Buổi họp báo cáo chấm dứt, lúc này đã là h tối.
Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn, Khâu Minh Sơn và Thượng Vi Chính mọi người ở trong phòng khách hàn huyên một chút. Thượng Vi Chính vẫn sắc mặt sa sầm, có chút không vui.
Đám người Vinh Khải Cao liền khách khí cáo từ.
Phạm Hồng Vũ và lái xe cùng nhau đưa Vưu Lợi Dân trở về tòa nhà Ủy viên thường vụ tỉnh. Sau đó lái xe đưa Trưởng phòng Phạm trở về khu tập thể cơ quan chính quyền tỉnh. Lái xe cũng ở trong khu tập thể này, cũng không cần phải đổi xe rồi mới về nhà. Bình thường mỗi buổi sáng, lái xe sẽ ở dưới lầu chờ Phạm Hồng Vũ, sau đó sẽ đến tòa nhà Ủy viên thường vụ tỉnh để đón Vưu Lợi Dân đi làm.
Phạm Hồng Vũ ở trong một căn phòng có một phòng khách và một phòng ngủ.
Chỉ ở có một mình, cái gì cũng dễ xử lý.
Sau này, khi kết hôn với Cao Khiết rồi thì lúc đó đổi căn phòng lớn hơn cũng không muộn. Dù sao Trưởng phòng Phạm cũng có tiền, cũng không cần ở nhà cấp cho cán bộ. Những căn nhà ở ngoài vẫn có thể mua được.
Căn phòng của Phạm Hồng Vũ nằm ở phía đông lầu ba. Tuy rằng nhỏ nhưng điều kiện ánh sáng và thông gió vẫn rất tốt.
Sáng mai, hắn sẽ cùng với Vưu Lợi Dân và tổ điều tra đến Ngạn Hoa. Với thân phận và địa vị của Thượng Vi Chính, nếu đã tự mình tới Thanh Sơn, lại dẫn tổ điều tra đi, hai vị đại lãnh đạo của Tỉnh ủy và UBND tỉnh khẳng định là phải đi cùng. Đương nhiên, nếu Thượng Vi Chính ở lại Ngạn Hoa trong một thời gian dài, thì Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân không có khả năng đi cùng toàn bộ hành trình. Công tác hàng ngày của tỉnh cũng không thể bỏ mặc.
Khiến Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh cùng đi thị sát trong toàn bộ hành trình, trừ phi là lãnh đạo chủ chốt của quốc gia hoặc khai quốc công thần đã lui về tuyến hai, hoặc người có thân phận địa vị cực cao.
Thượng Vi Chính vẫn chưa đến phân lượng này.
Ngọn đèn ngoài hành lang khá tối. Lại có một bóng đèn bị hỏng rồi.
Mặc dù là khu tập thể của cơ quan tỉnh ủy, nhưng cũng không phải là khi có đèn hỏng là có người đến thay liền. Hiệu suất làm việc của phòng Hậu cần cơ quan phỏng chừng cũng không quá cao. Đó cũng xem là một căn bệnh chung.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đến bậc thang lầu ba thì dừng bước, cảnh giác nhìn xung quanh. Nhiều năm làm cảnh sát hình sự, đã dưỡng thành cho hắn một trực giác nhạy bén. Hành lang này có chút không được bình thường.
- Phạm Hồng Vũ!
Không đợi Phạm Hồng Vũ làm rõ ràng tình huống, một giọng nữ cẩn thận vang lên, thanh âm rất mệt mỏi.
Phạm Hồng Vũ cuối cùng đã nhìn thấy rõ, quả thật có một cô gái đang ngồi xổm trước cửa phòng của hắn.
- Phó Đình Đình?
Trưởng phòng Phạm lập tức ngạc nhiên.
Dưới ánh đèn mờ tối của hành lang, mặc dù nhìn không rõ, nhưng giọng nói quả thật là Phó Đình Đình.
Phó Đình Đình tại sao lại chạy đến nhà của hắn?
Bước lại.
Khi nhìn thấy rõ ràng, quả nhiên là Phó Đình Đình đang ngồi trước cửa phòng của hắn, hai tay ôm đầu gối, chiếc váy đen ngắn không che được cái đầu gối, đầu thì đặt lên đầu gối, nhìn về phía trước, đôi mắt trông mong nhìn hắn, vẻ mặt ủy khuất.
Phạm Hồng Vũ liền hỏi:
- Cô làm gì vậy? Sao lại chạy đến đây?
Khu tập thể cơ quan chính quyền tỉnh ủy có hai khu. Khu thứ nhất là nằm trong đại viện cơ quan chính quyền tỉnh. Còn khu thứ hai là mới xây dựng, cách UBND tỉnh không xa.
Là thư ký của Chủ tịch tỉnh, Phạm Hồng Vũ tất nhiên là ở khu thứ nhất. Ngày bình thường, công tác bảo vệ ngoài cổng cũng tương đối nghiêm ngặt, không biết Phó Đình Đình dùng cách gì có thể chạy đến trước cửa phòng của hắn. Tuy nhiên, thấy hình thức bên ngoài giống y như Tây của Phó Đình Đình, không giống như là “cây nhà lá vườn” thật ra có thể hù dọa bảo vệ cổng. Cô có thể tùy tiện lấy ra một lý do, nói mình có người thân trong này, hoặc thậm chí nói thẳng mình là nhân viên công tác mới tới, bảo vệ cổng có thể cho cô vào.
- Anh còn hỏi nữa? Anh sao bây giờ mới về? Người ta gọi điện thoại anh cũng không nghe? Hại người ta ở chỗ này chờ hai tiếng đồng hồ. Trời đất tối om, làm người ta sợ muốn chết.
Phạm Hồng Vũ vừa dứt lời, Phó Đình Đình liền kêu lên, ủy khuất không chịu được, còn kèm theo tiếng khóc nhẹ.
Phạm Hồng Vũ giật mình.
Cùng Chủ tịch tỉnh đi nghênh đón Thượng Vi Chính và tổ điều tra, máy nhắn tin của hắn sớm đã tắt. Trong những trường hợp công khai như vậy, máy nhắn tin thình lình vang lên thì rất khó coi.
- Chuyện gì mà gấp như vậy?
- A, người ta ở trong này ngồi xổm hai tiếng rồi, chân cẳng tê rần. Anh trước mở cửa cho người ta vào nghỉ một chút chứ.
Phó Đình Đình bĩu môi nói.
Vốn bình thường rất thích phong cách quý tộc, nhưng Phó đại tiểu thư hôm nay không ngờ lại ngồi xổm trước cửa phòng của hắn, có thể thấy được quả thật rất mệt mỏi rồi. Nếu không quả quyết sẽ không thể không để ý đến thể diện.
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi mỉm cười, hướng Phó Đình Đình vươn tay.
Phó đại tiểu thư ngồi trước cửa nhà của hắn, hắn cũng không thể không cho vào.
Phó Đình Đình duỗi tay, nắm chặt bàn tay của hắn, miệng thì thầm:
- Kéo em lên nào, em không còn một chút khí lực nào cả. Cơm chiều vẫn chưa ăn, nhịn đói tới bây giờ.
- Lộn xộn cái gì?
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, cánh tay dùng sức. Phó Đình Đình tựa như một con búp bê, không cần tốn chút sức nào để kéo lên. Thân hình thon thả, mềm mại của Phó Đình Đình không biết có được năm mươi cân hay không, còn Trưởng phòng Phạm thì giống như trâu bò, vừa ôm Phó Đình Đình vừa chạy cũng không thành vấn đề.
- Ui cha!
Do ngồi lâu, hai chân tê rần, Phó Đình Đình vừa mới đứng dậy đã liền kêu lên một tiếng, đứng không vững, loạng choạng ghé vào ngực Phạm Hồng Vũ, không đợi Phạm Hồng Vũ có động tác gì, hai tay đã thuận thế ôm lấy cổ của hắn.
Trưởng phòng Phạm vội vàng không kịp chuẩn bị, vừa vặn bị Phó Đình Đình ôm cổ.
- Ơ!
Cho dù Trưởng phòng Phạm xử sự điềm tĩnh, có phong độ “đại tướng”, nhưng trong lúc này cũng chống đỡ không được, cả người cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám. Tư thế này của Phó Đình Đình, nếu tay chân hắn lại lộn xộn, chẳng những không có chút tác dụng nào, chỉ sợ sẽ đụng phải rất nhiều chỗ không nên đụng, làm cho sự tình càng thêm bị động. Đây chính là khu tập thể của cơ quan tỉnh ủy, cả tòa lầu này ai cũng biết hắn là đại thư ký của UBND tỉnh. Nếu để cho người khác nhìn hắn và Phó Đình Đình ở ngoài hành lang công nhiên thân mật thì sự tình lập tức sẽ không xong.
Nếu lan truyền ra ngoài thì làm sao mà chịu nổi đây.
- Anh mở cửa đi, vào nhà rồi, sẽ không sợ ai nhìn thấy nữa.
Cái miệng nhỏ nhắn của Phó Đình Đình ghé sát vào tai của hắn, hạ giọng nói. Hơi thở phả vào tai của hắn khiến cho hắn cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy.
Nhưng không thể phủ nhận, chủ ý này của Phó Đình Đình cũng là phương pháp xử lý duy nhất trong tình huống hiện tại.
Lập tức Trưởng phòng Phạm hít sâu một hơi, tinh thần điềm tĩnh, cũng không để ý đến Phó Đình Đình, một tay móc lấy chìa khóa, cực nhanh mở cửa phòng ra, cùng với cái “gánh nặng” trên cổ bước vào phòng. Rầm một tiếng, cánh cửa phòng được đóng lại.
Ngay khi Trưởng phòng Phạm vừa đóng cửa lại, trong hành lang vang lên tiếng mở cửa, có người khác bước ra ngoài. May mà Trưởng phòng Phạm quyết định thật nhanh, nếu cứ chần chừ khoảng hai giây nữa thôi thì cục diện sẽ trở nên phiền toái vô cùng.
Vừa vào cửa, Trưởng phòng Phạm cũng sẽ không khách khí, cánh tay vươn ra, ôm lấy vòng eo của Phó Đình Đình bước vào trong phòng khách, thuận tay đẩy Phó Đình Đình ngồi xuống ghế sofa.
- Ôi, nhẹ tay thôi, được không? Anh làm người ta đau đấy.
Phó Đình Đình thân hình co rúc trong ghế sofa, giống như một con mèo Ba Tư, hướng Phạm Hồng Vũ trợn mắt, rồi thuận tiện giãn người ra một chút, giống như không có xương, tư thế rất mê người.
Đáng tiếc, bên cạnh Trưởng phòng Phạm cho tới bây giờ vẫn chưa hề thiếu mỹ nữ. Bất kể là Cao Khiết, Triệu Ca hay Bành Na đều so với Phó Đình Đình đẹp hơn nhiều. Năng lực miễn dịch gái đẹp của Phạm Hồng Vũ tương đối cao. Loại trình độ hấp dẫn này của Phó Đình Đình, toàn bộ không thèm để ý.
- Phó Đình Đình, về sau không được càn quấy nữa.
Phạm Hồng Vũ sa sầm nét mặt, không chút khách khí quát lớn.
Trong những lần đi chơi, Phó Đình Đình ngẫu nhiên phát một chút điên, hướng Phạm Hồng Vũ nói xằng nói bậy một phen thì cũng thế mà thôi, Phạm Hồng Vũ cũng chỉ cười trừ. Dù sao thì chỉ cần hắn có chủ ý, thì Phó Đình Đình cho dù có nổi điên như thế nào cũng vô dụng. Nhưng tình huống hôm nay lại khác, trực tiếp đến nhà của hắn, công nhiên ôm ôm ấp ấp. Nếu chẳng may để cho người ta thấy, thì danh dự sẽ không thể lấy lại được.
- Cô có biết đây là khu tập thể của cơ quan tỉnh hay không? Nếu để cho người khác thấy được chúng ta như vậy thì ảnh hưởng rất xấu. Cô lần sau mà còn làm như vậy, thì đến ngay cả tình bạn cũng không còn. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô trước.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhíu chặt, vô cùng không hài lòng.
Trước kia, Phó Đình Đình đối với hắn tỏ vẻ ái mộ, nhưng Phạm Hồng Vũ không coi là quan trọng. Bởi vì tính cách của Phó Đình Đình là điên điên khùng khùng, hoàn toàn khác hẳn với những cô gái cùng tuổi. Ví dụ như Bành Na, giữa hai người gần như hoàn toàn do Phó Đình Đình chủ đạo. Trước đây như vậy và sau này cũng như thế. Hiện giờ Bành Na đã trở thành phóng viên báo tỉnh, địa vị xã hội cao hơn Phó Đình Đình một bậc nhưng vẫn là như trước.
Hiện tại xem ra, Phạm Hồng Vũ còn đánh giá thấp trình độ điên của Phó Đình Đình. Cô gái này một khi điên lên, tuyệt đối không để ý đến hậu quả. Tất yếu nên nói rõ vấn đề này với cô.
- A, anh dữ như vậy để làm gì? Em không phải là đứng không vững sao?
Thấy Phạm Hồng Vũ tức giận, Phó Đình Đình cũng không dám càn quấy nữa, lập tức ngồi thẳng thân mình, nhưng miệng thì không chịu thua, phản bác lại hai câu.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Nói đi, cô đến tìm tôi có việc gì?
- Không có việc gì thì không thể đến tìm anh à?
Phạm Hồng Vũ lại nhíu mày, khẽ hừ một tiếng. Mặc dù kiếp trước Phạm Hồng Vũ không có giao tiếp quá nhiều với con gái, nhưng cũng có thể biết, đối với hạng con gái thích càn quấy như vầy thì nên giữ khoảng cách, tâm địa phải cứng rắn. Chỉ cần tâm địa mềm nhũn hoặc a dua vài câu đầu với cô ta thì không khỏi kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Thật không có tình cảm!
Phó Đình Đình không kìm nổi, lầm bầm một câu.
Vì để đến gặp Phạm Hồng Vũ, cô là cẩn thận ăn mặc một phen. Chiếc váy ngắn màu đen, đôi giày pha lê hiện đại, đem tất cả những gì xinh đẹp nhất của mình bày ra. Ai ngờ người đàn ông này thật giống như không phát hiện, vừa gặp đã “thóa mạ” ngay.
Muốn nói Phạm Hồng Vũ chán ghét cô cũng là có thể lý giải.
Bị thương tổn đến tự ái!
- Em nói cho anh biết, xảy ra chuyện lớn rồi. Cha của em bị người của tổ kiểm tra kỷ luật của tỉnh cục chiều nay mang đi rồi. Hiện tại vẫn chưa có tin tức.
Mắt thấy Phạm Hồng Vũ lang tâm như sắt, Phó Đình Đình bất mãn nói.
- Cái gì?