Ban đêm, phố mới lên đèn, đại sảnh khách sạn Hữu Nghị đã vàng xanh rực rỡ, giống như được khảm minh châu ngọc quý vậy.
Phạm Hồng Vũ, Lư Đại Chính ngồi ở đại sảnh chờ Hầu Trọng Sinh.
Phạm Hồng Học vàng Cố Dưỡng Hạo đến CCTV đón người.
CCTV này, ban đầu do Phạm Hồng Học đích thân liên hệ, sau đó Cố Dưỡng Hạo Lô Đại Chính cũng gia nhập hàng ngũ này, vào ngày lễ, sẽ cùng Phạm Hồng Học với nhân viên PR của công ty Khả Hân cùng chạy đến Bắc Kinh, liên hệ tình cảm.
Cho dù Cố Dưỡng Hạo hay là Lô Đại Chính, đều rất rõ, có quan hệ tốt với nhân viên của CCTV làm tốt quan hệ, tuyệt đối không phải đầu tư không hiệu quả. Huống hồ đối tượng họ liên hệ, lại là bộ phận quảng cáo của CCTV cũng có thực quyền nhất định.
Người phụ trách ban đầu đã được điều đi khỏi CCTV, nhưng thuộc hạ của ông ta vẫn còn, nghiệp vụ cũ thể, đều tìm những nhân viên đó lo liệu. Các lãnh đạo thông thường chỉ chịu trách nhiệm phê vài câu thôi.
- Bí thư, Đài trưởng Diêu không chịu nể mặt à?
Lư Đại Chính thấp giọng hỏi.
Người được gọi là Đài trưởng Diêu chính là Phó đài trưởng mới nhậm chức của CCTV, phân công quản lý nghiệp vụ quảng cáo. Muốn tiếp tục hợp đồng, phải được vị Đài trưởng Diêu này gật đầu, động tác của Phạm Hồng Vũ rất nhanh chóng, đã thông quan mạng lưới quan hệ liên lạc với Đài trưởng Diêu, định mời ông đi ăn bữa cơm, cứ làm quen trước rồi tính sau.
CCTV bỗng nhiên thông báo không muốn tiếp tục hợp đồng với Công ty Khả Hân thì cũng phải có nguyên nhân. Nếu vì giá cả, chỉ cần có thể thì sẽ thương lượng. Phạm Hồng Vũ rất rõ, ở thế giới kia, “tiêu vương” giờ vàng quảng cáo của CCTV, giá trị hơn cả trăm triệu, thậm chí là mấy trăm triệu. Đương nhiên, phải mấy năm sau mới xuất hiện “tiêu vương” lần thứ nhất. May là như vậy, trong giai đoạn này, cái giá công ty Khả Hân nắm giờ vàng quảng cáo quả thực cũng hơi thấp, CCTV muốn nâng giá cũng là chuyện đương nhiên.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ đoán chừng tình hình không đơn giản như vậy.
Chỉ muốn nâng giá, CCTV có thể trực tiếp mở miệng. Không cần phải thông báo cứng rắn như vậy. Chỉ xem nội dung thông báo, e là sẽ khiến người ta hiểu lầm công ty Khả Hân đã đắc tội với CCTV.
Sẽ có những nguyên nhân khác.
Nghe Lư Đại Chính hỏi, Phạm Hồng Vũ nói: - Nhờ người gửi thiệp mời cho Đài trưởng Diêu rồi, tuy nhiên ông ta nói không có thời gian!
Lư Đại Chính nhíu mày nói: - Mấy lãnh đạo lớn toàn thich làm cao!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Đài trưởng Diêu của CCTV, đúng là quan cao thực sự, trong mắt của những nhân vật lớn tầng cao, những nhân vật quyền cao chức trọng trong thể chế, cũng có được phân lượng nhất định. Tiếng nói mà, nhân vật tầng cao vô cùng coi trọng.
Đài trưởng Diêu muốn làm cao trước mặt cán bộ thị trấn Phong Lâm, đây là đạo lý hiển nhiên.
Thân phận hai bên thật sự kém nhau quá xa, nói cách biệt một trời một vực cũng không đủ. Một bên là Phó đài trưởng cấp cục trưởng, một bên là Chủ tịch thị trấn và Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm. Đáng để Đài trưởng Diêu để vào trong mắt sao?
Phạm Hồng Vũ cho người đưa thiệp mời cho Đài trưởng Diêu cũng không báo “nhãn hiệu” của mình, hắn là Chủ tịch huyện Vân Hồ, không phải là Chủ tịch thành phố Ngạn Hoa. Làm “công tác hậu trường” thì được, đứng trước đài thì có chút không thích đáng, phàm việc gì cũng phải chú ý danh chính ngôn thuận.
Đương nhiên, cho dù Chủ tịch huyện Phạm có lấy “nhãn hiệu” của mình ra, cũng chẳng có tác dụng gì. Trong mắt Đài trưởng Diêu người ta, Chủ tịch huyện Vân Hồ với Chủ tịch thị trấn và Bí thư Đảng ủy Phong Lâm bao nhiêu chứ?
Đều là cán bộ cơ sở mà thôi.
Tuy nhiên theo người bạn nói lại, tuy rằng không hẹn được Đài trưởng Diêu. Nhưng cũng tiết lộ được chút tin tức cho Phạm Hồng Vũ, chẳng hạn có một vài doanh nghiệp khác cũng nhắm vào giờ vàng của CCTV, muốn sử dụng giờ vàng để làm quảng cáo. Quan hệ của bên đó với CCTV, có thể nói là mạnh hơn so với công ty Khả Hân nhiều. Hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Phạm Hồng Vũ chưa từng nhắc đến chuyện này với Lý Xuân Vũ.
Trước kia hắn từng nghe Lý Xuân Vũ nói, nội bộ hệ thống tuyên truyền và quản cáo tương đối phức tạp. Rất nhiều thế lực đều duỗi tay vào đây, trong đó có không ít nhân vật lớn. trong mắt những đại lão tầng cao, truyền thông dĩ nhiên vẫn là “nhật báo quần chúng” và “Thần Châu xã” có phân lượng nặng nhất, chính tông nhất. Điều này chỉ cần nhìn vào thay đổi cấp bậc hành chính của truyền thông trung ương là có thể nhìn ra được. Nhật báo quần chúng và Thần Châu xã sớm đã trở ành đơn vị cấp Bộ trưởng, cơ cấu củaThần Châu xã thường trú ở nước ngoài thậm chí có thể đại diện phần nào đó chức năng ngoại giao của quốc gia. Đài truyền hình trung ương lúc đầu thành lập chí là cơ cấu cấp phòng, mười năm trước đã thăng lên thành đơn vị cấp cục, vài năm trước lại thăng lên làm đơn vị cấp Thứ trưởng.
Nhưng điều này không có nghĩa địa vị của CCTV không nặng, chủ yếu vẫn thay đổi theo sự phát triển của thời đại.
Thử nghĩ trong những năm năm mươi sáu mươi, cả nước có được bao nhiêu TV? Có được bao nhiêu cột phát tín hiệu? Có bao nhiêu cột tiếp sóng? Báo có thể đưa đến ngàn vạn hộ gia đình, thậm chí là các ông cụ ở nông thôn cũng có thể thấy được chỉ thị của trung ương!
Sau cải cách, kinh tế phát triển nhanh chóng, mức sống và thu nhập của quần chúng nhân dân càng ngày càng cao, tivi dần dần cũng tiến vào các gia đình bình dân, phân lượng của đài truyền hình dĩ nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền.
Trước mắt, CCTV cũng là trận địa tuyên truyền có phân lượng rất nặng.
Đợi làm rõ tình hình rồi tính sau.
Chỉ cần không có thay đổi lớn về chính sách, trong mắt Phạm Hồng Vũ, không có vấn đề khó khăn nào là không thể giải quyết.
Rất nhanh chóng, một chiếc xe con màu đen sáng loáng chạy vào cổng khách sạn Hữu Nghị.
Phạm Hồng Vũ và Lô Đại Chính vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Đây chính là chiếc xe công ty Khả Hân thuê, mấy ngày này ở thủ độ, bọn họ thuê một chiếc xe nhập khẩu. Đây là Phạm Hồng Vũ đề nghị với họ, vốn theo ý kiến của Phạm Hồng Học, Cố Dưỡng Hạo và Lô Đại Chính, kêu taxi là được rồi, thuê xe mắc quá.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười phủ quyết ý kiến của bọn họ.
Chuyến này bọn họ đi Bắc Kinh là để nhờ vả người ta, hơn nữa là nhờ vả đơn vị “khủng” như Đài truyền hình trung ương, bắt taxi, cấp bậc quá thấp, không khỏi khiến người ta coi thường.
Nhờ người ta, thể diện rất quan trọng, không chỉ là thể diện của mình, thể diện của đối tượng được nhờ càng phải để ý cho dù cấp bậc của đối phương như thế nào, chức vụ cao bao nhiêu, chỉ cần trong tay nắm thực quyền, thì không thể nào chậm trễ. Có lúc, thể diện thậm chí còn cần hơn lợi ích thực tế.
Phạm Hồng Học và Cố Dưỡng Hạo đưa một nam một nữ xuống xe.
Đi đầu là đồng chí nữ, khoảng ba mươi mấy tuổi, ngũ quan đoan trang, diện mạo vô cùng xinh đẹp, tóc búi cao, trang điểm nhẹ, trông không quá cứng nhắc, trên tay còn khoác một chiếc bóp khéo léo tinh xảo. Phạm Hồng Vũ liếc mắt là có thể nhận ra, đó là nhãn hiệu LV. Chủ tịch huyện Phạm tuy rằng không thích xa xỉ phẩm, nhưng bị Triệu Ca hun đúc nhiều, nên cũng có chút nhận thức tối thiểu đối với hàng xa xỉ phẩm.
Tuy nhiên, bóp của đồng chí nữ này là hàng LV thật, là hàng cao cấp, Chủ tịch huyện Phạm có thể nhận ra được.
Quả nhiên không hổ là nhân vật thực quyền của CCTV, rất theo kịp thời đại.
Cố Dưỡng Hạo liền giới thiệu hai bên: - Chủ tịch huyện Phạm, đây là chủ nhiệm Lâm Mai Lâm của ban quảng cáo CCTV, luôn quan tâm đặc biệt đến đồ uống của công ty Khả Hân chúng ta. Chủ nhiệm Lâm, đây chính là Bí thư đảng ủy trước đây của trấn Phong Lâm chúng tôi, đồng chí Phạm Hồng Vũ, hiện tại là Chủ tịch huyện Vân Hồ của thành phố Tề Hà.
- Chủ tịch huyện?
Lâm Mai liền lắp bắp kinh hãi, qua cặp kính tinh xảo, tò mò nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt.
- Đúng vậy, Chủ nhiệm Lâm, Chủ tịch huyện Phạm từng là nhân viên công tác bên cạnh Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn chúng ta, đồng chí Vưu Lợi Dân, tháng giêng năm nay được % phiếu bầu vào vị trí Chủ tịch huyện Vân Hồ!
Cố Dưỡng Hạo lại giải thích thêm, lờ mờ lộ chút thân phận của Phạm Hồng Vũ, là chủ tịch huyện, không phải Phó chủ tịch huyện, hơn nữa còn từng là đại thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân.
Trong quan trường, những điều này đều rất quan trọng.
Chủ tịch huyện khác với Phó chủ tịch huyện, không thể lẫn lộn được.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đưa tay về phía Lâm Mai: - Chủ nhiệm Lâm, chào cô, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!
Lâm Mai liền nở nụ cười, nụ cười có chút rụt rè, nhẹ nhàng đưa tay ra bắt tay với Phạm Hồng Vũ, nhẹ giọng nói: - Chủ tịch huyện Phạm đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nếu không có Bí thư Cố giới thiệu, tôi đúng là không dám tin. Thực sự là quá trẻ, quá ưu tú!
Câu này của Lâm Mai nghe có vẻ rất tán thưởng, nhưng ngữ khí từ trên cao nhìn xuống ẩn chứa bên trong cũng được lộ rõ. Cấp bậc của Lâm Mai cũng chỉ là cấp phòng, nhưng cán bộ cấp phòng của Đài truyền hình trung ương và Chủ tịch huyện cơ sở, trong mắt Lâm Mai, bên cao bên thấp. Cái này là chuyện dĩ nhiên. Riêng cái tấm biển lớn Đài truyền hình trung ương cũng khó lường rồi.
Dù là Vưu Lợi Dân, dường như Lâm Mai cũng chẳng thèm để ý.
- Chủ nhiệm Lâm quá khen, mong rằng Chủ nhiệm Lâm quan tâm nhiều đến công tác của Công ty đồ uống Khả Hân!
Phạm Hồng Vũ không để ý đến sự cao cao tại thượng của Lâm Mai, hắn vẫn nói chuyện đúng như tiêu chuẩn quan trường. Mấy cán bộ nhà nước, tâm tính trước nay đều thế, nếu thật sự so đo thì sao mà so được?
Lâm Mai tiếp tục tao nhã địa mỉm cười, nói: - Chủ tịch huyện Phạm đúng là nhiệt tình, đã không làm việc ở thị trấn Phong Lâm mà vẫn quan tâm đến chuyện của thị trấn Phong Lâm như vậy!
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Chủ nhiệm Lâm, chuyện này là vì nguyên nhân cá nhân. Công ty đồ uống Khả Hân là của anh trai tôi!
Phạm Hồng Học đứng cạnh gật đầu, nói: - Đúng vậy, Chủ nhiệm Lâm, Hồng Vũ là em trai tôi!
Lâm Mai lại có chút giật mình, hỏi: - Là anh em ruột?
- Đúng, anh em ruột, cùng mẹ sinh ra!
- Haha, hai anh em nổi tiếng như nhau, đúng là một đoạn giai thoại!
Lâm Mai vẫn có chút dè dặt, tuy nhiên có thể nhận ra, thái độ của cô có chút thay đổi. Hai anh em đều trẻ tuổi đã xuất sắc như vậy, dù bây giờ tiền đồ chưa đến đâu nhưng vẫn không thể khinh thường được.
Cố Dưỡng Hạo nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không đưa thương hiệu “Phạm Vệ Quốc” ra. Bằng không, e là Lâm Mai lại hiểu nhầm hai anh em họ Phạm nhờ có bóng của cha mới có được chức vụ quan trọng.
Mông ngựa không tránh phải vỗ lên đùi ngựa.
Sau đó anh ta giới thiệu với Phạm Hồng Vũ người đàn ông đứng sau Lâm Mai, người này còn trẻ hơn Lâm Mai, chừng ba mươi tuổi, cũng là nhân viên của ban quảng cáo CCTV. Là trợ thủ của Lâm Mai, tên Chu Vân Đức.
Phạm Hồng Vũ vội bắt tay với Chu Vân Đức.
Thái độ của Chu Vân Đức dĩ nhiên không kiêu cang như Lâm Mai. Cũng không phải trong mắt anh ta, phân lượng của cán bộ cơ sở quá nặng, mà quan trọng là anh ta không thể nổi bật hơn Lâm Mai.
Lâm Mai là lãnh đạo, dè dặt một chút, cao ngạo một chút là đương nhiên. Thân là cấp dưới, cũng dè dặt cao ngạo như vậy là rất không khôn ngoan.
----------oOo------.