.
Thiên sĩ Phương không biết nên miêu tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, dù sao cũng không tốt lắm.
Nhân sinh quan của ông ta bị một nữ quỷ đảo lộn.
Thân thể ông ta đã sớm được Phương Vân Trì mai táng, hiện tại ông ta thật sự chỉ là quỷ.
Nghĩ lại những năm qua Phương Vân Trì đuổi gϊếŧ mình không ít lần, sắc mặt ông ta khó coi hơn một chút. Lại nói, ông ta quen biết được vài con quỷ, cũng không tệ lắm, nhưng đều bị Phương Vân Trì gϊếŧ hết.
Nếu không phải có Đường Quả, phỏng chừng ông ta cũng bị gϊếŧ bởi Phương Vân Trì.
Đứng ở nơi ánh sáng không đến, ông ta tự ngẫm hồi lâu. Mãi đến khi mặt trời xuống núi rồi ông ta mới ngẩng đầu lên.
Nhìn ánh đèn đường, ông ta thở dài một hơi, cười khổ, "Sai rồi."
Ông ta hiểu.
Cả ông ta, cả Phương Vân Trì đều nghĩ rằng chỉ cần gϊếŧ hết quỷ là thế gian sẽ an bình.
Ông ta đỡ hơn một chút, chỉ gϊếŧ quỷ hại người.
Nhưng đồ nhi một tay ông ta nuôi lớn lại trở nên cực đoan như thế vì ông ta, quỷ nào cũng gϊếŧ, hoàn toàn không phân biệt đúng sai. Đây hết thảy là vì cách dạy dỗ của ông ta.
Năm đó ông ta hồn phi phách tán Tống Hiểu Vân, về sau mới biết được là bà ấy bị vợ mới của Đường Lộc Sinh hại chết.
Quỷ đã chết đương nhiên muốn tìm hung thủ báo thù.
Ví như đồ nhi của ông ta, cũng không phải vì ông ta bị Đường Quả gϊếŧ nên mới tìm Đường Quả báo thù hay sao?
Vốn dĩ những chuyện này có thể thay đổi.
Nhưng ông ta làm những chuyện đó khiến nhân quả quấn thân, dính sang cả Phương Vân Trì. Cuối cùng, Phương Vân Trì lại đi trên đường cũ của ông ta, thậm chí còn cực đoan hơn.
Hiện tại ông ta có thể làm gì?
Thiên sĩ Phương đứng tại chỗ bất động.
"Ông ta sẽ làm gì?" Tần Cửu tò mò hỏi.
Đường Quả lắc đầu cười, "Anh tưởng em là thần tiên?"
"Trong lòng anh, em là tiên nữ trên trời giáng xuống, còn lợi hại hơn cả thần tiên."
"Ái chà, đạo trưởng Tần nói ngon nói ngọt càng ngày càng trôi chảy, ngậm mật trong miệng hả?"
Tần Cửu cười lên, hôn khóe môi Đường Quả, "Đây không phải là ăn mật à?"
"Đạo trưởng Tần, nói là chỉ bắt yêu kiếm tiền thôi mà?"
"Bắt yêu kiếm tiền với chiều vợ không xung đột với nhau."
"Đạo trưởng Tần giỏi lắm."
"Quá khen, quá khen. Được Quả Quả động viên, trong lòng anh mới thật sự vui vẻ."
Tần Cửu nắm lấy tay Đường Quả, "Quả Quả, để anh cõng em đi. Anh thích em nằm trên lưng anh." Như vậy, cô sẽ ở bên anh, anh cảm giác được, sẽ không cảm thấy cô có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Đường Quả nghe lời dựa vào lưng anh, hai tay ôm lấy cổ anh. Hai người cứ thế bước thật chậm, hưởng thụ ấm áp của nhau.
Đường Quả xém chút nữa ngủ mất. Nhưng đột nhiên, cô bừng tỉnh. Đánh thức cô không phải thứ gì khác mà là viên ngọc cô đưa cho Ninh Tương Tư.
"Sao thế?"
"Anh còn nhớ viên ngọc kia không?"
"Ngọc phòng ngự đưa cho Ninh Tương Tư?"
"Ninh Tương Tư nói đại sư Minh Huyền sẽ tìm em, em thuận tay tặng."
Tần Cửu không tin chuyện hoang đường cô nói, rõ ràng cô có ý gì đó, "Có chuyện gì rồi? Là Ninh Tương Tư hay là con gái Phương Tư Vân?"
"Phương Tư Vân."
"Muốn đi không?" Tần Cửu đúng là rất hiểu cô, ở đâu có chuyện ở đó sẽ có cô.
"Đi, phải đi chứ. Có chuyện hay không thể không xem."
Quay lại với Ninh Tương Tư. Cô không tìm thấy Phương Tư Vân, gọi điện cũng không ai đáp, cuối cùng không thể không về tìm Phương Vân Trì.
Phương Vân Trì ban đầu không thèm quan tâm, nhưng ba ngày sau, Phương Tư Vân vẫn không về, hắn không thể không bói cho cô bé một quẻ. Bói xong, sắc mặt hắn thay đổi rõ rệt.
.
"Tính ra được không? Tư Tư sao rồi?"
Nhìn thấy sắc mặt Phương Vân Trì thay đổi, trong lòng Ninh Tương Tư có dự cảm không tốt lắm. Cô lập tức giữ lấy Phương Vân Trì hỏi dồn dập.
Phương Vân Trì sa sầm mặt, tiếp tục bấm đốt. Cô sốt ruột đến nỗi mắt cũng đỏ lên.
Bình thường Phương Vân Trì sẽ không bấm đốt đến lần thứ hai, chỉ khi nào có chuyện không tốt hắn mới bấm lần hai, vì hắn không muốn tin vào kết quả của lần đầu tiên.
"Phương Vân Trì, anh nói xem, Tư Tư sao rồi?"
Phương Vân Trì ngừng lại, thấy Ninh Tương Tư rơi nước mắt, vội vàng cắt ngón tay, sử dụng quan hệ huyết thống để phán đoán vị trí của Phương Tư Vân.
"Chúng ta đi tìm Tư Tư ngay." Phương Vân Trì chỉ nói thế. Dù Ninh Tương Tư có hỏi thế nào, hắn cũng không nói.
Ninh Tương Tư trầm xuống. Lúc Phương Vân Trì giữ lấy cô, cô không hề phản kháng. Hiện tại không cần phải làm gì, tìm con về rồi nói tiếp.
"Rốt cuộc là Tư Tư bị làm sao?"
Ninh Tương Tư đã sắp sụp đổ. Những năm gần đây, là một mình cô nuôi lớn Phương Tư Vân. Trong lòng cô, Phương Tư Vân đã quan trọng hơn cả Phương Vân Trì.
"Nếu vì nhân quả của anh mà Tư Tư mới có chuyện, cả đời em sẽ không tha thứ cho anh."
Ninh Tương Tư hối hận, hối hận vì không nghe lời khuyên của các tiền bối, vẫn muốn đi cùng với Phương Vân Trì.
Cô không sợ báo ứng, nhưng cô không ngờ báo ứng lại ở trên người con gái cô.
Nếu có thể chọn lại, cô tuyệt đối không ở cùng với Phương Vân Trì.
"Nếu hôm đó anh không đánh Tư Tư, Tư Tư cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Cô đã xác định Phương Tư Vân có chuyện, nếu không Phương Vân Trì sẽ không có biểu cảm như thế.
Tuy rằng đạo pháp của Phương Vân Trì không tệ, nhưng hắn không hẳn là phi hành được, cả hai chỉ có thể lái xe đi. Tới nơi đường nhỏ, cả hai không thể không đi bộ. Đi được một đoạn, Ninh Tương Tư đột nhiên ngây ngẩn.
"Hình như chỗ này em đi qua rồi thì phải?"
Cô vội vàng quan sát xung quanh, nhưng vẫn không nhớ ra.
Nhưng khi đến trước một cây đại thụ, mặt cô trắng bệch.
Cô cảm giác trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu. Phương Vân Trì nhanh tay đỡ lấy cô nên cô mới không ngã.
Ninh Tương Tư nhìn vị trí quen thuộc, nhìn cái thôn nhỏ lạc hậu quen thuộc, khóc thê thảm, "Tại sao vẫn là chỗ này? Tại sao vẫn là chỗ này? Mấy kẻ kia chưa bị chị ấy xử hết hay sao?"
"Thật hối hận."
Hối hận vì năm đó muốn cản Đường Quả, không để cho cô ấy gϊếŧ hết tất cả người thôn này.
"Chưa chắc đã có chuyện." Phương Vân Trì cầm kiếm vọt vào trong thôn. Hắn cảm giác được ở đây có hơi thở của Phương Tư Vân.
Hắn đưa Ninh Tương Tư đi, trực tiếp đá văng một cánh cửa. Bên trong có ba thanh niên trẻ tuổi sung sức, ngoài ra còn có một mụ già xanh xao, gầy yếu, tóc bạc trắng và một lão già sắc mặt âm u.
Phương Vân Trì đột ngột xông vào khiến cả nhà kinh ngạc. Tất cả đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm Phương Vân Trì và Ninh Tương Tư. Gương mặt Phương Vân Trì tang thương, cả người mang theo hơi thở sắc bén khiến trong nhà không ai dám động đậy.
Nhất là khi thấy hắn mặc đạo bào, chúng lại càng kinh sợ.
.
So với mười mấy năm trước, gương mặt Ninh Tương Tư già dặn hơn, nhưng vì cô bảo dưỡng tốt nên cũng không thay đổi là bao. Mụ già nhìn thấy gương mặt của cô, sợ tới nỗi bước lùi lại, "Cô..."
"Cô là Ninh Tương Tư?" Mụ nhận ra Ninh Tương Tư, nhưng Ninh Tương Tư lại không nhận ra mụ.
Lúc này, Đường Quả và Tần Cửu cũng chạy tới nơi. Một người một quỷ bước vào, khiến cả nhà phát run. Thấy Đường Quả cười lên, chúng co rúm lại. Lão già khép chân theo bản năng, chân ba thanh niên kia cũng run rẩy.
Thấy Đường Quả vẫn không dời mắt đi, chỉ nhìn chăm chú, chúng sợ đến tiểu cả ra.
"Mẹ, là con nữ quỷ đó!!"
"Mẹ, làm sao đây, là con nữ quỷ đó."
Đường Quả nhìn mụ già, bước lên một chút. Mụ ta bị dọa đến ngã ngồi trên đất. Mụ như nhớ ra được gì đó vội vàng quỳ xuống trước cô, nước mắt đầm đìa.
"Là tôi sai, là tôi sai. Cô có gϊếŧ cứ gϊếŧ tôi, tha cho ba đứa con tôi."
"Lý Mỹ Vân, đã lâu không gặp. Năm đó bà chạy thoát khỏi đây, sau lại được không ít người trải đường cho, giúp tìm nhà, tìm việc. Nhiều người quan tâm bà như thế..."
Môi Lý Mỹ Vân run lên. Mụ ta không nói gì.
"Nhưng mà, sao bà lại về? Trở về cái vùng khỉ ho cò gáy đã chôn vùi bà mãi mãi này. Bà làm những chuyện đó, những người hi vọng được cứu vớt nhưng lại tuyệt vọng chết đi sẽ nghĩ thế nào?"
Hệ thống cũng kinh ngạc. Đây là Lý Mỹ Vân tiếc con năm đó?
"Quả nhiên là bà đi lại đường cũ, vì để ba con có vợ, lại đi hại các cô gái vô tội."
Lý Mỹ Vân không nói nổi một câu. Lão già bên cạnh mụ cũng hoảng sợ nhìn Đường Quả, càng không nói nên lời. Vì ngày Lý Mỹ Vân được đưa đi, lão cũng đuổi theo, nên là kẻ duy nhất trong thôn không bị thiến.
Lão đã năn nỉ mãi, rốt cuộc cũng đưa Lý Mỹ Vân về được.
Lão tưởng nữ quỷ sẽ không về đây nữa, dù gì cũng đã mười mấy năm. Không ngờ rằng vừa mới làm một chuyện mà nữ quỷ đã xuất hiện.
Chúng rất hối hận.
Ba thanh niên kia, lớn có một chút ký ức, nhỏ không có ký ức, nhưng đều biết Đường Quả đáng sợ.
"Có phải chúng mày hại Tư Tư rồi không?" Ninh Tương Tư nhớ ra Lý Mỹ Vân, lập tức vọt đến trước mặt mụ, giữ lấy mụ, gào lên, "Tư Tư đâu? Con tao đâu? Chúng mày đưa con tao ra đây!"
Gương mặt Lý Mỹ Vân càng thêm trắng bệch, "Tư Tư nào, tôi không biết."
"Nói, Tư Tư con tao đi đâu?" Ninh Tương Tư làm sao lại không nhìn ra được. Ánh mắt bà ta láo liên, chắc chắn Tư Tư đã bị nhốt ở đây.
"Lý Mỹ Vân, tao hối hận lắm." Ninh Tương Tư đau khổ khóc lóc, "Lúc trước tao không nên loạn phát lòng tốt. Nếu cả nhà chúng mày chết hết, Tư Tư con tao sẽ không gặp chuyện gì."
Lý Mỹ Vân cũng không ngờ cô bé Phương Tư Vân kia là con của Ninh Tương Tư.
Mụ nhìn Phương Vân Trì đứng bên cạnh Ninh Tương Tư, con bé đó còn là con gái của đạo sĩ này nữa.
Mụ rất hối hận, biết thế đã không lừa con bé đó. Hiện tại làm sao có thể giao nó ra được.
.
Không thể. Tuyệt đối không thể thừa nhận.
Lúc này, kiếm của Phương Vân Trì kề trên cổ Lý Mỹ Vân. Cảm giác lạnh lẽo khiến mụ xụi lơ trên đất.
"Nói, Phương Tư Vân đâu?"
Phương Vân Trì mang theo một thân sát khí khiến Lý Mỹ Vân hoảng hốt: "Nó... nó chạy rồi."
"Chạy đi đâu?" Phương Vân Trì không di chuyển, dùng sức ấn trên cổ Lý Mỹ Vân. Vết máu lập tức xuất hiện.
Cảm giác được đau đớn trên cổ, Lý Mỹ Vân hoàn toàn không dám che giấu, vội nói hết từ đầu đến cuối.
Hóa ra mụ ta xuống thị trấn dưới chân núi, thấy được Phương Tư Vân xinh đẹp đứng một mình cô đơn, trong lòng nhớ đến ba đứa con mình đã đến tuổi lấy vợ.
Bây giờ muốn mua vợ rất khó. Trong thôn có rất nhiều gã đã bị thiến, nếu muốn thôn tiếp tục tồn tại, chỉ có thể lén lút làm những chuyện kia.
Chúng vẫn rất cẩn thận, so với trước kia càng kỹ hơn, căn bản không ai nhận ra. Nhưng mà, tỷ lệ thành công càng ngày càng nhỏ.
Vì có sự tồn tại của Đường Quả và những việc cô làm, rất nhiều kẻ không có gan. Hơn nữa, các cô gái trẻ cũng không còn dễ lừa, cảm thấy không ổn đã lập tức bỏ đi.
Con trai lớn lên trong thôn không có mấy ai có vợ. Dù có vận may mua được hay lừa được, chúng cũng không dám tra tấn hay gϊếŧ chết người ta.
Nhưng mà, vì để kéo dài thôn, chúng sẽ đưa người ấy cho đàn ông khắp thôn để sinh con. Vì sợ bị phát hiện, một số người bị khó sinh không được đưa đi khám, cuối cùng chết.
Đã lâu không thấy cô gái nào xinh đẹp như Phương Tư Vân, mụ ta thật muốn đưa cô bé về cho con trai bà ta.
Phương Tư Vân nghe nói trong thôn có cảnh đẹp, thất thần, mụ phải thuyết phục mãi mới dụ được.
Vừa đến nơi, cô bé đã bị khống chế.
Chúng không dám tra tấn, chỉ chăm sóc thật tốt, ngày nào cũng làm công tác tư tưởng, hi vọng Phương Tư Vân có thể đồng ý.
Mãi mới thấy Phương Tư Vân chịu thua. Nhưng khi chúng buông thả, cô bé lại chạy mất.
Cô bé không quen được đường ở đây nên chạy thẳng lên núi. Chúng không ngờ Phương Tư Vân lại quật cường như thế, không nghĩ ngợi gì đã ngảy xuống ngay lập tức.
Chúng muốn cản lại nhưng không kịp, cuối cùng chỉ có thể hoảng loạn về nhà, chốt chặt cửa lại.
Chúng bất an, vì đã có một nữ quỷ lợi hại đã từng chết bởi vì nhảy xuống nơi đó.
Chúng sợ hãi, lỡ Phương Tư Vân cũng biến thành nữ quỷ lợi hại như thế rồi trở về tìm chúng trả thù, gϊếŧ toàn bộ người trong thôn thì phải làm sao.
Không ngờ rằng Phương Vân Trì lại đột ngột xuất hiện, một chân đã đá bay cửa, hoàn toàn không để cho chúng chuẩn bị.
Càng đáng sợ hơn là Đường Quả cũng xuất hiện.
Ninh Tương Tư nghe xong, khóc không thành tiếng. Cô luôn miệng nói hối hận, dò hỏi Đường Quả, "Chị có thể đưa em đến vách núi được không?"
"Được."
Đường Quả đáp lại. Cô nhìn cả nhà kia, cười nhạt rồi lắc đầu. Cơ hội đã cho, đã có nhiều người trợ giúp Lý Mỹ Vân. Đáng tiếc, tự đắm chìm vào trụy lạc, cứ thế bỏ lỡ mất một cơ hội tốt.
Cô không muốn nói gì với loại người này.
Càng không muốn làm gì.
.
Chuyện này có liên quan đến Phương Vân Trì, cô muốn xem hắn sẽ làm gì.
"Tương Tư, em đi tìm Tư Tư trước đi, anh còn cần hỏi thêm nữa."
Ninh Tương Tư không có suy nghĩ gì, chỉ đi theo Đường Quả đến vách núi.
"Chị Đường, có thể đi nhanh hơn không? Lỡ con bé còn sống thì sao?" Gương mặt Ninh Tương Tư đẫm nước mắt, "Nếu lúc trước em không cản chị thì tốt rồi."
"Là em tạo nghiệt."
Bao nhiêu năm nay cô vừa làm vừa đi từ thiện là để giúp Phương Vân Trì tiêu trừ nhân quả. Nhưng mà, báo ứng lại đến trên đầu con gái cô.
Báo ứng trên người cô còn đỡ, nhưng Tư Tư còn nhỏ như thế, nếu cứ tiếp tục, Ninh Tương Tư càng không thể tha thứ cho bản thân hồi trẻ. Càng không thể tha thứ vì mình đã cố chấp ở bên Phương Vân Trì.
Nếu không ở cạnh hắn, có phải Tư Tư sẽ không xảy ra chuyện?
Đường Quả bay nhanh hơn một chút, nói: "Chỉ cần Phương Tư Vân là con gái Phương Vân Trì, hôm nay không dừng ở đây thì mai cũng dừng ở nơi khác."
Ninh Tương Tư không còn lời nào để nói. Đúng vậy, đây là quả báo phức tạp nhất.
Cô lau nước mắt, nhanh leo lên núi với Đường Quả, rất mau đã tới vách núi kia. Đây là nơi nguyên chủ Đường Quả đã nhảy xuống.
Ninh Tương Tư không sợ cao, đứng ở nơi nguy hiểm nhìn xuống, "Làm sao để xuống tìm Tư Tư đây?"
"Tôi đưa cô xuống." Đường Quả đáp lại. Dù sao cũng đã tới rồi, cô cũng muốn nhìn xem nơi thi thể mình bị kẹt lại thế nào.
Hệ thống: [...]
[Ký chủ đại đại, Phương Vân Trì...] Hệ thống do dự.
Đường Quả buồn cười, "Mi muốn nói gì?"
[Phương Vân Trì chém chết cả nhà kia rồi.] Hệ thống đoán trước được một chút, nhưng vẫn cảm thấy Phương Vân Trì quá tiêu chuẩn kép. Hắn luôn nói quỷ hại người, chưa bao giờ nhắc đến người hại người, nhưng giờ chuyện xảy ra với hắn, hắn lại không thể không tự tay rút kiếm gϊếŧ người.
Mấy năm nay hắn kiên trì rốt cuộc là để làm gì?
"Chậc, như dự kiến."
Đường Quả không ngoài ý muốn. Nhiều người nhân từ với người khác, trong miệng nói chính nghĩa, cho rằng làm gì cũng phải hợp với quy tắc, nhưng đó là chỉ khi những chuyện đó không xảy ra với bọn họ. Đến khi đụng phải rồi, bọn họ càng điên cuồng hơn so với những người khác nhiều.
Lúc Đường Quả đang định đưa Ninh Tương Tư xuống thì Phương Vân Trì vọt đến.
"Tương Tư."
Trên người hắn có mùi máu tươi nồng nặc, "Anh đưa em xuống tìm Tư Tư."
Ninh Tương Tư không phản kháng, cứ để hắn ôm lấy mình.
Cô chẳng còn hi vọng xa vời gì ở hắn nữa.
Cô chỉ có một mong muốn, đó là Phương Tư Vân còn sống.
Chỉ cần cô bé còn sống, nửa đời sau của cô sẽ một mình nuôi con.
Phương Vân Trì, cô đã mệt mỏi với hắn rồi, không yêu nổi nữa.
Cô sợ rằng, nếu cứ tiếp tục dây dưa, Tư Tư sẽ còn tiếp tục đụng phải đủ loại chuyện đáng sợ.
Phương Vân Trì không biết suy nghĩ của Ninh Tương Tư. Hắn cầm kiếm đỡ vách đá, mang Ninh Tương Tư xuống.
Đường Quả và Tần Cửu cũng nhảy xuống. Tần Cửu biết chuyện ngọc Phòng Ngự, đương nhiên cũng biết rõ Phương Tư Vân sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Anh nhìn Đường Quả không quan tâm đến gì cả, bật cười lên, rồi hôn cô.
"Gì thế?"
"Muốn hôn em."
"A Cửu, đây là lưu manh trước mặt người khác đó."
Tần Cửu thấp giọng cười, lại hôn cô thêm nữa.