.
Xong xuôi, Đường Quả thay đồ, mang theo Đại tổng quản và vài hậu vệ xuất cung.
Cô không kinh động đến bất cứ ai. Một nữ hoàng xuất cung đi gặp Nam Vân Xuyên mà không kinh động đến ai cũng dễ dàng. Những người tiên hoàng để lại sẽ xử lý thỏa đáng mọi chuyện cho cô.
Đại tổng quản nơm nớp lo sợ theo sau. Bà có cảm giác hôm nay sẽ có chuyện.
Bà lén liếc nữ hoàng đang vô cùng phấn khởi, quả thực không giống như đang nhớ Nam Vân Xuyên chút nào.
Nhưng sau khi ngồi trên xe ngựa xuất cung, biểu cảm của nữ hoàng biến thành lo nghĩ và sốt ruột.
Đại tổng quản âm thầm lau mồ hôi lạnh. Bà đã đi theo nữ hoàng từ nhỏ, hoàn toàn không biết nữ hoàng còn có một phương diện như thế.
Tốc độ lật mặt này còn nhanh hơn cả lật sách.
Hệ thống: Tại bà không biết đến ngôi sao hí kịch thôi. Một ngôi sao hí kịch sinh ra như thế nào, cứ hỏi ký chủ đại đại nhà nó ấy.
Không bao lâu sau, Đường Quả xuất hiện trong viện tử Nam Vân Xuyên dưỡng bệnh.
Cô đã sớm cản không cho báo tin. Ở đây có người của Nam Vân Xuyên, nhưng người của nữ hoàng cứ nhìn bọn hắn chằm chằm, bọn hắn chỉ có thể toát mồ hôi lạnh, đứng im tại chỗ, căn bản không có cơ hội đi vào báo tin.
Vậy nên, khi Đường Quả bước vào, "tưởng" rằng mình sẽ gặp được "người trong lòng", không ngờ rằng người ta đang vui vẻ nô đùa với chị gái mình.
Đã vậy, Đường Nặc Nguyệt còn không cẩn thận vấp ngã, Nam Vân Xuyên đỡ lấy theo bản năng, cả hai bốn mắt nhìn nhau, đều nghĩ rằng đây là một cơ hội vô cùng thích hợp để phát triển tình cảm.
Do đó, khi Đường Quả bước vào, cả hai đang môi chạm môi.
Hệ thống: Oa, bạo quá. Không uổng công đến đây mà.
Đại tổng quản: Biết ngay là sẽ có chuyện. Nếu không biết đã không tò mò đi theo rồi.
Đường Quả nhíu mày lại. Phát triển nhanh hơn trong tưởng tượng của cô. Khổ thân Đường Nặc Nguyệt, nếu không có cô, Nam Vân Xuyên sẽ không thuận lợi như thế.
Cả hai cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, vội quay đầu lại, lập tức thấy được Đường Quả đứng đó.
Từ hơi hăng hái, biểu cảm của Đường Quả biến thành lạnh lùng.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Nam Vân Xuyên. Bên cạnh cô còn có rất nhiều người, trong tay ai cũng cầm quà tốt cho Nam Vân Xuyên.
Đường Nặc Nguyệt choáng váng. Cô không ngờ nữ hoàng lại đến đúng lúc này.
Ở kiếp trước, nữ hoàng có bao giờ xuất cung đâu. Vậy nên cô mới dồn sức diễn kịch với Nam Vân Xuyên, không có một chút gánh nặng nào trong lòng.
Em gái nữ hoàng, em gái nữ hoàng, những gì em thấy chỉ là ảo giác, chị không có ý định nhúng chàm người của em đâu.
Lại nói, bọn này không phải người tốt gì cả.
Hoàng phu trong hậu cung của em cũng không tệ, trung thành, đảm bảo không phản bội em. Còn tên này là cặn bã, đừng vì hắn mà gϊếŧ chị ruột em, em ơi.
Đường Nặc Nguyệt sắp phát khóc đến nơi rồi.
Càng muốn khóc hơn là Nam Vân Xuyên. Nữ hoàng bình thường hay cười nhạt với hắn giờ đã quay lại với vẻ lạnh lùng xa cách, trong lòng hắn chua xót. Hắn không xác định được, trong lòng hắn lúc này như có gì đó chạy đi.
Hắn muốn bắt lại nhưng không bắt được.
Nam Vân Xuyên mở to miệng muốn giải thích, nhưng rồi hắn chợt nhận ra rằng không thể nào giải thích được.
Ngay lúc này hắn còn đang ôm Đường Nặc Nguyệt.
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng buông Đường Nặc Nguyệt ra. Đường Nặc Nguyệt cũng vội vàng nhảy lên. Cô cũng giống Nam Vân Xuyên, muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào.
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Chỉ đăng trên wa..tt.pad.com/BeltiouSoulia và trangthanhgiomat.wordpress.com
.
Biết thế cô đã dùng cách khác, cần gì phải mạo hiểm khiến cho hai chị em vì một tên thối tha mà trở mặt thành thù.
"Tham kiến bệ hạ."
Cả hai phản ứng lại, vội vàng hành lễ.
Nam Vân Xuyên quỳ dưới đất, cúi đầu xuống, không dám nhìn vào nữ hoàng trước mặt.
Hắn không nghĩ đến sẽ có một ngày bị nữ hoàng bắt gặp. Càng không ngờ là, khi bị bắt gặp, hắn lại không nghĩ hắn có thể bị nữ hoàng xử tử hay không mà muốn làm sao để giải thích, để chứng minh mình trong sạch.
Nhưng mà, những chuyện vừa xảy ra không thể nào giải thích được.
Càng giải thích càng giống biện hộ, cho nên hắn chỉ quỳ trên đất, không nói một câu nào.
Đường Nặc Nguyệt cũng chịu chết. Nữ hoàng không nổi giận còn đáng sợ hơn là nổi giận.
Không thể nào tái diễn lịch sử được, cô không muốn vì một tên thối tha mà vạch mặt với em gái nữ hoàng.
"Chàng không thể giải thích một câu à?"
Đường Nặc Nguyệt nghe tiếng, trong lòng thả lỏng. Lời này không phải nói với cô, xem ra lửa còn chưa đốt đến đầu cô.
"Chàng bệnh lâu, trẫm vô cùng lo lắng cho chàng, cố ý bỏ chính sự, xuất cung thăm chàng, không ngờ lại thấy được cảnh này."
Đại tổng quản: Nữ hoàng bệ hạ nói dối cũng đàng hoàng quá.
"Trẫm tưởng bệnh chàng rất nghiêm trọng." Gương mặt Đường Quả lạnh lùng nhưng ánh mắt khổ sở, "Hôm nay gặp chàng, sợ là chàng không có bệnh gì."
Nam Vân Xuyên vội vàng ngẩng đầu, "Bệ hạ..." Vừa nói hai chữ, hắn lại không biết nói tiếp thế nào nữa. Chẳng lẽ nói hắn bệnh nhưng khỏi nhanh? Cái cớ vụng về như thế, bệ hạ làm sao có thể tin được? Càng giải thích chỉ sợ nàng càng thêm ghét hắn.
Đúng, hiện tại hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ nữ hoàng lộ ra ánh mắt chán ghét với hắn.
"Hóa ra, chàng cáo ốm xuất cung là để gặp chị ta." Đường Quả như bừng tỉnh khiến Nam Vân Xuyên luống cuống. Không. Tại sao có thể là vì con ả Đường Nặc Nguyệt ngu xuẩn này chứ.
Bệ hạ tốt như thế, sao hắn có thể bỏ qua bệ hạ mà thích Đường Nặc Nguyệt được?
Đường Nặc Nguyệt: "..." Hình như có gì đó không đúng lắm. Ý bệ hạ là, không gϊếŧ?
Cô len lén liếc nữ hoàng. Biểu cảm khổ sở trên mặt nữ hoàng khiến trong lòng cô rơi xuống một chút. Chẳng lẽ nữ hoàng yêu sâu đậm như thế, coi như trên đầu có xanh mướt cũng không muốn tổn thương đến người mình thích?
Đường Nặc Nguyệt có hơi thương hại cho nữ hoàng.
Ai, tất cả là tại mấy tên xấu xa lừa gạt tình cảm. Người ta vẫn là một cô bé chưa thành niên, làm sao có thể chịu được giày vò như thế.
Đau lòng quá. Mấy tên này không đáng làm người.
"Vân Xuyên, chàng vừa ý Nguyệt Vương, sao lại không nói sớm. Nguyệt Vương là chị ruột trẫm, chàng vừa ý chị, chẳng lẽ trẫm không giúp hai người?" Giọng nói đau thương vang lên khiến Đường Nặc Nguyệt tròn mắt. Này này, em gái nữ hoàng, có phải có gì đó hơi sai rồi không?
Nam Vân Xuyên cũng hơi mờ mịt, nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng và ánh mắt thất vọng kèm với đau đớn của nữ hoàng, tim hắn cũng nhói lên.
Hắn muốn nói gì đó thì Đường Quả mở miệng, "Bắt đầu từ hôm nay, hậu cung của trẫm không còn Nam Vân Xuyên nữa. Nam Vân Xuyên đã bệnh, chết bất đắc kỳ tử rồi."
"Nam Vân Xuyên, Nguyệt Vương, đôi bên đã lưỡng tình tương duyệt, vậy trẫm làm chủ, khanh đưa chàng về phủ của khanh đi."
Đường Nặc Nguyệt: "..."
Nam Vân Xuyên bắt đầu lo lắng, sắc mặt trắng bệch.
Hắn liếc Đường Quả. Cô chỉ nhìn hắn một mắt, cái nhìn tràn đầy thất vọng.
.
Hắn muốn đứng dậy nói gì đó nhưng Đường Quả không cho hắn cơ hội.
"Nguyệt Vương, chàng đã vừa ý khanh đến thế, để được ở chung với khanh còn không ngại lừa gạt trẫm, cáo ốm xuất cung, có thể thấy chàng thật lòng với khanh." Đường Quả thở dài một hơi, "Khanh là chị ruột trẫm, trước khi mẫu hoàng qua đời, trẫm đã đồng ý sẽ chăm sóc khanh thật tốt."
"Còn chàng ấy... Khanh đợi chàng ấy đi." Đường Quả dừng một chút, phất tay với Đại tổng quản, "Để đồ lại, trẫm phải hồi cung."
"Bệ hạ..." Nam Vân Xuyên gấp gáp đến mức đôi mắt đỏ bừng lên. Rốt cuộc hắn cũng hiểu hắn đã mất đi cái gì.
Hắn đã mất đi chân tình của nữ hoàng. Chân tình. Chân tình của nữ hoàng.
Không chỉ mất đi, còn giày xéo lên tấm chân tình đó. Nhìn nàng quyết liệt như thế, hắn chỉ thấy lòng đau nhói, đau đến co rút.
Có phải ngay từ đầu đã là sai lầm?
Hắn muốn lật đổ Tây Thánh cũng không nên lừa gạt tình cảm của nàng. Trong giây phút nguy cấp này, hắn mới nhận ra hắn đã chìm sâu trong đó, trong sự dịu dàng của nàng.
Một nữ hoàng lạnh lùng vậy mà lại thật lòng thật dạ với hắn.
Còn hắn... Hắn tự tay xé nát tấm lòng đó.
"Đây đều là những gì chàng thích. Đồ của chàng trong cung, trẫm sẽ phái người mang đến."
"Không, bệ hạ. Vân Xuyên không có ý này..."
Nam Vân Xuyên muốn giải thích nhưng Đường Quả làm sao cho hắn cơ hội. Môi cô cong lên một nụ cười nhạt khiến Nam Vân Xuyên choáng váng, "Vân Xuyên, chàng tự lo đi. Trước kia đúng là trẫm rất thích nghe chàng kể chuyện, thú vị lắm. Nhưng mà, kể từ hôm nay, trẫm không thích nữa."
Nói xong, cô rời đi.
Nam Vân Xuyên muốn đuổi theo nhưng hắn không thể đuổi kịp bước chân của cô.
Hắn nhìn những vật trên đất. Đều là những gì hắn thích.
Hắn chật vật quỳ xuống đất, mắt đỏ lên, đau lòng tóm lấy chúng.
Đường Nặc Nguyệt líu lưỡi. Vì quá thích Nam Vân Xuyên nên nữ hoàng không đành lòng gϊếŧ hắn, thậm chí còn bao dung hắn thích người khác, đến mức thành toàn cho cả đôi?
Hiểu rõ mọi chuyện, Đường Nặc Nguyệt càng thêm ghét Nam Vân Xuyên.
Thằng cặn bã lừa gạt thiếu nữ vị thành niên!
"Vân Xuyên, chàng vẫn ổn chứ?" Trong lòng không muốn dây dưa thêm với cặn bã nhưng Đường Nặc Nguyệt vẫn phải hát tiếp hí kịch, dù sao hiện tại cô cũng là đồ ngốc.
Cô thận trọng di chuyển đến bên cạnh Nam Vân Xuyên, đưa tay nâng hắn dậy nhưng hắn lại đẩy ra, "Đi đi, không cần quan tâm ta."
Bệ hạ không cần hắn nữa. Là hắn tự vứt bỏ chân tình của bệ hạ.
Để nàng nhìn thấy cảnh này, là lỗi của hắn.
Hiện tại nói gì cũng vô dụng. Ý bệ hạ đã quyết, hôm nay không phải hiểu lầm.
Hắn không có cơ hội nào nữa. Không có cơ hội nào để nhìn thấy bệ hạ nữ.
"Vân Xuyên, dưới đất lạnh, chàng đứng dậy đi." Đường Nặc Nguyệt chép miệng nức nở, "Có gì về phủ nói tiếp, được không?"
"Không, ta không đi."
Đi, sẽ thành người của Nguyệt Vương.
Hắn không đi, hắn phải ở lại đây. Đây là viện tử bệ hạ mua cho hắn, có chết hắn cũng không rời đi.
Nam Vân Xuyên đã hoàn toàn quên đi mục đích lật đổ nữ hoàng.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có, hắn đã mất bệ hạ, mất đi bệ hạ thật lòng với hắn.
Hắn mất nàng rồi.
Nam Vân Xuyên không chịu nổi nữa, tay đấm mạnh xuống đất, lặng lẽ rơi nước mắt.
.
Nam Vân Xuyên không muốn rời khỏi viện tử nữ hoàng mua cho hắn dưỡng bệnh.
Hắn nghĩ, ở lại đây, dù không thể nhìn thấy nữ hoàng bệ hạ nhưng cũng có thể dùng thời gian còn lại để hoài niệm.
Đường Nặc Nguyệt đến mấy lần, về sau nhận thấy Nam Vân Xuyên đã mất đi ý chí, cô cũng không hứng thú nữa.
Kiếp trước tên này vô cùng nham hiểm, không xử lý theo cảm tính như bây giờ. Tính kế nữ hoàng, dùng mật ngọt dụ dỗ cô, tự dẫn binh bao vây tẩm cung của nữ hoàng.
Nữ hoàng trẻ tuổi không chấp nhận thành tù binh, cũng không chấp nhận yếu thế, càng không chấp nhận bị ép ra ngoài nhận sai, tăng dũng khí cho bọn hắn.
Ngay trước mặt tất cả mọi người, nữ hoàng mới mười tám tuổi rút kiếm tự vẫn.
Trước khi chết, nàng chỉ nói một câu, "Mẫu hoàng, xin lỗi."
Đường Nặc Nguyệt sống lại cũng không hiểu được câu nói cuối cùng của nữ hoàng là có ý gì.
Nếu đổi lại là cô, cô không có dũng khí tự tay cắt cổ mình như thế.
Nam Vân Xuyên nhìn nữ hoàng tự vẫn, mắt không chớp lấy một cái.
Nhưng hiện tại, nhìn Nam Vân Xuyên ngơ ngác lau đi lau lại những món đồ nữ hoàng đưa đến, cô cảm thấy thật mơ hồ.
Rõ ràng cũng là một người mà sao lại khác biệt lớn đến như thế? Rốt cuộc đã có cái gì thay đổi khiến Nam Vân Xuyên không gượng dậy nổi sau khi nữ hoàng rời đi?
"Thế này thì có ích gì." Đường Nặc Nguyệt ngồi xuống, "Ta cho là ngươi thích ta, không ngờ ngươi lại thích nữ hoàng bệ hạ. Ngươi tiếp cận ta làm gì? Một mực ở bên cạnh nữ hoàng không tốt à?"
Nam Vân Xuyên ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Đường Nặc Nguyệt, "Đúng, sao ta phải dính đến ngươi? Vì sao ta lại không ở bên cạnh nữ hoàng? Vì sao ta phải làm những chuyện này? Ta mất nàng hoàn toàn rồi."
"Thế nên, tại sao?"
"Tại sao à?" Nam Vân Xuyên ngạc nhiên một chút, rồi đột ngột cười lên như điên dại, nước mắt rơi ra, "Tại sao? Tại sao? Thật nực cười."
Tại sao?
Vì khôi phục tôn nghiêm của nam tử, để cho nam tử Tây Thánh giống như nam tử các nước khác, có địa vị tối cao, quản lý cả Tây Thánh.
Kết lại, chỉ có một từ để miêu tả: quyền lực.
"Ngươi không hồi phủ với ta?" Đường Nặc Nguyệt nâng đôi gò má lên, "Nữ hoàng hạ lệnh rồi, bây giờ ngươi là người của phủ Nguyệt vương ta."
"Ta không đi." Nam Vân Xuyên thấp giọng nói một câu, tiếp tục lau bàn cờ bạch ngọc trong tay. Đây là vật nữ hoàng thích, mà nàng lại cho hắn không chút do dự nào.
Hắn biết rõ nữ hoàng đối xử với hắn càng ngày càng tốt, nhưng lúc đó trong lòng hắn chỉ có lợi dụng, quyền lực và ý định lật đổ chế độ ở Tây Thánh. Nếu như hắn tỉnh táo lại, liệu có đi đến bước này hay không?
Tô Thanh nghe tin Nam Vân Xuyên chết bệnh, hoàn toàn không tin nổi.
Y không xuất cung, không biết bên ngoài cung xảy ra chuyện gì. Nhưng mà Nam Vân Xuyên rất quan trọng, y không thể không dùng đến ám vệ của mình đi tra.
Chân tướng so với tin chết bệnh còn khó tiếp thu hơn.
Nữ hoàng bắt gặp Nam Vân Xuyên thân mật với Đường Nặc Nguyệt, đau lòng tuyên bố hắn chết bệnh vì quá để ý hắn, không nỡ để hắn chết, đã vậy còn vì Đường Nặc Nguyệt là chị gái mình mà ban Nam Vân Xuyên cho Đường Nặc Nguyệt.
Tô Thanh cau mày lại, Nam Vân Xuyên coi như bỏ.
.
Dù có làm gì đi nữa cũng không thể lấy lại được tín nhiệm của nữ hoàng.
Y quyết định, mấy ngày sau sẽ nhân lúc xuất cung, đi thăm Nam Vân Xuyên.
"Bệ hạ khó chịu không?"
Cảnh Thừa biết chuyện, hoàn toàn không ngờ được. Chàng không nghĩ rằng Nam Vân Xuyên lại đi quyến rũ Đường Nặc Nguyệt. Theo suy luận của chàng, không khó để nhận ra Nam Vân Xuyên muốn làm gì. Dụ dỗ Đường Nặc Nguyệt chắc chắn không phải là thích Đường Nặc Nguyệt mà là muốn mượn thân phận Đường Nặc Nguyệt. Mượn Đường Nặc Nguyệt đối phó nữ hoàng, đó sẽ là tranh chấp giữa hai chị em. Chứ để nam tử trực tiếp đối đầu với nữ hoàng, đó là chuyện lớn trái thiên hạ.
Ai cũng biết rằng làm cái trước dễ hơn, lật đổ một cách danh chính ngôn thuận, nhất là khi sử dụng Đường Nặc Nguyệt có bộ não không mấy tốt này.
Nhưng mà, thật sự là não không tốt?
Cảnh Thừa nheo mắt lại. Chàng luôn cảm thấy Đường Nặc Nguyệt có mấy phần quái dị. Trông thì ngu si, nhưng thực tế thế nào còn phải điều tra thêm.
"Khó chịu gì?"
Đường Quả không ngại ngần gì cả, ăn đồ ăn, "Những chuyện này đã sớm đoán được rồi."
Cảnh Thừa chần chờ một chút, hỏi thăm, "Vậy ngay từ đầu bệ hạ đã đối xử thật lòng với Nam Vân Xuyên hay là giả vờ để xem hắn lựa chọn thế nào?"
"Hoàng phu, chàng không biết rồi, ta đối xử với ai cũng là thật lòng, còn nhìn xem người ta lựa chọn thế nào chỉ là thuận tiện làm thôi."
"Bệ hạ đã từng để ý đến Nam Vân Xuyên?"
Đường Quả ngửi thấy mùi, "Hóa ra hoàng phu để ý đến chuyện này?"
"Đương nhiên." Cảnh Thừa không che giấu chút nào, "Bệ hạ quá hấp dẫn, thần không thể không để ý. Bệ hạ đã hứa hẹn về sau chỉ có một mình thần, thần phải thời khắc chú ý xem bệ hạ có thay lòng đổi dạ không."
"Ta không có tình cảm nam nữ gì với Nam Vân Xuyên, Cảnh Thừa cứ yên tâm đi. Ta nói đối xử tốt với một mình chàng, thì ta sẽ làm như thế."
Đối mặt với anh chàng đáng yêu này, Đường Quả rất kiên nhẫn, "Chàng tin không?"
"Bệ hạ nói gì thần cũng tin."
Hệ thống: Đây mới là giác ngộ. Theo đuổi cô vợ nhỏ phải không biết xấu hổ thế này mới thành công.
Một bữa này, cả hai ăn vui vẻ.
"Tiếp theo bệ hạ định làm gì?" Cảnh Thừa hỏi, trong cung còn một Tô Thanh nữa.
Tô Thanh không giống Nam Vân Xuyên lắm, nhìn qua trông y rất đa sầu đa cảm, trên thực tế y vô cùng rắn.
"Thì nhìn xem hắn làm gì thôi." Đường Quả cong môi, "Kết quả có thế nào cũng là bọn hắn tự lựa chọn, Cảnh Thừa nghĩ sao?"
"Đúng thế." Cảnh Thừa đáp lại, không phải à?
Nếu như Nam Vân Xuyên không nghĩ đến chuyện lật đổ chế độ nữ hoàng, hắn sẽ không có cái kết như bây giờ.
Chàng nhận được tin, sau chuyện kia, Nam Vân Xuyên không gượng dậy nổi, ngày nào cũng trốn trong viện tử đó loay hoay với mấy món đồ nữ hoàng đưa cho.
Vậy nên, cần gì chứ?
Còn Tô Thanh, chàng nghĩ rằng với nữ hoàng ưu tú thế này, tâm địa có rắn hơn nữa cũng sẽ động lòng.
Nữ hoàng nói đối xử tốt với ai đều xuất phát từ trong tâm nàng. Ai cũng vậy, không thể không động lòng, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
Chưa đến hai ngày sau Nam Vân Xuyên đã xuất cung.
Đầu tiên là y về nhà, sau đó trộm đến viện tử của Nam Vân Xuyên.
Y đi vào, thấy Nam Vân Xuyên đang chật vật ngồi giữa một đống của cải hiếm lạ, lần lượt vuốt ve chúng.
"Vân Xuyên." Tô Thanh đi lên nắm lấy cổ áo Nam Vân Xuyên, giọng nói lạnh lùng vang lên, "Anh quên chuyện chúng ta muốn làm rồi à?"