Quyền Lực Tuyệt Đối

chương 273: người thông minh mới có thể lăn lộn quan trường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồng chí lái xe Phạm Hồng Vũ vô cùng làm tròn trách nhiệm, trong khi Cao Khiết ở văn phòng Tống Mân nói chuyện, Phạm Hồng Vũ vẫn ngồi trong xe jeep, nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng lại châm thuốc hút.

Cũng may vị trí hắn dừng xe khá kín, không mấy người đi qua chỗ này, nếu không để người ta phát hiện thì sẽ không được yên tĩnh nữa. Bất kể là ở thành phố hay ở địa khu, đồng chí Phạm Hồng Vũ đều sẽ trở thành “minh tinh”.

Đúng như những gì Phạm Hồng Vũ đoán, lần này thời gian nói chuyện cũng không quá dài, ước chừng mười phút sau Cao Khiết đã quay lại trước cửa khu nhà làm việc số , sắc mặt nghêm túc, rồi đi thẳng đến chỗ xe jeep.

Chủ tịch thị trấn Phạm lập tức nhảy xuống xe, ân cần mời Bí thư Cao lên xe, cười nói:

- Xin mời lãnh đạo.

- Thôi đi…

Cao Khiết hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, lên xe, cô ngồi phịch xuống ghế, miệng thở dài.

[CHARGE=]- Phiền chết đi được.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cũng không có gì phiền cả, chẳng qua là một đồng chí không chịu cam lòng, muốn điều Bí thư Cao đến phòng thu hút đầu tư để phục vụ cho mình mà thôi. Một đồng chí nào đó cũng quá coi thường độ khó của việc thu hút đầu tư rồi.

Trên xe hơn mười phút đồng hồ, đầu óc Phạm Hồng Vũ cũng không được nhàn rỗi, Tống Mân tìm Cao Khiết nói chuyện gì, cơ bản hắn đều có thể đoán được.

Cao Khiết hừ nói:

- Cậu nói, tôi sẽ làm không tốt việc ở phòng thu hút đầu tư này? Lục Nguyệt làm không tốt, thì không có nghĩa là tôi cũng làm không tốt/

- Anh ta chính là hy vọng chị có thể làm tốt, có được thành tích, thì có thể kéo đồng chí Cao Khiết từ chỗ Phạm Hồng Vũ đi, quả nhiên là thủ đoạn hay, không hổ danh là từ trung ương xuống.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.

Cao Khiết sa sầm mặt mày không lên tiếng.

Trong suy nghĩ của cô, Lục Nguyệt không phải chấp nhất mà là đấu khí, Cao Khiết càng lạnh nhạt với anh ta thì anh ta càng không phục. Bất kể thế nào, đều không chịu thua trước Phạm Hồng Vũ.

Quả thật cũng không nghĩ ra lý do thua Phạm Hồng Vũ.

Luận bằng cấp, chức vụ, xuất thân, trình độ, Phạm Hồng Vũ có điểm nào vượt được Lục Nguyệt? Chỉ có một điểm yếu duy nhất chính là anh ta quen với Cao Khiết sau Phạm Hồng Vũ. Chỉ có một điểm khác biệt như vậy mà Cao Khiết dính với Phạm Hồng Vũ như sam.

Lục Nguyệt không thể nghi ngờ, coi Phạm Hồng Vũ trở thành quân xanh chủ yếu nhất ở giai đoạn hiện tại. Trong suy nghĩ của Lục Nguyệt, muốn đánh bại Phạm Hồng Vũ thì cũng không quá khó. Bất kể nói thế nào, anh ta cũng đang nắm quyền chủ động. Anh ta là lãnh đạo cấp trên, Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đều là cấp dưới của anh ta.

- Mấu chốt chính là Tống Mân.

Một lúc sau, Cao Khiết nói thầm một câu. Hai hàng lông mày nhíu lại.

Thái độ của Tống Mân chuyển biến, quả thật là có chút bất ngờ. Chỉ mới năm trước, Lục Nguyệt đến nhậm chức chưa lâu đã từng muốn điều Phạm Hồng Vũ đến văn phòng thu hút đầu tư, nhưng bị Tống Mân từ chối. Phạm Hồng Vũ thừa cơ để giành vị trí Chủ tịch thị trấn cho mình.

Phỏng chừng lúc đó Lục Nguyệt buồn bực lắm.

Không thể nghi ngờ, Tống Mân không muốn thấy Lục Nguyệt đến gần với Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, để bên trận doanh của Khâu Minh Sơn lại có thêm một viên đại tướng.

Mà hiện tại, Tống Mân lại chủ động đến giúp Lục Nguyệt như vậy.

- Có hai khả năng.

Phạm Hồng Vũ vừa nổ máy vừa nói, chiếc xe jeep chầm chậm đi ra khỏi khu làm việc của Thị ủy.

- Ừ, hoặc là Tống Mân dựa vào Lục Nguyệt, hoặc là Lục Nguyệt dựa vào Tống Mân.

Cao Khiết có cùng quan điểm với Phạm Hồng Vũ, xe vừa ra khỏi trụ sở Thị ủy, giọng điệu đã bình thản xuống. Một khi nói chuyện đứng đắn, Cao Khiết có thể khống chế tâm trạng của mình rất tốt.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Phân tích cẩn thận một chút, thật ra khả năng Lục Nguyệt dựa vào Tống Mân là không lớn. Giai đoạn hiện tại anh ta không thể làm như vậy được. Bất kể nói thế nào anh ta cũng không thể chống lại cha mình được.

Hai hàng lông mày của Cao Khiết dựng lên.

Ý tứ trong lời nói của Phạm Hồng Vũ, cô có thể hiểu được.

Bối cảnh của Lục Nguyệt lớn như vậy, Lục Nguyệt xuống cơ sở rèn luyện thì đương nhiên anh ta chẳng cần phải chủ động dựa dẫm vào Tống Mân.

Nói cách khác, Tống Mân chưa đủ tư cách để khiến Lục Nguyệt dựa vào, nhiều nhất chỉ có thể là hợp tác mà thôi. Cho dù trong quá trình hợp tác, ai là chủ đạo thì còn khó nói.

Phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương thực tế chính là đoàn mưu sĩ cao nhất, muốn trở thành người phụ trách của tiểu tổ Nghiên cứu chính sách thì nhất định phải được sự cho phép của một đại nhân vật cao tầng nào đó. Mà đồng chí lãnh đạo cao tầng này đang cố gắng mở rộng cải cách mở cửa, giải phóng tư tưởng.

Căn cứ vào tin “tình báo” mà Phạm Hồng Vũ có được, thì Lục Thành Đống (cha của Lục Nguyệt) phụ trách tổ Xây dựng Đảng ở Phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương, gần đây tương đối sinh động, phát biểu không ít bài trên tạp chí của đảng để thể hiện sự ủng hộ đối với quan niệm chấp chính mới của lãnh đạo cao nhất.

Mà ở tỉnh Thanh Sơn, Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao có quan niệm chấp chính có thiên hướng “bảo thủ”. Đám người Lương Quang Hoa, Tống Mân có cùng quan niệm này với Vinh Khải Cao.

Nếu như Lục Nguyệt chủ động dựa vào Tống Mân thì khá mạo hiểm.

Nếu như chỉ giới hạn ở địa khu Ngạn Hoa thì có khi cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng nếu chẳng may bị Vinh Khải Cao nhìn trúng, mượn đề tài để nói chuyện của mình thì Lục Nguyệt trở nên bị động.

Việc quản lý ở cơ sở, và công tác cụ thể về lĩnh vực thu hút đầu tư này Lục Nguyệt còn khá là thiếu kinh nghiệm, nhưng về môn đạo của phương hướng chính trị thì tuyệt đối có thể nhìn rõ ràng, nhiều năm ở trung ương không thể thiếu con mắt này được.

- Nói như vậy, lời đồn đại kia là sự thật?

Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, nói:

- Khả năng rất lớn, Tống Mân nhất định phải chuẩn bị trước một chút.

Tống Mân thân là Ủy viên Địa ủy, kiêm Bí thư thị ủy, nên tin tức chắc chắn sẽ nhanh nhạy hơn cán bộ bình thường, tuyệt đối không chỉ đơn giản là ở chỗ của Lương Quang Hoa mà ở trên tỉnh chắc chắn cũng có “cơ sở ngầm”. Cán bộ bình thường thì chỉ có thể nghe tin đồn, nhưng Tống Mân lại có thể lấy được những tin “tình báo” chính xác.

Một khi Lương Quang Hoa được điều lên tỉnh, Khâu Minh Sơn ngồi lên ghế Bí thư Địa ủy, thì vận mệnh chính trị của địa khu Ngạn Hoa sẽ nảy sinh thay đổi lớn. Quan nhiệm chấp chính là phong cách dùng người của Khâu Minh Sơn khác hoàn toàn với Lương Quang Hoa. Việc điều chuyển cán bộ là không thể thiếu.

Tống Mân ở vị trí chủ chốt như vậy, gần như không thể tránh được.

Khâu Minh Sơn không thể giao vị trí chủ chốt của thủ phủ địa khu cho người không cùng phe với mình được. Cho dù Tống Mân là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, Khâu Minh Sơn tạm thời chưa điều chuyển được ông ta, nhưng một số việc để nhằm vào ông là điều hoàn toàn có thể làm được. Đến lúc đó, Tống Mân sẽ đảm nhiệm chức Bí thư Thị ủy này một cách chật vật, cán bộ phía dưới sẽ không còn sợ ông ta nữa.

Chỉ cần Tống Mân dần đánh mất quyền lực của mình thì việc bị điều chuyển đi chỉ là vấn đề thời gian.

- Tôi là Tống Mân tôi cũng làm như vậy.

Phạm Hồng Vũ nắm chặt tay lái, một tay rút thuốc lá ra, ngậm lên miệng rồi quờ quạng tìm bật lửa. Lúc nãy hút thuốc không biết đã ném ở đâu.

Cao Khiết hung hăng trừng mắt nhìn hắn, rồi lấy chiếc bật lửa mà mình đã ngồi lên đưa cho hắn. Phạm Hồng Vũ ban nay thuận tay ném bật lửa sang ghế phụ rồi. Cô biết khi Phạm Hồng Vũ suy nghĩ vấn đề lớn thì Phạm Hồng Vũ không thể thiếu được thuốc lá.

Phạm Hồng Vũ hai tay cầm tay lái, quay đầu sang, miệng vểnh lên, trên mặt đầy vẻ xấu xa.

- Tự đi mà phục vụ.

Cao Khiết hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu sang phía cửa xe.

Còn muốn Bí thư châm thuốc cho hắn nữa sao, đúng là nằm mơ ban ngày.

Chủ tịch thị trấn Phạm âm mưu phá sản, đành phải ngượng ngùng cầm lấy bật lửa, tự châm thuốc cho mình.

- Thủ đoạn này của Bí thư Tống, đúng là ghê gớm đấy.

Phạm Hồng Vũ lẩm bẩm.

Tuy rằng tin đồn truyền đi rất sống động, nhưng chỉ cần Tỉnh ủy không chính thức mời Lương Quang Hoa nói chuyện thì việc này chưa thể khẳng định chắc chắn được. Lương Quang Hoa trên tỉnh không phải chỉ có một chút hậu trường, đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết. Lúc này Tống Mân nếu như công nhiên dựa vào Khâu Minh Sơn thì chẳng phải là phản bội lại Lương Quang Hoa sao, nếu Lương Quang Hoa không đi thì Tống Mân sẽ càng thấy khó xử hơn.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này, tỏ ý với Lục Nguyệt thì chính là lựa chọn tốt nhất.

Vừa không đắc tội với Lương Quang Hoa lại có thể dọn cho mình một đường lui rộng rãi. Nói vậy, cho dù là Khâu Minh Sơn trở thành Bí thư Địa ủy thì cũng nhất định muốn lôi kéo Lục Nguyệt.

Ai mà không muốn kết nối với Lục Thành Đống chứ?

Đến lúc đó, Tống Mân đi theo Khâu Minh Sơn cũng không muộn, tin rằng có Lục Nguyệt “quay vần”, Khâu Minh Sơn chắc chắn sẽ không quá tuyệt tình.

Cho nên đồng thời với dự định điều Cao Khiết đi, không hề tiếc chút nào hứa trao cho Phạm Hồng Vũ chức Bí thư đảng ủy thị trấn, đơn giản chỉ là muốn thể hiện ý với Khâu Minh Sơn.

Hình thức Phong Lâm là do Phạm Hồng Vũ sáng lập, lúc này đang ở trong giai đoạn phát triển hoàng kim, để Phạm Hồng Vũ tiếp tục ở lại cầm lái là điều đương nhiên, cho dù là Lương Quang Hoa cũng không dễ mà can thiệp được.

Cẩn thận phân tích, Tống Mân coi như đã vắt hết óc rồi.

Thân trong quan trường, bất luận chức vị cao đến đâu thì cũng không ai có thể vô tư được.

Cho nên người ta mới có câu, chỉ những người thông minh mới có thể lăn lộn được trong chốn quan trường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio