.
Cảnh Thừa vừa thở ra một hơi thì lập tức nghe thấy tiếng Đường Quả gọi, "Hoàng phu."
"Đây." Chàng vội vàng trả lời, đặt chén trà xuống một bên. Nghe giọng nói mềm như thế, tim chàng như bị mèo cào vậy.
Chàng không dám nhìn mặt nữ hoàng, cũng không biết từ bao giờ, sự chú ý của chàng dễ dàng bị nữ hoàng hấp dẫn như thế.
"Đỡ trẫm đứng lên."
Nghe thấy thế, trong lòng Cảnh Thừa phức tạp, nhưng chàng vẫn đi đến đỡ cô đứng lên. Nữ hoàng thật thơm. Rất thơm.
Không phải chàng nghĩ lung tung, chỉ là vô ý thôi.
Nữ hoàng còn hơi gầy. Lúc chạm vào nàng, chàng cảm giác như mình chạm đến tận xương nàng.
Ngẫm lại thì, trời chưa sáng nàng đã lên triều, tan triều rồi phải phê tấu chương, tuy ngày nào cũng có thời gian rảnh nhưng cũng không được nhàn rỗi giống nam tử hậu cung như chàng.
Ở đâu có chút chuyện là cả tháng nàng không có thời gian nghỉ ngơi.
Nàng cũng chỉ mới mười lăm, vẫn chỉ là một cô bé chưa thành niên.
Trong lòng Cảnh Thừa thương tiếc, không khỏi cảm thấy thương nữ hoàng.
Tuổi còn nhỏ mà phải quản lý cả quốc gia lớn như thế, không dễ chút nào.
Nghe nói cơ thể tiên hoàng không tốt, Chị ruột Đường Nặc Nguyệt của nữ hoàng sinh ra đã là người ngu. Nữ hoàng ra đời đại biểu cho tương lai của toàn Tây Thánh. Từ nhỏ nàng đã là thái tử, không có được một tuổi thơ vui vẻ.
"Hoàng phu luyện kiếm xong rồi?"
"Đã xong." Cảnh Thừa vội vàng trả lời, cứ cảm thấy giọng nói của nữ hoàng có hơi mềm.
Đương nhiên, chàng nghĩ là mình đã nghe nhầm.
"Ăn gì chưa? Luyện kiếm xong sẽ mất sức, nhất định phải ăn nhiều một chút."
Có lẽ cô chỉ thuận miệng hỏi nhưng trong lòng Cảnh Thừa vẫn có phần vui vẻ, "Còn chưa kịp."
"Đại tổng quản, mang thức ăn lên, chọn theo khẩu vị của hoàng phu. Lần sau nếu hoàng phu luyện kiếm nhớ phải chuẩn bị thức ăn thật kỹ, không được để chàng đói." Đường Quả giơ tay lên nói liên tục khiến trong lòng Cảnh Thừa không tin nổi.
Nữ hoàng quá quan tâm đến chàng.
Không thể không nói, tiến cung nhiều năm thế rồi, được nữ hoàng quan tâm như vậy, chàng khá vui.
Chàng vốn là hoàng phu, sống hòa thuận với nữ hoàng là tốt nhất. Hiện tại quan hệ của cả hai đúng là không tệ.
Đương nhiên chàng không hi vọng nữ hoàng sẽ thích chàng bao nhiêu. Từ ngày thành hoàng phu, chàng đã biết tương lai chàng có thể sẽ không có được một tình yêu đơn giản giống như cha mẹ chàng.
Có thể sống hòa thuận với nữ hoàng cũng khá.
Dù sao chàng vẫn là nam nhi, trên người có khí thế của nam nhi, không vì ở đây là Tây Thánh mà mất nó.
Chàng sẽ không vì không được nữ hoàng thích mà muốn chết muốn sống, tối đa là có hơi thất vọng thôi.
Rất mạ, đồ ăn được bưng lên.
Đường Quả chống cằm nhìn Cảnh Thừa không nhúc nhích, cười mỉm, "Hoàng phu ăn đi. Chàng mới luyện kiếm xong, phải bổ sung thêm thức ăn. Trước mặt trẫm chàng không cần khách khí."
Cảnh Thừa nhớ lại lần trước mình đã lộ nguyên hình trước mặt nữ hoàng, không giả vờ nữa.
"Vậy Cảnh Thừa không khách khí."
Đúng là chàng có hơi đói bụng thật. Nữ hoàng dung túng như thế, hoàn toàn không ngại chàng ăn nhiều, hảo cảm của chàng với nữ hoàng càng tăng cao.
Chàng thầm nghĩ, có nữ hoàng thế này quản lý Tây Thánh, nhất định Tây Thánh sẽ càng ngày càng tốt.
Đương nhiên chàng cũng sẽ tận tâm tận lực trợ giúp nữ hoàng, mãi mãi trung với nàng, nếu không sẽ có lỗi với ý tốt của nàng.
Nhớ đến các nam tử trong hậu cung, chàng lại có phần thương hại Đường Quả.
.
Hệ thống: "Ha ha ha ha, ký chủ, xem hoàng phu nhìn cô kia, đây là trung thành tuyệt đối đó. Cô đối xử tốt với người ta đến mấy, người ta chỉ nghĩ làm sao để trung thành với cô. Ký chủ, cô có phát biểu gì không?]
Đường Quả: "Đàn ông thận trọng chút cũng không sai, nếu vừa gặp đã thích ngay, không phải có hơi sơ suất à?"
"Chàng không có ký ức, sống chung với ta không được bao lâu, bây giờ không nghĩ đến ta cũng là bình thường mà?"
Hệ thống: Được thôi, nó hiểu rồi. Ký chủ đại đại lúc nào cũng có muôn vàn lý do để nó không thể phản bác nổi.
Cảnh Thừa lại quét sạch thức ăn trên bàn, xong xuôi còn vô thức lúng túng một chút.
Nhưng ánh mắt nữ hoàng nhìn chàng vẫn không khác thường, thậm chí cô còn cười lên, "Hoàng phu, bình thường có đủ ăn không? Hay trẫm thêm phần cho chàng?"
"Đủ rồi." Cảnh Thừa vội vàng trả lời. Chàng thật sự không đói, phần cơm kia đã đủ cho chàng ăn. Coi như không đủ, trong cung chàng còn có nhà bếp, có thể sai người làm.
"Vậy là tốt."
Đường Quả gật đầu, lại hỏi thăm, "Hoàng phu tiến cung được mấy năm?"
Cơ thể tiên hoàng không tốt, đã sớm hạ chỉ cho Cảnh Thừa. Ngay khi nguyên chủ được truyền hoàng vị, Cảnh Thừa đã tiến cung.
Tính ra cũng phải bốn năm năm trời.
"Năm năm."
"Chưa từng về nhà?"
Nhắc đến nhà, Cảnh Thừa cũng hơi nhớ nên thành thật gật đầu, "Chưa." Chàng có phần hâm mộ Nam Vân Xuyên và Tô Thanh, hai người này mới được cho phép về nhà mấy hôm trước.
Có thể nói, lấy được niềm vui của nữ hoàng vẫn có ích.
"Chàng chọn ngày đi, trẫm cùng về với chàng một chuyến."
Cảnh Thừa: "..." Suýt nữa quăng chén, nữ hoàng đang nghiêm túc?
Đôi mắt đẹp của Đường Quả một mực đặt lên gương mặt của Cảnh Thừa, "Hoàng phu? Chàng vui không?"
"Là rất vui." Trong lòng Cảnh Thừa kích động. Có thể về nhà đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng... nữ hoàng muốn về cùng chàng, chuyện này... chắc không được đâu?
"Chàng xem hôm nào được thì nói. Dạo này trẫm không bận chính sự lắm, lúc nào cũng có thể về cùng chàng."
Cảnh Thừa tỉnh táo lại. Nữ hoàng dự định làm bạn về nhà với chàng đúng là có hơi quá khoa trương, nên chàng đáp lại, "Hay là vẫn để thần tự về thôi."
Có cơ hội về thăm người nhà, đương nhiên chàng không muốn bỏ qua, nói không chừng cả đời chỉ có một lần như thế này. Mặc dù chàng là hoàng phu, tháng nào cũng có thể triệu kiến cha đến, nhưng chuyện này khác hẳn với chuyện về nhà.
"Sao lại thế được? Chàng là hoàng phu, lần đầu về nhà, chắc chắn muốn trẫm đi cùng." Đường Quả mỉm cười, "Trẫm cũng sắp thành niên rồi, cũng nên đưa chàng về một chuyến."
Nhắc đến trưởng thành, trong đầu Cảnh Thừa nghĩ loạn.
Nữ hoàng trưởng thành tức là sẽ bắt đầu sủng hạnh hậu cung. Bảo sao dạo này nữ hoàng chú ý nhiều đến chàng như thế.
Hóa ra chuyện nữ hoàng muốn chàng làm đó là giúp nàng sinh con, hẳn là không sai đâu?
Dù sao người thừa kế của nữ hoàng cũng rất quan trọng.
Nghĩ đi nghĩ lại, bên tai Cảnh Thừa hơi đỏ lên.
Chuyện sinh con này chàng đúng là phải phối hợp.
Có điều nữ hoàng lại không nói rõ ràng khiến chàng suýt nữa hiểu lầm.
"Vậy không biết ngày mai bệ hạ có rảnh không?" Chàng biết phận mình, nữ hoàng đã nghĩ đến chàng, đương nhiên phải thức thời.
Tương lai nữ hoàng có con của chàng thật, chàng ở trong cung này nhất định phải bảo vệ con thật tốt, không nên lui tuyệt đối không thể lui.
_
Editor: Em lạy anh luôn ạ Cảnh Thừa ơi
.
"Tai chàng ấy đỏ thế, không biết đang nghĩ gì." Đường Quả nói với hệ thống, "Bệnh của anh chàng này chẳng bao giờ đổi được."
Hệ thống: Ha ha, còn không phải tại cô trêu người ta à.
"Mai trẫm có thời gian. Đại tổng quản, đi chọn chút quà, mai mang về nhà hoàng phu."
Đường Quả không ở lại cung Cảnh Thừa bao lâu vì có cung nhân báo rằng Nam Vân Xuyên muốn gặp cô.
Nhớ đến hắn, cô vẫn quyết định đi gặp.
Thấy nụ cười của Cảnh Thừa biến mất, cô cười ha ha trong lòng, đứng lên. Vốn dĩ cô phải ra ngoài nhưng cô lại đến bên cạnh Cảnh Thừa.
Cảnh Thừa không rõ trong lòng mình có hơi không thoải mái.
Nữ hoàng rất ưu tú, nhưng nàng là nữ hoàng, không thể nào có một mình chàng được.
"Hoàng phu này."
"Bệ hạ có bận thì cứ đi đi." Cảnh Thừa thở phào trong lòng, nếu nữ hoàng cứ tiếp tục đối xử tốt với chàng như thế, chàng sẽ không kiềm được, sẽ thích nàng.
Đường Quả kéo tay áo Cảnh Thừa, "Hoàng phu, sao chàng lại đột nhiên mất hứng?"
"Bệ hạ, thần..."
"Vì ta đi gặp Nam Vân Xuyên đúng không?"
Cảnh Thừa không nói ra lời nổi, không thừa nhận là khi quân, mà thừa nhận lại chính là ghen tuông, nhất thời chàng không biết nên nói thế nào.
"Hoàng phu không cần lo, ta chỉ để ý chàng."
Đường Quả nâng cằm lên nhìn Cảnh Thừa, nghiêm túc nói, "Về sau chàng sẽ hiểu." Cô buông tay áo Cảnh Thừa ra, "Đừng không vui. Ta có kiếm phổ thượng hạng, chốc nữa sẽ cho người đưa chàng."
Nói xong Đường Quả mới đi.
Từ lúc được Đường Quả nắm lấy tay áo, tim Cảnh Thừa đã đập thật nhanh.
Chàng muốn kéo nữ hoàng vào lòng.
Nhưng cuối cùng, chàng vẫn phải kiềm chế lại. Vì nàng là nữ hoàng.
Cảnh Thừa có hơi ảo não. Nhưng nhớ lại những lời nữ hoàng vừa nói, chút không thoải mái trong lòng chàng tan đi.
Nữ hoàng đang giải thích với chàng vì sao muốn đi gặp Nam Vân Xuyên đúng không? Không phải vì nàng để ý Nam Vân Xuyên mà là có nguyên nhân khác?
Càng nghĩ Cảnh Thừa càng cảm thấy khó tin. Tâm tư nữ hoàng càng ngày càng khó đoán.
"Hoàng phu, có tiếp tục luyện kiếm nữa không ạ?"
Người trong cung Cảnh Thừa đều biết thói quen của chàng. Cứ không có việc gì chàng sẽ luyện kiếm. Hiện giờ nữ hoàng đã rời đi, theo tính chàng, chắc chắn sẽ say mê tập luyện.
Nhưng lần này Cảnh Thừa lại phất tay, "Không."
Nhớ tới hình ảnh trong hoa viên vừa rồi, chàng nói tiếp, "Hôm nay vẽ tranh."
Hình ảnh trong đầu không xóa đi được nên chàng rất muốn vẽ ra.
Cung nhân không hiểu gì nhưng vẫn nghe theo chàng.
_
Đường Quả ra khỏi cung, chưa đến bao lâu thì gặp Nam Vân Xuyên đang chờ trong ngự hoa viên.
"Bệ hạ." Nam Vân Xuyên thấy Đường Quả, vội chắp tay và khom lưng hành lễ. Đến khi Đường Quả cho phép hắn mới đứng thẳng lên, đôi mắt đào hoa chăm chú nhìn cô.
Hắn chần chờ một chút, hỏi, "Bệ hạ vừa đến chỗ hoàng phu?"
"Đúng vậy." Đường Quả đáp lại, "Vân Xuyên tìm trẫm có chuyện gì?"
Nam Vân Xuyên thấy nụ cười nhạt trên môi Đường Quả, trong lòng yên tâm hơn. "Vân Xuyên đến cảm ơn bệ hạ, đa tạ bệ hạ đã cho Vân Xuyên về thăm người thân."
Đường Quả gật đầu, "Cha chàng sao rồi?"
"Đã tốt hơn nhiều, tạ bệ hạ quan tâm." Nam Vân Xuyên dừng một chút, nói tiếp, "Lần trước nghe bệ hạ nói thích trà nhài, Vân Xuyên đã chuẩn bị rất nhiều."
.
"Không biết hôm nay bệ hạ có rảnh không?"
Đường Quả đương nhiên sẽ không nói không rảnh.
Cô đi theo Nam Vân Xuyên vào trong cung hắn. Nhìn Nam Vân Xuyên thuần thục pha trà, cô cũng không có bao nhiêu biểu cảm, chỉ hơi cong môi, hoàn toàn không hề thả lỏng như khi ở trong cung Cảnh Thừa.
Đại tổng quản đi theo Đường Quả từ nhỏ đã sớm nhận ra thái độ của cô với hoàng phu rất khác biệt.
Ban đầu bà vẫn không hiểu, giờ đã hiểu rõ, người trong lòng bệ hạ sợ chỉ có hoàng phu.
Uống xong trà của Nam Vân Xuyên, Đường Quả khen vài câu, cũng ban thưởng rất nhiều. Nói thêm mấy câu quan tâm nữa rồi cô rời đi.
Nam Vân Xuyên vội nói, "Về sau bệ hạ muốn uống trà nhài, có thể đến chỗ Vân Xuyên."
"Được." Đường Quả quay đầu, môi hơi cong lên một nụ cười, "Khả năng pha trà của Vân Xuyên quả thực không tệ."
"À phải rồi, về sau trẫm cho chàng một tháng về nhà một lần, được chứ?"
Nam Vân Xuyên hoàn toàn không tin nổi, khiếp sợ nhìn Đường Quả. Bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của cô một mực đặt trên người mình, tim hắn đột nhiên đập mạnh một chút.
Hắn... Hắn đã có được chân tình của nữ hoàng?
Nghĩ vậy, tim hắn không thể khống chế nổi.
Trong khoảnh khắc này, quả thực tim hắn đang đập vì nữ tử không bao lớn trước mặt. Nhưng hắn rất mau đã phản ứng lại, người hắn muốn lật đổ trong tương lai cũng là nàng.
Mục đích của hắn là có được tín nhiệm của nữ hoàng, đương nhiên, có được chân tình của nàng thì không còn gì tốt hơn. Có được chân tình của nàng, hắn làm gì cũng dễ dàng.
Nữ hoàng cho phép hắn một tháng về một lần, hắn có thể làm rất nhiều chuyện.
Nam Vân Xuyên vẫn từ chối, Đường Quả đương nhiên không cho phép hắn từ chối, cuối cùng hắn vẫn vui vẻ đồng ý.
Sau ngày đó, hầu như hôm nào Nam Vân Xuyên cũng mời Đường Quả đến. Thỉnh thoảng Tô Thanh cũng lộ mặt ra.
Toàn hậu cung đều biết nữ hoàng bệ hạ sủng ái Nam Vân Xuyên nhất. Lúc trước nữ hoàng đưa hoàng phu về cung, bọn họ còn tưởng nữ hoàng sủng ái hoàng phu nhất, nhưng sau hôm đó, nữ hoàng cũng không hay gặp hoàng phu mà ngày nào cũng đến cung Nam Vân Xuyên.
Ai cũng hiểu, nữ hoàng tôn trọng hoàng phu là chính, còn thích thật là Nam Vân Xuyên.
"Cứ tiếp tục thế này, nữ hoàng sẽ rất tín nhiệm anh, chúng ta cũng làm việc dễ dàng hơn." Đôi mắt khiến người người đau thương của Tô Thanh thay đổi. Lạnh tanh và tràn đầy tính toán.
Nhìn Nam Vân Xuyên thất thần, y không chịu được, đập bàn, "Vân Xuyên."
"Sao thế?" Nam Vân Xuyên bừng tỉnh. Hắn đang nhớ lại khoảng thời gian ở chung với nữ hoàng.
Nữ hoàng đúng là đối xử với hắn rất tốt. Trong lòng hắn tiếc nuối, nếu nữ hoàng không phải nữ hoàng, có lẽ còn có thể sống sót.
Tô Thanh liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của Nam Vân Xuyên, cảnh cáo, "Vân Xuyên, đừng đánh mất trái tim mình. Anh không được quên, nàng ta là nữ hoàng, là nữ hoàng Tây Thánh. Hôm nay có thể đối xử tốt với anh, ngày mai có thể đối xử tốt với người khác."
"Chẳng lẽ vì ham muốn nàng ta đối xử tốt với một mình mình mà anh cam chịu ở lại hậu cung để nam tử Tây Thánh chúng ta vĩnh viễn không có đường xoay người?"
"Ta hiểu."
Nam Vân Xuyên bỏ ý nghĩ không nên có đấy đi. Tô Thanh vẫn dặn dò, "Anh hiểu được là tốt. Không cần vì nữ hoàng dịu dàng với anh mà từ bỏ lý tưởng của chúng ta."
"Ta biết."
.
Đường Quả ngồi trong cung nghe hai người đàn ông nói chuyện.
"Tô Thanh này tỉnh táo ra phết nhỉ."
Cô trầm xuống. "Nhưng mà, có mấy ai có thể tỉnh táo mãi đâu?"
Hệ thống trong góc run lẩy bẩy, không dám nói xen vào.
"Có điều, đúng là bọn hắn rất có dũng khí. Tư duy của phái nam và phái nữ khác biệt thật. Đa số nữ tử đứng ở vị trí của bọn họ thì thích mua vui cho đế vương hơn, mà bọn họ thì lại nghĩ cách để lật đổ quốc gia nữ quyền này."
"Thật ra chúng ta chỉ là lập trường khác biệt thôi. Nhưng ta tới đã chú định bọn họ phải thất bại."
Hệ thống tán thành, đúng là lập trường khác biệt, nó hiểu chứ. Những người này vì mục đích mà không tiếc hi sinh nhan sắc và tôn nghiêm để lấy lòng nữ tử, rất có dũng khí.
[Ký chủ đại đại, sắp tới cô định làm gì?]
"Chẳng làm gì cả. Tây Thánh đang rất vững chắc rồi, chỉ cần ta không rớt não thì bọn họ sẽ không làm được gì. Cứ ra sức đối xử tốt với bọn họ đi."
Đường Quả nheo mắt, "Về sau bọn họ sẽ nhớ lại khoảng thời gian trong cung."
[Hai người kia đã định mỗi tháng ra ngoài gặp Tiêu Tấn một lần, xem ra cũng sẽ gặp Đường Nặc Nguyệt. Nếu ký chủ đại đại không nhúng tay vào, bọn họ sẽ như kiếp trước, đi lấy lòng Đường Nặc Nguyệt, hơn nữa còn thông báo với Đường Nặc Nguyệt là cô hại cô ta.]
"Cứ kệ đi."
Đường Quả không thèm quan tâm những người này định làm gì, chỉ là có hơi tò mò với phản ứng của Đường Nặc Nguyệt lúc này.
"Hai người kia xuất cung rồi trẫm sẽ đi gặp hoàng khu của trẫm."
_
Cảnh Thừa vừa luyện kiếm xong. Nhìn bức tranh mỹ nhân say ngủ trên tường, gương mặt chàng bất giác lộ ra chút ý cười.
"Phải chăng hoàng phu muốn mời bệ hạ tới ạ?" Là người bên cạnh Cảnh Thừa làm sao mà không biết hoàng phu để ý đến bệ hạ.
Nhưng dạo này bệ hạ không đến cung hoàng phu, trong lòng họ rất sốt ruột.
Bệ hạ sắp trưởng thành rồi, nếu trưởng thành với Nam Vân Xuyên hay Tô Thanh, trong cung này làm gì còn vị trí nào cho hoàng phu của họ nữa.
Cảnh Thừa liếc người bên cạnh, nói, "Không cần."
Chàng đã nhìn qua rồi, bệ hạ với hai người kia không có bao nhiêu tình cảm. Còn nhìn thế nào, đương nhiên là nhân lúc không ai chú ý, trộm dùng khinh công bay đến mấy chỗ kín kín như núi giả hay nóc nhà.
Chàng đã tận mắt thấy được, nữ hoàng ở trước mặt Nam Vân Xuyên không hề nở ra một nụ cười vui tươi nào.
Càng không yên tâm ngủ như khi ở chỗ chàng.
Chỉ khi ở trước mặt chàng nàng mới mỉm cười, mới không che dấu ý nghĩ của mình.
Do đó, người bệ hạ để ý chính là chàng.
Cảnh Thừa cong môi lên. Chàng cũng không quá để ý đến chuyện Đường Quả đi các cung khác.
Ngày hôm đó, Nam Vân Xuyên lại mời Đường Quả đến. Đương lúc chuyện trò vui vẻ, Đường Quả đột nhiên nhìn vào trong góc, và sau đó bốn mắt nhìn nhau với Cảnh Thừa.
Cảnh Thừa bị cô bắt gặp cũng không có ý né tránh, đương nhiên, cũng không có ý đi ra.
Cô nở nụ cười với chàng, cũng không có ý gọi chàng ra.
Đến khi Nam Vân Xuyên nhận ra có gì đó không hợp lý, nụ cười của Đường Quả đã biến mất, Cảnh Thừa cũng không còn ở đó.
"Bệ hạ sao vậy?"
Đường Quả lắc đầu, "Không sao."
Nam Vân Xuyên thầm nghi ngờ trong lòng. Hắn cứ cảm giác vừa rồi bệ hạ hẳn là nhìn thấy cái gì đó.