Bữa cơm này thời gian kéo tương đối dài, nhưng người nào cũng hài lòng.
Phạm Hồng Vũ càng nói thì cái miệng giống như được gắn lò xo. Càng về sau thì Phó Đức Trăn hoàn toàn dựa theo ý nghĩa của hắn, toàn bộ từ bỏ đi ý nghĩ ban đầu của mình, thập phần hưng phấn.
Chuyên gia đàm phán ưu tú thì luôn đạt thành hiệu quả như vậy.
Tuy nhiên, chiêu khuất phục Phó Đức Trăn hoàn toàn là bốn chữ “Chủ tịch tỉnh Vưu”.
Bất kể như thế nào, hôm nay Phó Đức Trăn coi như thiếu Phạm Hồng Vũ một ân tình. Suy xét đến bối cảnh của vị Chủ tịch thị trấn này không đơn giản, hơn nữa Phạm Hồng Vũ miêu tả bản kế hoạch tràn đầy sự hấp dẫn, Phó Đức Trăn cuối cùng toàn bộ tiếp nhận lời đề nghị của Phạm Hồng Vũ, đồng ý cho nhà máy thuốc lá đi một con đường khác. Về phần xây dựng nhà máy và căn cứ gieo trồng thuốc lá ở huyện Vũ Dương thì cứ tự nhiên như nước chảy thành sông.
Bằng không, Phạm Hồng Vũ không đáng tiêu phí nhiều đến như vậy.
Hắn cũng không phải là Giám đốc nhà máy thuốc lá Hồng Châu.
[CHARGE=]Tất nhiên, chi tiết hợp tác cụ thể cần lãnh đạo huyện Vũ Dương, nhất là cha của Phạm Hồng Vũ Phạm Vệ Quốc tự mình đi Hồng Châu nói chuyện với Phó Đức Trăn. Dù sao đây cũng là hạng mục lớn, chi tiết rất nhiều, nói ba xạo là không quyết định được.
Ánh chiều tà cuối cùng đã biến mất, Triệu Ca tự mình lái xe, gọi thêm một chiếc taxi khác, chở bốn người nhà Phó Đức Trăn về lại khách sạn Kim Bằng.
- Hồng Vũ, đại cáo công thành rồi.
Hai người ngồi trở lại chiếc xe Audi, Triệu Ca rất là cao hứng. Có liên quan đến chỉnh thể phát triển của thị trấn Phong Lâm, thậm chí là của huyện Vũ Dương sau này, khi nói chuyện phiếm, Phạm Hồng Vũ đều đã nói qua cho cô nghe. Triệu Ca cũng biết việc thúc đẩy nhà máy thuốc lá Hồng Châu xây dựng nhà máy thuốc lá và căn cứ gieo trồng thuốc lá ở huyện Vũ Dương là sự kiện quan trọng nhất mà Phạm Hồng Vũ đang theo đuổi trong thời gian gần đây. Hắn định thông qua Cao Khiết và Cao Hưng Hán bãi bình Phó Đức Trăn, không ngờ ở Giang Khẩu gặp chuyện bất ngờ này, cũng đã giảm bớt được một phen bôn ba.
Có thể thấy được mọi chuyện đều phải nhờ duyên, không thể cưỡng cầu.
- Việc này, đối với Phó Đức Trăn cũng có lợi, là điển hình hai bên cùng có lợi. Chỉ có điều tư tưởng của ông ta quá bảo thủ, ánh mắt không nhìn xa, nên mới tốn nhiều tinh lực như vậy.
Triệu Ca tự nhiên cười nói:
- Giám đốc Phó coi như là rất tốt rồi, cũng không phải người nào cũng có thể theo đuổi kịp suy nghĩ của anh. Anh nói với em rất nhiều thứ, nhưng em hiện tại cũng còn chút mơ màng.
Đây không phải là cố ý xu nịnh Phạm Hồng Vũ, mà chính là tình hình thực tế.
Biết trước hai mươi năm, cũng không phải ai cũng có thể có.
Triệu Ca khởi động xe, chuẩn bị trở về nhà mình.
Cô ở Giang Khẩu mua một căn nhà ba phòng, diện tích chừng một trăm mét vuông. Lúc ấy ở Giang Khẩu, đây cũng được xem là nhà sang trọng rồi.
- Đến khách sạn Hải Tân đi!
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói.
Triệu Ca quay đầu nhìn hắn, hơi khó hiểu.
- Anh bỏ quên đồ à?
- Không!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, đưa tay sờ tóc của cô.
- Nghe nói buổi tối ở đó có nướng đồ ăn. Chúng ta đến đó chơi đi.
Triệu Ca trong lòng tràn ngập vui mừng.
Ban đêm yên tĩnh, cùng người yêu ăn đồ nướng trên bờ biển, anh anh em em, đó thật sự là phong hoa tuế nguyệt đến nhường nào?
Không bao lâu sau, hai người nắm tay trở lại đại sảnh khách sạn Hải Tân. Phạm Hồng Vũ lập tức hướng nữ lễ tân, hỏi thủ tục đến chỗ nướng đồ ở bãi biển.
Nữ lễ tân nho nhã đáp:
- Tiên sinh, chỉ cần là khách đến nghỉ tại khách sạn của chúng tôi thì có thể miễn phí hưởng thụ đồ nướng ngoài bãi biển.
- Thế người ngoài đến thì sao?
- Thật ngại quá tiên sinh, khách sạn chúng tôi quy định, đồ nướng ngoài bãi biển vào buổi tối không mở cho khách bên ngoài. Chỉ có khách lưu trú thì mới được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Được, vậy cho tôi thuê một gian phòng.
Nói xong, đưa giấy tờ của mình ra.
Triệu Ca khuôn mặt xinh đẹp trong phút chốc đỏ bừng lên.
Phạm Hồng Vũ nói rất rõ, chỉ thuê có một phòng. Nói cách khác, tối nay hai người bọn họ sẽ ở chung một phòng. Mặc dù hai ngày trước, Phạm Hồng Vũ cùng ở chung một nhà với cô, nhưng nhà của cô có đến ba phòng lận.
Tuy nhiên, Triệu Ca không nói gì cả, chỉ cắn nhẹ môi.
Bất kể hắn muốn làm cái gì thì cứ tùy ý hắn.
Bọn họ thuê một căn phòng sang trọng ở tầng mười sáu, tương đương với căn phòng của Phó Đức Trăn ở khách sạn Kim Bằng. Khách sạn Hải Tân này và khách sạn Kim Bằng là cùng một cấp bậc.
Phạm Hồng Vũ tùy tay mở tủ quần áo, rồi lắc đầu nói:
- Ca Nhi, đến chỗ phục vụ mua đồ bơi đi.
- Sao?
Triệu Ca thoáng như nằm mộng.
Lúc đi vào căn phòng sang trọng này, nhìn thấy chiếc giường rộng lớn kia, Triệu Ca không kìm nổi tim đập loạn lên, hai má nóng bừng, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, hoàn toàn không nghe được Phạm Hồng Vũ nói gì.
- Chúng ta đi bơi ở biển đi.
- Bơi? Em không biết bơi.
Triệu Ca cuối cùng hồi phục lại tinh thần, không ngừng lắc đầu.
- Không sao, có anh ở đây, lo gì?
Bơi lội là môn thể thao mà Phạm Hồng Vũ thích nhất, có thể rèn luyện toàn thân.
- Xuống biển bơi bây giờ có phải lạnh không?
Triệu Ca có chút chần chừ.
Đối với người không biết bơi, xuống biển bơi lội tuyệt đối cần dũng khí rất lớn. Mọi người có thể nghĩ một chút, cứng rắn đem một chú chim non thả ra biển, chú chim non sẽ thất kinh đến cỡ nào.
- Không sao, thử một chút xem sao.
Phạm Hồng Vũ không nói gì, kéo tay Triệu Ca ra ngoài.
Hắn đã lâu rồi chưa xuống biển.
Trong màn đêm bí ẩn, biển rộng thần bí mà sâu thẳm, ánh trăng chiếu xuống, từng đợt sóng giống như vảy cá nhấp nhô, khiến cho người ta không kìm lòng nổi mà sinh ra suy nghĩ nào đó. Tuy nhiên bãi biển không vắng lặng mà lại rất nhiệt.
Trên bờ biển có thể thấy được ánh lửa nướng đồ ăn và mùi thơm của thức ăn.
Bờ biển nướng đồ ăn của khách sạn Hải Tân vốn là khu vực buôn bán lớn nhất của khách sạn. Hầu hết khách quen đều đến chỗ này. Mỗi lần tới Giang Khẩu, họ đều đến khách sạn Hải Tân để nghỉ ngơi.
Cặp chân trắng như tuyết của Triệu Ca thật cẩn thận bước trên bờ cát. Một loại cảm giác tê dại làm cho người ta thoải mái không nói nên lời.
Buổi tối, nhìn không rõ lắm. Triệu Ca mua bộ đồ tắm liền mảnh, nhưng dưới ánh trăng mông lung, dáng người Triệu Ca vẫn đẹp không sao tả xiết.
Trong mắt Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca tuyệt đối là người có dáng chuẩn nhất. Không cao không lùn, hai chân thon dài trắng nõn, mông đẹp căng tròn, đường cong đẩy đà nhưng không mất đi vẻ thon thả.
Phạm Hồng Vũ lúc này chỉ mặc một cái quần bơi, có vẻ rất uy mãnh, cả người đầy cơ bắp. Toàn bộ nửa thân trên tràn đầy một sức mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Đây là lần đầu tiên Triệu Ca nhìn thấy toàn bộ thân hình của Phạm Hồng Vũ. Trái tim cô lúc này nhảy không ngừng.
Triệu Ca chung quy vẫn là một cô gái bảo thủ. Từ lúc quen biết Phạm Hồng Vũ cho đến nay, cô mới từng bước tiếp xúc được những tư tưởng mới. Nhưng việc thoát thai hoán cốt cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Phạm Hồng Vũ nhìn qua khá hưng phấn, dường như không để ý đến tâm tư của Triệu Ca, chỉ nắm cánh tay bé nhỏ của cô, chạy về phía biển rộng lớn.
Nước không lạnh lắm, miễn cưỡng vẫn có thể bơi được.
Trên thực tế, lúc này cũng có không ít thanh niên thanh nữ đang tắm biển, đùa giỡn không ngừng.
Có thể đến khách sạn Hải Tân hưởng thụ đãi ngộ này cũng không phải người bình thường có thể đến được. Dựa theo đời sau mà nói thì đại bộ phận đều là con cháu nhà quan hoặc con nhà giàu mới nổi.
Mặc dù cải cách mở ra đã gần mười năm, nhưng thế hệ giàu có chỉ mới bắt đầu.
Á…
Sóng biển đánh tới, Triệu ca lần đầu tiên xuống biển, không có phòng bị, lập tức dưới chân nghiêng một cái, kêu lên sợ hãi, sợ bị ngã.
Phạm Hồng Vũ cánh tay vươn ra, thuận thế ôm thân thể mềm mại của cô vào lòng.
Thật sự rất mềm mại!
- Dựa vào anh, chậm rãi mà đi, rất nhanh sẽ quen thôi. Chú ý ngậm miệng lại, không cần uống nước biển. Vị của nước biển thật không tốt lắm.
Phạm Hồng Vũ ôm thân thể mềm mại của Triệu Ca, chậm rãi bước đến chỗ sâu hơn.
Triệu Ca thật sự khẩn trương, tự nhiên ôm chặt lấy Phạm Hồng Vũ. Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ giờ phút này toàn thân trơn nhẵn, chỉ độc có một cái quần cộc. Ngoại trừ dựa chặt vào Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca không còn lựa chọn nào khác.
Dưới chân là sóng biển, bên cạnh là một thân hình cường ráng. Tuy nhiên, đi được vài chục bước, Triệu Ca cả người mềm nhũn, một tia khí lực cũng không còn.
- Hồng Vũ!
Lại một con sóng đánh tới, Triệu Ca có chút kinh nghiệm, một tiếng kêu sợ hãi, liên tục không ngừng xoay người, cả người chôn chặt trong lòng ngực của Phạm Hồng Vũ, nhẹ nhàng run rẩy.
Phạm Hồng Vũ ôm lấy cái lưng bóng loáng của cô, không ngừng cười nói:
- Không có việc gì, không có việc gì, lát nữa quen rồi, em sẽ thích cho coi. Em nắm lấy sợi dây này đi.
Bãi tắm ven biển đều có trang bị dây thừng, bảo đảm cho du khách xuống biển an toàn.
-Không, em chỉ muốn ôm anh thôi.
Triệu Ca không mắc mưu, gắt gao ôm lấy Phạm Hồng Vũ, cũng không buông tay. Bộ đồ tắm trên người sớm đã bị nước biển làm cho ướt sũng, dính chặt vào người. Bộ ngực no đủ không ngừng dán chặt vào ngực Phạm Hồng Vũ. Hai tâm hồn trẻ tuổi đều có thể cảm nhận được trái tim của đối phương đang đập kịch liệt.
Một bên là ngọn lửa, một bên là nước biển.
Phạm Hồng Vũ vốn định tắm biển, không ngờ sự việc phát triển hoàn toàn vượt ra khỏi mong muốn của mình. Trong lúc này hắn đang ôm một thân thể mềm mại trong lòng, cả người khí huyết cuồn cuộn, làm sao có thể cầm giữ được? Hai cánh tay dùng sức, đem thân thể mềm mại kia ôm chặt hơn, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Triệu Ca.
Uh!
Triệu Ca than nhẹ một tiếng, môi anh đào khẽ mở, uyển chuyển phối hợp.