Thông báo của tổ điều tra khiến Vinh Khải Cao tương đối hài lòng.
Vinh Khải Cao ở thời điểm mấu chốt lúc trước không bị bắt điển hình, nếu việc khác cũng không phải lo lắm. Việc bắt điển hình này mỗi một cấp quản lý đều làm. Vinh Khải Cao làm lãnh đạo nhiều năm, việc như vậy trải qua không ít. Nhưng những lãnh đạo của các nơi bị bắt điển hình đó, ai được đề bạt thì cứ đề bạt, ai trọng dụng vẫn được trọng dụng. Tất cả mọi người đều hiểu, đây chẳng qua chỉ là một loại yêu cầu nào đó mà thôi.
Còn việc cải cách doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa thì khác, đã trở thành “sự kiện chính trị” rồi, một khi bị bắt điển hình thì đại diện cho hướng gió chính trị của tầng cao nhất. Cho dù Vinh Khải Cao không chịu tỏ rõ thái độ nhưng việc xử lý cán bộ sau đó vẫn phải tiến hành, đó cũng là một hình thức tỏ thái độ gián tiếp.
Vinh Khải Cao không muốn bị cuốn vào bàn cờ chính trị của tầng cao nhất.
Hiện tại, tổ điều tra đã có kết luận không xấu không tốt như vậy, đã vượt xa dự liệu của Vinh Khải Cao.
Vì sao lại có bản kết luận như vậy, nguyên nhân Vinh Khải Cao cũng đã biết. Trên thực té, khi đám người Ngũ A Công mới đi vào đại nội, Vinh Khải Cao đã nhận được tin tức. Nhân vật đứng đầu như vậy, không thể không có “mạng lưới tình báo” ở thủ đô được.
Vinh Khải Cao không ngăn cản, mà ngược lại lại có chút ngạc nhiên.
Đám người Khâu Minh Sơn này cũng thật to gan lớn mật, không ngờ lại dám mượn lực của đại nhân vật như vậy.
Tuy nhiên, rõ ràng là đã thành công rồi, tổ điều tra không nói hai lời, liền lui về luôn.
Còn thái độ của tổ điều tra sau khi về thủ đô như thế nào, và tầng cao có nảy sinh phong bar a sao, thì Vinh Khải Cao bỏ qua. Ông ta chỉ ngồi trên ghế của mình mà xem náo nhiệt thôi.
Tới cái tuổi này rồi, Vinh Khải Cao cũng tương đối rõ ràng con đường làm quan của mình, gần như chính là phiên bản của Thượng Vi Chính. Thực quyền thì không thể thăng tiến thêm được nữa, lui về tuyến hai nhận đãi ngộ cấp phó quốc, coi như là đã thành công rồi. Một khi đã như vậy, bảo vệ cái đã có còn quan trọng hơn việc đi tranh giành cái khác nhiều.
Vinh Khải Cao không có ý kiến, Vưu Lợi Dân càng không có ý kiến.
Viên Lưu Ngạn có ý kiến hay không thì cũng không thể đoán được, phỏng chừng ông ta không hài lòng cho lắm, chỉ có điều không bộc lộ ra ngoài. Việc này quan trọng Viên Lưu Ngạn cũng rất để ý, nếu làm không tốt sẽ khiến Vinh Khải Cao không hài lòng.
Cuộc họp thông báo kết thúc, Vinh Khải Cao nhiệt tình giữ các đồng chí trong tổ điều tra ở lại Hồng Châu nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới về thủ đô. Đương nhiên đây là lời khách sáo, và nhà khách Thanh Sơn cũng đã chuẩn bị xong bữa tiệc chia tay rồi.
Thượng Vi Chính khéo léo từ chối, cuộc họp thông báo kết thúc, chín người trong tổ điều tra đi thẳng ra sân bay. Đến nơi thì một chuyến bay đang chờ. Thực tế, vì chờ tổ điều tra nên chuyến bay đã trễ gần nửa giờ.
Tuy nhiên thời điểm đó người đi máy bay không nhiều, đa số chỉ là những cán bộ cao cấp và những ông chủ giàu có mới có tiền đi, chuyến bay trễ nửa giờ không ai để ý cả. Huống chi đã được thông báo là chờ những vị khách quan trọng.
Tổ điều tra rời đi, quan trường tỉnh Thanh Sơn vốn bị khuấy đục lên giờ lại khôi phục như cũ. Một số kẻ muốn đục nước béo cò không khỏi thất vọng.
Ngày hôm sau, Phạm Hồng Vũ tự mình đến nhà ga để đón bảy đồng chí lão thành trở về Hồng Châu, sắp xếp cho họ ở Hồng Châu hai ngày, ngày thứ ba mới phái xe chuyên dụng chở họ về tận nhà.
Tất cả đều hành động trong “âm thầm”, không làm kinh động đến ai cả.
Những đại sự như vậy, một khi đã xảy ra thì không thể giấu được. Trong khoảng thời gian ngắn, vô số cán bộ của tỉnh Thanh Sơn không khỏi trợn mắt há mồm.
Không thể không phục được.
Chiêu như vậy mà cũng dám nghĩ ra.
Tuy nhiên ngẫm lại, chuyện như vậy nếu ở nơi khác, có lẽ không có khả năng xảy ra. Sở dĩ phát sinh ở địa khu Ngạn Hoa là có nguồn gốc của nó. Bí thư Địa ủy địa khu Ngạn Hoa không phải vì tuân thủ quy củ mà nổi tiếng, lá gan chắc chắn không nhỏ. Hơn nữa lại có tên Phạm “lưu manh” kia giúp đỡ, thì có chuyện gì mà bọn họ không làm được chứ?
Phạm Hồng Vũ hôm nay như thường lệ, sau khi xếp ngay ngắn báo chí trong ngày thì đem vào phòng trong, trên tập báo lúc nãy có kèm một bản báo cáo, là của thành phố Hồng Châu gửi đến, đó là báo cáo có liên quan đến việc thành lập khu kinh tế mới Xương Minh ở Hồng Châu. Tập đoàn Lệnh thị Hongkong sẽ thành lập một khu công nghiệp điện tử quy mô lớn ở thành phố Hồng Châu.
Phạm Hồng Vũ vào cửa, Vưu Lợi Dân đang đứng chắp tay sau lưng xem bản đồ.
Trên tấm bản đồ lớn đó, Vưu Lợi Dân dùng mực đỏ vẻ một đường, nối Hồng Châu và tỉnh Lĩnh Nam lại. Ngày hôm qua nhận được tin tức, tỉnh Lĩnh Nam đã chính thức lập dự án đường cao tốc Hồng Nam, phỏng chừng sau quốc khánh, các bộ và ủy ban trung ương sẽ chính thức có ý kiến phúc đáp, đồng ý lập dự án.
Chủ tịch tỉnh Lý Thạch Thâm ngôn trọng như núi, đã đồng ý với Phạm Hồng Vũ rồi thì nhất định không nuốt lời, động tác cũng rất nhanh, trở về Lĩnh Nam không lâu liền đem chuyện đường cao tốc Hồng Nam ra hội nghị thường vụ.
Tiễn bước tổ điều tra, tâm tư của Vưu Lợi Dân lại dồn vào việc xây dựng kinh tế của tỉnh. Mặc dù Vưu Lợi Dân hiểu được, sau khi tổ điều tra về thủ đô, việc này sẽ không chấm dứt như vậy, nhưng cũng không thể để mọi việc của tỉnh dừng lại được.
Tiếp theo có tình hình gì mới, sẽ tùy cơ mà ứng biến.
Tuy nhiên lần này Vưu Lợi Dân không nhìn vào đường cao tốc Hồng Nam, mà nhìn vào bản đồ của cả tỉnh.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, đặt tập báo lên trên bàn làm việc của Vưu Lợi Dân, rồi cầm bản báo cáo của thành phố Hồng Châu, đi đến chỗ vưu lợi dân, nói:
- Chủ tịch tỉnh, Hồng Châu gửi báo cáo đến.
- Ừ!
Vưu Lợi Dân khẽ vuốt cằm, ánh mắt vẫn tập trung vào tấm bản đồ, cũng không nhận lấy bản báo cáo.
Phạm Hồng Vũ hiểu ra, ý này chính là bảo hắn đơn giản báo cáo tình hình.
- Bọn họ vẫn với ý kiến đó, tính toán thành lập một khu kinh tế mới vùng ngoại ô, diện tích chừng km. Trong kế hoạch đường cao tốc Hồng Nam, từ khu kinh tế mới này thông qua, giao thông thủy bộ đều tương đối thuận lợi, cách sân bay hơi xa một chút, nhưng cũng không đáng ngại lắm. Sau khi hoàn thành đường cao tốc, đi xe cũng chỉ mất ba mươi phút.
Vưu Lợi Dân mỉm cười.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cùng với tốc độ phát triển kinh tế càng ngày càng nhanh, lượng xe cộ sẽ tăng gấp bội, nhưng đường nội thị rất khó mở rộng. Đến lúc đó giao thông chật chội là việc đương nhiên sẽ xảy ra. Phải giảm bớt ách tắc, không thể không làm đường cao tốc được. Chỉ là phí tổn hơi cao, tất cả đều phải bỏ tiền ra đầu tư.
Vưu Lợi Dân lắc đầu nói:
- Cái đó sau này tính, hiện tại không có xu nào thì làm sao được. Còn việc khu kinh tế mới ở Hồng Châu, cậu có ý kiến gì không?
Hiện tại, tất cả những chuyện quan trọng, Vưu Lợi Dân đều có thói quen hỏi ý kiến Phạm Hồng Vũ.
- Quan điểm của cá nhân tôi, toàn bộ thành phố Hồng Châu tạm thời còn chưa có khu kinh tế mới nào, hiện tại thành lập một khum cũng chưa hẳn là không thể. Chỉ có một chút lo lắng, là các nơi khác sẽ học theo, bất kể có điều kiện hay không cũng muốn thành lập khu kinh tế mới. Nếu như vậy thì ngoài việc bỗng dưng lại biên chế thêm nhiều cán bộ, tăng thêm gánh nặng cho quần chúng thì không có bất cứ tác dụng nào hết.
Vưu Lợi Dân rốt cuộc cũng xoay đầu lại, nhìn về phía hắn, nói:
- Cậu tính tiêm phòng cho tôi đấy à?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không dám, chỉ có chút bận tâm thôi.
- Ừ, lo lắng này cũng có lý. Chúng ta hiện tại đúng là không nuôi nổi nhiều cán bộ như vậy. Có điều kiện thì có thể thành lập một khu kinh tế mới, quy hoạch nghiêm túc. Tạm thời chưa có điều kiện thì không làm, cán bộ nhiều quá, người nhiều hơn việc thì hiệu quả lại ngược lại.
Vưu Lợi Dân nói xong, nhận lấy bản báo cáo, chậm rãi đi ra bàn làm việc ngồi xuống, mở báo cáo ra coi lại. Phạm Hồng Vũ thấy ông không còn dặn dò gì khác, liền rót cho ông một cốc trà rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Vừa mới ra phòng ngoài, Phạm Hồng Vũ nhấc chén trà lên chưa kịp uống, điện thoại đã dồn dập vang lên, Phạm Hồng Vũ lắc đầu, đặt cốc trà xuống rồi ra cầm ống nghe.
- A lô, phòng thư ký nghe…
- Hồng vũ, đại sự không ổn rồi…
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói hoảng loạn của Lý Xuân Vũ.
Hai hàng lông mày của Phạm Hồng Vũ dựng lên.
Hắn biết tính cách của Lý Xuân Vũ, có thể khiến cho Lý Xuân Vũ thất kinh như vậy, nhất định không phải là chuyện nhỏ.