.
Buổi trưa qua đi, người trong thôn đã xử lý xong thi thể, lo lắng nhìn mặt trời đi xuống. Đường Quả cười phì, bọn này cũng có lúc sợ à.
"Tới rồi. Đạo sĩ bắt quỷ tới rồi." Ngoài thôn có người hô to, sau đó Đường Quả thấy được ba người đi vào trong thôn.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc áo bào, một cô gái chưa đến hai mươi – đúng là Ninh Tương Tư, và một gã trong thôn, mặt đầy phấn khởi, "Đạo trưởng này rất có bản lĩnh, nhất định sẽ bắt được những thứ bẩn thỉu kia đi."
Người trong thôn theo bản năng chú ý đến Ninh Tương Tư trước tiên. Những ánh mắt soi mói đó khiến Ninh Tương Tư có hơi không thoải mái. Cô mím môi, "Mấy người đừng có suy nghĩ gì, chúng tôi chỉ không muốn cho quỷ làm chuyện ác."
Mấy người đều biết tối qua trong thôn đã chết hơn một nửa, sắc mặt trầm xuống.
Đặc biệt là Ninh Tương Tư. Thôn trưởng và bọn buôn người đã bị bắt hết rồi, sao lại không thể tha cho những người này được? Cô ghét bọn chúng, nhưng cô càng ghét ma quỷ hơn.
Vì thể chất đặc biệt mà từ nhỏ cô đã thu hút quỷ. Nếu không phải gặp được cao nhân, cũng là sư phụ của Phương Vân Trì, có khả năng đã sớm bị quỷ ăn rồi. Vì thế mà cô có thành kiến với quỷ, dù biết người trong thôn không ai là người tốt, cô cũng hận, cũng muốn cho bọn chúng vào tù hết, nhưng cô cũng nghĩ phải trị hết quỷ ở đây, đặc biệt là quỷ gϊếŧ người tùy tiện.
"Anh Phương, nữ quỷ kia đã từng cứu em, anh chỉ cần bắt thôi, đừng tổn thương chị ấy, đưa chị ấy đến chùa miếu cho tỉnh ngộ là được rồi. Còn ác linh khác không cần phải tha. Lúc em gặp nguy hiểm, chỉ có chị ấy ra tay cứu em, coi như em báo đáp ân tình cho chị ấy, chứ em không nợ ai nữa. Trông chị ấy thoạt nhìn có ý thức, không giống những oán linh kia."
Nếu nhìn Phương Vân Trì tiêu diệt Đường Quả, cô vẫn băn khoăn trong lòng. Nói đi nói lại người ta vẫn là ân nhân cứu mạng của cô, dù cô có ghét ma quỷ đến mấy.
"Được."
Phương Vân Trì trả lời. Hắn không phải cứ thấy quỷ là gϊếŧ, rất nhiều thời điểm bắt được quỷ là đưa đến chùa miếu để cảm hóa. Đương nhiên, ác linh là phải trừ ngay, cơ bản cứ gặp được ác linh và lệ quỷ là diệt, là tru sát.
Trước giờ hắn đều đi theo sư phụ ra ngoài, hiện tại sư phụ bế quan, hắn cũng thân với Ninh Tương Tư, nghe nói nơi này có ma quỷ, cũng không mạnh lắm, nên mặc đồ đi luôn.
Đường Quả nghe chuyện, cũng không để ý lắm. Đám tiểu quỷ sẽ không xuất hiện nữa, Phương Vân Trì có muốn diệt quỷ cũng chẳng được.
Đương nhiên, cô vẫn sẽ xuất hiện.
Nửa đêm, Phương Vân Trì, Ninh Tương Tư và người trong thôn tụ lại trong một nhà. Vốn dĩ thôn có hơn trăm người, hiện tại còn chưa đến một trăm.
Nhớ đến chuyện đêm qua, rất nhiều kẻ phát khiếp.
"Không cần sợ, có tôi ở đây, lệ quỷ sẽ không gây hại được." Phương Vân Trì nói.
Đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra. Phương Vân Trì nắm kiếm gỗ đào, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Đường Quả bước vào, hắn sửng sốt một chút.
Đường Quả mặc váy trắng thể thao, dưới chân là một đôi giày trắng, là quần áo nguyên chủ mặc khi chờ chết.
Không có người đốt quần áo cho cô ấy, nên cô chỉ có thể mặc thế này.
"Tiểu đạo sĩ." Đường Quả cười tủm tỉm, "Tôi khuyên cậu nên rời khỏi đây, đừng liên quan đến người ở chỗ này. Những kẻ đã chết đều đáng chết, trong tay chúng nó không chỉ có một mạng người."
"Cho nên đây là lý do cô gϊếŧ bọn họ?" Phương Vân Trì nhíu mày.
.
Đường Quả trả lời, "Đúng vậy. Tôi cũng bị bọn chúng hại chết, vì sao không thể báo thù?"
"Cậu hỏi Ninh Tương Tư bên cạnh cậu xem cô ấy đã trải qua chuyện gì."
Sắc mặt Ninh Tương Tư thay đổi. Chuyện cô ở đây xác thực chỉ thiếu chút nữa thành cơn ác mộng cả đời.
"Chị trả thù được rồi, vì sao còn không rời đi?" Ninh Tương Tư hỏi, "Kẻ hại chị đã chết, đã bị báo ứng, chị cũng nên rời đi."
"Cô kia, không phải cô đến gϊếŧ quỷ à? Làm sao còn muốn thả nó đi?"
Ninh Tương Tư nhăn mày lại, "Chị ấy muốn gϊếŧ người trong thôn cũng là vì bọn chúng hại chết chị ấy. Hơn nữa, chị ấy còn cứu tôi, đương nhiên tôi sẽ không gϊếŧ người ta. Sở dĩ tôi đến đây là vì còn những ác linh khác. Dù sao con gái và trẻ con trong đây đều là người vô tội."
"Anh Phương, anh đưa chị ấy đến chùa đi."
Ninh Tương Tư nói. Dù gì cũng là ân nhân, không thể trơ mắt nhìn người ta hồn phi phách tán được.
Phương Vân Trì gật đầu, "Được."
Hắn tiến lên một bước, lấy một cái hồ lô ra, "Cô tự đi vào hoặc là tôi sẽ ra tay."
"Tiểu đạo sĩ, với đạo hạnh của cậu, biểu diễn trước mặt tôi còn chưa đủ xem." Đường Quả xuất hiện trước mặt Phương Vân Trì trong nháy mắt, nhân lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã giật lấy bình hồ lô vào trong tay.
"Một cái hồ lô rởm mà cũng đòi bắt tôi, mơ đẹp nhỉ."
Nói xong, cô bóp nhẹ. Trước đôi mắt không thể tưởng tượng được của Phương Vân Trì, hồ lô bị bóp vỡ. Hắn tái mặt đi một chút, cầm lấy kiếm gỗ đào và lại trong một cái chớp mắt, kiếm gỗ đào lại bị Đường Quả cướp được.
"Tôi thật sự không sợ cái này." Đường Quả mỉm cười, bẻ đôi kiếm gỗ đào, "Tiểu đạo sĩ, cậu như vậy là không được."
Dáng vẻ của cô vừa kiêu ngạo vừa ác liệt, thành công chọc giận Phương Trì. Đó là kiếm gỗ đào yêu dấu của hắn. Bất đắc dĩ, hắn lấy ra phù bắt quỷ sư phụ đưa.
Đáng tiếc, hắn còn chưa niệm chú xong đã bị Đường Quả cướp lấy phù. Cô cười tủm tỉm, xé phù ngay trước mặt hắn, "Tôi cũng không sợ cái này."
Hai mắt Phương Vân Trì long lên, tức khắc, hắn lôi hết những thủ đoạn mình học được ra, đạo cụ bắt quỷ mang đến cũng dùng hết.
Nhưng, không có cái gì có tác dụng với Đường Quả.
Phương Vân Trì lau đi cái trán đã đầy mồ hôi lạnh, kiêng kị nhìn Đường Quả đang cười tủm tỉm, "Cô ta có lẽ là cấp bậc quỷ vương, ngay cả sư phụ ta có đến cũng chưa chắc đã có thể đối phó được. Đây không phải quỷ bình thường."
Người trong thôn nghe xong, trên mặt xuất hiện tuyệt vọng.
"Được rồi, phần biểu diễn của cậu đã hết, giờ đến lượt tôi."
Từ lúc bắt đầu, Đường Quả đã không tính tha cho người thôn này.
"Chị không được gϊếŧ người." Ninh Tương Tư nói lớn, "Những người còn lại chưa dính đến mạng người bao giờ."
"Nhưng là đồng lõa." Đường Quả đáp.
Ninh Tương Tư mím môi, "Tội không đáng chết."
"Được, tôi không cần mạng bọn họ nữa." Đường Quả lui một bước, đôi mắt xinh đẹp nhìn những gã đàn ông cao to, "Để không cho chúng mày hãm hại các cô gái trẻ, chúng mày tự thiến đi. Chúng mày tự biến mình thành thái giám, tao sẽ tạm tha cho chúng mày một mạng."
Dưới ánh trăng và ánh đèn, cô vừa cười vừa nói những câu này thật giống một yêu tinh, vừa đẹp vừa đáng sợ.
Nhưng trong con mắt của bọn trong thôn, cô chính là một ác ma.
"Tiểu đạo trưởng, con nữ quỷ này quá ác độc, xin thầy thu phục ả. Toàn thôn chúng tôi quỳ xuống cầu xin thầy."
.
Sắc mặt Phương Vân Trì đau khổ. Không phải hắn không thu phục, chỉ là không thể đối phó được.
"Tôi cảm thấy nên gϊếŧ hết là vừa."
Ninh Tương Tư nghe thấy thế, vội nói nhanh, "Nghe đi, tự thiến đi." Những gã khốn nạn này, cô cũng không thích, thiến so ra tốt hơn mất mạng.
Đường Quả liếc Ninh Tương Tư, nói, "Không cần khuyên, chúng nó không nghe, tôi gϊếŧ hết chúng nó, từ đây thế giới giảm đi rất nhiều mối họa."
"Cái thôn độc ác này vốn dĩ nên bị hủy đi." Cô quét mắt nhìn đám đàn ông sợ hãi. Đám đàn bà chết lặng kia trong lúc này lại dùng ánh mắt độc ác nhìn cô, thậm chí đến bọn trẻ con cũng trừng mắt lên với cô, "Nếu chúng mày không làm theo, tao gϊếŧ sạch, không sót đứa nào."
"Còn nghĩ gì nữa, làm đi. Chúng tôi không làm gì được chị ấy. Muốn sống, ra tay đi." Ninh Tương Tư lúc này đã hiểu ra được, nữ quỷ thật sự muốn gϊếŧ cả thôn.
Đây là một lệ quỷ hung ác.
Nề hà, không thể cản lại được. Chỉ thiến chúng nó, trong lòng cô có hơi vui vui. Chúng nó xứng đáng, nhưng trơ mắt nhìn tất cả bị tàn sát hết, thứ cho cô không thể làm nổi.
"A!"
Ngay lúc này, một gã kêu thảm. Ninh Tương Tư quay đầu lại, nhìn gã đàn ông bị vặn gãy cổ, sắc mặt đỏ lên, "Chị cứ để cho bọn nó nghĩ đi, chuyện này đâu có dễ giải quyết như thế."
Lời này nói ra, đến cô cũng cảm thấy buồn cười biết bao.
Đường Quả kéo lụa trắng lại, "Kiên nhẫn của tôi có hạn. Từ giờ trở đi, mười phút gϊếŧ một đứa, bắt đầu từ đàn ông. Nếu không ra tay, tôi sẽ gϊếŧ sạch."
Tượng Phật đang đọc kinh Phật ngoài chạc cây lắc đầu, không ngăn cản. Ngài cười khổ, nhắm mắt lại, tiếp tục siêu độ cho nhóm tiểu quỷ xung quanh.
Thấy mười phút sắp qua đi, rốt cuộc cũng có người ra tay.
Là một người đàn bà. Cô ta cầm kéo, thừa dịp gã bên cạnh không chú ý, đâm xuống. Gã che bên dưới lại, thống khổ kêu thảm, "Cô..."
"Đôn Tử, đừng trách tôi, tôi không muốn ông chết. Cái nhà này cần đàn ông, con trai còn nhỏ, tôi không thể để nó bị nữ quỷ gϊếŧ chết." Gương mặt người đàn bà có phần dữ tợn, "Để tôi bôi thuốc cho ông."
Đường Quả nhìn vào mắt cô ta, không có mấy lo lắng, còn có vài phần khoái trá. Cô khẽ cười một tiếng, ai nói các cô đã chết lặng, ở thời điểm quan trọng vẫn còn tỉnh táo chán.
Có người đã ra tay rồi, chỉ một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Đa phần đều là đàn bà ra tay cắt đứt của quý của chồng mình.
Chỉ một lát sau, bao nhiêu đàn ông đều trưng ra vẻ mặt đau khổ.
"Đã xong, chị bỏ qua được chưa?" Ninh Tương Tư hỏi.
Sắc mặt Phương Vân Trì xanh mét, "Hôm nay tôi không thu được cô, một ngày nào đó, đạo hạnh cao hơn, chắc chắn sẽ được."
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Cơ hồ trong một cái chớp mắt, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đạo bào xuất hiện ở cửa.
Đường Quả quay đầu lại theo bản năng, cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau. Lập tức, cô cảm nhận được dao động linh hồn quen thuộc, không nhịn được cười lên với người đó. Nụ cười trong sáng ấy khiến đạo sĩ trẻ tuổi vừa vào cửa hơi bất ngờ.
Rất mau, anh nhận ra được đây là một nữ quỷ có đạo hạnh rất cao.
"Tiền bối Tần." Phương Vân Trì thiếu chút nữa nhảy dựng lên suиɠ sướиɠ, vội ra tiếp đón.
.
"Tiền bối Tần, ở đây có một con quỷ vương loại ác quỷ hoành hành, phiền tiền bối thu phục."
Đường Quả bừng tỉnh, chậc một tiếng, cười lên, "Hóa ra anh cũng đến bắt quỷ à?"
"Không."
Tần Cửu lắc đầu, trong mắt hiện lên cái nhìn sâu thẳm, còn trong đầu lại hiện lên nụ cười vừa nãy của nữ quỷ. Nụ cười đó khiến cho anh cảm giác rằng cô có quen biết anh. Nhưng anh nhớ rõ, mình không quen biết gì nữ quỷ này.
"Tiền bối Tần, nữ quỷ này làm nhiều chuyện ác, nhất định phải thu phục cô ta. Vừa nãy cô ta thiếu chút nữa tàn sát toàn bộ người trong thôn." Phương Vân Trì vô cùng sốt ruột, vội vàng kể hết chuyện lại với Tần Cửu, "Tiền bối Tần, không thể tha thứ được."
Tần Cửu cũng không vì những lời này mà lộ ra biểu cảm chán ghét với Đường Quả.
Anh cũng không để ý đến Phương Vân Trì, chỉ giơ ngón tay ra bấm quẻ một lúc, nheo mắt lại, "Nhân quả tuần hoàn, không làm gì được."
"Tiền bối Tần..."
"Cũng không muốn làm gì cả. Bổn đạo là đạo sĩ bắt yêu, không bắt ma quỷ." Tần Cửu nghiêm túc nói, "Kết cục của thôn này là báo ứng của bọn chúng, đụng đến là phải nhận nhân quả, không được."
"Tiền bối Tần thu phục được nữ quỷ này rồi, tôi nhất định sẽ nói sư phụ trả thù lao cho tiền bối."
Phương Vân Trì đột nhiên nhớ ra, Tần Cửu nổi danh trong vòng là bắt tiền tài trừ tiêu tai, nói chung là không bao giờ mua bán lỗ vốn. Loại người này nói cách khác là máu lạnh, không xòe đủ tiền ra, người ta có thể nhìn mình chết.
Nghĩ nghĩ, sắc mặt Phương Vân Trì khó coi, "Tôi sẽ không lừa tiền bối. Tiền bối hẳn là biết sư phụ tôi, sư phụ cũng không phải là kiểu người quỵt nợ."
"Không bắt. Bổn đạo chỉ bắt yêu, không bắt ma quỷ."
Anh liếc mắt nhìn nữ quỷ, âm thầm tính toán, hình như đánh cũng không thắng được. Hồn thể rất mạnh, có công đức, thậm chí anh còn lờ mờ cảm thấy nhiều hơn thế nữa.
Lại nói, anh nhìn nữ quỷ này rất thuận mắt, không cần phải đôi co với người ta làm gì.
Phương Vân Trì thất vọng.
Đường Quả cũng hơi kinh ngạc, anh chàng đạo sĩ này thật thú vị.
"Đạo sĩ, anh không bắt tôi thật à?"
"Nói không bắt là không bắt, bổn đạo bắt cô làm gì?"
Đánh không thắng còn muốn bị đánh, không những không có tiền còn mất mặt, mất thanh danh, về sau còn có khả năng không nhận được việc. Nghĩ đi nghĩ lại, không bắt là tốt nhất.
Đường Quả nghe ra gì đó ở lời Phương Vân Trì, đạo sĩ này hình như là lấy tiền trừ tà, tức là loại để tiền trong mắt.
Cô nhớ bộ xương còn cheo leo trên vách đá, lấy ra một hạt châu, "Đạo sĩ, anh giúp tôi làm một chuyện, tôi đưa anh cái này làm thù lao."
Tần Cửu nhìn chằm chằm vào hạt châu, hơi nheo mắt lại. Hạt châu này không đơn giản, phía trên có linh khí mơ hồ, khiến người ta vô cùng thoải mái, là đồ tốt.
Anh không nhận lấy ngay mà hỏi, "Chuyện gì?" Truyền thuyết nói, nữ quỷ xinh đẹp rất biết lừa người.
Cẩn thận một chút, không vấn đề gì cả.
"Giúp tôi dọn xương một chút, làm không?" Đường Quả mỉm cười.
Tần Cửu hơi ngạc nhiên, không ngờ lại là thế, nên thẳng thừng trả lời, "Làm."
Đường Quả vứt hạt châu cho Tần Cửu, "Tôi muốn anh mang xương tôi về nhà, anh chắc biết phải làm thế nào đúng không?"
"Biết."
Cô đã sớm nghĩ đến chuyện đưa thi thể nguyên chủ về quê quán, và Tần Cửu này nhìn đáng tin hơn so với người ta nhiều.
Cũng không phải vì đây là linh hồn quen thuộc với cô, mà là loại người lấy tiền làm việc này bình thường không nói đến luật lệ gì cả, chỉ nói đến uy tín. Ra đủ giá, người ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt công việc.
.
"Cứ để cô ta đi thế à?"
Người trong thôn nhìn phương hướng Đường Quả và Tần Cửu biến mất, vẻ mặt phẫn hận, nhưng nhớ đến chuyện vừa rồi, lại vô cùng sợ hãi.
Ninh Tương Tư quay lại trừng bọn chúng, "Chúng tôi không đánh được, muốn giữ lại thì tự ra ngoài kia mà gọi đi." Cô không muốn nhìn bọn chúng chết, nhưng vẫn cực kì ghét bọn chúng.
Phương Vân Trì khó chịu, đồ mình mang đến đều bị nữ quỷ làm hỏng, trong lòng nghẹn một bụng lửa giận.
Tần Cửu đi theo sau Đường Quả đến vách núi.
"Xương cốt của tôi ở dưới kia, anh bay xuống được không?"
"Bay một lúc không vấn đề gì." Tần Cửu trả lười.
Đường Quả cười cười, bay xuống. Tần Cửu cũng nhảy xuống theo, dựa vào lực của vách đá, chỉ một chốc đã xuống đến nơi và nhìn thấy một đám xương trắng kẹt trong khe. Anh dừng lại, lấy kiếm ra, dùng sức chen vào trong vách, người đứng lên thân kiếm, lấy ra một cái bao bố, cẩn thận nhặt xương.
"Cẩn thận một chút."
Đường Quả nhìn xương trắng lung lay, "Đừng làm rơi, chỗ này hay có gió, rơi xuống dễ vỡ lắm, không hoàn chỉnh không đẹp đâu."
Tần Cửu: "..." Xương trắng còn có thể dùng từ đẹp để miêu tả à?
"Biết rồi." Tần Cửu vội vàng đáp lại, "Yên tâm đi, cô ra giá đủ, tôi sẽ làm mọi chuyện thỏa đáng." Anh cẩn thận tỉ mỉ hơn, cho từng cái xương vào trong bao.
Đường Quả treo trên nhánh cây nhô ra ngoài vách núi, chống cằm, "Anh tên gì, làm nghề gì?"
"Tần Cửu, bắt yêu mà sống, thỉnh thoảng làm nghề phụ trừ họa cho người ta. Dạo này yêu quái càng ngày càng ít, mãi mới gặp được một con, còn là ăn chay, không làm nghề phụ không sống nổi."
Hệ thống: Đã xác nhận xong, đây chính là anh chàng kia. Xem ký chủ nhà tui trên cây kìa, vui đến hoảng luôn rồi.
Ấn tượng đầu tiên Tần Cửu cho Đường Quả cũng khá, không có vừa gặp đã kêu đánh kêu gϊếŧ, nên nó đoán, sắp tới ký chủ đại đại sẽ bắt đầu thả thính anh chàng đáng yêu này.
"Xong, đã cho hết vào trong túi." Tần Cửu lau mồ hôi trên trán, cầm túi lên, "Hiện tại muốn tôi đưa về quê đào mồ cho cô?"
"Đương nhiên, tôi phải về nhà xem."
Xương chắc chắn phải đưa về, không thể để ở trên vách đá mãi được, sớm muộn gì cũng rơi hỏng. Cô đã nhận hết tất cả, bộ xương này cũng là của cô.
Tần Cửu lại hỏi, "Xuống mồ rồi, cô sẽ đầu thai à?"
"À không."
Dựa theo thời gian mà nói, nguyên chủ bị tiêu diệt trong mấy ngày nay, mà cô còn có thể kéo dài đến hai mươi năm.
Đầu thai thì là đi thẳng sang thế giới tiếp theo.
Thời gian ở đây quá ngắn, cô còn có nhiều chuyện chưa làm, cũng có một vài kết quả cô muốn xem.
"Thành quỷ tu?" Cũng đúng, thực lực của cô rất mạnh, đầu thai thì tiếc lắm, thành quỷ tu rồi, không mấy ai có thể cản được cô." Tần Cửu nói.
Đường Quả cười tủm tỉm, "Anh không chấp nhận lời đề nghị của Phương Vân Trì là cảm thấy đánh không lại và sợ bị đánh đúng không?"
Tần Cửu đờ người ra một chút, nghiêm túc, "Đương nhiên là không. Tôi thật sự chỉ bắt yêu, không bắt ma quỷ."
Anh không nghĩ đến chuyện bắt cô, hiện tại càng không.
Nữ quỷ này cho anh ấn tượng không tệ, hiện tại còn là chủ của anh. Tần Cửu lục thân không nhận, đưa tiền cho là đại gia, trước khi xong việc tuyệt đối sẽ không phản bội. Trong vòng này, danh tiếng của anh cực tốt.
Đường Quả lại lấy một thanh kiếm ra, "Tôi ở nhân giới không được lâu, có lẽ chỉ hai mươi năm. Và tôi, dùng thanh kiếm này để thuê anh."