Buổi tối đại viện thị trấn Phong Lâm khá “im lặng”, ngoài tiếng mưa rơi ra thì không nghe thấy âm thanh khác. Nhà ngang rất nhiều phòng vẫn còn sáng đèn.
Cuộc sống về đêm của cán bộ thị trấn Phong Lâm, chủ yếu là đánh bài. Ăn tối xong, mọi người lại túm năm tụm ba, bắt đầu mở “đại hội anh hùng”. Chủ yếu là đánh bài pu-khơ, mạt chược thời đó vẫn chưa được lưu hành lắm. Đánh bài ở đây vẫn có cược tiền, tuy nhiên tiền cược không lớn. Cán bộ thời đó, lương cũng không cao, nên cũng chẳng lấy đâu ra mà đánh nhiều.
Cao Khiết trở về phòng của mình, thay quần áo rồi lập tức đi ra. Phạm Hồng Vũ đứng ngoài hành lang chờ cô. Phòng của Chủ nhiệm Phạm cùng ở tầng trệt với Chủ tịch thị trấn Cao, cho nên vẫn được coi là hàng xóm như thuở còn ở nhà tập thể của Địa ủy.
- Đi, đến nhà Bí thư Lư báo cáo tình hình.
Cao Khiết tay cầm một chiếc túi lưới, bên trong là chút kẹo bánh. Mang tiếng đi thủ đô về, chả nhẽ lại không có cái kẹo để làm quà cho các đồng chí ở nhà. Quan hệ với Lư Vệ Đông căng thẳng là một chuyện, còn việc lễ nghĩa là không thể thiếu.
Vừa mới đến cửa nhà Lư Vệ Đông, đã nghe thấy tiếng ồn ào. Hình như mọi người đang kêu Bí thư Lư chui gầm bàn thì phải.
Lư Vệ Đông đánh bài không chơi tiền, mà là chỉ chui gầm bàn hoặc dính “râu” lên trên mặt mà thôi. Ở mặt này, Lư Vệ Đông coi như làm tấm gương tốt. Đánh bài thua cũng không xấu lắm, chui gầm bàn cũng chẳng vấn đề gì.
Cao Khiết gõ cửa.
- Ai đấy.
Bên trọng vọng ra tiếng của một Phó Chủ tịch thị trấn, sau đó cửa phòng được mở ra, lập tức vẻ mặt anh ta trở nên đỏ bừng vì ngượng.
- Chủ tịch thị trấn Cao?
- Xin chào Phó chủ tịch Lưu.
Cao Khiết khẽ mỉm cười.
- Ồ, Chủ tịch thị trấn Cao, cuối cùng cô cũng đã về rồi à…mời vào, mời vào. Ồ, Chủ nhiệm Phạm cũng đến à…
Phó Chủ tịch thị trấn Lưu cũng không dám chậm trễ, hướng về phía Chủ nhiệm Phạm gật đầu mỉm cười.
Tiểu Phạm giờ cũng đã thành một nhân vật rồi đấy.
Trong phòng bừa bãi, một chiếc bàn hình vuông đặt chính giữa. Năm sáu người vây quanh bàn, xung quanh đầy tàn thuốc và vỏ hạt dưa. Mọi người đến nhà Lư Vệ Đông đánh bài, bình thường Lư Vệ Đông đều có “chiêu đãi”, làm “lão đại” không thể quá keo kiệt được.
Lúc này, thấy vậy mọi người trong phòng đều đứng cả lên, chỉ có Lư Vệ Đông là vẫn ngồi bất động.
Cao Khiết mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó đi đến trước mặt Lư Vệ Đông.
- Bí thư Lư.
Lúc này Lư Vệ Đông mới chậm rãi đứng dậy, bắt tay với Cao Khiết, cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Cao đã về rồi đấy à, vất vả rồi.
Nào, mời Chủ tịch thị trấn Cao ngồi đi.
Có người đã nhanh chóng thu lại bộ bài, sau đó xách qua một chiếc ghế.
Cao Khiết hiện giờ, đã không còn là đồng chí “tiểu Cao” mới đến thị trấn Phong Lâm ngày nào nữa, hiện tại đến Bí thư Lư đụng phải cô cũng mặt xám mày tro, chứ đừng nói đếm đám can bộ bình thường.
Cao Khiết thuận tay đặt túi lưới lên trên bàn, mỉm cười nói:
- Lần này đi thủ đô, phải về gấp cho nên cũng chẳng kịp mua sắm gì cả, chỉ có mấy chiếc kẹo này thôi. Mời mọi người nếm thử.
Lư Vệ Đông cười nói:
- Được được, nào, mọi người cùng ngồi xuống ăn kẹo đi.
Cao Khiết từ thủ đô về đến thị trấn cũng đã là chín giờ, trước tiên là đến chào hỏi ông ta. Cấp bậc lễ nghĩa rất chu đáo, Lư Vệ Đông tương đối hài lòng. Người xuất thân từ thành thị có khác, khác hẳn với đám cán bộ quê mùa của địa phương.
Bảy tám người lại vây quanh bàn mà ngồi, bà xã của Lư Vệ Đông vội vàng rót trà cho mọi người, sau đó cũng ngồi xuống một bên.
- Chủ tịch thị trấn Cao, lần này đi thủ đô cũng lâu phết nhỉ. Tình hình như thế nào? Có lạc quan không?
Lư Vệ Đông cầm chiếc kẹo sữa lên, nhưng không ăn ngay mà thân thiết hỏi han một câu.
Thật sự, đối với phương án đẩy mạnh phát triển xí nghiệp của thị trấn, thu hút đầu tư….của Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, trong lòng Lư Vệ Đông vẫn rất mâu thuẫn. Không phải ông không muốn kinh tế của thị trấn phát triển, mấu chốt là Lư Vệ Đông cảm thấy kế hoạch này không đáng tin cậy cho lắm.
Nền tảng của thị trấn Phong Lâm như vậy, có thể xây dựng xí nghiệp gì gì đó không?
Càng khỏi cần nói đến việc thu hút đầu tư, liệu có ông chủ lớn nào lại tình nguyện đến một nơi chó ăn đá gà ăn xỏi như vậy để xây dựng nhà xưởng không?
Phương án này, căn bản chỉ là một cái bánh vẽ, nhìn thì ngon đấy nhưng không thể nào ăn được.
Ở thị xã Ngạn Hoa, phương diện này cũng còn chưa được bắt đầu, tất cả đều là doanh nghiệp nhà nước, trông thì rách rưới chả nên hồn, thị trấn Phong Lâm có tư cách gì để chạy trước thị xã cơ chứ?
Kết quả là Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi thủ đô thật.
Lư Vệ Đông cũng muốn biết kết quả xem như thế nào, nếu may mắn, kiếm được chút tài chính mang về thì sao? Tình hình tài chính của thị trấn đã cạn kiệt lắm rồi, đến tiền trợ cấp cho cán bộ từ năm ngoái đến giờ vẫn còn chưa trả xong.
Câu hỏi này, Cao Khiết đã sớm có đáp án rồi, cô liền mỉm cười, nói:
- Bí thư Lưu, phải nói rằng tình hình rất lạc quan. Lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia cũng khá tán thành đối với bản phương án của chúng ta.
Lời vừa nói ra, trong phòng liền “ồn ào” hẳn lên, rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc.
- Lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Kế hoạch quốc gia tán thành phương án của hai người rồi à?
Lư Vệ Đông cũng giật mình, vội vàng hỏi thêm một câu.
Cao Khiết đã nói rõ ràng rồi, là lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban kế hoạch Quốc gia, chứ không phải người phụ trách ở một phòng bình thường nào đó. Đây không giống như một nhân vật bình thường, mà là lãnh đạo cao cấp, ngang hàng với Bí thư Chủ tịch tỉnh.
Không ngờ lại còn tán thành với phương án của bọn họ.
- Đúng vậy Bí thư Lư. Lãnh đạo Ủy ban Kế hoạch cho rằng, phương án này của chúng ta, ở giai đoạn hiện tại có thể coi là sự thăm dò rất hữu ích đối với việc xây dựng nông thôn mới, cho nên họ rất ủng hộ.
Cao Khiết bình tĩnh nói, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tự hào, kiêu ngạo.
Đây cũng là sách lược của Cao Khiết.
Báo cáo với lãnh đạo thị xã, địa khu thì đương nhiên phải khiêm tốn cẩn thận, không được đắc ý vênh váo, nhưng ở thị trấn lại không thể quá khiêm nhường. Cán bộ cơ sở đa số đều là lòng ngay dạ thẳng, mình càng khiêm tốn thì người ta càng cho rằng mình không có bản lĩnh. Cho nên cứ gọn gàng dứt khoát, lôi lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia ra “dọa” cho họ một trận cái đã, sau này sẽ triển khai công tác dễ hơn.
- Vốn là trong mấy ngày này, Ủy ban Kế hoạch phải cấp kinh phí cho chúng ta, tuy nhiên hôm qua nhận được điện thoại của Đại Chính, nói là tình hình mưa lũ đang nguy cấp, cho nên chúng tôi không đợi được, mà vội vã về ngay.
Lư Vệ Đông lập tức nói:
- Haiz, cái thằng nhóc Đại Chính đó thì biết cái gì chứ? Chỉ biết nói dối quân tình thôi…mấy hôm nay đúng là mưa to thật, nhưng năm nào tầm giờ mà chẳng như thế, không có gì đáng lo cả. Chỉ mỗi chỗ ao nhà họ Lý kia thì phải chú ý một chút, tôi đã cử người đến đó rồi. Vội vàng gọi hai người về như vậy để làm gì chứ? Cứ ở đó đợi lấy tiền về có phải hơn không…
Lời này, đúng thật là “oan uổng” cho Lư Đại Chính rồi, người bảo gọi điện cho Cao Khiết, chính là Lư Vệ Đông.
Ở thị trấn đang trong lúc “nước sôi lửa bỏng” như vậy, lão Lư này đang loay hoay sứt đầu mẻ trán, còn hai người thì ở thủ đô hú hí với nhau, dù ở nhà không có việc gì thì ông đây cũng phải gọi về bằng được.
Còn một điều nữa, chính là Lư Vệ Đông lo lắng nếu gặp phải chuyện không may. Cao Khiết không ở thị trấn, trách nhiệm lại đổ dồn hết lên cho Bí thư Đảng ủy gánh chịu. Lư Vệ Đông cũng không có nghĩa vụ phải chịu tiếng xấu thay Cao Khiết.
Nhưng lúc này nghe Cao Khiết nói vậy, Lư Vệ Đông lại hối hận rồi.
Nếu chẳng may việc Ủy ban Kế hoạch Quốc gia trợ giúp tài chính cho thị trấn vì thế mà thất bại thì đó là tổn thất lớn.
- Đúng vậy đấy, tình hình ở thị trấn thì không phải lo, về muộn vài ngày cũng không sao…
Các Phó Chủ tịch thị trấn khác cũng nói phụ họa theo.
Tối nay, cũng là trùng hợp, mấy người đến nhà Lư Vệ Đông đánh bài hầu như đều là những người phải chịu trách nhiệm, cho nên đây hoàn toàn có thể được coi là “cuộc họp bí thư chủ tịch thị trấn không chính thức”
- Thế, Chủ tịch thị trấn Cao, liệu Ủy ban Kế hoạch có thể cấp cho bao nhiêu?
Phó Chủ tịch thị trấn Lưu vội hỏi.
Ông ta được phân công quản lý mảng tài chính, cho nên khá quan tâm đến chuyện này.
Thông thường mà nói, tài chính ở địa phương tài chính đều trực tiếp do người đứng đầu bên mảng chính quyền quản lý, đó chính là mạch máu, không thể giao cho chức phó được. Thậm chí Bí thư Đảng ủy và thủ trưởng hành chính cũng đều tranh giành để nắm tài chính trong tay. Nhưng ở thị trấn Phong Lâm, nhân viên vượt chỉ tiêu, phó chủ tịch thị trấn nhiều, dù sao cũng phải phân phối đều để quản lý công việc, không thể nắm hết vào tay được.
Tự nhiên, Cao Khiết cũng sẽ không mặc kệ vấn đề tài chính, những việc quan trọng thì Phó chủ tịch thị trấn Lưu cũng không có quyền quyết định. Thậm chí Cao Khiết cũng không thể một mình quyết định được, mà phải bàn bạc bới Lư Vệ Đông. Càng là cơ cấu chính quyền cơ sở thì sự phân công giữa đảng và chính quyền càng không rõ ràng, quyền uy của nhân vật số có mặt ở khắp nơi.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Cụ thể bao nhiêu, thì tôi cũng không dám khẳng định, nhưng chừng hai ngăm ngàn thì có.
Điểm này, Vụ trưởng Tào đã hé lộ với Cao Khiết. Tào Tuấn Thần nói với Cao Khiết, tình hình tài chính của nhà nước dang khó khăn, không thể cấp cho thị trấn Phong Lâm nhiều được.
Nhưng hai trăm ngàn này đối với cán bộ ở thị trấn Phong Lâm mà nói, đã là con số thiên văn rồi.
Phải biết rằng, tổng thu nhập tài chính của thị trấn Phong Lâm năm ngoái, cũng chỉ hơn ba chục ngàn tệ, vừa đủ để phát lương cho cán bộ chính thức, còn tiền lương cho nhân viên hợp đông thì phải đợi kinh phí từ cấp trên.
Hai trăm ngàn, tương đương với tổng thu nhập trong năm của thị trấn Phong Lâm.
- Nhiều như vậy sao?
Mọi người lại được phen há mồm trợn mắt, đa số đều tỏ ra không tin.
Vốn tưởng rằng Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ở thủ đô “yêu đương”, có thể lấy được một vài chục ngàn tiền từ một ủy ban quốc gia nào đó là đã ghê gớm lắm rồi, không ngờ Cao Khiết lại xướng lên một con số lớn như vậy.
- Thật sự là hai ngăm ngàn sao? Vậy thì tốt quá, tiền lương của nhân viên hợp đồng kia cuối cùng cũng có hy vọng rồi.
Phó Chủ tịch thị trấn Lưu vui mừng quá đỗi, luôn miệng nói.
Cao Khiết lại cau mày lên.
Số tiền này, không phải cô ấy về để đắp vào lỗ hổng kia.