Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng

chương 13: em quá hiểu anh rồi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trầm Úy Vũ không ở lại nhà Đào Lộ lâu, dù sao đây cũng là khu tập thể, cô nam quả nữ ở chung phòng, bị người ta phát hiện thì không tốt lắm.

Đối với Trầm Úy Vũ thì chuyện này chả là gì, nhưng Đào Lộ thì lại không như vậy, miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, một chuyện nhỏ mà lan ra thì không biết sẽ tam sao thất bản thành cái gì nữa, phần lớn chắc chắn sẽ nói cô dụ dỗ anh!

Anh không muốn cô gái này chịu tổn thương, bởi vì cô là người cực kỳ đặc biệt với anh!

Đỗ xe vào bãi xong, anh cầm theo áo khoác xuống xe, mùi hương quýt thơm ngát xông vào mũi anh, mùi hương của Đào Lộ.

Xem ra, cô không chỉ thoa son hương quýt, mà cả sữa tắm, dầu gội, kem dưỡng da của cô cũng có mùi quýt cũng nên.

Toàn thân anh bỗng trở nên xao động, không khỏi ảo tưởng về cơ thể ngát hương ngon miệng của cô, làm cho anh muốn kìm chế mà không được!

Anh chưa từng chú ý đến mùi hương của những người phụ nữ mà anh quen, mùi nước hoa nồng nặc đến gay mũi, duy chỉ có hương thơm của Đào Lộ là khiến cho anh bị thu hút.

Không một ai biết rằng anh thích mùi quýt, mà vừa may Đào Lộ lại rất hợp khẩu vị của anh, thật là kỳ diệu!

Khi anh còn đang suy nghĩ đến thất thần thì thang máy đã đi lên tầng 6, bước ra ngoài, chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa thì có một giọng nói nũng nịu vang lên từ phía sau.

“Anh Úy Vũ, anh đi đâu về vậy? Người ta nhớ anh lắm!”

Trong mắt anh thể hiện sự mất kiên nhẫn, nhưng vẫn giả vờ tươi cười nhẹ nhàng, nói: “Trinh Trinh, muộn rồi, em nên về nhà đi.”

“Không, em muốn qua đêm ở đây!” Tô Trinh Trinh bướng bỉnh trả lời, đưa tay hất nhẹ mái tóc dài, bộ váy bó sát người khoe hết đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô.

Cô bạo dạn dán chặt người vào lồng ngực Trầm Úy Vũ, muốn trao cho anh một nụ hôn nhiệt tình tiêu chuẩn, nhưng lại bị đối phương tránh né đẩy ra.

Trầm Úy Vũ nhẹ nhàng đẩy Tô Trinh Trinh ra cách xa mình, anh không muốn sự dung tục của cô ta lây nhiễm vào người mình, càng không muốn cô ta làm nhòa đi mùi hương mà cô gái đáng yêu kia đã lưu lại trên môi anh.

“Em trốn nhà à? Nếu không thì tại sao lại muốn qua đêm ở chỗ anh?” Anh lạnh lùng chất vấn vị khách không mời mà đến kia, huyệt thái dương bắt đầu cảm thấy hơi đau.

Trước đây, anh còn có thể nhẫn nại mà nói chuyện với Tô Trinh Trinh, bởi vì anh cũng chẳng mấy quan tâm, phụ nữ xung quanh anh đều chỉ coi như ong bướm lả lơi mà thôi.

Thêm một lý do nữa là, gia đình hai bên đều có quan hệ lâu đời, ý của trưởng bối là mong muốn hai người qua lại nhiều hơn, như vậy sẽ làm tăng tình cảm.Anh không đồng ý cũng không từ chối, vì chẳng qua lúc đó anh chỉ coi phụ nữ như bình hoa di động thôi!

Nhưng mà, bây giờ thì khác rồi!

Anh bắt đầu cảm thấy thích cô bé ngây thơ hồn nhiên có mái tóc ngắn đen mượt, ánh mắt trong veo kia rồi, tuy rằng về vẻ ngoài cô có thể không bằng Tô Trinh Trinh hay một số người phụ nữ khác, nhưng điều quan trọng là cô đã khiến cho anh rung động!

Tô Trinh Trinh ngửi thấy mùi thơm trên người Trầm Úy Vũ, không phải là mùi hương mà nam giới hay dùng, vậy thì chắc chắn là mùi của phụ nữ rồi!

Điều này khiến cho cô ta không kìm chế được cơn ghen, cao giọng hỏi anh: “A…? Trên người anh có mùi của người phụ nữ khác!”

“Anh hủy cuộc hẹn với em, có phải là vì bận đi ăn với con đàn bà kia đúng không?!” Cô lại nói thêm, giọng điệu rõ ràng là đang đem mình trở thành bạn gái chính thức của Trầm Úy Vũ.

Nhìn đôi môi tô son đỏ đang không ngừng hỏi, sự nhẫn nại của Trầm Úy Vũ đã lên đến cực hạn, đang muốn nổi cáu thì di động lại đột nhiên kêu lên, cũng đồng thời khiến cho người phụ nữ kia ngậm miệng.

Trầm Úy Vũ nhìn vào số điện thoại lạ, muốn tắt đi, nhưng cuối cùng lại bấm nút nghe, vì anh không muốn phải nghe Tô Trinh Trinh lải nhải thêm nữa.

“Hi, có phải là Úy Vũ không ạ?”

Bên tai truyền đến một giọng nữ mềm mại, khiến anh khẽ kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên trả lời: “Đúng, là tôi đây.”

Tô Trinh Trinh đứng bên cạnh tuy không nghe thấy tiếng nói bên trong di động, nhưng thấy anh tươi cười vui vẻ, đoán chắc chắn là con đàn bà kia rồi, bèn yêu kiều hỏi: “Anh Úy Vũ, ai gọi đến vậy?”

Đào Lộ nghe thấy trong điện thoại vọng đến giọng nói của một cô gái khác, mi tâm khẽ nhăn lại, sau đó nói: “Nếu anh đang bận thì em sẽ không quấy rầy anh nữa, vậy…” Còn chưa nói xong thì đã bị Trầm Úy Vũ ngắt lời.

“Không bận, em chờ một chút!” Trầm Úy Vũ dùng tay phải gọn gàng mở cửa, tiếp theo dùng bả vai kẹp lấy di động, sau đó dùng hai tay đẩy Tô Trinh Trinh ra xa, cuối cùng đem nhốt cô ta lại bên ngoài.

Một loạt hành động của anh khiến cho Tô Trinh Trinh không kịp phản ứng, chờ định thần lại thì đã không còn cơ hội vào phòng anh, bèn đứng ngoài gõ cửa kêu to.

Anh không thèm quan tâm đến người đang kêu gào khóc lóc bên ngoài kia, dù sao tầng này cũng chỉ có mình anh ở, cô ta có kêu đến phá họng cũng chả có ai để ý.

“Được rồi, em nói đi.” Trầm Úy Vũ đi ra ban công, trong lòng hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bối rối vì sợ bị hiểu lầm.

“Vâng…Em chỉ muốn hỏi là anh đã về đến nhà chưa thôi!” Đào Lộ nằm sấp trên giường, bàn tay nhỏ bé cầm lấy khung ảnh ở đầu giường, nhìn ảnh chụp của Trầm Úy Vũ rồi mỉm cười.

Sau khi về nhà, cô vui vẻ gọi cho chị dâu để báo cáo tình hình hẹn hò, chị dâu nói cô nên gọi cho Trầm Úy Vũ để bày tỏ sự quan tâm.

Nói ngắn gọn, chính là để cho người đàn ông của mình cảm nhận được rằng trong lòng cô luôn luôn nghĩ đến anh.

Không được hỏi quá nhiều, bởi vì như vậy sẽ làm cho anh cảm thấy như cô là một người mẹ đang quản thúc đứa con trai của mình vậy.

“Tôi về nhà rồi.” Giọng của Trầm Úy Vũ rất dịu dàng, trong đầu đang suy nghĩ xem không biết nên giải thích cho Đào Lộ thế nào về người phụ nữ kia.

“Ừm…Thế thì tốt rồi, không có chuyện gì nữa, vậy em cúp máy nhé!” Đào Lộ áp ảnh của anh lên mũi cô, tưởng tượng như đang được ở bên anh.

Lời nói của Đào Lộ khiến cho Trầm Úy Vũ không phản ứng kịp, thường thì các cô gái khác sẽ ngay lập tức chất vấn anh tại sao lại nghe thấy giọng phụ nữ mới đúng chứ!

Nhưng tại sao cô lại không hỏi gì? Anh khó hiểu đến mức phải chủ động hỏi: “Em không muốn biết là vừa rồi có chuyện gì hay sao?”

“Vậy anh có thật sự muốn nói cho em biết không? Hừm…Em quá hiểu anh rồi!” Đào Lộ cũng chỉ có chút tò mò mà thôi, bởi vì cô tin Trầm Úy Vũ sẽ không chơi bời với người phụ nữ khác, nếu không thì kiếp trước cô đã phải ngày ngày khản giọng chất vấn anh rồi.

Câu “Em quá hiểu anh rồi!” làm cho lòng của anh vô cùng ấm áp, phảng phất như cô đã quen anh từ rất lâu rồi, nhưng rõ ràng là hai người mới chỉ quen biết nhau mà thôi!

“Em thật sự rất đặc biệt, thật sự vô cùng đặc biệt!” Trầm Úy Vũ cười nói, thật may vì trời xanh đã cho anh cơ hội được gặp cô.Anh cầm áo khoác lên, hít sâu hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về cô.

Nói chuyện vài ba câu xong, hai người đều lưu luyến cúp máy, chờ mong đến ngày mai để lại được gặp nhau!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio