.
"Thần tham kiến bệ hạ."
Đường Nặc Nguyệt nơm nớp lo sợ. Cô hành lễ vô cùng quy củ và nghiêm túc, chỉ lo rằng em gái nữ hoàng sẽ nhớ lại chuyện lần trước.
"Được rồi, Nguyệt vương đứng lên đi."
"Tạ ơn bệ hạ."
Hoàng đế nói nhưng nghe thì cứ nghe, hành lễ vẫn cứ hành lễ.
Đường Quả thấy thế, không nhịn được cười.
Đường Nặc Nguyệt này mặt ngoài trông ngu ngu là thế, nhưng thực chất, sống lại lần hai đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, rất giống với khôn ngoan giả vờ ngu xuẩn.
"Ngồi đi."
Đường Nặc Nguyệt vội vàng ngồi xuống, chỉ ngồi nửa mông, rất quy củ và cung kính.
"Đã khôi phục thế nào rồi? Có xuất hiện di chứng gì không?"
Nghe nữ hoàng quan tâm mình, Đường Nặc Nguyệt thả lỏng. Nữ hoàng không nhắc đến chuyện trước kia, đúng là không so đo thật.
"Đã khôi phục rất khá, không xuất hiện bệnh tật nào khác, tạ bệ hạ quan tâm."
Đường Quả cười nhạt, gật đầu, "Vậy trẫm yên tâm rồi."
"Nguyệt vương này."
Đường Nặc Nguyệt vội vàng ngồi thẳng. Em gái nữ hoàng chắc chắn có chuyện gì cần giao cho cô làm. Cô hơi buông mi xuống, không nhìn thẳng vào Đường Quả, quy củ đến mức không thể quy củ hơn.
"Thân thể khanh đã khôi phục thì cũng nên làm một ít chuyện. Trẫm chỉ có khanh là chị ruột, nhưng trước kia thân thể khanh không tốt, không thể vì nước phân ưu. Hiện tại khanh khỏe rồi, những nơi cần khanh, khanh cũng nên đi."
Đường Nặc Nguyệt ngơ ngác. Chỗ nào cần cô chứ?
"Gần đây trẫm nhận được mật báo, rằng đâu đâu cũng có tham quan ô lại. Chuyện đầu tiên trẫm muốn khanh làm chính là đến những nơi đó điều tra giúp trẫm. Chỉ cần có chứng cứ xác thực, có thể trực tiếp tru sát."
Đường Nặc Nguyệt chợt thấy lạnh. Nhiệm vụ quan trọng như thế mà giao cho cô ư? Em gái nữ hoàng, có phải có gì đó không đúng rồi không?
Editor: Beltious Soulia
Đăng trên w a//ttpad/.com/BeltiousSoulia
"Sao thế? Nguyệt vương có thắc mắc gì ư?"
Đường Nặc Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Không có, thần chỉ đang nghĩ làm sao để thi hành nhiệm vụ."
"Ra là thế. Trẫm sẽ phái hai đại thần đi theo khanh. Cả hai đều là lão thần trong triều, trung với Tây Thánh. Khanh không rõ chỗ nào, cứ hỏi họ."
Đường Nặc Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.
Tuy rằng cô sống mấy đời nhưng với chuyện quan trường vẫn rất mờ mịt. Nữ hoàng tín nhiệm cô như thế, đương nhiên cô sẽ không để cho nữ hoàng thất vọng.
Hai chị em mà, phải giúp đỡ nhau chứ?
Chỉ cần đôi bên một lòng là sẽ không sợ có người châm ngòi ly gián.
Vốn dĩ cô muốn làm một Vương gia nhàn rỗi, có điều hẳn là nữ hoàng không muốn, mà còn trọng dụng cô.
Cô không thể từ chối được. Nếu từ chối, nữ hoàng chăm chỉ sẽ xem thường người chị gái là cô đây, nghĩ rằng cô thật vô dụng.
"Vi thần tuân chỉ."
Đường Quả mỉm cười, Đường Nặc Nguyệt không phát hiện ra biểu cảm của cô.
"Ngày mai bắt đầu lên đường. Không cần lo lắng an nguy, trẫm sẽ an bài một đội bảo vệ cho khanh toàn bộ hành trình."
"Tạ ơn bệ hạ." Đường Nặc Nguyệt nghe thế, thiếu chút nữa đắc ý cười ra tiếng, nhưng nhớ ra gì đó nên vội vàng dừng lại, chắp tay tạ ơn.
Đường Nặc Nguyệt đi rồi, Đường Quả nhàn nhã nhấp một ngụm trà, "Có một chị gái cũng không tệ, ít nhất loại chuyện khó nhằn này không cần trẫm phải xuất chinh."
Hệ thống: Ký chủ đại đại chơi thâm quá.
Nó đã nhìn qua đống tấu chương, mấy nơi tham quan ô lại này không cùng một chỗ, Đường Nặc Nguyệt không mất đến ba bốn năm thì tra không nổi.
Hiện giờ suиɠ sướиɠ rời đi, đến lúc đó sẽ kêu cha gọi mẹ.
Ký chủ đại đại trả thù cũng đẳng cấp quá, Đường Nặc Nguyệt sợ là muốn mệt chết thôi.
.
"Đại tổng quản, đưa danh sách những nơi cần đi cho Nguyệt vương đi. Ngày mai đã lên đường, vừa đi vừa từ từ xem."
Đại tổng quản giật giật khóe miệng, vội vàng trả lời: "Vâng, thưa bệ hạ. Nô tỳ đi ngay đây."
Đại tổng quản nhìn chỗ tin mật kia, thầm than cho Nguyệt vương một lần.
Chẳng biết là bệ hạ trọng dụng Nguyệt vương hay đang hành Nguyệt vương nữa.
Chuyện này xử lý đâu có đơn giản, không mất ba bốn năm thì không xong.
Đường Nặc Nguyệt cao hứng về phủ, Vương phu Đan Ca lập tức tiến đến dò hỏi, "Vương gia, bệ hạ có phân phó gì sao?"
Thấy Đường Nặc Nguyệt không có việc gì, trong lòng Đan Ca cũng yên tâm. Hiện tại hắn một lòng với Vương gia, nàng không thể xảy ra chuyện gì được.
"Bệ hạ có việc quan trọng giao cho bổn vương, bổn vương có thể xác định được bệ hạ đang nghĩ cho bổn vương, nên nhất định bổn vương sẽ làm cho thỏa đáng."
Trên gương mặt Đan Ca lộ rõ vẻ vui mừng. Hắn thông minh, không dò hỏi là chuyện gì, chỉ chần chờ một lát: "Vậy Vương gia phải ra ngoài à?"
"Đúng vậy. Hẳn là sẽ không về trong một khoảng thời gian dài." Đường Nặc Nguyệt nhớ ra trong phủ còn có một Tiêu Tấn không an phận, nheo mắt lại. Cô vẫy tay với Đan Ca, Đan Ca cúi người xuống nghe cô thấp giọng nói: "Sau khi bổn vương đi rồi, trong phủ là chàng làm chủ, ai không an phận cứ việc xử lý. Đừng hại đến mạng người là được."
"Không xử lý nổi cứ đi gặp hoàng phu."
Đường Nặc Nguyệt biết rõ em gái nữ hoàng của cô sau khi mất trí nhớ chỉ độc sủng hoàng phu.
Ban đầu cô cũng nghi ngờ rằng em gái nữ hoàng bị người khác xuyên đến, nhưng gặp nhau rồi, cảm giác của cô với nữ hoàng vẫn y như thế.
Kể ra cũng lạ, nữ hoàng quên sạch nam tử hậu cung, trừ mỗi hoàng phu.
Đường Nặc Nguyệt không nghĩ nhiều nữa. Em gái nữ hoàng không bị xuyên, còn giao trọng trách cho cô, cô phải thể hiện thật tốt. Làm một Vương gia có ích tốt hơn làm một Vương gia nhàn hạ nhiều.
Chuyện trước kia mà nữ hoàng có thể chịu được, chứng tỏ rằng đây không phải là một vị quân vương hẹp hòi. Chỉ cần tôn kính, cả đời này cô sống cũng không tệ.
Đan Ca nghe Đường Nặc Nguyệt dặn dò, trong lòng an tâm.
Xem ra Vương gia đối đãi với hắn thật lòng, ngay cả lời này cũng nói ra được. Còn kẻ không an phận kia, hẳn là Tiêu Tấn rồi.
Đan Ca nhớ lại chuyện trước kia vô tình nhìn thấy, "Vương gia, có lần ta phát hiện ra Tiêu Tấn lẻn ra ngoài. Hắn biết võ, không phái người theo được, không biết hắn đi đâu."
"Không cần quan tâm chuyện ngoài phủ. Nữ hoàng của chúng ta rất tài giỏi, có gì không ổn, không xử lý được cứ vào cung bẩm báo hoàng phu, hiểu chưa? Ta sẽ để lại vài người bảo vệ chàng, muốn làm gì cứ làm đó."
Đường Nặc Nguyệt đương nhiên không thích Tiêu Tấn. Thân phận y phức tạp, bản lĩnh cũng khá, không gϊếŧ thẳng tay được. Đan Ca thức thời thế này, cô có thể giao quyền hành cho Đan Ca để hắn đối phó với Tiêu Tấn.
Đúng là lợi dụng, nhưng cô cho Đan Ca suиɠ sướиɠ cả đời, hắn thông minh như vậy đương nhiên sẽ biết lựa chọn thế nào.
Quả nhiên trên mặt Đan Ca chỉ có vui vẻ, vội vàng nói biết rồi.
Hôm sau, Đường Nặc Nguyệt lặng lẽ lên một chiếc xe ngựa đi ra ngoại thành.
"Má nó chứ!"
"Hình như bị lừa một vố rồi!"
.
Ra khỏi hoàng thành, lật tài liệu mật ra thấy nguyên một cái rương lớn, còn từ khắp nơi trên cả nước, Đường Nặc Nguyệt không nhịn được văng tục.
"Những nơi này là?" Cô hỏi người bên cạnh, tay cầm tài liệu run rẩy, giọng nói cũng run run, "Sao lại nhiều thế này? Hôm qua mang đến sao không bảo bổn vương một tiếng?"
"Vương gia nói cứ để một bên, ngày mai vừa đi vừa xem. Thuộc hạ tưởng Vương gia biết có nhiều rồi, nên..."
Đường Nặc Nguyệt: Nên mới không nói, rằng tài liệu mật có hơn trăm quyển, mỗi quyển một nơi khác nhau? Đi thế này đến bao giờ mới về hoàng thành được đây?
Đường Nặc Nguyệt nâng tài liệu, lệ rơi đầy mặt. Em gái nữ hoàng rốt cuộc đang tín nhiệm cô hay đang chơi cô vậy?
"Vương gia, đại tổng quản có truyền lời, vương gia bảo để hôm nay báo."
Đường Nặc Nguyệt than một tiếng, thuộc hạ này có phần không đáng tin, "Nói đi, chuyện gì?"
Editor: Beltious Soulia
Đăng trên w a//ttpad/.com/BeltiousSoulia
"Đại tổng quản nói, bệ hạ dặn Vương gia tra án cẩn thận, mỗi năm có thể về ăn Tết một lần và vào cung gặp bệ hạ, thời gian còn lại thì đành vất vả cho Vương gia rồi."
Đường Nặc Nguyệt tiếp tục thở dài, "Biết rồi."
Xem ra em gái nữ hoàng trọng dụng cô.
Nhìn đống tài liệu mật, cô cảm thấy thật áp lực. Nhớ đến hai đại nhân đồng hành cùng mình, trong lòng thoải mái hơn một chút. Đó là hai lão thần trong triều, trung với hoàng thất. Nữ hoàng đưa hai người này cho cô, có thể thấy rằng nữ hoàng rất lưu tâm những chuyện này.
Có nhiều nơi xuất hiện những chuyện như thế, cô không thể lười biếng được. Tuy cô không rõ nhiều chuyện ở nơi này, nhưng dù gì cô cũng là con người thời đại mới của thế kỷ hai mươi mốt, được nghe nhiều chuyện từ xa xưa, vẫn có chút kiến thức, có thể nhớ lại để sử dụng khi tra án.
Đường Nặc Nguyệt lật mở tài liệu, nhìn vài lượt rồi phẫn nộ.
Bảo sao nữ hoàng để ý đến thế, chỉ nhìn qua thôi cũng không thể không tức giận.
Đường Nặc Nguyệt chăm chỉ tra án, Đường Quả ngày ngày đúng giờ lên triều bãi triều, thời gian còn lại ngắm Cảnh Thừa luyện kiếm. Hai người sống với nhau càng ngày càng giống một cặp vợ chồng bình thường.
Ban đầu có đại thần muốn đưa người vào trong hậu cung rồi bị Đường Quả túm được điểm yếu, sau đó không ai dám ho he gì nữa. Ai cũng rõ nữ hoàng đã trưởng thành hơn và mạnh mẽ hơn, không dễ xoa nắn như trước.
Cảnh Thừa nhìn Đường Quả mạnh lên, trong lòng rất vui. Nhà họ Cảnh ban đầu còn kinh hãi, sau thấy nữ hoàng thật lòng với Cảnh Thừa, cả nhà càng thêm trung với nữ hoàng.
Ngày Đường Quả thành niên, Cảnh Thừa nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cả hai cùng trải qua đêm thành niên đẹp đẽ. Sau ngày đó, Cảnh Thừa ở ngay trong tẩm cung của nữ hoàng. Ngoại thần muốn nói nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Đường Quả chặn họng. Cứ lắm mồm lắm miệng sẽ bị cô giao trọng trách, bận không kịp thở, không còn thời gian quan tâm đến hậu cung nữa.
Đường Nặc Nguyệt đi tra án, Tiêu Tấn tưởng mình đã tự do và có thể làm được gì đó. Không ngờ rằng Đan Ca để ý y bất kể ngày đêm, y càng không có được tự do.
Đan Ca đã sớm ngứa mắt với Tiêu Tấn, được Đường Nặc Nguyệt cho phép, hắn hành Tiêu Tấn sống không tốt chút nào. Tuy không đến mức nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng mất sức rất nhiều, căn bản không có cả thời gian để nghĩ âm mưu quỷ kế.
Đường Nặc Nguyệt mỗi năm về ăn Tết một lần, mỗi lần mỗi khác.
.
Ban đầu nhiều người cho rằng nữ hoàng phái Đường Nặc Nguyệt đi là vì kiêng kỵ cô, sau thấy năm nào nữ hoàng cũng tổ chức tiệc cho Đường Nặc Nguyệt, đối xử như chị em thật sự, Đường Nặc Nguyệt cũng trung với nữ hoàng, những tâm tư không nên có cũng chìm xuống.
Nhưng bọn họ không biết, mỗi lần Đường Nặc Nguyệt rời đi đều mang theo một rương tài liệu mật. Cô cáo biệt với vương phu Đan Ca, ngồi trên xe ngựa lấy ra rương tài liệu mật trong góc, thở dài, "Nữ hoàng không coi ta là người, cho rằng ta là động cơ vĩnh cửu hả?"
"Vương gia, bệ hạ đang trọng dụng ngài đó. Ngài nhìn đi, bệ hạ chưa bao giờ đưa những thứ này cho người khác."
Đường Nặc Nguyệt lẩm bẩm, "Bổn vương cứ cảm thấy nữ hoàng tiện tay chơi bổn vương, chẳng biết có phải còn ghi hận chuyện năm đó hay không. Nếu đúng như vậy, bổn vương giờ đi nhận sai còn kịp không nhỉ?"
"Vương gia, tài liệu còn rất nhiều, thuộc hạ nghĩ xem tài liệu quan trọng hơn. Kế hoạch ba năm ban đầu xem chừng không xong được."
Khóe miệng Đường Nặc Nguyệt giật giật. Cô nhận mệnh, cầm lấy tấu chương.
Liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cô lên tiếng, "Ba năm không xong, vậy thì năm năm. Năm năm không xong, vậy mười năm." Trên mặt cô treo nụ cười nhàn nhạt, "Chỉ cần Đường Nặc Nguyệt ta còn sống, những kẻ này đừng mơ lừa được ai."
Mấy năm nay cô đã học được rất nhiều. Cô không còn là Đường Nặc Nguyệt kia nữa. Những nhiệm vụ nữ hoàng giao cho cô, muốn hoàn thành đúng là phải gặp rất nhiều khó khăn. Nếu là cô ở hiện đại, có khả năng cô thấy không làm được sẽ bỏ, nhưng giờ nhận trọng trách về mình rồi, cô nhận ra mọi vấn đề đều có cách giải quyết. Cô không phải người thông minh nhưng cô có thể học được rất nhiều thứ thông minh. Cô cũng không phải đồ ngu, chỉ cần tập trung học tập là nhất định sẽ có được rất nhiều kinh nghiệm. Từ lúc bắt đầu còn hoảng loạn, đến giờ cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Hẳn là cô nên cảm ơn nữ hoàng, nếu không có những nhiệm vụ này, Đường Nặc Nguyệt vẫn chỉ là một Đường Nặc Nguyệt khôn vặt, cả đời làm vương gia nhàn tản chứ không phải một Đường Nặc Nguyệt nhiệt tình, tràn đầy hy vọng và cảm thấy sống ngày nào có ý nghĩa ngày đó như bây giờ.
Vất vả thì có vất vả, nhưng mỗi lần bắt được kẻ xấu, được người dân cảm tạ, trong lòng cô chỉ có tự hào và cảm động. Cô nghĩ, sống như vậy mới là sống có nghĩa. Trước kia cô chỉ đâm đầu vào yêu đương, thật chẳng có gì hay cả.
Cô cũng không hận Tiêu Tấn như trước. Chung quy cũng là không chung tư tưởng, bất đồng quan điểm mà thôi. Cô đã buông xuống, cũng đã trả thù, giờ cô chỉ muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Mà Đan Ca là vương phu của cô, không còn là Đan Ca của kiếp trước nữa. Kiếp này hắn chỉ theo cô, là một người rất thông minh. Cô chắc chắn Đan Ca sẽ như thế này cả đời. Có lẽ cô không cho được Đan Ca bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao cô cũng cho hắn suиɠ sướиɠ cả đời được. Cô cũng không ham nam sắc, tuy khoác lên người lớp vỏ vương gia nữ tôn, cô vẫn mang tư tưởng của người hiện đại. Cô theo quy tắc của nơi này được, nhưng không nhất thiết phải tam phu tứ hầu như những người ở đây.
"Cũng khá trưởng thành rồi đấy nhỉ."
Hệ thống nghe thấy Đường Quả nói thế, ngạc nhiên, [Ký chủ đại đại, cô nói gì thế? Trưởng thành rồi là sao?]
.
Hơn năm năm qua, Đường Nặc Nguyệt nhận lệnh Đường Quả đi khắp nơi, điều tra đám tham quan ô lại, ở đâu có bóng tối ở đó có bóng dáng của cô. Từ khởi đầu trắc trở đến thành thạo như hiện tại, Đường Nặc Nguyệt đã thay đổi rất nhiều.
Dường như Cảnh Thừa nhận ra được gì đó. Ngày nọ, luyện kiếm xong, chàng xách kiếm đến trước mặt Đường Quả, nâng cằm cô lên hôn, "Quả Nhi, ta có một thắc mắc muốn hỏi từ lâu."
"Muốn biết gì?" Đường Quả cười cười. Ánh mắt cưng chiều như thế khiến Cảnh Thừa nóng lên. Chàng ném kiếm cho cung nhân rồi ngồi xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô.
"Đường Nặc Nguyệt."
Editor: Beltious Soulia
Đăng trên w a//ttpad/.com/BeltiousSoulia
Đường Nặc Nguyệt ban đầu nhìn rất ngu si, thực chất vẫn còn có chút khôn vặt. Nhưng nhiều năm trôi qua, Đường Nặc Nguyệt thay đổi như thế nào, ai cũng nhìn ra được. Nhưng mà, Đường Nặc Nguyệt thay đổi là do Đường Quả, đã vậy cô còn phái hai lão thần bôn ba cùng Đường Nặc Nguyệt. Dụng tâm như thế không thể không khiến chàng bất an được.
"Quả Nhi, sao nàng lại muốn bồi dưỡng Đường Nặc Nguyệt?" Cảnh Thừa lên tiếng.
Đường Quả nâng mặt chàng, đôi mắt nhìn thẳng vào chàng, "Muốn nghe ta nói thật à?"
"Đúng vậy." Cảnh Thừa đáp, "Ta hỏi Quả Nhi, đương nhiên là muốn nghe lời thật."
Đường Quả cong môi, "Vậy được thôi. Nghe rồi không được giận, cũng không được đau khổ đấy nhé?"
"Được." Cảnh Thừa chấp nhận, nhưng thực ra trong lòng chàng càng thêm bất an hơn, bàn tay nắm tay Đường Quả càng thêm chặt.
Chàng đã hỏi thái y, thân thể nàng vẫn tốt, đến nỗi lâu rồi không có gì, chàng cũng không để ý. Chàng chỉ quan tâm đến Quả Nhi. Ban đầu chàng cũng nhờ thái y kiểm tra cho mình, không có vấn đề gì, vậy thì chỉ có cơ thể của Quả Nhi có vấn đề. Không nguy hiểm đến tính mạng của nàng thì chàng cũng không quan tâm đến chuyện con cái.
"A Thừa."
"Ta đây."
"Tuổi thọ của ta có khả năng chỉ còn lại mười mấy năm." Đường Quả bình tĩnh nói. Xuyên qua nhiều thế giới như thế, thứ duy nhất cô không thể kiểm soát đó chính là tuổi thọ, nhiều nhất chỉ được hai mươi năm thôi.
Cô là người biết thỏa mãn, sau khi tỉnh lại có thể dựa vào bản lĩnh của mình để thay đổi cuộc đời, có được rất nhiều thứ. Chỉ là, không có cách nào kéo dài tuổi thọ cả.
Cảnh Thừa ngẩn ra, không tin nổi, "Ta đã hỏi thái y rồi, thân thể nàng vẫn ổn."
"Đúng là vẫn ổn, nhưng ta vẫn chỉ còn mười mấy năm. A Thừa không cần buồn, nếu chàng ngoan, đời sau vẫn sẽ gặp được ta."
Tuy cô không biết Cảnh Thừa là ai, trước kia có liên quan gì đến cô, là thù hay bạn, nhưng khi cả hai đều không có ký ức thế này, chàng đáng yêu như thế, cô không ngại yêu đương với chàng.
Chuyện sau này cứ là chuyện sau này.
Tương lai tỉnh lại, nếu là kẻ thù thật, vậy thì cứ báo thù thôi. Còn nếu không phải, lại bắt đầu một thế giới mới, với cô mà nói cũng chẳng có gì khác nhau.
Cô phân biệt rạch ròi, chuyện thế giới nào là chuyện thế giới đó, chưa bao giờ cô mang đến thế giới tiếp theo.
Cảnh Thừa tạm dừng hồi lâu, cuối cùng gục đầu xuống đầu gối cô, lên tiếng, "Được, ta sẽ ngoan, kiếp sau Quả Nhi nhất định phải tìm được ta. Ta cũng sẽ cố gắng để sớm gặp được Quả Nhi."
Đường Quả cười nói, "Ta có thể liếc mắt một cái đã nhận ra chàng."
Cảnh Thừa nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau, "Quả Nhi, có phải nàng còn nhớ kiếp trước của chúng ta? Nên khi gặp ta, nàng mới có thể cười với ta, thu hút sự chú ý của ta?"
Nghĩ lại, quả đúng là có khả năng này.