Nhưng vật liệu gỗ "cứu mạng" đã không tìm được nữa rồi.
Nước dâng quá cao, vật liệu gỗ sớm bị nước cuốn đi không tìm thấy tăm hơi chi cả.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, thở dài nói:
- Vốn định mang về nhà khắc tượng điêu khắc gỗ, gìn giữ nó cẩn thận đấy, nó là ân nhân của chúng ta....
- Không, khpông hải..
Bành Na lập tức lắc đầu.
- Sao lại không phải?
Phạm Hồng Vũ liền kinh ngạc, quay đầu nhìn Bành Na hỏi, bốn phía hoàn toàn tối đen như mực, hai người gần trong gang tấc nhưng không nhìn thấy nhau, Phạm Hồng Vũ chỉ có thể cảm nhận bằng cảm giác, quay lại đặt câu hỏi với Bành Na. Vì vừa rồi, hắn vì xoa bóp tim cho Bành Na cũng phải "sờ soạng" mới có thể tìm đúng vị trí, không thể nào không chạm vào ngực của Bành Na được. Lúc ấy chỉ nghĩ đến cứu người, không có quan niệm không tốt đẹp nên bây giờ khó tránh khỏi vài phần xấu hổ, may mà nhìn không thấy sắc mặt, nên người đối diện không nhận ra.
Bành Na không nói gì, lại ôm chầm lấy hắn, cô dựa vào vòng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn nói:
- Anh mới là ân nhân cứu mạng em.
Nói xong nước mắt lại chảy dài xuống.
Phạm Hồng Vũ khẽ vuốt nhẹ tóc cô, mỉm cười nói:
- Cô bé ngốc, đừng nghĩ như thế, với tình huống đó bất kể là ai cũng không do dự nhảy xuống cứu em cả.
- Không phải đâu, người khác sẽ không làm thế, chỉ có mình anh...
Bành Na ôm hắn càng chặt hơn, cô như muốn dung nhập vào cơ thể hắn, như vậy có thể hòa làm một, tuy hai mà một.
Cho đến nay, Bành Na luôn chịu sự khổ tâm dày vò, cô không ngừng tìm kiếm "khuyết điểm" của Phạm Hồng Vũ, thật không ngờ thì bị "vùi lấp" càng sâu, càng tìm kiếm "khuyết điểm" thì lại càng tương tư, nên cho dù có là khuyết điểm, dù là yêu đơn phương cô gái trong suy nghĩ không được đáp lại tất cả đều biến thành ưu điểm, thành hoàn mỹ.
Hiện tại dù ở "hòn đảo đơn độc" khắp nơi không có người, bên cạnh chỉ có nước dâng lên không ngừng và cả những điều không hay sẽ xảy ra. Nhưng trong thâm tâm hoàn toàn mở ra, không có bất cứ áp lực gì cả, không có ràng buộc gì, tất cả tưởng niệm, tất cả tưởng niệm đều thổ lộ ra trong thời điểm này.
Thật sự cô không còn muốn chịu đựng nó nữa.
Nhất là cô bị nước cuốn đi trong chớp mắt, Phạm Hồng Vũ liền liều mình cứu cô, làm trái tim cô chứa đầy hình ảnh hắn, nên không cần hắn nghĩ gì.
Hóa ra, hắn cũng để ý đến cô
Đã biết điểm này, thì dù có bị nước cuốn trôi, vĩnh viễn không thể trở về thì có làm sao?
Anh, em biết, em biết cả....Em muốn cứ ôm anh như vậy, không bao giờ buông ra nữa.
Nước mắt Bành Na chảy dài, cô nói thì thầm, hai má xinh đẹp dính sát vào cổ Phạm Hồng Vũ, nhẹ cọ xát.
- Na Na...
Phạm Hồng Vũ đỏ mặt tía tai, chân tay cứng lại, nuốt từng ngụm nước miếng, khó khăn kêu lên một tiếng, lại không biết nên làm thế nào?
Khó khăn để "chịu đựng" sự quyến rũ của cô gái này.
- Anh đừng nói nữa, đừng nói, không nên nói gì cả, em biêt, em biết hết...
Bành Na hạ giọng nói, bỗng nhiên lắc đầu thật nhanh:
- Em không biết, em không biết gì cả, cái gì em cũng không muốn biết....
Cảm xúc có chút không kiểm soát.
- Na Na, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã, cần duy trì thể lực, có thể ngày mai bọn họ chưa tìm ra chúng ta, chúng ta nhất định phải kiên trì.... Nếu chẳng may, nước lại dâng cao, chúng ta cần tìm biện pháp rời khỏi nơi này, đến nơi an toàn.
Phạm Hồng Vũ vỗ nhẹ nhẹ vào lưng Bành Na, dịu dàng nói.
Hắn không biết nên nói gì với cô gái có cảm tình với hắn, hắn cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Bành Na. Với hoàn cảnh này thật sự không thích hợp để nói chuyện yêu đương, vì là lúc sinh mạng bất cứ lúc nào cũng bị uy hiếp.
- Em không sợ, chỉ cần ở cùng nơi với anh, em không sợ gì cả...
Miệng Bành Na nói xong, cũng dần buông lỏng hắn ra, cô cùng Phạm Hồng Vũ ngồi xuống. Cô phục tùng ý của Phạm Hồng Vũ theo "thói quen" rồi, trong lòng dù không muốn cũng không thể không chấp hành "lệnh" của Phạm Hồng Vũ.
Ngồi xuống, theo thói quen Phạm Hồng Vũ định lấy thuốc trong túi áo.
Kết quả trong túi áo rỗng tuếch, ở trong nước một thời gian khá lâu nên thuốc lá và bậc lửa cũng rơi khi nào không hay, lại sờ bên hông, ngay cả điện thoại cũng không thấy đâu.
Thật sự bị nước cướp sạch.
Bành Na ôm cánh tay hắn thật chặc, nó chạm vào ngực của cô.
Phạm Hồng Vũ lại bị phân tâm.
Trong tình cảnh như vậy thật sự dễ dụ người phạm tội, huống chi không phải hắn không có cảm giác với Bành Na, đối mặt với Bành Na thỉnh thoảng trong lòng nổi lên gợn sóng. Trước đây, Phạm Hồng Vũ cho rằng đó là phản ứng tự nhiên của người đàn ông hai mươi mấy tuổi, đây là lúc nhu cầu sinh lý sung mãn nhất, nhìn bộ dạng Bành Na lại khả ái như vậy, dáng người rất chuẩn, rất hấp dẫn, nếu không có phản ứng gì, đó mới thật sự có vấn đề.
Hiện tại Bành Na rốt cuộc cũng thổ lộ nội tâm ra hết, Phạm Hồng Vũ mới phá hiện anh ta không có biện pháp gì để loại bỏ tạp niệm.
Không liên quan gì đến tuổi trẻ cả.
Mặc kệ Phạm Hồng Vũ cố gắng thế nào để "cự tuyệt", trong thâm tâm hắn cũng không thể nghi ngờ chuyện hắn cũng thích Bành Na.
Tùy ý Bành Na ôm cánh tay, Phạm Hồng Vũ cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Dù có thế nào, nhât định cũng toàn lực "ngăn cản" lại.
- Anh, em sợ...
Bỗng nhiên, Bành Na lại sợ hãi kêu lên, đầu hướng ngực hắn rúc vào.
Vừa mới nói không sợ, hiện giờ lại nói sợ, tâm tư con gái thật khiến cho người ta không hiểu nổi, có lẽ tình hình Bành Na lúc này cũng không thể suy nghĩ bình thường được.
.- Sợ cái gì?
Phạm Hồng Vũ không kìm lòng được, giơ tay ôm đầu cô, dịu dàng hỏi.
Bành Na do dự một chút nói nói nhỏ:
- Em sợ sau này anh không để ý đến em nữa....
- Làm sao như vậy?
Phạm Hồng Vũ ngạc nhiên hỏi.
Tâm tư con gái thật sự kỳ lạ.
- Em thật sự không cố ý, em không có biện pháp gì khống chế chính mình... Anh, trong lòng anh có chán ghét em không? Cảm thấy em không tự trọng? Cảm thấy em là cô gái hư hỏng không?
Bành Na buông cánh tay của Phạm Hồng Vũ, rúc vào ngực hắn, hạ giọng hỏi.
- Không đâu, em là cô gái tốt.
Phạm Hồng Vũ nói một cách máy móc, khô cứng.
Phạm nhị ca thật sự không biết dỗ con gái thế nào? Không biết làm thế nào để cô gái đó vui.
Bành Na lại rất vui vẻ nằm trong lòng anh ta nói không ngớt về suy nghĩ của mình, nói hết những suy nghĩ, tâm tư của cô giành cho Phạm Hồng Vũ. Những lời này bình thường cô dằn xuống tận đấy lòng, không dám nói với ai nửa lời, hơn nữa Phạm Hồng Vũ lại còn không dám nói. Hiện tai cô không quan tâm, nên nói ra những cảm xúc đè nặng trong lòng, những phiền muộn cũng tan biến. Mặc kệ sau này có thế nào, dù sao cô cũng đã nói tất cả, điều không nên nói cũng nói cả rồi.
Những chuyện còn lại theo sự sắp đặt của ông trời vậy.
Phạm Hồng Vũ không thể nào mở miệng, im lặng nghe cô nói hết, cũng giống như Bành Na bình thường, thông qua điện thoại Bành Na cũng nói nhiều được như vậy, hắn nghe tất cả. Đôi khi con gái không cần người đàn ông nói quá nhiều, chỉ cần biết lắng nghe là đủ.
Dần dần, âm thanh Bành Na nói càng nhỏ, như lời thì thậm, khi cơn gió thổi qua, thân thể đầy đặn mềm mại nằm trong ngực hắn nhẹ nhàng rùng mình một cái.
Phạm Hồng Vũ liền bừng tỉnh, nhanh chóng đỡ Bành Na lên nói:
- Na Na, tỉnh lại, không thể ngủ, sẽ bệnh đấy...
Mặc dù tháng sáu là tháng nóng nhất, nhưng đêm khuya, mưa rơi gió giật, hai người lại ngâm trong nước thời gian lâu như vậy, cả người đều ướt đẫm. Hơn nữa thể lực ngày càng yếu, lúc này nếu Bành Na ngủ thiếp đi, chỉ là mầm tai họa mà thôi.
- Anh, em lạnh...
Bành Na lại rùng mình một cái, giọng nói run lẩy bẩy.
Phạm Hồng Vũ không nói lời nào, đứng lên, cởi áo mưa khoát lên người Bành Na, hai tay ôm cô vào ngực.
Bành Na giống như con mèo nhỏ, co rúc trong ngực hắn, lạnh run.
Khả năng bị cảm rất lớn.
Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, âm thầm cởi áo phông mình ra, dùng sức vắt khô nước, nhìn Bành Na nói:
- Na Na, mau cởi áo ra.
- Dạ..
Bành Na nói thật nhỏ, sau đó tiếng sột soạt sột soạt, kéo áo phông lên đến tận cổ.
Phạm Hồng Vũ đưa áo của mình cho cô lau khô người, thậm chí thông qua mảnh vải có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại, da thịt mịn màng của cô giống như vải sa tanh vậy vừa mềm vừa dẻo.
Đưa cho Bành Na lau thân mình, sau đó Phạm Hồng Vũ mặc áo phông lại, hai tay giang rộng ôm Bành Na vào ngực, da thịt mềm mại dính sát vào nhau, lại bao áo mưa quanh Bành Na.
Áo mưa hắn mặc là áo mưa quân dụng, tương đối dày, còn áo mưa Bành Na thì không được như vậy, là thương mại, chỉ cần chú ý đến mẫu mã đẹp, đương nhiên chống mưa có hiệu quả, nhưng lúc này tác dụng giữ ấm không tốt bằng áo mưa quân dụng.
Trái tim Bành Na đập liên hồi, hơi thở cũng trở nên cực kỳ gấp gáp, theo sự hô hấp của cô, một chút lại đè xuống ngực Phạm Hồng Vũ.
Bành Na là một khuê nữ có tính cách mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chạm vào da thịt của một chàng trai nào, chứ đừng nói đến chuyện là tình nhân trong mộng của Phạm Hồng Vũ.
Mồ hôi toát ra khắp người, trong yết hầu không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ dồn dập.
- Na Na, không được ngủ, phải kiên trì đến sáng, biết không?
Phạm Hồng Vũ nói xong giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đây là món quà Triệu Ca cho hắn đi Hongkong mua đồng hồ chống nước Rolex, đấy chính là yêu cầu của Phạm Hồng Vũ.
Chủ tịch huyện cũng không muốn trở thành "biểu ca"
Chưa tới giờ.
Thời gian đến sáng còn mấy tiếng nữa.
Kỳ thật Bành Na không chịu nổi, Phạm Hồng Vũ càng không thể nào chịu nổi. Hai người tiếp xúc không có bất kỳ trở lực nào, hơn nữa lại phần nhạy cảm là ngực và bụng, chủ tịch huyện Phạm không phải là phật làm sao không có phải ứng cho được chứ?
Bất đắc dĩ lại sử dụng chiêu cũ, cố ý nghĩ đến chuyện khác để phân tán tư tưởng, chẳng những phân tán chú ý của Bành Na, cũng chính phân tán sự chú ý của hắn.
Nhưng trong lòng chủ tịch huyện Phạm hiểu rõ, chiêu này thật sự không có tác dụng quá lớn.
Không đợi chủ tịch huyện Phạm nghĩ ra lý do gì thoái thác, Bành Na bỗng nhiên gọi "anh" một tiếng, hai tay ôm hông hắn lại chuyển sang ôm cổ hắn, đôi môi nóng hổi kia gắn chặt vào môi của Phạm Hồng Vũ.
Thời gian như lắng đọng.