Quyền Lực Tuyệt Đối

chương 363: dưới chân thiên tử, binh hùng tướng mạnh, người người theo vào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau bữa tối, khi xem hết chương trình thời sự, Vưu Lợi Dân đứng dậy nói:

- Đi ngâm suối nước nóng cái đã!

Tâm trạng rất tốt!

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, đi theo phía sau.

Bình thường suối nước nóng là lộ thiên, nhưng suối nước nóng của nhà khách là nằm bên trong. Chủ yếu là căn cứ vào hai phương diện mà suy xét. Thứ nhất, khi xây dựng suối nước nóng vào những năm năm mươi, không khí vẫn còn khá bảo thủ. Nếu cả trai lẫn gái mà vào tắm chung trong một con suối nước nóng lộ thiên thì chính là phong tục đồi bại. Thứ hai, quan trọng hơn, suối nước nóng của nhà khách là nơi cán bộ cao cấp an dưỡng. Nói như vậy, cán bộ cao cấp tuổi đều đã lớn, tố chất sức khỏe không được khá lắm. Thời tiết xuân thu còn dễ nói, nếu là mùa đông, để cho các cán bộ này ngâm suối nước nóng lộ thiên thì thật sự quá mức mạo hiểm. Như vậy, lúc lạnh lúc nóng, nếu chẳng may sinh ra bệnh tật gì thì tội không thể gánh nổi.

Vì vậy lầu số một được dùng làm suối nước nóng. Suối nước nóng lộ thiên được mở ở một khu vực khác, dùng để đối ngoại. Nhưng nếu hy vọng thông qua suối nước nóng này để kết bạn với những đại nhân vật nhà giàu mới nổi thì không khỏi phải thất vọng rồi.

Lãnh đạo chủ chốt của tỉnh có suối nước nóng chuyên dụng, điều kiện vệ sinh tất nhiên là tốt nhất, cấp bậc phục vụ cũng là cao nhất.

Vưu Lợi Dân và Phạm Hồng Vũ thay quần áo, rồi xuống ngâm mình dưới dòng suối nhiệt độ o, bằng với nhiệt độ cơ thể, cảm giác rất thoải mái. Hai vị nhân viên phục vụ nam đứng đằng xa, tò mò đánh giá tình huống của bên này. Không được cho gọi nên không dám tùy ý đến gần.

- Chủ tịch tỉnh, kỳ thật vấn đề tiền bạc cũng không phải là vấn đề nan giải.

Phạm Hồng Vũ thoải mái ngâm nước nóng, thuận miệng nói, cũng không đặc biệt chú ý cẩn thận.

Dù sao bây giờ hắn chỉ là “quyền thư ký”.

Vưu Lợi Dân nhìn hắn một cái nói:

- Nói thử một chút xem!

Đã sớm biết người này trong đầu có rất nhiều ý tưởng kỳ quái. Khâu Minh Sơn cũng thừa nhận, một số quan điểm của hắn thì phải cần những bộ óc tài năng một chút mới có thể suy diễn ra hàm ý trong đó.

Điều này là một đánh giá cực cao.

Vưu Lợi Dân rất rõ ràng, Khâu Minh Sơn là người kiêu ngạo đến bực nào.

- Kinh nghiệm địa khu Ngạn Hoa sửa chữa tuyến đường số có thể suy xét mở rộng.

Vưu Lợi Dân ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Không có tài nguyên khoáng sản có thể bán. Phương pháp này nhất định phải thận trọng. Không thể vì lợi ích trước mắt mà đem các tài nguyên khoáng sản bán đi. Nên suy nghĩ cho sau này.

Phạm Hồng Vũ trong mắt lộ ra vẻ khâm phục.

Vưu Lợi Dân quả nhiên không phải tầm thường. Rất nhiều cán bộ chủ quản địa phương đều thích làm những hạng mục lớn. Chỉ cần trong nhiệm kỳ của mình tạo ra được thành tích lớn thì chỉ sợ bán sạch hết mọi thứ đều chẳng sao cả. Nói bọn họ một câu tầm nhìn hạn hẹp cũng không quá. Vưu Lợi Dân hiện tại gặp phải tình huống tài chính khó khăn, nhưng lại kiên trì không chịu bán quyền ưu tiên khai thác tài nguyên khoáng sản. Khó trách ở thế giới kia, ông ta lại được dân chúng tôn kính như vậy.

Có quả tất có nhân.

Trí tuệ và tầm mắt này cũng không phải cán bộ bình thường có thể sánh được.

Vưu Lợi Dân cười nói:

- Đừng nịnh bợ nữa, có cái gì thì nói đi.

Phạm Hồng Vũ tuy rằng không nói chuyện, nhưng từ ánh mắt Vưu Lợi Dân có thể nhìn ra được là hắn đang có ý nịnh bợ.

- Vẫn là cách cũ này!

Phạm Hồng Vũ cười nói, chút cũng không khiếp đảm.

- Muốn để cho người khác bỏ tiền thì phải có lợi mới bỏ tiền được chứ. Điểm này xác định là không thể nghi ngờ. Không bán tài nguyên khoáng sản, vậy thì ngẫm lại những biện pháp khác, xem còn có gì có thể bán?

Vưu Lợi Dân cảm thấy buồn cười, không ngờ trước mặt mình mà cũng dám thừa nước đục thả câu.

Bí thư này có thể làm được đủ loại.

- Chủ tịch tỉnh, tôi chính là suy tính như vậy. Tài chính tỉnh khó khăn, muốn làm đường, nhất định phải mượn đầu tư bên ngoài. Đương nhiên, đầu tư bên ngoài là mang theo nghĩa rộng, vừa có thể là ngoại cảnh tài chính, cũng có thể là nguồn vốn ngoài công lập, hoặc nguồn vốn tư nhân.

- Tài chính tư nhân?

- Vâng, đúng vậy. Nền kinh tế quốc dân liên tục phát triển, người dân tích lũy tiền bạc sẽ ngày càng nhiều. Khoản tiền này không thể lắng đọng xuống dưới, nhất định phải nghĩ biện pháp đầu nhập lưu thông sử dụng. Tư bản nhất định phải ở trong quá trình lưu thông thì mới có khả năng tăng giá trị tài sản. Để cho vốn nước ngoài tham dự làm đường chỉ có hai biện pháp. Thứ nhất, chính phủ ra mặt thì nhiều, bỏ vốn thì ít. Nếu như quyền lực thu phí được giao cho nhà đầu tư có nguồn vốn ngoài công lập thì bọn họ có thể thông qua thu phí để thu hồi vốn đầu tư của bọn họ. Đương nhiên, điều này phải tính toán cẩn thận, đặt ra thời hạn thu phí, chứ không thể vô kỳ hạn được. Ngoài ra, trong lúc thu phí, phí dụng bảo dưỡng quốc lộ cũng phải do họ phụ trách. Kể từ đó, chính phủ chỉ cần một lần đầu nhập duy nhất, ở phương diện tổng ngạch tài chính có thể tiến hành khống chế hữu hiệu.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói, có vẻ đã định liệu trước.

Vưu Lợi Dân hai mắt trở nên sáng ngời, hiển nhiên đã bị lời nói này của Phạm Hồng Vũ đả động. Khó trách Khâu Minh Sơn lại kỳ vọng ở Phạm Hồng Vũ cao như thế. Quả nhiên, những quan niệm này ngay cả mình cũng phải cần thời gian tiêu hóa.

- Thế còn biện pháp thứ hai?

Một lát sau, Vưu Lợi Dân lại hỏi.

- Biện pháp thứ hai chính là chính phủ ra mặt thì ít, bỏ vốn thì nhiều. Nói như vậy thì chỉ dựa vào thu phí là không thể thu hồi đầu tư. Chính phủ thu phí thì đường cũng sẽ do chính phủ bảo dưỡng. Có thể ở phương diện khác cấp nhà đầu tư bồi thường. Ví dụ như cho bọn họ một mảnh đất, miễn phí sử dụng, hoặc cung cấp các chính sách ưu đãi trong một số ngành công nghiệp độc quyền ngoài quốc doanh, và tăng cường nỗ lực để mở và thúc đẩy đầu tư nước ngoài; nói cách khác, chính là bán một cái gì đó. Quyền sử dụng đất, chính sách ưu đãi có thể trao đổi với tiền bỏ ra

Phương pháp này, so với việc thu hút đầu tư cho tuyến đường số cũng không sai biệt lắm, nhưng không bán quyền ưu tiên khai thác tài nguyên khoáng sản, trên danh nghĩa cũng không bán những thứ có thể đổi tiền, nhưng hợp tác với nhau, tạo cho nhau điều kiện ưu đãi khác, chứ không phải trao đổi trắng trợn như vậy.

- Nhà đầu tư dựa vào cái gì mà tin chúng ta?

Vưu Lợi Dân nhìn chằm chằm hỏi.

Phạm Hồng Vũ ngay lập tức trả lời:

- Chúng ta có rất nhiều tài nguyên khoáng sản để đó không dùng thì có thể đem ra làm vật cho mượn. Nhưng đây không phải trọng điểm. Nói về mặt lợi ích kinh tế, chỉ cần chúng ta đưa ra điều kiện đủ ưu đãi, nhất định sẽ có nhà đầu tư cảm thấy hứng thú. Kinh nghiệm Ngạn Hoa đã chứng minh điểm này.

Vưu Lợi Dân lại trầm ngâm.

Không thể nghi ngờ, Vưu Lợi Dân đang quot;Tiêu hóaquot; quan niệm của Phạm Hồng Vũ, nhưng phương thức này thật sự vượt mức quy định. Vưu Lợi Dân có thể tiêu hóa, nhưng cũng không tỏ vẻ nhất định có thể thật sự thi hành biện pháp này.

Ví dụ như về việc trách nhiệm nhận thầu, sự thật chứng minh có sức mạnh rất lớn, là phương pháp quan trọng giải phóng quảng đại sức sản xuất nông thôn, đã được thực thi trong cả nước. Nhưng trở về mười mấy năm trước, thì lại do hơn mười vị nông dân mạo hiểm phiêu lưu thật lớn, âm thầm tiến hành nếm thử.

- Tiểu Phạm, cậu hẳn là hiểu được, lúc này làm đường, không phải là một vấn đề thuần túy kinh tế.

Trầm ngâm một lát, Vưu Lợi Dân chậm rãi nói, vẻ mặt tương đương nghiêm túc.

- Tôi hiểu được, nhưng Chủ tịch tỉnh, xin thứ cho tôi nói thẳng, phương châm đường lối, là sẽ không thay đổi. Lão nhân gia quyết tâm tuyệt sẽ không dao động.

Phạm Hồng Vũ cũng chậm rãi nói, thần sắc giống nhau trở nên vô cùng nghiêm túc.

Điểm này, ở thế giới kia, sự thật đã được chứng minh rồi.

Nhưng ở cái thế giới này, thủ trưởng tối cao động tác chấn động cả nước vẫn còn chưa làm ra. Ván cờ còn chưa có phát triển đến trình độ này. Trước mắt cả nước cao thấp, đều đang tiến hành tuyên truyền, dư luận nghiêng về một bên dị thường kịch liệt.

Trong thời khắc nhạy cảm này, cũng không phải tất cả mọi người có thể giống như Phạm Hồng Vũ, quot;Lập trường kiên địnhquot; như vậy.

Biết trước năm trăm năm thì dễ dàng, chỉ cần đọc thuộc lòng sách sử; nhưng biết sau năm trăm năm thì rất khó.

Vưu Lợi Dân đồng tử, bỗng dưng co rút lại, trong mắt tinh quang phụt ra.

Phạm Hồng Vũ lời này, chẳng khác gì là trước mặt đường lối đi sau này của tầng cao nhất hạ quot;Kết luận cuối cùngquot; —— sẽ không thay đổi!

Vấn đề là, Phạm Hồng Vũ lời này, có bao nhiêu có độ tin cậy.

Chỉ là một kẻ hậu sinh hai mươi tuổi, kinh nghiệm tham gia công tác không đủ ba năm, dựa vào cái gì dám đưa ra dự đoán quot;Nghịch thiênquot; như vậy? Hơn nữa quan trọng là, nếu chiếu theo dự đoán của hắn chế định phương sách ứng đối, không thể nghi ngờ chính là một hồi quot;đánh bạc” chính trị!

- Dùng cái gì để thấy được?

Vưu Lợi Dân hỏi, thanh âm vô cùng trầm thấp, nhìn chăm chú vào Phạm Hồng Vũ, ánh mắt sáng ngời.

Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói:

- Chủ tịch tỉnh, đây là căn cứ vào tính cách đại nhân vật mà phân tích. Ngài biết rõ lịch sử, cổ kim nội ngoại, bất kể vĩ nhân nào, tính cách cơ bản đều là như thế. Tổng đường lối phương châm một khi định ra, là tuyệt sẽ không thay đổi. Trước đây ít năm, lão nhân gia tình cảnh cũng gian nan như vậy, nhưng chưa bao giờ dao động niềm tin của ông. Chỉ cần có cơ hội, liền lập tức quán triệt chứng thực. Cũng chính bởi vì như thế, mới ở trong thời điểm nguy cấp nhất, tránh khỏi nền kinh tế quốc dân hoàn toàn sụp đổ. Ngài cảm thấy, ông ta bây giờ còn sẽ cải biến đường lối phương châm này sao?

Vưu Lợi Dân đồng tử lại một lần nữa co rút lại.

Ông ta là thật sự chấn kinh rồi.

Nếu nói như Phạm Hồng Vũ, ánh mắt và quan điểm ở trong vấn đề xây dựng kinh tế vượt mức quy định vẫn chỉ là khiến ông kinh ngạc, khiến ông thưởng thức, nhưng những lời này lại thật sự tạo thành chấn động thật lớn cho Vưu Lợi Dân.

Nói đúng!

Cẩn thận ngẫm lại, lão nhân gia chính là tính cách như vậy. Hoặc là nói, từng đại nhân vật gần như đều là loại tính cách này. Một số điểm cơ bản mấu chốt, tuyệt sẽ không bị đột phá.

- Làm cho dân giàu nước mạnh. Đây là quan niệm phấn đấu cả đời của lão nhân gia!

Phạm Hồng Vũ lại tăng lên một câu.

Lúc tuổi còn trẻ đều chưa từng dao động qua, sao có thể ở cái tuổi trên tám mươi lại thay đổi tín niệm cả đời?

- Nhưng cậu cũng nên biết, hiện tại có hai loại bất đồng quan niệm.

Vưu Lợi Dân rất mịt mờ nói.

Thực ở cái đề tài quá mức mẫn cảm này, chẳng khác nào căn phòng bí mật, chỉ có ông và Phạm Hồng Vũ hai người biết, nhưng Vưu Lợi Dân cũng dị thường cẩn thận. Thân là cán bộ lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, đây gần như đã trở thành bản năng nào đó.

Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, nói:

- Tôi biết, nhưng khác nhau thì không cách nào điều hòa, cũng không thể thỏa hiệp. Ý kiến không thể thống nhất, vậy cũng chỉ có thể gặp chân chương.

- Gặp chân chương? Chưa chắc có nắm chắc tất thắng!

Vưu Lợi Dân trầm giọng nói, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Hiện tại quan niệm song phương khác nhau, lực lượng đối lập cũng không có rõ ràng mạnh yếu khác nhau, thật muốn triển khai đánh cờ, thắng bại đặc biệt khó đoán trước.

- Có!

Phạm Hồng Vũ rất chắc chắc nói.

Vưu Lợi Dân nhìn hắn chằm chằm.

- Chủ tịch tỉnh, đọc Ngũ Đại sử, có một câu để cho ta trí nhớ khắc sâu: “Thiên tử, binh cường mã tráng giả đương vi chi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio