Ánh nắng tươi sáng, gió ngày xuân rất ấm áp, Hàn Mạc và Bùi Anh Hầu rời khỏi Đông Hoa Thính cưỡi ngựa trở về. Đi trên đường phố Thiên Hà yên tĩnh, ngựa hai người một trước một sau cách cũng không xa.
Hàn Mạc không nói chuyện, Bùi Anh Hầu cũng không dám hỏi, hai người trầm mặc một hồi.
Trong mắt Bùi Anh Hầu, chuyện đòi hỏi quân bổng lần này rất khó thành công, Tú công chúa ba năm không phát quân bổng đều có tính toán cặn kẽ của nàng, sẽ không bởi vì một con cháu quý tộc còn trẻ như Hàn Mạc tìm tới cửa mà thay đổi dự tính ban đầu của nàng.
Người trẻ tuổi có nhiệt tình, có bốc đồng, điều này tuy là chuyện tốt nhưng kết quả thường không giống với tưởng tượng.
Hàn Mạc vừa mới nhậm chức, liền đòi quân bổng cho Tây Hoa Thính, Bùi Anh Hầu rất tán thưởng đối với phần nhiệt tình và quyết đoán này. Nhưng ngay từ đầu hắn đã cảm thấy chuyện này quá khó khăn, tuy sau lưng Hàn Mạc có gia tộc Hàn thị làm chỗ dựa, nhưng muốn so chiêu với Tú công chúa của hoàng tộc cực kỳ mạnh mẽ, phần thắng thật sự không lớn.
Bởi vì như vậy, sau khi nhìn thấy Hàn Mạc đi ra luôn suy nghĩ tới điều gì, Bùi Anh Hầu liền trầm mặc không nói.
- Bùi chủ sự, ta gặp được Tú công chúa!
Bỗng nhiên Hàn Mạc nói.
Bùi Anh Hầu thấy Hàn Mạc chủ động nói chuyện, liền đáp:
- Đại nhân, đây cũng không phải chuyện dễ xử lý, chuyện tình nội khố đã kéo dài ba năm, cũng không phải có thể quyết định trong phút chốc.
Đây là hắn an ủi Hàn Mạc, xử lý không được, cũng không thể trách Hàn Mạc.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười quay đầu lại nhìn Bùi Anh Hầu nói:
- Lần này quả thật ngài đã đoán sai.
- Ồ? Ý của đại nhân là?
- Chuyện này, phút chốc đã có kết quả.
Hàn Mạc nói:
- Hiện giờ chúng ta có thể trở về chờ tin tức, hoặc là trở về đợi bạc, hoặc là trở về đợi… ý chỉ của Thánh Thượng!
- Ý chỉ của Thánh Thượng?
Bùi Anh Hầu không rõ nội tình lắm, không khỏi hơi nghi hoặc.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Hoặc là bãi miễn ta, hoặc là xóa sổ Tây Hoa Thính… !
Bùi Anh Hầu ngẩn ra, sau đó lộ ra vẻ giật mình.
Hàn Mạc cũng không dây dưa quá nhiều ở vấn đề này, không đợi Bùi Anh Hầu tỉnh lại từ trong kinh ngạc, hắn đã hỏi:
- Hồng Tụ biết dùng độc sao? Lần trước hắn dùng độc gì ở cửa phố tây?
Bùi Anh Hầu khôi phục tâm tình, trả lời:
- Hồng Tụ từng ở tại Dược Tề Ti hơn ba năm, hiết biết rất rõ đối với chế tác và sử dụng dược vật, hơn nữa bản lĩnh hạ độc của nàng cũng rất cao minh, bởi vậy nàng mới có danh hiệu Hồng Hạt Tử này… Bò cạp là độc vật, cho nên danh hiệu này rất thích hợp ở trên người Hồng Tụ.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Một cô gái xinh đẹp sáng sủa, lại pha trộn cùng một chỗ với những độc vật này, quả thật khiến người ta kinh hoảng trong lòng.
Bùi Anh Hầu cười ha ha nói:
- Đại nhân đừng xem tuổi Hồng Tụ còn nhỏ, hiện giờ nàng đã xem như người từng trải ở Tây Hoa Thính. Lúc nàng rời khỏi Dược Tề Ti, nàng mới mười một tuổi, khi đó đi ra bốn phía nàng chỉ là một quan viên nhỏ nhất.
Hắn dừng một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Công Nhan Lão từng nói qua, nếu vào Tây Hoa Thinh sẽ quên bản thân là ai nhưng phải nhớ, tất cả việc chúng ta làm đều vì đất nước này, có lẽ có thể cứu thêm một trăm người. Hồng Tụ lại được Công Nhan Lão tự tay dạy bảo, cho nên không có bất cứ ai hoài nghi sự trung thành của nàng đối với Tây Hoa Thính, hơn nữa năng lực của nàng trải qua nhiều năm như vậy cũng đạt được sự tán thành của mọi người, cho dù là dò hỏi tình báo, ám sát, theo dõi giám thị, nàng đế là cao thủ hạng nâhts của Tây Hoa Thính ta.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Điều này ta cực kỳ tin tưởng!
- Tuy rằng trước mắt số người trong Tây Hoa Thính không nhiều lắm, nhưng chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, chúng tôi chắc chắn làm việc toàn lực.
Bùi Anh Hầu cung kính nói:
- Thật ra Tây Hoa Thính cũng không yếu kém giống như người ngoài nhìn qua như vậy.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ còn ẩn dấu bảo bối gì?
Bùi Anh Hầu cười ha ha nói:
- Bảo bối thì không có.
Hắn giục ngựa tiến lên, tới gần Hàn Mạc, sau đó mới thấp giọng nói:
- Sau khi Đông Hoa Thính thành lập, qua vài năm liền tiếp quản tất cả sự vụ của Tây Hoa Thính, hơn nữa Tây Hoa Thính cũng có bốn năm mười người làm môn hạ nương tựa tại Đông Hoa Thính. Đám người này chủ yếu là quan viên ở bên ngoài, nước Ngụy và nước Khánh đều có, trong bọn họ có không ít người nương tựa Đông Hoa Thính là bởi tình thế bức bách, nếu có một ngày đại nhân muốn dùng tới những người này, Tây Hoa Thính chúng ta vẫn có thể liên lạc được, hơn nữa trong bọn họ hẳn có không ít người rất có cảm tình với Tây Hoa Thính chúng ta.
Hàn Mạc nghe được tin này, không biết vì sao tinh thần phấn chấn nên, hắn hơi trầm ngâm đột nhiên cười nói:
- Qua hôm nay, có lẽ vị trí Thính trưởng của ta chưa chắc có thể bảo vệ được.
Sau khi hai người trở lại Tây Hoa Thính, Hàn Mạc đi thẳng vào hầm ngầm, lật xem các loại hồ sơ chứa đựng trong tầng ngầm. Hắn biết rõ, nếu muốn thống trị một ngành, trước tiên phải hoàn toàn hiểu rõ ngành này, từng giá hồ sơ chồng chất trong hầm ngầm kia, không tiếng động mà kể ra lịch sử vài chục năm của Tây Hoa Thính, từ bên trong hoàn toàn có thể nhìn rõ ràng toàn cảnh Tây Hoa Thính.
Ba mươi chín năm, một phần ba lịch sử nước Yến, chẳng những có thể biết được toàn cảnh Tây Hoa Thính, hơn nữa có thể nhận biết rõ ràng lịch sử của nước Yến thậm chí là lịch sử của các quốc gia khác. Đương nhiên không phải loại lịch sử tô vẽ hoặc treo bên ngoài kia, đó là lịch sử chân thật tràn đầy giả dối, âm hiểm, đối địch, đê tiện, các loại thâm độc đáng ghê tớm.
Nếu Thính trưởng Tây Hoa Thính ở trong hầm ngầm thì không cho bất cứ kẻ nào tùy tiện đến quấy rầy, cho nên suốt một buổi chiều, Hàn Mạc ăn điểm tâm đã chuẩn bị tốt, dùng sức mạnh của "Kim Bình Mai", "Nhục bồ đoàn" trước khi xuyên việt kia, siêng năng lật xem hồ sơ trong tầng ngầm.
Lịch sử Tây Hoa Thính trên thực tế là một bộ lịch sử được viết bằng máu tươi.
Trong hồ sơ ghi lại rõ ràng đoan thời gian thành lập gian khổ ban đầu của Tây Hoa Thính, thực lực tổ chưucs không bằng nước địch, sức chiến đấu không bằng nước địch, tính bí mật không bằng nước địch, kinh nghiệm lại kém hơn nước địch, mà gắng gượng trải qua đoạn thời gian mấu chốt kia chính là công lao kỷ luật sắt đá của Công Nhan Lão cùng với phấn đấu quên mình của các dũng sĩ Tây Hoa Thính khác.
Trưởng thành trong máu tươi, Tây Hoa Thính chậm rãi nở rộ trong máu tươi!
Trong hồ sơ giới thiệu rõ ràng kẻ địch năm đó của Tây Hoa Thính, Hàn Mạc cực kỳ tin tưởng, trên thế giới này rất ít người biết được kẻ thù trong hồ sơ.
Hàn mạc nhớ kỹ hai tổ chức ngầm.
Hắn rất tin tưởng, nếu bản thân một mực ngồi ở vị trí Thính trưởng Tây Hoa Thính, sớm muộn có một ngày phải đối mặt với hai tổ chức ngầm.
Hắc Kỳ của nước Ngụy, Tử Y Vệ của nước Khánh!
…
…
Hàn Mạc đi từ dưới lên, trở lại phòng làm việc bên trên, lúc này mới phát hiện, từ giữa trưa tiến vào hầm ngầm, lúc đi ra đã là hoàng hôn, dĩ nhiên đã trải qua một buổi chiều trong hầm ngầm.
Hắn đóng cửa lại, duỗi duỗi người, tuy rằng hơi mỏi mệt nhưng một biểu chiều đã đạt được rất nhiều tin tức, điều này khiến hắn rất vừa lòng, mà loại vừa lòng ngày khiến cảm giác mệt mỏi giảm đi không ít.
Rót chén trà, uống một hơi cạn sạch, chợt nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bùi Anh Hầu:
- Đại nhân, Ti trưởng Ngân Tiễn Ti xử lý nội vụ Đông Hoa Thính Nhiếp Vân tới bái kiến!
- Nhiếp Vân?
Hàn Mạc lập tức nhớ ra, không phải là cái tên thu bạc mình lại bị trả lại sao? Hóa ra hắn là Ti trưởng Ngân Tiễn Ti của Đông Hoa Thính.
Không phải thái giám tới mà là Nhiếp Vân, việc này khiến Hàn Mạc rất vừa lòng.
Ra tới cửa, Bùi Anh Hầu đã mang theo nụ cười trên mặt, cung kính nói:
- Đại nhân, Nhiếp Vân đang chờ bên ngoài, không được đại nhân cho phép, chúng ta không để hắn tiến vào.
- Đây là quy củ.
Hàn Mạc cười ha ha:
- Hắn đến bao lâu rồi?
- Chỉ sợ là một canh giờ.
Bùi Anh Hầu trả lời.
- Một mình tới đây?
- Không phải, năm sáu người bảo vệ một chiếc xe tới.
Bùi Anh Hầu nói:
- Đang chờ ở đầu cầu.
- Một canh giờ?
Hàn Mạc nâng cằm, cười ha ha:
- Cũng không sai biệt lắm, để Nhiếp Vân vào đi.
Hắn đi ra chính sảnh, nhìn thấy trong viện có vài người của Tây Hoa Thính, ba gã chủ sự cũng ở trong đó, thấy Hàn Mạc đi ra, mọi người đều thi lễ. Hàn mạc khoát tay, để một người cầm ghế tới, đặt ở cửa đại sảnh, tự mình ngồi trên ghế, nhìn ra phía cửa viện.
Khi Nhiếp Vân vào, vẻ mặt hoàn toàn không giống lúc mới gặp, vẻ mặt cung kníh, ngay cả thân thể cũng khom lại. Hàn Mạc thấy trong mắt chỉ thở dài, từ tinh thần tới diện mạo mà nói, người Tây Môn Thính có cốt khí hơn nhiều so với Đông Hoa Thính.
Nhiếp Vân cười nịnh nọt tiến tới quỳ xuống:
- Ty chức tham kiến Hàn Thính trưởng!
Hắn quả thật có một loại cảm giác sợ hãi đối với người tuổi trẻ ngồi trên ghế, ở Đông Hoa Thính, người thanh niên này đánh Mục Tín trước mặt mọi người. Trong mắt Nhiếp vân, việc này chắc chắn không tốt, Tú công chúa nhất định sẽ trừng phạt Hàn Mạc một phen, ai ngờ cuối cùng Tú công chúa chẳng những không trừng phạt gì, còn phái mình đưa tới ba năm quân bổng khất nợ, điều này khiến hắn thật sự cảm thấy khiếp sợ, sau khi khiếp sợ, cũng vô cùng sợ hãi đối với tiểu diêm vương này.
Nhiên Vân là một tay Tú công chúa đề bạt lên, tài năng lớn nhất của hắn là quản lý tài sản, về phần việc theo dõi ám sát này, cũng không phải điểm mạnh của hắn.
- Hóa ra là Nhiếp Ti trưởng.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Trời đã tối rồi, không biết ngài tới có gì chỉ giáo?
- Không dám không dám!
Nhiếp Vân liên tục nói:
- Ty chức phụng mệnh Thính trưởng của chúng tôi, đưa bạc tới Tây Hoa Thính, tổng cộng là hai ngàn ba trăm lượng, hiện giờ đang ở trong xe bên ngoài, còn xin Hàn Thính trưởng phái người kiểm tra và thu nhận!
Đột nhiên, người Tây Hoa thính trong viện lập tức lộ ra thần sắc kỳ quái.
Đó là một loại vẻ mặt không dám tin, bên trong mang theo vui sướng và hưng phấn khó có thể dồn nén. Bọn họ đều không kỉm nổi lòng mà quăng ánh mắt về phía Thính trưởng đại nhân của bọn họ.
Ngay cả Lý Cố vẫn rất lạnh nhạt, cũng giật mình nhìn về phía Hàn Mạc.
- Bùi chủ sự, dẫn người đi lấy bạc.
Hàn Mạc phân phó Bùi Anh Hầu.
Bùi Anh Hầu cười đáp lại một tiếng, dẫn người ra ngoài.
Lúc này Hàn Mạc mới cười nói với Nhiếp Vân:
- Nhiếp Ti trưởng, việc này cảm ơn ngài. Ồ, bản quan cũng không có chuẩn bị tiếp đón, chuyện xong rồi, bản quan sẽ không giữ ngài. Đúng rồi, trở về nói với Mục chủ sự của các ngài, ngày sau Tây Hoa Thính muốn bạc còn cần hắn lo lắng, ngày khác bản quan sẽ mời hắn… uống trà!
Nhiếp Vân cảm thấy được hơi lạnh thấu xương của Tây Hoa Thính, lập tức nói:
- Vâng vâng vâng, ty chức ghi nhớ!
Kiểm kê xong kéo bạc vào Tây Hoa Thính, Hàn Mạc cũng không chậm trễ, lập tức để Bùi Anh thống kê ra quân bổng của mọi người, sau đó tính ra số bạc đã khất nợ của mọi người ba năm qua.
Quân bổng của Tây Hoa Thính cũng không cao, Bùi Anh Hầu cao nhất chẳng qua mỗi tháng được năm lượng bạc, phần lớn đều là bổng lộc bốn lượng bạc, cho nên qua ba năm quân bổng của hơn mười người cũng không đến hai ngàn lượng, mấy trăm lượng còn lại trực tiếp tính vào nội vụ, đây cũng là lần đầu tiên trong mấy năm qua, nội vụ của Tây Hoa Thính có bạc chuyển đến.
- Bản quan cũng không phải người cao thượng gì, nhưng có một số việc bản quan có thể cam đoan, thân ở vị trí nào tất có trách nhiệm của chức đó, đây là hứa hẹn của bản quan với các vị, bản quan cũng hy vọng các vị có thể làm được.
Đợi Nhiếp Vân dẫn người rời khỏi, Hàn Mạc triệu tập mười ba người cấp dưới ngồi trên ghế ở đại sảnh, rất bình thản nói với mọi người:
- Những gì Công Nhan Lão lưu lại, ta không thay đối chút gì, bởi vì thời gian đã chứng minh những gì của Công Nhan Lão có ích cho Tây Hoa Thính.
- Đại nhân anh minh!
Mọi người cùng kêu lên.
Tuy rằng không thể hoàn toàn khiến đám người này tin phục, nhưng không thể nghi ngờ, chuyện quân bổng đã kéo quan hệ giữa Hàn Mạc và Tây Hoa Thính lại gần, ít nhất tất cả mọi người cảm thấy, vị Thính trưởng mới nhậm chức này quả thật tận tâm, quả thật làm việc quyết đoán.
Nhưng quan mới nhậm chức mấy ngày, bọn họ không thể xác định đây có phải là phù dung sớm nở chóng tàn hay không.
Hàn Mạc liếc mắt quét qua mọi người, mới tiếp tục nói:
- Tây Hoa Thính muốn làm việc không thể thiếu người, hơn nữa biên chế ba trăm người của Tây Hoa Thính chúng ta cũng không có hủy bỏ, cho nên ta hy vọng bốn chỗ bắt đầu hoạt động, trước để Tây Hoa Thính chúng ta khôi phục hoạt động bình thường.
Hắn dừng một chút, hơi trầm ngâm, dường như nghĩ tới điều gì, sau một lát mới nói:
- Mọi người bắt đầu bổ sung biên chế đi.
Bùi Anh Hầu trầm ngâm một chút mới nói:
- Đại nhân, Tây Hoa Thính lúc trước đủ biên chế, đám nhân viên đều có chức trách trong người, hoặc ẩn núp hoặc nằm vùng. Tây Hoa Thính chúng ta hiện giờ không có nhiệm vụ, nếu đủ số người, nên phân phó thế nào?
- Chuyện này rất đơn giản, cần huấn luyện dựa theo trình tự đã có đi, về phần người có kinh nghiệm… Thành Yến kinh lớn như vậy, quá nhiều loại nghề nghiệp, ta nghĩ mấy trăm người ẩn nấp trong Yến kinh lớn như vậy cũng không phải việc khó.
Công Thâu Toàn cung kính hỏi:
- Ty chức mạo muội, hiện giờ Đông Hoa Thính không chế được tất cả nhiệm vụ ngầm, cho dù Tây Hoa Thính chúng ta đủ người, cũng không biết nên làm gì?
- Việc này trước mắt không cần ngươi quan tâm.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Duy trì đủ biên chế, một khi có nhiệm vụ, ta muốn các ngươi cam đoan bốn chỗ của Tây Hoa Thính có thể vận hành bất cứ lúc nào… Phải lám nhanh chóng và hiệu quả giống như lúc Công Nhan Lão còn ở trên đời.
Lý Cố trầm ngâm nói:
- Dựa vào lý do gì để bọn họ trở về Tây Hoa Thính?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Lý Cố, thần sắc thản nhiên nói:
- Lý Cố, ta mặc kệ tính tình ngươi như thế nào, ta muốn nói cho ngươi, bản quan hy vọng lần sau không phải nghe thấy ngươi dùng giọng điệu chất vấn nói với ta.
Lý Cố nhíu mày, nhưng vẫn nói:
- Ty chức thất lễ! Text được lấy tại
Trong mắt Hàn Mạc lộ ra vẻ hài lòng, đối với đám cao thủ ngầm trải qua trăm trận chiến, chỉ dùng nhân từ là không có khả năng hoàn toàn có thể quản thúc bọn họ. Đối với loại người này, vừa phải khiến bọn họ biết ân của ngươi, cũng phải để bọn họ biết uy của ngươi.
Đây gọi là ân uy đều thi hành.
Uy nghiêm sẽ làm ân huệ càng có giá trị, mà ân huệ cũng sẽ làm uy nghiêm càng không thể xâm phạm.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Bùi chủ sự từng nói với ta, muốn cho quan lại lui ẩn vào Đông Hoa Thính trở về Tây Hoa thính, cần ba lý do.
Hắn liếc mắt nhìn Bùi Anh Hầu mới bình thản nói:
- Hiện giờ ta có thể trả lời ba lý do kia. Bọn họ trở về, chỉ cần bản quan còn, sẽ không chết đói, hơn nữa bọn họ trở về, chắn chắn sẽ có việc thích hợp để bọn họ làm, về phần lý do cuối, bọn họ liều mạng vì ai? Ta có thể rất cẩn thận mà nói cho mọi người, đó là vì bọn họ, vì chứng minh giá trị của bản thân bọn họ… Có lẽ câu trả lời này hơi suông, nhưng ta tin tưởng, đợi đến lúc một người đã già không hoạt động được, hắn sẽ phải nhớ lại một vài chuyện, nếu lúc đó hắn có thể nhớ được việc làm cả đời này không phụ lòng giá trị bản thân, như vậy ta tin tưởng chết cũng không hối tiếc, gồm cả ta!
Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, tuy rằng triết lý của người thanh niên này không tương xứng với tuổi tác của hắn, nhưng lúc lời nói từ trong tâm khảm này dừng lại, bỗng nhiên bọn họ cảm thấy lời Thính trưởng trẻ tuổi này thật sự rất có lý.
Khi kết thúc cuộc nói chuyện, mọi người lui ra, Hàn Mạc gọi Tiết Hồng Tụ ở lại.
- Hồng Tụ, nghe nói ngươi rất khá trên phương diện dược phẩm!
Hàn mạc cười tủm tỉm nói:
- Ngày khác nếu có cơ hội, ta rất muốn luận bàn phương diện dược phẩm với ngươi một phen!
Khuôn mặt thanh tú lại lạnh lùng của Hồng Tụ hơi kỳ quái, khẽ nhíu mày, ngầm nghĩ một chút mới trả lời:
- Được!
Nàng đương nhiên không biết, Thỉnh trưởng của mình chính là chuyên gia dược phẩm, cho nên đối với việc Hàn Mạc tinh thông dược phẩm hay không, nàng giữ lại thái độ hoài nghi.
Nhìn bóng lưng Hồng Tụ, Hàn Mạc thì thào tự nói:
- Không biết Dược Tề Ti có nghiên cứu (chắc là xuân dược gì đó) hay không? Đây chính là chỗ trống của ta!