Vưu Lợi Dân từ thủ đô trở về, Tiêu Lang liền chính thức làm thủ tục bàn giao cho Phạm Hồng Vũ, để rời khỏi UBND tỉnh, đi thủ đô nhậm chức. Chức vụ mới thế nào thì mọi người đồn đoán nhiều, chỉ có Phạm Hồng Vũ là biết, đó là Bí thư Đảng ủy Văn phòng quản lý khu phố, chứ không phải là chủ nhiệm, chính thức là nhân vật số .
Vưu Lợi Dân lần này mang về một tin tức tốt, đó là lãnh đạo chính phủ và bộ Tài chính đồng ý vào năm tới khi phát hành quốc trái, sẽ cho tỉnh Thanh Sơn năm trăm triệu, ủng hộ tỉnh Thanh Sơn nâng cấp mạng lưới giao thông.
Tuy nhiên tin tức tốt này, hoặc nhiều hoặc ít còn giữ một “cái đuôi” – năm trăm triệu tài chính quốc trái này là để ủng hộ tỉnh Thanh Sơn nâng cấp mạng lưới đường quốc lộ, chứ không chỉ định cho tỉnh Thanh Sơn xây dựng đường cao tốc Hồng Nam.
Nói cách khác, vấn đề đường cao tốc Hồng Nam chính phủ đang lập dự án, chưa có câu trả lời rõ ràng. Các báo cáo, tờ trình của tỉnh Thanh Sơn gửi lên đang trong quá trình “xem xét”, UB kế hoạch quốc gia còn chưa có ý kiến phúc đáp chính thức.
Chuyện trong quan trường, thường là cổ quái như vậy, một bên là chính phủ và bộ Tài chính đồng ý cấp tiền, một bên còn lại là lập dự án và chưa có ý kiến phúc đáp, mâu thuẫn như vậy, nhưng người trong thể thì lại đã quen như vậy.
Bên cạnh đó, còn có một tin tức tốt lành khác.
Đó là tập đoàn Lệnh thị Hongkong đã kết thúc quá trình khảo sát đối với tỉnh Thanh Sơn, trên nguyên tắc đồng chí tiến hành đầu tư quy mô lớn ở tỉnh Thanh Sơn, đồng ý bỏ vốn xây dựng đường cao tốc Hồng Nam. Cụ thể bỏ ra bao nhiêu tiền thì chưa tiết lộ, nhưng theo lời đồn đại thì lập đoàn Lệnh thị lần này hạ quyết tâm rất lớn, lấy “trăm triệu” làm đơn vị.
Đồng thời, tập đoàn Lệnh thị còn tính toán mở một khu công nghiệp điện tử khổng lồ ở thành phố Hồng Châu, đã bắt đầu tiến hành thăm dò, ký kết hiệp nghị ban đầu với chính quyền thành phố Hồng Châu.
Tin tức này đúng là làm phấn chấn lòng người.
“Tin tức xấu” thì là, đường cao tốc Hồng Ham mới được lập dự án chính thức ở tỉnh Thanh Sơn, còn bên tỉnh Lĩnh Nam thì hiện tại vẫn chưa có câu trả lời. Trong quy hoạch tuyến cao tốc liên tỉnh này dài km, trong tỉnh tỉnh Thanh Sơn là km, còn ở tỉnh Lĩnh Nam chỉ có km. Nếu tỉnh Lĩnh Nam không lập dự án, chỉ ở mỗi tỉnh Thanh Sơn không thôi thì sẽ chẳng còn ý nghĩa nào.
Vưu Lợi Dân lần này về thủ đô họp, cũng đã đặt vấn đề với lãnh đạo tỉnh Lĩnh Nam, nhưng Chủ tịch tỉnh Lý vẫn chưa trả lời ngay, mà uyển chuyển trả lời rằng, trước mắt tỉnh Lĩnh Nam đang toàn lực xây dựng mở rộng thành phố vùng duyên hải, tuyến đường từ thành phố Nam Phương đến Giang Khẩu mới là tuyến được Tỉnh ủy Lĩnh Nam chú ý trọng điểm.
Còn đường cao tốc Hồng Nam qua tỉnh Lĩnh Nam hơn km, nhưng chủ yếu thi công ở vùng núi, tuyệt đối không phải là dự án nhỏ.
Chủ tịch tỉnh Lý rất thận trọng chuyện này, không dễ dàng đồng ý cũng là hợp tình hợp lý.
Mấu chốt còn là, đường cao tốc này sau khi xây dựng, sẽ có hiệu ứng đối với sự phát triển của kinh tế tỉnh Thanh Sơn rất tõ ràng, nhưng đối với tỉnh Lĩnh Nam thì lại không rõ ràng như vậy.
Muốn thuyết phục Chủ tịch tỉnh Lý, sau đó là thuyết phục các lãnh đạo khác của Tỉnh ủy và UBND tỉnh Lĩnh Nam không phải là chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên Vưu Lợi Dân vẫn không vì thế mà nổi giận, vẫn tiến hành công tác chuẩn bị cho việc xây dựng đường một cách bình thường.
Từ chuyện này, mọi người có thể nhìn thấy tính cách của Vưu Lợi Dân cực kỳ cứng cỏi. Bất luận khó khăn cỡ nào, một khi đã hạ quyết tâm thì ông vẫn sẽ kiên định đến cùng, tuyệt đối không bỏ dở giữa chừng.
Một số cán bộ chính nghĩa càng thêm khâm phục Vưu Lợi Dân.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ mới nhậm chức cũng rất chăm chỉ, trong đại viện UBND tỉnh, thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Ngay buổi tối hôm đó, Phạm Hồng Vũ vừa tan ca xong liền trực tiếp lái xe rời khỏi UBND tỉnh, cũng không giống mọi khi là đi cùng lái xe đưa Vưu Lợi Dân trở về chỗ khu nhà ở của Thường vụ viện Tỉnh ủy. Thực tế, Phạm Hồng Vũ sau khi rời khỏi UBND tỉnh chừng phút thì Vưu Lợi Dân mới rời khỏi phòng làm việc, một mình anh lái xe đưa ông về nhà.
Thư ký Phạm làm như vậy có vẻ không hợp quy cách lắm. Tuy nhiên đồng chí Phạm Hồng Vũ đã xin phép Chủ tịch tỉnh với lý do rất “hoành tráng” – Chủ tịch tỉnh, vợ chưa cưới của tôi về, tôi muốn đi ăn cơm cùng cô ấy.
Và đương nhien là Chủ tịch tỉnh Vưu vui vẻ đồng ý.
Ấn tượng của Vưu Lợi Dân đối với Cao Khiết cũng rất tốt, cô gái xinh đẹp này cũng là Phó Chủ tịch thị xã, gả cho thư ký của mình thì ông cũng rất ủng hộ.
Nhiều cán bộ trong tỉnh đã tính Cao Hưng Hán vào phía “trận doanh” của Vưu Lợi Dân.
Người trẻ tuổi yêu nhau, khó khăn lắm mới được gặp mặt một lần, muốn cùng đi ăn cơm một bữa cũng là chuyện bình thường.
Phạm Hồng Vũ đến nhà Cao Khiết trời cũng đã sắp tối, bình thường thì Cao Khiết thay một bộ đồ trông rất thoải mái, đeo dép lê, đứng trên lan can đợi Phạm Hồng Vũ đến.
Khi chỉ hai người ở ở với nhau, Cao Khiết rũ bỏ hoàn toàn thân phận Phó Chủ tịch thị xã của mình, để được làm một cô gái đang yêu như bao người khác.
Nhưng hôm nay lại khác.
Lúc Phạm Hồng Vũ đến, Cao Khiết ăn mặc rất chỉnh tề, quần tây kết hợp với chiếc áo màu xanh da trời, đang ngồi khoanh tay trong ghế sô pha, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, có vẻ tâm trạng đang rất nặng nề, thấy Phạm Hồng Vũ vào nhà cũng không có phản ứng gì.
Phạm Hồng Vũ làm như không thấy, cười hì hì, đi đến trước mặt Cao Khiết nghiêm trang nói:
- Hoan nghênh Chủ tịch thị xã Cao trở về.
- Đừng có làm phiền tôi.
Cao Khiết lườm hắn một cái, quay đầu sang một bên.
Nghe thấy động tĩnh, cô Cao từ trong phòng đi ra, cười nói:
- Hồng Vũ đến rồi à, tự rót nước uống nhé, cô đang bận một chút…
Nói xong bà liền nháy mắt với Phạm Hồng Vũ, đương nhiên là để ra hiệu cho Phạm Hồng Vũ đến hỏi han bạn gái. Từ lúc Cao Khiết bước vào nhà đã như vậy, cô Cao hỏi chuyện gì cũng không trả lời, bà còn tưởng rằng hai cô cậu đang giận nhau. Các đôi trẻ yêu nhau, giận dỗi nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, việc này tuyệt đối không tồn tại. Phạm Hồng Vũ thực hiện đúng lời hứa với Cao Hưng Hán, rất yêu thương cô, không để cô phải chịu ủy khuất. Cao Khiết mỗi lần về nhà đều hưng phấn đợi Phạm Hồng Vũ đến, vẻ hạnh phúc đó quả thực khiến cho người ta có cảm giác ghen tị.
Hôm nay cô tỏ ra như vậy, là lần đầu tiên.
Cô Cao đoán rằng, có lẽ chỉ là công việc có phiền toái, chứ không có vấn đề gì với tiểu Phạm cả.
Tuy nhiên cô Cao luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng, bình thường Cao Khiết công tác ở Ngạn Hoa tuyệt đối sẽ không phải gặp phiền toái lớn gì. Quan hệ giữa Khâu Minh Sơn và Cao Hưng Hán rất tốt, không phải ai cũng dám đến làm phiền cô.
Phạm Hồng Vũ liền cười gật đầu, ánh mắt ra hiệu cho mẹ vợ yên tâm.
- Chủ tịch thị xã Cao, có chuyện gì thế? Chủ tịch tỉnh Vi triệu kiến mà thành ra như vậy à?
Phạm Hồng Vũ vẫn cợt nhả nói.
Cô Cao liền hiểu ra, hóa ra phiền toái không phải đến từ địa khu Ngạn Hoa mà là đến từ tỉnh, trong tỉnh chỉ có một vị Phó Chủ tịch tỉnh họ Vi, chính là Vi Xuân Hiểu.
Vi Xuân Hiểu muốn triệu kiến Cao Khiết?
Bình thường Vi Xuân Hiểu là người bên phe của Vinh Khải Cao, trước đó ông ta cũng không công tác ở tỉnh Thanh Sơn, mà sau khi Vinh Khải Cao đảm nhiệm Bí thư Thành ủy mới “xin” ông ta về. Bởi vậy có thể thấy Vinh Khải Cao tín nhiệm ông ta thế nào. Và đó cũng chính là lý do chính giúp ông ta thăng tiến nhanh như vậy.
Vi Xuân Hiểu cũng không phụ công của Vinh Khải Cao, kiềm chế được Lôi Vân Cương, giúp Vinh Khải Cao đứng vững vàng.
Vì vậy, ở UBND tỉnh uy vọng của Vi Xuân Hiểu cũng rất cao, không thua Chủ tịch tỉnh là bao.
Vấn đề là, Phó Chủ tịch trường trực tỉnh, tại sao tự nhiên lại triệu kiến Cao Khiết như vậy? Mặc dù Cao Khiết hiện tại là một trong những ngôi sao chính trị mới nổi, nhưng dù sao cũng chỉ là một Phó Chủ tịch thị xã, địa vị thấp hơn Vi Xuân Hiểu quá nhiều. Bình thường, Phó Chủ tịch thành phố hoặc Phó Chủ tịch Địa khu, cũng không mấy người được Phó Chủ tịch tỉnh Vi triệu kiến riêng như vậy.
Ví dụ như Phó Chủ tịch thường trực địa khu Ngạn Hoa Phạm Hồng Vũ, Vi Hiểu Xuân cũng chưa từng triệu kiến riêng bao giờ.
Chỉ có điều trong quan trường phức tạp, cô Cao không thể nào hiểu hết được, hiện giờ Phạm Hồng Vũ đã đến rồi, vậy thì cứ giao con gái cho hắn, chắc chắn hắn sẽ dỗ được cô.
Không ngờ câu tiếp theo của Phạm Hồng Vũ, thiếu chút nữa khiến cô Cao phải hóa đá.
- Nào, cô bé, cười lên xem nào.