(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

60)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Hai người lại đi rất nhiều nơi, làm nhiều chuyện giống thế.

Cô nỗ lực không ngừng nghỉ, lúc nào cũng để ý đến chuyện đó.

Hai người khiến người khác chú ý, nhưng cô không quan tâm, anh càng không quan tâm.

Một ngày nọ, họ lại đến điều tra một thôn nhỏ. Trên một gốc cây ngoài thôn có một hòa thượng già ngồi xếp bằng.

Gương mặt hòa thượng an lành như không có hô hấp, nhưng sắc mặt hồng hào như thế, vừa nhìn là biết còn sống. Trên thân ông ta còn có Phật quang lờ mờ.

Bên cạnh đó là Phương Vân Trì cầm kiếm, mặt mũi đầy căm hận.

Đường Quả nhảy xuống từ trên lưng Tần Cửu, mỉm cười nhìn hòa thượng. Hòa thượng cũng mở mắt ra, không vui không buồn nhìn cô.

Ông đứng dậy, lẩm bẩm A di đà Phật rồi nói với Đường Quả, "Nữ thí chủ là Đường Quả đúng không?"

"Là tôi." Đường Quả đáp lại. Trong lúc đó, Tần Cửu nắm chặt tay cô, đứng trước mặt cô. Dáng vẻ không muốn ai tổn thương đến cô như thế này khiến cô rất hài lòng.

Cô thích người cô để ý cũng quan tâm đến cô.

"A Cửu đừng sợ. Ông ta không làm gì được em đâu. Em giỏi hơn ông ta nhiều, còn có thể bảo vệ anh nữa."

Tần Cửu dở khóc dở cười, "Anh không sợ. Anh chỉ sợ ông ta khiến em bị thương thôi."

"Vậy đừng sợ, em giỏi mà." Đường Quả hất cằm lên ngạo nghễ, càng khiến anh thích hơn.

Cô vợ nhỏ nhà anh sao có thể đáng yêu đến thế được nhỉ. Anh cũng rất thích được cô quan tâm.

"Đại sư tên là gì?"

"Bần tăng Minh Huyền."

Nhìn hai bên từ tốn nói chuyện, không có ý đánh nhau, Phương Vân Trì có hơi đứng ngồi không yên, "Đại sư, tại sao ngài còn chưa thu phục con ác quỷ này?"

Hắn cảm thấy Minh Huyền đi theo hắn, hẳn cũng muốn thu phục con ác quỷ này mới đúng.

Hắn mời lâu lắm Minh Huyền mới chấp nhận ra tay.

"Con nữ quỷ này thích nhất là lừa đảo. Đại sư nên nhanh chóng xử lý ả, đỡ để bị chuyện hoang đường của cô ta lừa."

Minh Huyền liếc Đường Quả, lắc đầu với Phương Vân Trì, "Nếu nói ác quỷ là Đường thí chủ trước mặt, thứ cho bần tăng không thể ra tay."

"Tại sao?" Phương Vân Trì hoàn toàn không tin nổi, mở to hai mặt, gương mặt dữ dằn. "Đại sư, ả là ác quỷ, phải bị xử lý hồn phi phách tán."

Gương mặt của đại sư vẫn bình tĩnh, dù thái độ của Phương Vân Trì có thế nào, ông vẫn cười cười, "Đường thí chủ có công đức hộ thể, sao có thể là ác quỷ được. Sát khí trên người cậu quá nặng nên cậu không cảm giác được cũng đúng thôi. Cậu bị thù hận che hai mắt, không nhận ra được sức mạnh tín ngưỡng đang liên tục nhập vào Đường thí chủ."

"Đừng nói bần tăng không muốn ra tay, coi như ra tay cũng không có khả năng là đối thủ. Thực lực của cô ấy không xác định được, bần tăng không muốn đối phó. Kể cả có muốn nhưng biết rõ không làm được thì còn muốn tự rước nhục vào người làm gì?"

Đường Quả bật cười. Thế giới này thật thú vị, những người trong vòng huyền học khá thông minh, biết cẩn thận phân tích nhân quả, phân tích vấn đề, không dễ dàng kết thù hay đối phó với ai đó.

"Đại sư Minh Huyền, uổng công Phương Vân Trì tôi ban đầu kính nể ông như thế, không ngờ ông lại e dè một con ác quỷ, không xứng gọi là cao nhân Phật đạo."

Minh Huyền không giận chút nào, vẫn tươi cười như cũ.

.

"Bần tăng chưa bao giờ coi mình là cao nhân Phật đạo. Nhưng bần tăng cảm giác được có hơi thở Phật pháp trên người Đường thí chủ. Có thể thu phóng tự nhiên thế này mới xứng với danh cao nhân Phật đạo."

"Phương thí chủ có nể hay không đối với bần tăng cũng không khác gì nhau. Bần tăng không phải tiền tài, không phải ai cũng thích."

Khóe miệng Minh Huyền run rẩy, suýt nữa đã nói tiền tài thành Nhân Dân Tệ. Dạo này lên mạng nhiều, quen mồm.

Nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nhìn Đường Quả. Nữ quỷ này rất lợi hại, cố tình để lộ ra hơi thở của Phật để ông cảm thấy bị uy hiếp.

Không thể dây vào, không được chọc vào.

May mắn có những đạo sĩ kia nhắc nhở, nếu không bị thằng nhóc Phương Vân Trì này cho ăn quả lừa.

Hồi trẻ thiên sĩ Phương đã hố ông ta không ít lần, lúc nào cũng đưa đến đủ loại tiểu quỷ. Vì đã đáp ứng rồi nên không thể nào từ chối được.

Ăn thiệt từ thiên sĩ Phương rồi, sao có thể dễ dàng nghe theo Phương Vân Trì được nữa. Không cần vừa đến đã gây mất thiện cảm với người ta.

Tưởng ông ta không lên mạng là có thể lừa được à?

Lại nói, trên thân nữ quỷ có công đức, tín ngưỡng cũng bay đến xung quanh, hoàn toàn có thể nói cô làm những việc kia, nhìn là ác nhưng thực tế lại là thiện.

Ông ta dại gì xen vào.

Ông ta chỉ muốn nhìn xem nữ quỷ lợi hại trong truyền thuyết trông như thế nào thôi.

Nghe nói cô làm việc chỉ theo ý mình, còn vô cùng phách lối, không ai cản được, ngay cả Phương Vân Trì cũng nhiều lần suýt bị tức chết. Ông ta đã sớm tò mò, vừa hay Phương Vân Trì tìm đến ông ta, có thể thỏa mãn được lòng hiếu kì.

Ông ta cũng hơi tò mò, quỷ và người yêu nhau như thế nào. Dạo này mấy bộ phim trên mạng không hay nữa, đi xem trực tiếp khoái hơn xem mạng nhiều.

Phương Vân Trì suýt tức chết.

Hắn có cảm giác từ lúc Đường Quả xuất hiện, hắn làm gì cũng không thuận lợi.

Trực giác nói cho hắn biết, chỉ cần gϊếŧ Đường Quả, con đường của hắn sẽ bằng phẳng lại.

Còn nữa, Đường Quả gϊếŧ sư phụ hắn, hắn báo thù cũng là lẽ đương nhiên.

"Đại sư thật sự không muốn bắt con ác quỷ này?" Phương Vân Trì âm trầm hỏi.

Minh Huyền vẫn lắc đầu, "Không động được."

"Được, mấy người đều nói là không quản được đúng không?" Phương Vân Trì căm tức nhìn Đường Quả, "Vậy để tôi tự làm. Hôm nay không gϊếŧ được ả ta, nhưng đến một ngày nào đó, nhất định ả sẽ rơi vào tay tôi."

Đại sư Minh Huyền âm thầm lắc đầu, nằm mơ giữa ban ngày à? Trong mơ có thể gϊếŧ được nữ quỷ này đấy.

"Đại sư Minh Huyền, về sau tôi sẽ không đưa tiểu quỷ đến chùa nữa."

"Sau này Phương Vân Trì gặp phải con quỷ nào, chúng chỉ có một đường chết." Phương Vân Trì cười lạnh. "Ai bảo chúng nó đụng phải tôi?"

Minh Huyền thầm mong như thế. Ông ta sắp bị mấy đám tiểu quỷ kia làm phiền muốn chết rồi.

Đây có phải ông ta muốn thế đâu, là hố thiên sĩ Phương đào cho ông ta nhảy đấy chứ.

"Phương thí chủ, bần tăng khuyên một câu, làm người phải có đường lui, không nên đuổi tận gϊếŧ tuyệt."

"Ác quỷ thế này phải trừ khử hết mới đúng." Phương Vân Trì hoàn toàn không nghe, "Nếu đại sư đã không muốn, vậy xin cáo từ."

Hắn nhìn Đường Quả với ánh mắt sắc lẻm, sau đó quay người rời đi.

Sau khi hắn đi rồi, Minh Huyền đến trước mặt Đường Quả. Nhưng lúc ông ta đang định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên.

Và rồi Đường Quả thấy vị hòa thượng có gương mặt hiền hòa này lấy điện thoại trong túi ra, thuần thục nghe máy.

.

"Đồ nhi ngoan gọi bần tăng có chuyện gì?"

"Sư phụ mau về đi sư phụ, mấy tiểu quỷ trong chùa lại quậy phá, chúng con không làm gì được. Chúng nó quăng đồ lung tung, còn nhảy loạn xạ trong phòng, không khác gì thiểu năng."

"Sư phụ mau cứu đồ nhi với! Sao sư phụ có thể ham vui đi chơi một mình, để lại đồ nhi đáng thương là con đây ở chùa."

Đường Quả nghe thấy tiếng đứa trẻ ở đầu dây bên kia, ánh mắt nhìn Minh Huyền là lạ.

Hòa thượng già này không đứng đắn chút nào.

Minh Huyền cảm nhận được ánh mắt của Đường Quả, ho nhẹ hai tiếng, hạ giọng nói, "Rồi, về ngay đây. Mới đi một chút đã không xử lý được, bần tăng sao lại có thể có một đám đồ nhi vô dụng như các con thế nhỉ."

"Sư phụ, có mấy trăm con quỷ lận, chúng con chỉ có mấy người, quản sao nổi? Sư phụ nói không thấy ngượng mồm à?"

"Rồi rồi, đừng nóng. Bần tăng về ngay."

Sau khi cúp máy, Minh Huyền thở dài với Đường Quả, "Nghe nói Đường thí chủ có Vãng Sinh Kinh hoàn chỉnh và có thể cầu siêu cho ma quỷ, mở ra cổng luân hồi?"

"Đúng thế." Đường Quả đáp lại. Cô đã hiểu vì sao hòa thượng này lại giúp cô nói chuyện rồi.

Nụ cười trên mặt Minh Huyền càng tươi hơn, "Đường thí chủ có Phật pháp cao siêu, bần tăng bội phục. Thực không dám giấu giếm, trong chùa bần tăng có mấy trăm con quỷ khó quản. Họ là cô hồn dã quỷ, ký ức thiếu hụt, cũng không phải ác quỷ. Bần tăng học Vãn Sinh Kinh không đầy đủ, không có cách nào đưa vào luân hồi. Vậy nên, bần tăng muốn xin Đường thí chủ truyền thụ Vãn Sinh Kinh và cách mở cổng luân hồi cho. Yêu cầu này có vẻ hơi khó với thí chủ, nhưng bần tăng vẫn muốn thử."

"Không sao."

Đường Quả sảng khoái nói, "Nhưng tôi có một điều kiện."

Nụ cười trên mặt Minh Huyền xém nữa không tắt nổi. Ông vội nói, "Mời nói."

"Tôi muốn làm một vài chuyện, những tiểu quỷ kia phiền đại sư Minh Huyền ở đó siêu độ luôn được không?"

Gương mặt Minh Huyền khẽ nhăn lại. Nữ quỷ này đúng là không dễ chơi, vậy mà còn muốn kéo ông ta xuống nước.

Nhưng vì Vãng Sinh Kinh, ông ta gật đầu, "Bần tăng đồng ý."

"Đại sư không cần lo. Đại sư chỉ cần nhìn, không cần ra tay, giải quyết mỗi hậu quả thôi."

Minh Huyền muốn khóc, thế à? Có gì khác nhau vậy?

Nhìn Đường Quả vào trong thôn, ông không đi theo, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho các đồ nhi đang trong chùa, "Chốc nữa về. Ừ đúng, Đường thí chủ đã đồng ý rồi." Nghe các đồ nhi hoan hô, Minh Huyền lại cười.

Ông nhìn thôn nhỉ đầy oán khí, lắc đầu. Thị phi thiện ác sao có thể phân biệt rõ ràng như thế.

Đường Quả bay ra, trong tay nhiều thêm một quyển kinh thư trong suốt. Minh Huyền không kịp phản ứng, kinh thư đã bay vào đầu ông.

Chớp mắt, ông đã đọc hết nội dung kinh thư, ánh mắt nhìn Đường Quả cũng thay đổi.

Nữ quỷ này thật không thể động vào.

Ông tự giác vào trong thôn, bắt đầu siêu độ cho oan hồn.

Còn những tên bị thiến kia, ông không quan tâm, cứ việc siêu độ.

Sau một năm, những thôn đáng sợ như thế càng ngày càng ít. Dần dần, không chỉ riêng vòng huyền học biết có một nữ quỷ tên Đường Quả. Nhân giới có rất nhiều truyền thuyết về cô

Mỗi khi có những chuyện lừa bán xuất hiện, họ từ sợ hãi chuyển sang sùng bái nữ quỷ này.

.

Dù là ai cũng muốn biết về cô, cũng có người muốn xen vào chuyện của cô.

Nhưng sau mười mấy năm, cô vẫn như thế, không ai có thể làm gì nổi.

Trong vòng huyền học vẫn cứ nghĩ cô sẽ bị trời phạt, nhưng mà mười năm trôi qua, một rắm ông trời cũng không thả.

Không ai không thể không tin năm đó Tần Cửu nói đúng.

Về Phương Vân Trì, hắn đi khắp nơi bắt quỷ, từ trên núi xuống thành phố, thậm chí cả ra nước ngoài. Ở đâu có quỷ ở đó có hắn.

Với quỷ, hắn chỉ có một thái độ, gϊếŧ.

Hắn kết hôn với Ninh Tương Tư. Ninh Tương Tư biết mình mang thai một bé gái, loáng thoáng cảm giác được ý của Đường Quả năm đó khi đưa viên ngọc cho mình.

Viên ngọc thoạt trông rất bình thường nên khi lấy ra, cô nói đó là mình mua cho con gái, Phương Vân Trì không nhìn ra được gì.

Còn cô, cô cảm thấy viên ngọc không bình thường như vậy. Sau khi sinh con xong, cô lập tức làm thành vòng đeo cho con, hơn nữa còn dặn không được tháo ra, dù có chuyện gì đi chăng nữa.

Con gái Phương Vân Trì tên Phương Tư Vân. Ngoại trừ bắt quỷ, Phương Vân Trì đối đãi với hai mẹ con rất tốt, tình cảm vợ chồng cũng không tệ.

Chỉ là, sau mười mấy năm, Phương Vân Trì càng ngày càng chấp nhất với việc viết Đường Quả, càng không lưu tình với quỷ hồn vô tình gặp phải.

Ninh Tương Tư có khuyên thế nào cũng không được.

Năm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Phương Tư Vân.

Hai mẹ con chờ từ trưa đến tận khuya nhưng Phương Vân Trì vẫn không về.

Nhìn con gái thất vọng, Ninh Tương Tư cũng rầu lòng. Cô xoa đầu cô bé, "Bố con bận lắm."

"Mẹ, tại sao lúc nào cũng thế?" Phương Tư Vân không hiểu, tại sao Phương Vân Trì lại chấp nhất với chuyện bắt quỷ, còn muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, "Con thấy đâu phải quỷ nào cũng xấu, nhưng bố thì lại gϊếŧ sạch, ngay cả sinh nhật con cũng quên. Bao nhiêu lần rồi. Từ nhỏ đến giờ, bố chưa bao giờ ăn sinh nhật con cả."

Ninh Tương Tư không biết nên giải thích thế nào, chỉ an ủi, "Bố có tín ngưỡng của bố, mẹ con mình phải tôn trọng bố. Thôi, mẹ ăn sinh nhật với con cũng được."

"Dạ. Mẹ nói con biết chứ, nhưng trong lòng mẹ cũng không chịu được đúng không? Nhà người khác có bố có mẹ, mà bố con một năm không thấy được vài lần, mẹ càng khó chịu hơn con. Mẹ, chúng ta thổi nến cầu nguyện đi."

Thấy con không nói gì nữa, Ninh Tương Tư vui vẻ hơn chút.

Đến hôm sau Phương Vân Trì mới về.

Vừa về hắn đã nói với hai mẹ con. "Lần này ra ngoài gϊếŧ được không ít quỷ."

"Vậy chúc mừng anh." Ninh Tương Tư nhìn Phương Vân Trì suиɠ sướиɠ, giọng không vui chút nào.

Phương Vân Trì nhận ra được, vội vàng ôm Ninh Tương Tư, "Tương Tư, sao vậy? Em giận à?"

"Em không nên giận?" Ninh Tương Tư nhíu mày, "Anh quên hôm qua ngày gì rồi?"

"Hôm qua ngày gì?"

Nhìn Phương Vân Trì không nhớ, Ninh Tương Tư càng thêm giận.

Phương Tư Vân đứng một bên, không chịu nổi. "Ngày gì à? Bố, bố quên cả sinh nhật của con? Năm nào bố cũng gϊếŧ quỷ đến quên sinh nhật con, không ăn cùng con thì cũng thôi, nhưng con sinh ngày nào bố cũng còn không nhớ!"

"Xin lỗi Tư Tư, là lỗi của bố." Phương Vân Trì xin lỗi.

Phương Tư Vân nghẹn một bụng lửa giận, "Đâu phải quỷ nào cũng xấu, con thấy cô Đường Quả trong truyền thuyết rất tốt, không hiểu sao..."

"Chát."

Phương Tư Vân hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị tát.

Cô bé trừng to mắt nhìn Phương Vân Trì, "Bố đánh con?"

.

"Bố vậy mà đánh con?"

Phương Tư Vân hét lớn. Cô bé tủi thân, nước mắt lăn xuống.

Ninh Tương Tư cũng không ngờ được con gái vừa mới ăn sinh nhật xong lại nhận được một cái tát của Phương Vân Trì.

"Phương Vân Trì, anh làm gì thế?" Ninh Tương Tư gọi cả họ tên ra, "Anh điên rồi à?"

Phương Vân Trì thấy Phương Tư Vân khóc lóc, có hơi hối hận.

"Tư Tư..."

"Đừng gọi tên tôi. Tôi không có người bố nào như ông. Bắt quỷ đến quên cả sinh nhật tôi, hiện tại còn đánh tôi không rõ lý do." Phương Tư Vân che đi gương mặt đã sưng đỏ, "Hôm nay tôi hiểu rồi, trong mắt ông, tôi và mẹ không quan trọng bằng bắt quỷ. Từ khi tôi có trí nhớ, ông chưa từng ăn sinh nhật tôi cũng thôi, nhưng mà ông còn không nhớ cả ngày sinh của tôi. Cứ mấy ngày ông mới chịu về, vừa về đã vui vẻ nói gϊếŧ được bao nhiêu quỷ."

"Gϊếŧ quỷ, gϊếŧ quỷ, trong mắt ông chỉ có quỷ. Tôi mới chỉ nhắc đến Đường Quả, ông đã đánh tôi. Ông cực đoan vừa thôi. Cô ấy vốn rất tốt, ông..."

"Chát."

Ninh Tương Tư lẫn Phương Tư Vân đều không ngờ rằng Phương Vân Trì lại tát thêm cái nữa.

"Phương Vân Trì!"

Ninh Tương Tư đẩy Phương Vân Trì ra, ôm lấy Phương Tư Vân, mắt đỏ lên, "Tư Tư có lỗi gì? Cần phải đánh như thế? Con bé chỉ nói sự thật, mấy năm nay trừ bắt quỷ ra, anh ở nhà được bao lâu?"

Phương Tư Vân nín khóc, trừng mắt với Phương Vân Trì, "Được lắm, ông lại đánh tôi. Phương Vân Trì, từ giờ trở đi, tôi không có người bố nào nữa!" Nói xong, cô bé đẩy Ninh Tương Tư rồi vào phòng lấy ba lô lao ra ngoài.

Sắc mặt Ninh Tương Tư khó coi, "Để em đuổi theo."

Phương Vân Trì vội kéo cô lại, "Đuổi gì chứ, lớn như thế rồi mà nói gì cũng không suy nghĩ, nên đánh. Đường Quả tốt lành chỗ nào? Đó là ác quỷ. Anh sẽ sớm gϊếŧ ả ta."

"Cũng không biết ai truyền tin tức linh tinh để nhiều người nể một con quỷ, buồn cười thật."

"Ngay cả con gái Phương Vân Trì này cũng phục một con quỷ. Phương Vân Trì là đạo sĩ bắt quỷ, con gái lại phục một con quỷ, truyền ra ngoài không biết sẽ là trò cười lớn đến mức nào. Phương Tư Vân có biết nó thế sẽ làm mất mặt anh không?"

"Em thấy anh mới buồn cười, mới vô lý." Ninh Tương Tư nhìn Phương Vân Trì đã cố chấp đến mê muội, không khỏi nhớ đến nhiều năm trước. Các tiền bối đã thuyết phục cô rời Phương Vân Trì, nhưng cô đã vì tình cảm này mà tin rằng mình có thể thay đổi được hắn.

Không ngờ rằng ba ngày sau khi kết hôn, hắn nhận được một nhiệm vụ bắt ác quỷ. Cô có ngăn cản thế nào hắn cũng rời đi đúng tuần trăng mật. Năm đó cô hiểu Phương Vân Trì, cũng thương hắn, vì đứng trên lập trường của hắn, hắn làm vậy không có gì đáng trách.

Nhưng về sau... về sau cả hai còn không gặp được nhau đến mấy lần.

Dù ngắn ngủi, cô vẫn cảm giác được tình cảm của cả hai không thay đổi. Nhưng mà có ai không thích được thường xuyên thấy người yêu mình đâu?

Cả ngày đau đớn sinh Phương Tư Vân ở bệnh viện, cô gọi cho Phương Vân Trì, hắn nói sẽ quay lại ngay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio