Ở tỉnh bốn ngày, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ngồi cùng xe đi về Ngạn Hoa.
Theo ý của Phạm Hồng Vũ, hắn còn muốn ở lại thêm hai ngày, để đi dạo phố cùng Cao Khiết, mới đi được có một ngày, chưa đủ “đã”. Nhưng “âm mưu quỷ kế” khi đi dạo của đồng chí Phạm Hồng Vũ đã được thực hiện, đôi tay nhỏ bé mềm mại của Cao Khiết, một khắc hắn cũng không bỏ ra, Cao Khiết cũng không phản đối.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ đắc ý, cười đùa nói hươu nói vượn – Quan trường thất bại, tình trường thành công.
Sở dĩ phải về vội vã như vậy là vì Tống Mân đích thân gọi điện cho hắn. Tống Mân nói khá khách khí, mời hắn về địa khu Ngạn Hoa sớm, ông ta có việc muốn nói với hắn một chút.
Rất hiển nhiên có người không chịu nổi nữa, không ccho phép Phạm Hồng Vũ kéo dài vô thời hạn như vậy.
Về đến Ngạn Hoa, cũng đã đến giờ ăn tối, Phạm Hồng Vũ không vội vàng đến gặp Tống Mân, mà cùng với Cao Khiết đi ăn tối đã, rồi đăng ký một phòng trong nhà khách Thị ủy, gọi điện cho Tống Mân thông báo hành tung của mình. Tống Mân cũng không yêu cầu hắn đến yết kiến giữa đêm khuya, chỉ nói nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai rồi nói.
[CHARGE=]Đêm nay, Phạm Hồng Vũ ngủ rất ngon, ai cũng không đi gặp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Hồng Vũ ăn bốn cái bánh bao, một bát mì thịt băm, tinh thần phấn chấn, đi bộ đến trụ sở Thị ủy. Dọc đường đi gặp không ít người quen, ai cũng mỉm cười chào hỏi hắn, không giống thời gian trước, chỉ muốn trốn tránh hắn.
Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, đây cũng là một loại “thông cảm”
Đồng chí Phạm Hồng Vũ lập tức sẽ xui xẻo, mọi người không muốn ném đã xuống giếng nữa, mà muốn tỏ ra quan âm an ủi hắn một chút. Đương nhiên, trong chuyện này không ít người là quan tâm thật sự, chẳng qua vì bài phát biểu trên Quần Chúng nhật báo mà bị đen đủi như vậy. Cá biệt, có những người hiểu rõ nội tình còn bất bình thay Phạm Hồng Vũ, cho rằng đây hoàn toàn là Lục Nguyệt ôm hận trả thù. Lục Nguyệt nhậm chức không lâu đã muốn điều Phạm Hồng Vũ đến Văn phòng Thu hút đầu tư làm Chủ nhiệm, Phạm Hồng Vũ từ chối, nên Lục Nguyệt vẫn ôm tức giận trong lòng.
Thời gian trôi qua, đã có rất nhiều người nhận rõ nhân cách thật sự của Lục Nguyệt. Phó Chủ tịch thị xã Lục bề ngoài thì khiêm tốn, nhưng bên trong thì lại không như thế, ai dám ngỗ nghịch với y, y sẽ không tha cho kẻ đó.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, gật đầu đáp lễ với mọi người, với người giáp mặt, còn đứng lại nói chuyện vài ba câu, không hề tỏ vẻ sợ hãi hay uể oải.
Mọi người âm thầm kinh ngạc.
Hay là Phạm Hồng Vũ không biết thị xã đã có quyết định xử lý hắn?
Có lẽ khả năng này là không lớn.
Phạm Hồng Vũ là ái tướng của Khâu Minh Sơn, là con trai của Phạm Vệ Quốc, không nói đến cái khác, ít nhất tin tức sẽ không bế tắc như vậy. Chỉ có thể nói, Phạm Hồng Vũ tỏ ra bình tĩnh như vậy, đó chính là phong độ của đại tướng, Thái sơn sụp đổ trước mắt mà không kinh sợ.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi đi vào phòng làm việc của Tống Mân.
- Chào Bí…Bí thư Phạm.
Thư ký của Tống Mân vội vàng đứng dậy, chào hỏi Phạm Hồng Vũ. Điều này đã thuyết minh vấn đề, đồng chí thư ký tương đối rõ ràng, khi Phạm Hồng Vũ đi ra khỏi văn phòng này, thì sẽ không còn là Bí thư Phạm nữa.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười vuốt cằm.
- Mời!
Thư ký cũng không nhiều lời, lập tức mời Phạm Hồng Vũ vào trong phòng. Tống Mân đã có chỉ thị rõ ràng, trước khi tiếp kiến Phạm Hồng Vũ, ông ta sẽ không gặp bất kỳ vị khách nào.
Đi vào văn phòng, Tống Mân đứng dậy, mỉm cười gật đầu, nhìn không ra ý “hung hiểm” nào.
- Xin chào Bí thư Tống.
- Ừ, đồng chí Phạm Hồng Vũ đến rồi à, mời ngồi!
Tống Mân khách khí hơn bất cứ lúc nào, tử tù trước khi ra pháp trường đều được ăn một bữa ngon lành, cai ngục cũng tốt hơn với họ vài phần, ở đây cũng vậy.
- Cảm ơn Bí thư Tống.
Phạm Hồng Vũ thần sắc thản nhiên, ngồi xuống ghế sô pha, tư thế đoan chính.
Thư ký vội rót trà cho hắn, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
- Đồng chí Hồng Vũ, việc cá nhân đã giải quyết xong chưa?
Tống Mân cười hỏi, tùy tay lấy bao thuốc trên bàn đưa cho Phạm Hồng Vũ một điếu, đây rõ ràng là loại “Thanh Sơn Vương”. Loại sản phẩm mói được đưa ra thị trường, cán bộ là nhóm người được sử dụng đầu tiên.
Phạm Hồng Vũ nhận lấy, mỉm cười đáp:
- Cảm ơn Bí thư Tống quan tâm, đều làm xong rồi, cũng không gọi là việc tư được.
Khóe mắt Tống Mân hơi dựng lên.
Trong thời điểm quan trọng như vậy, Phạm Hồng Vũ đột nhiên đi lên tỉnh, Tống Mân đương nhiên không tin hắn và Cao Khiết đi lên tỉnh “du lịch giải sầu”. Chắc chắn là muốn lợi dụng mạng lưới quan hệ của Cao Khiết ở trên tỉnh để vớt vát cho mình. Tuy nhiên hiện tại xem ra, Phạm Hồng Vũ vẫn chưa phát huy được nhiều tác dụng. Cái này cũng khó trách, Bí thư Tỉnh ủy Vinh tương đối coi trọng việc này, đích thân gọi điện cho Lương Quang Hoa, trong tỉnh khó mà có ai giúp được.
Trong một tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy có quyền uy thế nào, ai cũng dễ dàng biết được.
Tống Mân không có ý định nghiên cứu vấn đề này, thần sắc trở nên nghiêm túc, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, hôm nay mời cậu đến đây, chính là liên quan đến vấn đề điều động công tác của cậu.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Bí thư Tống, mời nói. Tôi sẽ phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Tống Mân liền trở nên buồn bực.
Xem ra Phạm Hồng Vũ đã chuẩn bị hết tâm lý rồi.
Vốn Tống Mân còn lo lắng Phạm Hồng Vũ sẽ không phục, thậm chí sẽ gây rối, nên cần phải nói khéo léo một chút, tuy nhiên theo tình hình hiện tại thì không cần, mà có thể đi thẳng vào vấn đề.
- Là thế này, xét thấy thời gian trước xảy ra một số tình huống. Thị ủy đã tiến hành nghiên cứu, quyết định dời vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn của cậu. Chức vị mới tạm thời là Phó Chánh văn phòng Ủy ban Mặt trận Tổ quốc thị xã. Đương nhiên, đãi ngộ cấp trưởng phòng vẫn không thay đổi. Đối với quyết định này, cá nhân cậu có ý kiến gì không?
Tống Mân nói rõ ràng dứt khoát.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói:
- Bí thư Tống, đây là nội dung văn bản quyết định của Thị ủy sao?
- Đúng vậy.
Khóe miệng Phạm Hồng Vũ tươi cười. Kết quả này hơi nằm ngoài dự đoán của hắn, so với dự đoán của hắn thì còn tốt hơn nhiều. Lúc Thái Dương gọi điện cho hắn, nói là “mất chức”.
Mà hiện tại, Tống Mân chỉ nói là điều chỉnh công tác. Tuy rằng từ Bí thư Đảng ủy thị trấn sang Phó Chánh văn phòng Ủy ban Mặt trận Tổ quốc thị xã rõ ràng là mất chức. Nhưng ít nhất, Thị ủy cũng không vạch rõ sai lầm của hắn, cũng không nói ra hai từ “cách chức”, giữ lại cho hắn chút thể diện cuối cùng. Điều này cũng đồng nghĩa với việc để cho hắn một khả năng “Đông Sơn tái khởi”
Điều động công tác bình thường, không thể xem như xử phạt được, cũng không lưu lại vết đen trong hồ sơ.
Phỏng chừng Lương Quang Hoa sẽ không hài lòng đối với kết quả xử lý này. Chỉ có điều Tống Mân muốn kiên trì để cho mình một con đường lui. Lương Quang Hoa cũng không thể miễn cưỡng quá đáng được. Trước mắt việc này chỉ là vây quanh Phạm Hồng Vũ mà thôi, chưa dính đến “người đứng sau”. Nói cách khác, Lương Quang Hoa và Khâu Minh Sơn chưa phát sinh xung đột chính diện.
- Đồng chí Hồng Vũ, cậu cũng không nên suy nghĩ nhiều, nghiêm chỉnh mà nói đây chỉ là một sự điều động công tác bình thường. Công tác bên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc cũng rất quan trọng. Trước mắt, tuổi tác của cán bộ ở Ủy ban Mặt trận Tổ quốc thị xã đã quá lớn, rất cần thiết đưa bổ sung cán bộ trẻ tuổi vào. Thị ủy hy vọng sau khi cậu đến đây có thể làm tốt xông tác, phát huy được tính quan trọng của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc.
Thấy Phạm Hồng Vũ không lên tiếng, Tống Mân giải thích thêm vài câu, đây hoàn toàn là những lời khách sáo. Tuy nhiên ở vị trí của Tống Mân như vậy, những lời này không thể không nói được, phải an ủi tâm lý cho đồng chí “bị xử phạt” một chút.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói nói:
- Bí thư Tống, cảm ơn, vẫn câu nói cũ, tôi phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Tống Mân hơi dở khóc dở cười.
Người này là con tắc kè hoa hay sao? Nếu thật sự cậu coi trọng tổ chức, thì đã không phát biểu bài viết như vậy trên Quần Chúng nhật báo. Giờ thì lại luôn mồm nói phục tùng sắp xếp của tổ chức.
Nhưng Phạm Hồng Vũ càng điềm tĩnh tự nhiên thì trong lòng Tống Mân càng lo lắng.
Phạm Hồng Vũ rốt cuộc còn quân bài gì chưa lật?
Làm lãnh đạo nhiều năm, khả năng nhận tướng của tống mân rất tinh chuẩn, nhưng đối với Phạm Hồng Vũ, ông ta thật sự nhìn không thấu. Người này biểu hiện bề ngoài thành thục, thật sự không tương xứng với tuổi tác của hắn.
- Đồng chí Hồng Vũ, có suy nghĩ gì thì nói ra đi. Chúng ta nói chuyện thoải mái.
Nhìn thấy cuộc nói chuyện sẽ lâm vào tẻ ngắt, Tống Mân liền nhắc lại. Ông ta không muốn cuộc nói chuyện chấm dứt như vậy, phải nắm chi tiết về Phạm Hồng Vũ một chút, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Bí thư Tống, tôi không có ý kiến vì, tôi phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
- Ừ, vậy cậy nói xem, thời gian tiếp theo sắp xếp công tác của thị trấn Phong Lâm như thế nào?
Trước đó không lâu điều Cao Khiết đi, hiện tại lại điều tiếp Phạm Hồng Vũ, thị trấn Phong Lâm sẽ lâm vào tình cảnh rắn mất đầu. Phạm Hồng Vũ cố nhiên bướng bỉnh không chịu khuất phục, cần phải dạy cho một bào học, ngọn cờ “Hình thức Phong Lâm” không thể đổ đợc. Lời này của Tống Mân, nói ra khá chân thành.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói:
- Bí thư Tống, tôi tin tưởng thị xã đã suy xét toàn diện rồi chứ?
- Tôi muốn nghe ý kiến của cậu, dù sao đối với tình hình của thị trấn Phong Lâm cậu hiểu rõ nhất mà.
Tống Mân kiên trì.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bí thư Tống, quá khen rồi, ở thị xã chúng tôi còn có một người nữa, còn hiểu rõ tình hình thị trấn Phong Lâm hơn cả tôi nữa.
- Ồ, là ai?
- Cao Khiết!
Đồng tử Tống Mân co rút lại một chút.
Người này đầu óc gì vậy?
Phạm Hồng Vũ cười cười, chậm rãi đứng lên, nói:
- Bí thư Tống, lúc nào thì tôi đi làm ở cơ quan mới?
- À…càng nhanh càng tốt, càng nhanh càng tốt.
Một lúc sau, Tống Mân mới phục hồi tinh thần lại, luôn miệng nói, cũng không kìm nổi đứng dậy. Nhìn ánh mắt của Phạm Hồng Vũ, không ngờ lại xuất hiện vẻ sợ hãi nhanh như vậy.
Điều gì khiến ông ta giật mình như vậy?