Trong mũi thoảng một mùi hương dịu nhẹ.
Hàn Mạc trả lời không một chút do dự:
- Sự kích động của thần sớm đã qua đi. Bây giờ không còn nữa!.
-Ồ!
Tú công chúa nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc bằng một ánh mắt lạ lẫm, dị thường.
- Thì ra ngươi cũng là chính nhân quân tử.
Hàn Mạc lắc đầu bình tĩnh trả lời:
- Phàm là con người thì đều có quả tim bằng thịt, cho nên không thể tránh khỏi thất tình lục dục, các cung bậc cảm xúc của tạo hóa. Thần lần này được bái kiến công chúa điện hạ, trong lòng chỉ có một chuyện và cốt mong sao cho giải quyết tốt được chuyện đó nên vô hình chung không chuyên tâm đến những thứ khác mà thôi.
Tú công chúa cười nói:
- Sinh, lão bệnh, tử, hỉ nộ ái ố, tan rồi hợp, hợp rồi tan… một cái vòng lẫn quẩn của đau khổ và hoan lạc!.
- Công chúa dạy phải!
Hàn Mạc trả lời.
Trong lúc trả lời, mắt chàng vô tình lướt nhẹ qua hai cô cung nữ đang ngồi bên cạnh xoa bóp cho Tú công chúa. Lần này, người hắn gần như toát mồ hôi lạnh bởi vì một lẽ, chỗ phần cổ của hai cô cung nữ đó hơi lồi ra, và đó đích thị là…yết hầu!!!.
Toàn thân cung nữ mặc là y phục của phụ nữ nhưng khuôn mặt được tô vẽ chắc khác nào mặt con khỉ. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hàn Mạc chỉ chực muốn nôn mửa.
Hai "cung nữ " này đích thực là nam giới cải trang.
- Hàn Mạc, ngươi hôm nay thân chinh đến đây để gặp bản cung phải chăng là có chuyện gì?.
Tú công chúa đứng lên một cách uể oải, nhẹ nhàng vươn vai, bộ ngực nàng cũng ưỡn lên một cách khêu gợi.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Thần tới đây là để lấy ngân lượng. Nguồn:
- Lấy ngân lượng?
- Đúng.
Hàn Mạc nói:
- Thần đã tính rồi. Ngân lượng của Tây hoa thính cũng vì do hỗn loạn mà đã có biến động đáng kể, tổng cộng là hai ngàn ba trăm hai mươi lượng. Cho nên hôm nay thần tới là để lãnh ngân lượng về.
Tú công chúa không hề lộ vẻ ngạc nhiên mà lại nở một nụ cười nhạt:
- Hàn Mạc hôm nay đến chỉ vì một chuyện cỏn con thế này thôi sao?
- Thần không nghĩ đây là việc nhỏ. Trung với vua là việc lớn. Mọi người ở Tây hoa thính từ lớn đến nhỏ luôn mực trung thành với Thánh thượng. Cho nên để cho mọi người được ăn no mặc ấm cũng là trách nhiệm của triều đình, thần cũng chỉ theo phép tắc của triều đình mà làm việc.
Hàn Mạc nhìn và trả lời công chúa một cách nhẹ nhàng nhưng phong thái lại rất quả quyết.
Tú công chúa cười to:
- Xem ra Hàn Mạc quả là một quan viên có trách nhiệm, trước đây Tây hoa thính chưa có chủ nhân nào tận tâm tận lực làm việc vì thuộc hạ như nhà ngươi.
Hàn Mạc vẫn giữ được nụ cười của mình:
- Thần nhận long ân của thánh thượng, tất nhiên phải làm sao cho tốt, có như thế mới không phụ sự tín nhiệm của hoàng thượng và làm tròn bổn phận của mình.
Tú công chúa lại dịu dàng nói:
- Hàn Mạc quả là trung thần của nước Yến ta. Dừng lại một lúc, Tú công chúa khẽ lắt đầu:
- Nhưng chỉ có điều là nhà người đến không được đúng lúc.
- Ồ!
Hàn Mạc mặt liền biến sắc:
- Lời công chúa như vậy, tất có ý vị sâu xa, xin được chỉ bảo!
Tú công chúa tỏ vẻ buồn bã:
- Ngân lượng của Tây hoa thính quả thực là ở trong ngân khố, không có gì phải hoài nghi cả, duy chỉ có điều là mấy năm gần đây, việc cần làm trong cung nhiều vô kể. Ngân khố cũng vì vậy mà cấp xối xả như nước. Ngân lượng có tiêu hao một ít thì cũng không phải là vấn đề lớn nhưng xét cho cùng thì quốc khố vẫn là bản mệnh quốc gia. Người bên ngoài nhìn vào thì dường như quốc khố là vô kể, kỳ thực họ không hiểu rằng mấy năm gần đây, quốc khố ngày càng ít đi, nhập vào không bằng chi ra, riêng tiền chi tiền ăn cho mấy ngàn miệng ăn trong cung cũng đáng để nói. Chưa kể cung nữ và thái giám trong cung mà ngay cả các nương nương thôi thì ngân khố đã chi không đủ rồi. Nhưng bổn cung vốn dĩ mang trong mình trọng trách tổng quản, lại không thể không quản ngân khố. Có khi bổn cung cũng chẳng cần ngân khố nữa!
Hàn Mạc nghe nói những câu nói trên đều cho là những lời vô nghĩa. Nhưng mà câu nói cuối cùng của Tú công chúa đã làm cho hắn phải giật mình.
Hắn không hề đổi sắc diện, nhìn liếc qua đôi chân được buộc chặt bởi lụa đen của công chúa, cũng nhìn không ra bên trong người nàng có mặc cái gọi là nội y hay không!
Hàn Mạc trả lời một câu:
- Công chúa bảo trọng.
Tú công chúa diụ dàng quyến rũ cười và nói tiếp:
- Kỳ thực ngân khố dùng để chi cho Đông hoa thính là không ít. Còn đối với người của Tây hoa thính các ngươi có bao nhiêu thì bổn cung ta hơi có phần sai sót!.
- Công chúa nói phải. Công chúa có trăm công nghìn việc cho nên có một số chuyện không nhớ âu cũng là thường tình. Cho nên hôm nay thần đến đây là để nhắc cho công chúa biết chuyện này. Tây hoa thính chung quy vẫn là nội sai, trong thính người nào cũng một lòng trung thành với thánh thượng. Đôi lúc cũng gặp phải những phần tử khi quân phạm thượng, nhưng không thể xem là họ không tồn tại được.
Hàn Mạc bình tĩnh trả lời, mặc nhìn Tú công chúa, không hề nhượng bộ tí nào!.
Trong phòng mấy nữ hộ vệ thân hình tầm thước, vai mang đao, đều nhìn Hàn Mạc với ánh mắt đầy sát khí. Hai cung nữ "mười phần nam giới" ấy cũng nhìn chăm chăm Hàn Mạc. Trong mắt họ, Hàn Mạc là một tiểu tử không biết điều.
- Hàn Mạc ngươi chưa biết được. Sau khi bình định quận Châu Bột, Thánh thượng lấy từ ngân khố ra không ít ngân lượng để ban thưởng cho những người có công. Bây giờ ngân khố có chút hao hụt cho nên ta e rằng hai ngàn ngân lượng cho Tây hoa thính là hơi khó khăn đấy!
Tú công chúa xem ra có chút khó xử.
Hàn Mạc cũng không vì thái độ khó xử ấy của Tú công chúa mà tỏ ra do dự. Chàng nói một cách rõ ràng:
- Công chúa điện hạ. Ngân lượng trong Tây hoa thính đã cạn rồi. Tây hoa thính đã chờ đợi ngân sách từ ba năm nay, bây giờ không thể đợi thêm tí nào nữa!.
Tú công chúa hơi chau mày nói với Hàn Mạc:
- Hàn Mạc ta không thích câu nói này của ngươi.
- Xưa nay có câu "trực ngôn nghịch nhĩ".
Hàn Mạc bình thản đáp:
- Hôm nay thần đến đây là để mang về ngân lượng đáng có của Tây hoa thính. Cơ cấu của Tây hoa thính là ba trăm người. Thần nhận long ân của thánh thượng nên không thể buông thả việc công. Cho nên mong công chúa phát ngân lượng cho Tây hoa thính.
- Nếu như ta nói không có thì sao?
Tú công chúa thở một hơi dài nói hỏi Hàn Mạc.
- Thính Tây hoa là cơ cấu nha môn của nước Yến, hay nói đúng hơn nó lại là rường cột chính võ của đất nước.
Hàn Mạc bình thản nói.
- Nếu như nội khố không phân phát ngân lượng cho Tây hoa thính thì thần sẽ xin nội các cung cấp ngân lượng cho Tây hoa thính.
Tú công chúa nghe vậy lập tức biến sắc.
Những lời nói của Hàn Mạc chỉ mang tính sơ lược chung chung, nhưng Tú công chúa lẽ nào không biết hàm ý sâu xa chăng?
Hoa thính vốn dĩ là được đãi ngộ ngân sách từ nội khố, đây là nơi mà hoàng đế dùng chính ngân lượng riêng của mình để xây dựng. Do vậy Hoa thính mới bảo vệ được tính độc lập tuyệt đối của mình. Cho nên nội các triều đình cũng như các thế lực cốt cán trong triều đình không thể bước vào đây được.
Các thế lực quyền thế ở nước Yến thì nơi đâu cũng có. Riêng đối với kinh thành nước Yến thì thế lực quyền thế nơi này nhiều không kể xiết.
Trong mắt các thế lực quyền thế thì hoàng uy của hoàng tộc lúc bấy giờ chẳng gì cả, đương nhiên không thể so sánh bằng nước Yến những năm đầu dựng nước.
Nước Yến vào những năm đầu dựng nước, Yến Võ Vương mặc dù dựa vào thế lực to lớn của mình nhưng xét cho cùng vẫn là một vị minh quân. Võ Vương ban bố một số lệnh để áp chế các thế lực quyền thế, nhằm bảo vệ quyền lực tối thượng của hoàng tộc. Cho nên trong mười mấy năm xây dựng đất nước, Hoàng đế vẫn nắm chắc quyền lực trong tay, khống chế chặt chẽ các thế lực khác.
Nói gì thì nói nước Yến vẫn dựa vào thế lực để lập nghiệp. Điều này đã trở thành quan thâm căn cố đế, đặc biệt là với tầng lớp hậu sinh của họ. Yến Võ Vương mặc dù là người có tài năng, sau khi lên ngôi đã có quyết tâm thực hiện cải tổ, xây dựng nước Yến thành một quốc gia hùng mạnh. Tuy nhiên những cải cách chính trị như vậy không thể hoàn thành trong thời gian một sớm một chiều. Mặc dù tại vị mười một năm, nhưng ông chỉ là người đặt những viên gạch đầu tiên trong việc kiến quốc, chưa kịp hoàn thành thì đã băng hà.
Hoàng đế nối nghiệp sau này cũng không có tài năng gì. Có những quy chế cải cách kéo dài cả năm. Những biện pháp áp chế các thế lực quyền thế cũng bắt đầu thực thi nhưng vào thời buổi lúc bấy giờ loạn trong giặc ngoài nổi lên như cồn, tứ bề sương khói… cho nên nước Yên phải dựa vào các thế gia để ổn định đất nước, dẹp loạn nạn trộm cắp bên trong, đánh đuổi giặc ngoài, bình ổn giang sơn. Cũng chính vì vậy mà thời tiên đế tại vị, các thế lực trong hoàng cung hầu hết là nằm trong số các thế gia quyền lực nhất.
Quyền lực của Hoàng đế lúc bấy giờ thực sự không có sự ảnh hưởng gì lớn, cho nên hoàng đế chỉ an phận tại vị mà thôi. Điều này không nằm ngoài hai nguyên nhân.
Nguyên nhân bên trong là hoàng tộc có hai thế lực hùng mạnh.
Một là Ngự Lâm Quân, Yến Kinh Ngũ Đại Ngự Lâm Quân. Binh hùng tướng mạnh, quân binh được trang bị đầy đủ lại giỏi về đánh trận. Tuy rằng bên trong đó không thiếu các thành phần gia thế nhưng nhìn tổng quan mà nói đây là lực lượng quân sự mạnh nhất trong giới hoàng tộc.
Nguyên nhân kế đến đó là bất kỳ gia tộc nào cũng không đủ sức đụng đến tổ chức hắc ám của Hoa thính. Cũng có thể hiểu theo cách khác, Hoa thính chính là pháp bảo độc nhất vô nhị của hoàng tộc.
Còn về phần nguyên nhân bên ngoài thì có thể hiểu một cách đơn giản: các nhà quan lại, thế gia không ngừng đấu tranh, triệt hạ lẫn nhau, không bao giờ ngồi lại để tìm lấy một tiếng nói chung. Dưới tình trạng như vậy, các thế lực này vì muốn bảo vệ quyền lợi và tài lộc của mình nên biểu hiện bên ngoài rất kính nể hoàng tộc.
Mặc dù vậy, nhưng quyền lực cơ bản vẫn nằm trong tay các thế gia. Đây là một sự thật.
Cho dù là Đông hoa thính hay là Tây hoa thính, cả hai đều được đãi ngộ từ ngân khố của Hoàng tộc, bởi vì đây là tổ chức riêng của hoàng tộc, chịu sự kiểm soát riêng của hoàng đế, là cơ cấu chuyên chế phục vụ cho hoàng tộc.
Hàn Mạc nói phải bẩm báo với nội các, nhận ngân lượng từ nội các, một ngày nào đó chuyện này được thực hiện thì Tây hoa thính của hoàng đế sẽ rơi vào tay của nội các, từ đó sẽ biến thành bộ phận không thể thiếu của nội các. Việc tốt lành như vậy nội các chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua được.
Tây hoa thính hiện giờ rất kém, cơ bản là không lãnh nổi một chưởng, thế nhưng một khi được tiếp sức bởi nội các thì nó sẽ lớn mạnh thành một tổ chức không có đối thủ trong hoàng tộc.
Dù sao đi nữa thì trên danh nghĩa các tầng lớp giàu có thuộc nước Yên vẫn là con dân của Hoàng tộc. Bất kể là phòng khách, hộ vệ hay là nội các, tất cả đều thuộc cơ cấu hệ thống của Hoàng đế. Như vậy nội khố đương nhiên là được đặt dưới quyền kiểm soát của hoàng tộc. Tây hoa thính cho dù lãnh ngân lượng từ nơi nào cũng đều là bổng lộc vua ban.
Tú công chúa tất nhiên là hiểu hết hàm ý trong câu nói của Hàn Mạc. Khi Hàn Mạc vừa dứt lời thì mặt của công chúa liền đổi sắc. Ánh mắt vừa tỏ vẻ giận dữ, vừa tỏ vẻ kinh ngạc, thậm chí là mang một tia sát khí.
Tú công chúa một mực nghĩ rằng, một viên quan trẻ tuổi như Hàn Mạc không thể nào có được cách nghĩ như vậy, đằng sau Hàn Mạc nhất định là có một thế lực nào đó bảo hộ… nhưng đáng tiếc một điều là cách nghĩ của Tú công chúa đã sai bởi vì những lời nói của Hàn Mạc là do chính hắn buột miệng nói ra dựa trên những hiểu biết sơ lượt về Hoàng cung và ngân khố.
Tú công chúa liền thay đổi sắc diện, vừa cười vừa nói với Hàn Mạc:
- Nhà người đang uy hiếp bổn cung?.
- Thần không dám.
Hàn Mạc trả lời một cách nghiêm nghị:
- Thần cho rằng, cần phải tận tâm tận lực với thánh thượng. Người sống mới có thể làm được việc, nếu như người bị chết đói thì làm sao nói đến bốn chữ " tận trung báo quốc"?. Lời nói của thần có chỗ nào thiếu sót, xin công chúa điện hạ trị tội, thần đã nói hết lời rồi, công chúa! Xin cáo từ!.
- Ngươi phải đi thật sao?
Tú công chúa khẽ hỏi.
- Sau khi về đến Tây hoa thính, thần sẽ chờ công chúa phái người mang ngân lượng đến.
Hàn Mạc bình thản nói:
- Nếu như công chúa bắt tội thần thì thần cũng sẽ chờ chỉ dụ bãi chức của Hoàng thượng.
Hắn lại chắp tay thì lễ rồi từ từ lui ra. Trước khi đi hắn kiềm chế nổi sức quyến rũ của đôi chân đang được bọc lụa đen đầy cuốn hút của công chúa nên khẽ liếc nhìn một cái rồi mới lui ra.
Chờ bóng của Hàn Mạc đi khỏi, công chúa mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nằm xuống như ban nãy, mắt nhắm lại tựa hồ như đang tư lự chuyện gì đó.
Tên hầu nam đứng bên cạnh công chúa tỏ vẻ khó hiểu hỏi công chúa:
- Bẩm công chúa, tên Hàn Mạc này thật là vô lễ. Hắn ta cũng chỉ là một con chó dưới tay của người mà lại dám ngạo mạn không coi ai ra gì như thế sao?
Tú công chúa nói một cách lạnh lùng, mắt cũng không thèm mở:
- Cho hắn một đao!
Một nữ hộ vệ áo giáp đỏ ngay lập tự rút đao, đưa lại bên cạnh tên hầu nam.
Người hầu nam kia dường như đã ngộ ra được điều gì, ngay lập tức liền quỳ xuống, kêu gào thảm thiết:
- Công chúa!, tiểu nhân lỡ lời, xin công chúa tha mạng, công chúa tha mạng, tiểu nhân không bao giờ nói như vậy nữa đâu ạ!.
- Lưỡi của ngươi không được dùng để nói chuyện được, nay đã nói ra rồi thì để nó lại phỏng có tác dụng gì?.
Tú công chúa vẫn nhắm mắt như cũ, trả lời một cách lạnh lùng.
- Người mà bị ngươi mắng ban nãy, nhà ngươi cũng không có một chút tư cách gì để được người đó nhìn đâu.!
Người hầu nam hiểu ra rằng, có cầu xin cũng đã muộn, vội nắm lấy đao mà công chúa "ban thưởng", hai tay run cầm cập, mồ hôi vã ra như tắm, nhưng cũng cố gắng thò lưỡi ra, hai tay run run đưa cây đao lại gần, nhắm nghiền mắt, dùng hết sức bình sinh ấn mạnh đao!!!.
Hắn chợt hét lên một tiếng, máu tuơi bắn ra tung tóe, một cảnh tượng trông đẹp mắt vô cùng.