Quyền Lực Tuyệt Đối

chương 865: đạo bất đồng bất tương vi mưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Lý Thiên Nhiên bị bắt, ngay trong đêm bị áp giải tới tỉnh thành Nam Phương.

Đưa thẳng đến phòng thẩm vấn của sở công an tỉnh.

Trong ấn tượng của người dân bình thường, sở công an là một cơ quan quản lý, thông thường không trực tiếp phá án. Trên thực tế lại không phải như vậy. Sở Công an tỉnh cũng có thể trực tiếp tiếp nhận phá án, đương nhiên đều phải là những vụ án lớn, án quan trọng.

Buổi chiều hơn giờ, kết thúc vòng thứ nhất thẩm vấn Lý Thiên Nhiên. Bốn cảnh sát viên vũ trang đầy đủ áp tải Lý Thiên Nhiên bị cùm chân tay từ phòng thẩm vấn bước ra, chuẩn bị về phòng tạm giam. Bốn viên cảnh sát áp tải này, vẻ mặt người nào cũng cứng như thép. Thể hiện không phải loại bình thường. Thực tế thì danh tiếng của Lý Thiên Nhiên đã quá nổi, là tên tội phạm nguy hiểm số một, gã đã mang không biết bao nhiêu án giết người. Khi áp tải gã là phải do mấy viên cảnh sát cao thủ nhất trong đội cảnh sát hình sự, mà mấy người này còn nhận được chỉ thị rõ ràng của cấp trên, nếu như Lý Thiên Nhiên chống cự thì có thể bắn chết ngay.

Nếu khi bắt mà tội phạm chống lại lệnh, bắn hạ tại chỗ thì cũng thường thấy, mỗi một viên cảnh sát đều biết. Sở dĩ cấp trên đặc biệt ra chỉ thị này, chủ yếu là e sợ cảnh sát nôn nóng lập công mà không bắt sống Lý Thiên Nhiên,

Độ nguy hiểm thật sự rất lớn.

Nghe đồn, Lý Thiên Nhiên chơi đao đã đến độ xuất thần nhập hóa, cảnh sát bắt gã phải tiếp cận gần như vậy, hậu quả tàn khốc thật khó dự liệu.

Cho nên Lý Thiên Nhiên vừa bị bắt thì bị cùm chân và tay luôn. Thông thường, chỉ có phạm nhân tử hình mới bị cùm chân để đề phòng tẩu thoát. Đối với loại tội phạm như Lý Thiên Nhiên thì tất nhiên phải “đãi ngộ đặc biệt” rồi.

Vừa mới đi đến chỗ rẽ thì đụng phải Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ đang cùng với một vị mặc cảnh phục đeo quân hàm cấp hai khoảng chừng hơn ba mươi tuổi đi từ phòng làm việc bên kia ra.

Lý Thiên Nhiên dừng hẳn bước chân, hai mắt hơi nheo lại, gườm gườm nhìn Phạm Hồng Vũ, lóe lên ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Mấy tay cảnh sát áp giải lập tức cảnh giác, một người bên trái một người bên phải giữ lấy cánh tay gã, kẹp chặt cứng ở giữa.

Phạm Hồng Vũ cũng dừng bước chân, điềm tĩnh nhìn gã, nét mặt thản nhiên.

- Vì cái gì?

Rất nhanh. Lý Thiên Nhiên cất tiếng hỏi, giọng có vẻ ấm ức.

Phạm Hồng Vũ nói rất bình thản: - Đạo bất đồng bất tương vi mưu! (tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được)

- Ta đối với ngươi đều là tốt cả…

Lý Thiên Nhiên trầm giọng gầm lên, một cơn giận trào sôi trong lồng ngực.

Phạm Hồng Vũ liền cười, nhẹ giọng nói: - Đó chỉ là do anh tự cho là như vậy, anh đánh giá mình quá cao rồi đó, Lý tiên sinh!

- Ngươi sớm đã muốn ra tay với ta rồi ư?

- Đúng thế, tôi đã nói với anh rồi, tôi ghét nhất bị ai uy hiếp. Lý tiên sinh! Trước khi uy hiếp tôi, lẽ nào anh không nghĩ đến chuyện tìm hiểu về tính cách của tôi sao? Tôi thì lại hiểu về anh rất rõ đấy.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.

Hai bàn tay của Lý Thiên Nhiên bất chợt nắm thành đấm, quai hàm bạnh ra, hận không ăn tươi nuốt sống được Phạm Hồng Vũ.

Vị cảnh sát cấp hai đi cùng với Phạm Hồng Vũ, dáng người cao to khôi ngô, khuôn mặt nghiêm nghị rất có uy, ánh mắt vô cùng nhậy bén dò xét Lý Thiên Nhiên mấy vòng, vẩy tay nói: - Đưa đi!

- Vâng! Giám đốc sở Cao!

Cảnh sát viên lập tức đáp lệnh, áp giải Lý Thiên Nhiên ra khỏi khu vực thẩm vấn.

Giám đốc sở Công an Cao và Phạm Hồng Vũ không nói lời nào nữa, bước chân rời đi, đến trước chiếc xe việt dã của cảnh sát đỗ trong bãi đỗ xe. Giám đốc sở Công an Cao đích thân ngồi vào ghế lái. Anh ta nhấn ga, chiếc xe lao vút ra khỏi trụ sở công an tỉnh, nhập vào dòng xe cộ nườm nượp của thành phố Nam Phương.

Đây là lúc đèn đường rực rỡ mới lên, chiếc xe việt dã dừng lại trước một con ngõ nhỏ.

Con ngõ này thật vô cùng nhỏ, chiếc xe cũng có thể miễn cưỡng đi vào nhưng sẽ không có nơi quay đầu, cũng không có đường giao nhau. Giám đốc Cao và Phạm Hồng Vũ xuống xe, đi vào trong ngõ.

- Ở Thất Xảo Trai này có đặc sản địa phương chính cống, tôi thường tới đây ăn. Đặc sản Lĩnh Nam, cậu ăn có quen không?

Giám đốc Cao vừa đi vừa quay đầu hỏi.

Phạm Hồng Vũ cười đáp: - Em ăn món nào cũng đều quen cả.

Giám đốc Cao liếc xéo hắn một cái: - Cũng phải, cậu còn trẻ như vầy, ăn cái gì cũng ngon. Tiểu Khiết đã nói với tôi từ lâu là thích nhất là khi nhìn cậu ăn, một cách ngon lành. Khi đó hình như các cậu mới bắt đầu tìm hiểu đó? Thấy cái biểu hiện của nó, thì tôi biết thế là cuối cùng cũng gả nó đi được rồi!

Phạm Hồng Vũ cười ha ha, nói: - Anh Hai, câu nói này của anh làm em đang suy nghĩ không biết có nên nói lại với Cao Khiết hay không. Nếu như mà biết được trước đây anh lo sợ không gả được cô ấy đi như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ nóng ruột với anh.

- Còn phải nói, lúc đó Tam Thần rất lo lắng chuyện này. Cao Khiết yêu cầu quá cao đó, giới thiệu cho nó biết bao đối tượng, mà không lọt vào mắt xanh của nó lấy một người. Tam Thần vẫn còn thầm hoài nghi, có phải con nha đầu này đọc sách nhiều quá, nhiễm tư tưởng của Tây phương rồi, muốn làm một đời quý tộc đơn thân hả. Cho đến khi Tiểu Khiết dắt cậu đến nhà thì Tam Thần liền vội vàng gọi điện thoại cho mẹ tôi ngay, nói rằng chuyện riêng của Tiểu Khiết có hy vọng được giải quyết rồi. Ha ha! Làm cho người già vui mừng khôn xiết…

Giám đốc Cao cười sảng khoái.

Chỉ nhìn ngoại hình bên ngoài thì anh ta với Phạm Hồng Vũ cùng thuộc một tuýp người, cao lớn khôi ngô giống nhau, tráng kiện giống nhau.

Vị Giám đốc sở Công an Cao này, đại danh là Cao Thăng, là con trai của anh trai Cao Hưng Hán. Đương nhiên là anh em chú bác rồi. Anh em ruột của Cao Hưng Hán chỉ có hai anh em, nhưng mà họ Cao là một gia tộc lớn nên anh em họ của Cao Hưng Hán cũng rất nhiều, trong đó có một số người làm quan chức cao trong chính quyền, trong đó có cả cha của Cao Thăng nữa.

Trong số những anh em cùng lứa của gia tộc họ Cao thì Cao Thăng là lớn tuổi nhất, là trưởng tôn, cho nên Phạm Hồng Vũ gọi anh ta là anh Hai.

Cao Thăng xuất thân từ bộ đội, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành thì công tác trong hệ thống công an suốt, hai năm trước, từ bộ công an nhảy sang làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự sở công an tỉnh Lĩnh Nam, trước đây không lâu được đề bạt lên làm Phó giám đốc sở công an chuyên phụ trách mảng hình sự.

Cao Hưng Hán xếp hàng thứ ba trong các anh em họ, vì vậy mà Cao Thăng tôn xưng vợ của Cao Hưng Hán là “Tam Thần”

- Nói thế nào đây, em phải được xem như công thần chứ nhỉ?

Phạm Hồng Vũ không nhịn được trêu trọc một câu.

Cao Thăng cười lắc lắc đầu nói: - Xem như thế đi, nào! Thất Xảo Trai đây rồi, chúng ta đi vào thôi. Muộn thêm chút nữa thì không có chỗ ngồi đâu, ở đây mỗi ngày đều có rất nhiều người đến ăn, kinh doanh rất tốt đấy.

Bây giờ vừa đúng lúc, lại có thể bao được một căn phòng riêng, phục vụ dẫn hai người vào ngồi trong phòng, Cao Thăng cũng không khách khí gì nữa, cứ thế gọi luôn mấy món đặc sản địa phương, dặn nhân viên phục vụ làm nhanh chóng.

Người phục vụ vừa quay người bước ra, Phạm Hồng Vũ liền vớ lấy đồ pha trà trên bàn bắt đầu pha trà đạo.

Đây cũng là quán đặc sản địa phương đã trăm năm nên mỗi phòng bao riêng đều có một bộ trà đạo. Khách đến đây ăn cơm, cũng đa phần là người địa phương, có thói quen pha trà đạo. Phạm Hồng Vũ thường xuyên đi Giang Khẩu Hồng Kong, giao thiệp với Lệnh Hòa Phồn. Lệnh Hòa Phồn tuy còn trẻ, tiếp thu nền giáo dục của phương tây nhưng lại rất thích pha trà đạo, còn nói là có thể hóa giải khí nóng, làm lắng đọng lòng người. Dần dà, Phạm Hồng Vũ cũng học được cách pha trà đạo, cũng có bài bản hẳn hoi, giống y như thật.

Cao Thăng mỉm cười nhìn hắn pha trà, không hề quấy rầy.

Một nghệ nhân pha trà thật sự, khi pha trà rất chú trọng đến không gian, người khác không được làm phiền. Trình độ của Phạm Hồng Vũ tuy rằng kém xa so với các nghệ nhân, nhưng hoàn toàn không thể vơ đũa cả nắm, Cao Thăng cũng tuân thủ theo “quy tắc”.

Bất cứ việc gì đều phải tự cá nhân thực hiện, nếu không sẽ loạn hết lên.

Đây là tôn chỉ nhất quán của Cao Thăng.

Phạm Hồng Vũ nâng một tách trà có màu vàng nhạt đến trước mặt Cao Thăng, mỉm cười nói: - Anh Hai, mời uống trà.

- Cảm ơn!

Cao Thăng đón lấy tách trà, nhấp một hơi rồi chậm rãi đặt xuống.

- Hồng Vũ, bọn người của Lý Thiên Nhiên, chiếm cứ nhiều năm ở Giang Khẩu, quan hệ xã hội vô cùng phức tạp, tuy rằng công an tỉnh cũng đã âm thầm triển khai điều tra, nhưng mà hoàn toàn không nắm được chút hành tung nào của bọn chúng. Để bảo đảm an toàn, trong thời gian này cậu không nên đi Giang Khẩu nữa, đi thẳng về Thanh Sơn đi. Chỉ cần Lý Thiên Nhiên bị bắt rồi, bọn đàn em của hắn sẽ như con chim sợ cành cong, chắc không đến quấy nhiễu Công ty thương mại của huyện các cậu nữa đâu. Những công việc cụ thể ở đây, cậu có thể giao cho những đồng chí khác hoàn thành nốt, Bí thư huyện ủy là người nắm bắt toàn cục.

Cao Thăng nói rất chăm chú, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.

- Hôm qua Tiểu Khiết gọi điện cho tôi, nó rất lo lắng cho sự an toàn của cậu. Qua tết chắc là cậu lên chức bố rồi đấy!

Khi Cao Khiết còn học ở thủ đô, Cao Thăng đang công tác tại bộ công an, Cao Khiết thường xuyên đến nhà bác và anh hai ăn trực cơm, tình cảm anh em vô cùng thân thiết. Nếu đã xảy ra vụ án như thế này thì Cao Thăng tất nhiên phải đảm bảo an toàn tính mạng cho em rể.

Phạm Hồng Vũ cười nói: - Được, tất cả nghe theo anh Hai vậy. Xử lý hết bọn xấu xa Lý Thiên Nhiên Khám Văn Thanh, thì anh cũng nên đến Giang Khẩu nhận chức được rồi!

Cao Thăng vừa cười, nói: - Vốn dĩ tôi định để sau khi đến Giang Khẩu thì mới ra tay, không ngờ rằng lại có chuyện liên quan đến cậu như vậy, thế thì đành hành động trước vậy. Cái u nọt này lớn quá bắt buộc phải cắt bỏ, không thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của Giang Khẩu. Cái chức Giám đốc sở Công an của tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Trước đó không lâu tỉnh đã xin ý kiến và được sự đồng ý của Bộ công an, đã quyết định là sẽ đưa Cao Thăng đến nhậm chức Trưởng đồn công an thành phố Giang Khẩu rồi.

Phạm Hồng Vũ bèn mỉm cười nói: - Anh Hai, bây giờ cắt đi sẽ tốt hơn là đợi anh đến Giang Khẩu rồi hãy cắt. Những cái mối quan hệ đó a…

Phạm Hồng Vũ không nói hết câu, Cao Thăng đương nhiên là hiểu rõ. Nếu như đợi anh ta nhận chức rồi sẽ ra tay với bè lũ của Lý Thiên Nhiên, những mỗi quan hệ mật thiết của Khám Văn Thanh với Lý Thiên Nhiên và các quan chức cán bộ khác, càng không biết là bao nhiêu. Cái mạng lưới quan hệ này quá phức tạp. Đến lúc đó, lại sẽ không biết có bao nhiêu người đến để nhờ cậy. Nhận lời cũng không được, không nhận lời cũng không được, sẽ phải đắc tội với nhiều người.

Lúc này anh vẫn còn là Phó giám đốc sở công an của tỉnh, trực tiếp chỉ huy vụ án cụ thể, lãnh đạo của sở với lãnh đạo của tỉnh đều gây sức ép. Lãnh đạo chủ yếu của thành ủy Giang Khẩu, cũng sẽ không gây sức ép gì thêm lên đầu anh ta cả.

Đợi đến khi đi Giang Khẩu mới làm thì sự việc sẽ phức tạp lên rất nhiều lần.

Rất nhanh, rượu và đồ ăn đã được dọn lên, Cao Thăng tự tay rót đầy rượu cho Phạm Hồng Vũ, năng ly lên, mỉm cười nói: - Nào, Hồng Vũ! Anh em ta uống cạn ly này. Tiểu Khiết là một cô bé tốt, cậu phải đối xử tốt với nó, nếu không thì đừng trách anh Hai này trở mặt với cậu đấy nhé!

- Anh Hai, chắc là anh không biết rồi, hiện nay em là người bị lãnh đạo, Chủ nhiệm Cao mới là lãnh đạo cao nhất trong nhà đấy.

Phạm Hồng Vũ cười ha ha, nâng ly rượu lên chạm với Cao Thăng.

Hai anh em uống cạn chén rượu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio