khóc rưng rức cả ngày.
[Ký chủ, trước kia sao cô chịu đựng được thế?] Trong lòng suy nghĩ, bất tri bất giác hỏi ra, rồi vội vàng đổi giọng, [Không nhắc nữa. Ký chủ, tôi không nên hỏi.]
Đường quả bật cười, "Thống tử, mi càng ngày càng giống con người."
[Ai... Hết cách rồi. Thăng cấp nhanh quá, tôi cũng cảm thấy tôi giống con người.] Tâm trạng nó rối bời. Giống con người, vừa tốt vừa không tốt.
Đường Quả mỉm cười, "Nghĩ nhiều làm gì? Hiện tại còn chưa rõ lai lịch với nơi xuất xưởng của mi, nhỡ chương trình của mi loạn mã, ta sợ ta sửa không được."
[Ký chủ cứ đùa, tôi thấy tôi còn lâu mới hỏng.] Hệ thống điên cuồng chửi bậy. Nó làm sao hỏng được, cũng không thể hỏng. Hỏng rồi ai đưa ký chủ đi tiếp đây.
Nghĩ đến đó, nó lại thấy đau lòng, rất muốn khóc.
À quên, một cái hệ thống lấy đâu ra nước mắt, khóc cái beep ấy mà khóc.
"A Quả Quả."
Ngân Hào đi tới, ngồi bên cạnh Đường Quả, "Đang nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ xem bao giờ thú triều tới."
Đường Quả nói, sau khi thú triều kết thúc là lúc Áo Lỵ xảy ra chuyện và cô rời đi. Tính ra cũng không đến nửa năm, nhanh thật.
Cô liếc Ngân Hào, cười tủm tỉm, "Đại tư tế ơi."
"Muốn nói gì?" Ngân Hào không né tránh gương mặt nhỏ xinh đẹp. Nếu như không phải lo xung quanh toàn người thú, chàng còn đang muốn chạm vào.
Đường Quả cười càng tươi, trực giác mách bảo Ngân Hào rằng câu tiếp theo không ổn.
"Đại tư tế, chuyện lần trước ngài vẫn chưa trả lời xong, rốt cuộc là ngài muốn cùng ai..." Không đợi Đường Quả hỏi xong, Ngân Hào đứng lên, lườm mấy thành viên đang tò mò nhìn về phía này, mang tai đỏ bừng, "A Quả Quả."
"Dạ, đại tư tế, ngài không muốn trả lời ạ?"
Ngân Hào nắm quyền, "Không phải."
Chàng cúi người, thấp giọng, "Lần sau muốn hỏi gì thì hỏi riêng ta, đừng hỏi trước mặt người khác."
Đường Quả còn tưởng sẽ bị từ chối, không ngờ chàng lại nói một câu như thế, trong lòng suиɠ sướиɠ không thôi, "Dạ, về sau em sẽ hỏi riêng ngài."
Ngân Hào bị thính đến ngứa cả tim, vội đứng dậy quay người đi vào trong hang, "Ta muốn nghiên cứu da thú lấy được lần trước." Thực ra đã gần xong rồi.
Chàng bước thật nhanh, chỉ sợ giống cái nhỏ đi đằng sau lớn tiếng hỏi, "Đại tư tế, ngài muốn giao phối với ai thế?" Không cần đoán, đến lúc đó chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Bộ lạc Lạp Đa tạm thời yên ổn. Một đêm nọ, Cái Ân lén lút đưa Ninh Lạc đang xấu hổ ra ngoài.
Hắc Lang vốn không ngủ được cũng mở mắt ra, có lẽ là vì không yên tâm nên lặng lẽ đi theo hai người kia.
.
Chuyện kế tiếp là chuyện Hắc Lang không nghĩ đến.
Dưới ánh trăng, thân thể trần trụi trắng nõn của Ninh Lạc như phát sáng. Hắn vốn không nên trốn trong bóng tối để nhìn, nhưng thấy vẻ thẹn thùng và uyển chuyển của cô ta, thật không thể dời mắt nổi.
Những ngày này, Ninh Lạc rất hấp dẫn người khác, hắn cũng cực kì thưởng thức.
Rõ ràng là một giống cái rất yếu, nhưng đầu óc lại vô cùng thông minh, không chỉ dạy bọn họ chế tạo ra vũ khí và cạm bẫy hữu dụng, còn có thể dạy cả phương pháp chữa trị vài bệnh nhẹ.
Con dao sắc bén bên người cô ta có thể mang đến không ít lợi ích cho bộ lạc. Cho tới giờ hắn cũng không biết được dao đó làm từ gì mà lại cực kì sắc như thế.
Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu dao này lớn hơn chút nữa, bọn họ căn bản không cần sợ thú hoang.
Một người thú có một con dao như vậy là có thể dễ dàng đối phó được với một con thú hoang.
Dưới ánh trăng, hắn thấy được một cơ thể trắng nõn mềm mại, thật quá hấp dẫn.
Vốn dĩ Ninh Lạc đã rất khiến người để ý, giờ đây còn hấp dẫn hơn hẳn, khiến hắn quên mất mình đã từng muốn chờ một giống cái khác trưởng thành.
Khi thân thể to lớn của Cái Ân đè lên cô ta, hắn rất muốn người đè lên là hắn chứ không phải Cái Ân, thậm chí còn muốn xông đến đẩy Cái Ân ra.
Mãi cho đến khi kết thúc, Hắc Lang mới bừng tỉnh, mượn bóng tối để trốn, để nhìn Ninh Lạc yếu ớt được Cái Ân ôm về. Hắn đứng dưới gió hồi lâu để đầu óc tỉnh táo một chút.
"Lạc Lạc rất đẹp đúng không."
Là Ngải Mạc.
Hắc Lang quay đầu lại, cau mày, "Ngải Mạc, sao anh lại ở đây?"
"Thủ lĩnh, thế sao anh lại ở đây?" Ngải Mạc cười ngây ngô, "Chẳng lẽ thủ lĩnh thấy Lạc Lạc không đẹp?"
"Không phải."
"Vậy là đẹp rồi." Ngải Mạc nói, "Lần đầu tôi thấy Lạc Lạc, ta đã cực kì thích nàng, đáng tiếc nàng đã bị Cái Ân độc chiếm. Lạc Lạc vừa đẹp vừa thông minh như thế, tuyệt đối không để một mình Cái Ân có được."
"Thủ lĩnh, anh cũng nghĩ như vậy đúng không?"
Sắc mặt Hắc Lang trầm xuống, dường như vì bị trúng tim đen mà có hơi khó coi. Ngải Mạc nói tiếp, "Lạc lạc tốt như thế, có thể khiến thủ lĩnh thích cũng không phải chuyện gì kì quái."
"Có lòng thì cứ nói, tôi hi vọng thủ lĩnh có thể thành công."
Hắn không bằng được Cái Ân, cũng không sánh được với Hắc Lang, nếu Hắc Lang bắt đầu, hắn có thể thừa lúc vắng mà vào, cùng có được Lạc Lạc. Em gái Ngải Y đã nói cho hắn như thế. Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng, với tình hình của Lạc Lạc lúc này, chắc chắc không thể có một giống đực thích nàng.
Bên người nàng nhiều thêm một giống đực, các giống đực khác, ví dụ như hắn, vẫn có cơ hội được nàng thích. Nàng thích, hắn có thể ở bên nàng. Chỉ cần được ở bên nàng, hắn làm gì cũng được.
"Đừng nghĩ lung tung." Hắc Lang bỏ lại một câu nói, xoay người về hang.
Mặc dù miệng nói thế những trong đầu lại là cảnh đẹp dưới trăng vừa rồi.
Thậm chí đêm về nằm mơ hắn cũng mơ thấy Ninh Lạc, và người đè cô ta biến thành hắn.
Rõ ràng, đêm này Hắc Lang ngủ không tốt.
Đến mức sáng hôm sau khi Đường Quả thấy hắn, mắt hắn đã có hơi thâm đen.
Đường Quả biết chuyện gì đã xảy ra. Cô đến trước mặt Hắc Lang, ân cần hỏi, "Thủ lĩnh, anh không ngủ ngon à?"
"Đang nghĩ chuyện bộ lạc." Hắc Lang mất tự nhiên quay đầu sang, trong lòng hơi phức tạp. Hình như... hắn muốn ở cùng Ninh Lạc hơn.
.
Đường Quả giả vờ như không biết, tiếp tục nói, "Thú triều lần này, an toàn của thành viên bộ lạc chúng ta sẽ không vấn đề gì đâu."
"Còn hai bộ lạc nữa quan hệ khá tốt với chúng ta." Hắc Lang có hơi lo lắng, "Trước kia đã bàn chuyện hợp tác rồi, dù Lạp Đa chúng ta không sợ thú triều nhưng cũng không thể không để ý đến bọn họ."
Lúc này, Ninh Lạc từ trong hang đi ra, vừa hay nghe được lời Hắc Lang, "Thủ lĩnh thật có tình có nghĩa." Cô ta cười lên, "Cùng là bạn, sao lại không cho bọn họ đến ở chung? Như thế mọi người có thể cùng sống tốt với nhau. Không ở trong hang được thì nhân lúc còn thời gian, mở rộng ra bên ngoài, bố trí thêm cạm bẫy, hẳn là không vấn đề."
Hắc Lang gật đầu một cái, "Ta cũng nghĩ như thế, hóa ra cô cũng để ý đến điểm đó. Hiện giờ mấy người kia cũng đang đến đây rồi." Gương mặt lạnh nhạt của hắn bất tri bất giác nở một nụ cười với Ninh Lạc.
Đường Quả hơi cúi đầu, chỉ cười không nói.
"Thủ lĩnh, chúng ta đi xem làm sao để mở rộng không gian cho thành viên mới vào ở." Ninh Lạc nhớ hang động trong lòng núi. "Tôi thấy trong hang vẫn rất rộng. Người không nhiều, hay là cho chen vào một chút để có nhiều chỗ thêm một chút, nhiều bao nhiêu chen bấy nhiêu, khoảng cách giữa các gian hiện giờ hình như có hơi xa đấy?"
Hắc Lang yên tĩnh đứng một chỗ, nhíu mày lại, dường như đang nghĩ xem có làm theo lời Ninh Lạc được không. Hắn vốn nghĩ, hang động là người Lạp Đa phát hiện đầu tiên, chỗ trong hang đương nhiên là ưu tiên người trong bộ lạc, trừ khi thành viên trong bộ lạc khác vì thú triều mà bị thương mới có thể vào bên trong.
Nhưng Ninh Lạc nói thế này, hắn có hơi bị thuyết phục. Đúng là không gian trong hang rất lớn, mỗi gian cách nhau khá xa, thật sự có thể mở rộng.
"Có lẽ có thể..." Hắc Lang định nói tiếp thì Đường Quả ngắt lời.
"Nếu như thủ lĩnh không sợ núi sụp thì cứ việc đào, tốt nhất là đào sạch lòng núi đi, như thế đừng nói đến ba bộ lạc, ba mươi bộ lạc còn chứa được."
Cô và Ngân Hào đã tính rồi, chỗ có thể mở rộng được sẽ không khiến núi sụp xuống. Nhưng nếu đào thêm nữa, không ai biết có thể sẽ có nguy hiểm gì hay không.
Đến lúc núi sụp, chuyện đáng sợ không phải là chuyện thú triều nữa, mà là người Lạp Đa có thể bị núi đè chết trước khi thú triều đến hay không.
Ninh Lạc rõ ràng không nghĩ đến điểm này, ánh mắt có hơi bất an, vội vàng xin lỗi Đường Quả, "A Quả Quả, xin lỗi, tôi không nghĩ đến chuyện núi có thể sụp nếu mở rộng thêm không gian. Tôi chỉ là đang lo cho mấy bộ lạc kia, nếu để bọn họ bên ngoài liệu có thể gặp nguy hiểm hay không."
Cô ta có hơi hối hận. Thật không nghĩ tới kết quả có thể nghiêm trọng như thế. Cô ta không hi vọng núi sẽ sụp.
Nguy hiểm đương nhiên là có, Đường Quả nghĩ thầm.
Bộ lạc Lạp Đa có chỗ tị nạn vẫn không bỏ rơi người ta và cùng chống lại thú triều đã là hết lòng giúp đỡ rồi, Ninh Lạc này là thánh mẫu ở đâu đến thế? Bản thân còn đang cần người khác bảo vệ mà vẫn nghĩ đến chuyện cứu vớt thế giới.
__
Editor: Watt của mị mấy hôm nay bị điên hay sao ấy, vào được một lúc mà nó tự động reset trang đến mấy chục lần, không đọc được thông báo cũng không đăng truyện được TTvTT