Trong thành Yến kinh ngoại trừ hoàng cung nguy nga, phủ đệ một số quan to quý tộc cũng cực kỳ xa hoa khổng lồ, giống như phủ Thái sư ở thành đông, tuy chỉ cách phủ Thượng thư của Hàn Huyền Xương hai con phố, nhưng nói tới quy mô thì phủ Thượng thư xa xa không bằng.
Phố Thông Minh là đường phố lớn nhất khu đông thành, trên phố có không ít phủ đệ, đa số đều là phủ đệ quan lại Tiêu gia, giống như Tiêu Hoài Kim sau khi đảm nhiệm Thượng thư công bộ, lập tức dọn tới phủ Thượng thư. Nói từ ý nghĩa nào đó, thậm chí phố Thông Minh còn có thể nói thành phố của Tiêu gia.
Con đường lớn này trải đá xanh, xe tới xe đi, đều là quan lại các cấp phụ thuộc vào Tiêu gia, thường xuyên tới phủ Thái sư hiếu kính lão Thái sư của bọn họ.
Cửa hồng sơn son, sư tử lớn múa vuốt, hàng loạt đèn lồng đỏ treo cao dưới mái hiên, tuy sắc trời đã hoàn toàn tối đen, hoàng hôn thăm thẳm, nhưng đèn lồng vẫn chiếu sáng cửa phủ Thái sư giống như ban ngày.
Với tư cách phủ đệ quan viên khí phái nhất lớn nhất phố Thông Minh thậm chí toàn bộ thành Yến kinh, diện tích không lồ của phủ Thái sư không phải quan viên khác có thể so sánh.
Với tư cách thế gia Tiêu tộc thực lực hùng mạnh nhất trong các nhà, kẻ tới thăm hỏi phủ Thái sư nối liền không dứt, ở nước Yến kết bè kết cánh đã không cần phải giấu giếm mà quang minh chính đại bày ra trên mặt bàn.
Đất nước khác thường!
Chỉ có điều phủ Thái sư hôm nay xin miễn tất cả các khách tới thăm, tám gã thiết giáp hộ vệ mang đao đứng trước cửa phủ Thái sư tiếp đón tất cả người tới, chỉ một câu nói rất đơn giản ngăn cản tất cả kẻ tới thăm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Thái sư có lệnh, hôm nay không tiếp khách!
Lúc đầu, đám tới thăm còn hơi kỳ quái, nhưng rất nhanh bọn họ biết được, hôm nay phủ Thái sư mở tiệc đãi khách, Thái sư tự mình tiếp khách, xin miễn người khác tới thăm.
Khách của phủ Thái sư hôm nay, là cha con Hàn Huyền Xương và Hàn Mạc vừa mới đảm nhiệm Lễ bộ thượng thư và Thỉnh trưởng Tây Hoa Thính.
…
So với vẻ xa hoa bên ngoài, trong phủ Thái sư càng xa hoa hơn, hành lang uốn lượn, đình đài lầu các, ao xanh nước biếc, xanh vàng rực rỡ, ngay cả đám hạ nhân trong phủ Thái sư cũng đều mặc quần áo tơ tằm, biểu thị rõ khí phách quyền quý.
So với nha hoàn người hầu trong phủ của Hàn Huyền Xương, tôi tớ trong phủ Thái sư nhiều hơn vài lần, phân công cẩn thận, hơn nữa đều được huấn luyện tốt, đám tỳ nữ nha hoàn đều như hoa như ngọc.
Trong chính sảnh cực kỳ rộng lớn của phủ Thái sư, khắp nơi đều là đồ vàng bạc, lư hương hạc động, nhiều mà không lẫn lộn, bày ra đều ngay ngắn trật tự, lộ ra một khí thế uy nghiêm thần thánh.
Trong đại sảnh lúc này tám vũ cơ đang ca múa, kỹ thuật múa tuyệt đẹp, giống như tiên tử trong mây, kèn tiêu xen lẫn, phối hợp với quần áo động lòng người, uốn lượn như Giao Trì, mà động tác của đám vũ cơ lưu loát sinh động như mây bay, điệu múa như ma quỷ.
Ngoại trừ Tiêu thái sư ngồi chính giữa vuốt râu mỉm cười, trái phải còn hơn mười chiếc bàn gỗ lim, trên bàn bày biện rượu, trái cây và đồ nhắm, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Mùi thơm của thức ăn, mùi đàn hương thêm mùi thơm trên cơ thể các thiếu nữ tràn ngập trong phòng, khiến tâm tình người ta khoan khoái dễ chịu.
Khách bàn bên phải đúng là Hàn Huyền Xương, tiếp theo hắn là Hàn Mạc mang theo nụ cười thưởng thức đánh giá đám vũ cơ biểu diễn, bàn trái của Hàn Mạc là Tiêu Đồng Quang hắn đã tiếp xúc nhiều lần, tiếp theo là Công bộ thượng thư Tiêu Hoài Kim, cuối cùng là một người đàn ông tuổi qua ba mươi khí vũ hiên ngang, góc cạnh rõ ràng, gò má hơi cao, chỗ lông mày trái có một vết sẹo ngắn, tướng mạo rất khí phách, khí chất phát ra khiến người ta rất nhanh biết được người kia không phải dễ chọc.
Lúc Hàn Mạc mới vào phủ Thái sư thấy người này, lập tức cảm thấy người này cũng không phải hạng hời hợt, giới thiệu mới biết được người này là Hộ quân tham lĩnh nhân vật số hai Báo Đột Doanh một trong năm doanh lớn của Ngự lâm quân.
Năm doanh lớn của Ngự lâm quân Yến kinh gồm Long Tương doanh, Hỏa Sơn doanh, Báo Đột doanh, Ưng Tường doanh, đó là quân đội tinh nhuệ nhất nước Yến.
Ai cũng biết, vị Hộ quân tham lĩnh này của Báo Đột doanh là thế lực Tiêu gia, nhưng bởi vì có Tiêu gia chống đỡ, vị trí của Mộ Dung tham lĩnh Mộ Dung Hạc tại Báo Đột doanh rất vững vàng.
Chỉ huy sứ Báo Đột doanh tuổi già sức yếu, tuy còn trong quân, nhưng bởi vấn đề tinh lực, rất nhiều quyền lực đã rời vào trong tay vị Một Dung Hạc này. Cũng bởi như vậy, tuy rằng Báo Đột Nhanh vẫn là Ngự lâm quân, lại là quân đội không ổn định nhất, bị hoàng gia kiêng kị.
Cũng may toàn bộ quyền khống chế của Báo Đột doanh vẫn ở trong tay Hoàng đế, cho nên trước mắt cái đinh đâm vào Báo Đột doanh này còn chưa gây ra được sóng gió.
Vị trí của Mộ Dung Hạc, cũng đã khẳng định Tiêu gia rất coi trọng hắn. Trong yến hội hôm nay, vô số quan viên quan trọng trong thế lực Tiêu gia không được góp mặt, nhưng Mộ Dung Hạc lại được mời tới.
Về phần vị trí khác, đó đều là một số nguyên lão của Tiêu gia đón tiếp cha con họ Hàn.
Đợi ca múa dừng lại, Tiêu thái sư ra hiệu, Tiêu Hoài Kim nâng chén đứng lên, tươi cười với Hàn Huyền Đạo:
- Hàn đại nhân, hôm nay đại giá quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này. Lần này Hàn đại nhân vinh dự trở thành Lễ bộ thượng thư, Tiêu gia chúng ta cũng vui vui mừng cho Hàn đại nhân, bày bữa tiệc này chẳng qua là vì đón gió tẩy trần cho Hàn đại nhân. Hoài Kim đường đột, còn xin Hàn đại nhân uống cạn chén này!
Y dẫn đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, nhìn qua đúng là chân thành.
Hàn Huyền Xương lập tức nâng chén đứng dậy cười nói:
- Tiêu đại nhân khách khí.
Hắn thi lễ với Tiêu Thái sư:
- Được Thái sư ưu ái, bày tiệc mời cha con ta, Huyền Xương vô cùng cảm kích trong lòng. Huyền Xương ở Đông Hải lâu, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nếu có chỗ thất lễ, mong Thái sư và các vị đại nhân rộng lòng bỏ qua. Chén rượu này, Huyền Xương không thể không cạn.
Hắn liếc Hàn Mạc nói:
- Mạc nhi, còn không đứng dậy kính các vị đại nhân!
Hàn Mạc bưng chén đứng dậy, cười trong trẻo nói:
- Hàn Mạc kính Thái sư và các vị đại nhân!
Cha con nâng chén cạn sạch, Tiêu thái sư mới mỉm cười nói:
- Cùng ngồi xuống đi.
Đợi Hàn Huyền Xương ngồi xuống, ông ta mới hỏi:
- Huyền Xương xem kỹ thuật múa của đám vũ cơ này thế nào?
Hàn Huyền Xương cảm thán nói:
- Chân như mây nước, thật giống tiên tử hạ phàm, nếu không được Thái sư ưu ái, khó mà thấy được.
Tiêu Đồng Quan cười ha ha nói xen vào:
- Hàn đại nhân, những vũ cơ này đều được lựa chọn cẩn thận, sau đó do thầy dạy múa trong cung đặc biệt chỉ dạy nửa năm, ở nước Yến ta khó mà thấy được… !
Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe Tiêu thái sư ho nhẹ một tiếng, hắn vội vàng im miệng không nói, nâng chén rượu nên uống che sự xấu hổ của mình.
Dường như hắn rất sợ hãi huynh trưởng của mình.
- Nếu Huyền Xương thích, trở về lão phu sẽ sai khai đưa mấy vũ cơ này tới quý phủ, lúc nào Huyền Xương cũng có thể được thấy tiên tử nhảy múa rồi.
Tiêu Thái sư cười như không, vẻ mặt bình thản:
- Lại không biết ý Hàn đại nhân thế nào?
Hàn Huyền Xương ra vẻ kinh hãi, vội cười xua tay nói:
- Không dám, những vũ cơ này quốc sắc thiên hương, Huyền Xương không dám đoạt thứ yêu thích của người, Thái sư ưu ái, Huyền Xương thật không dám nhận.
Tiêu Thái sư cười nói:
- Huyền Xương cần gì khách khí, hai ta cùng là triều thần, tặng lễ vật qua lại cũng là chuyện bình thường, nếu lễ vật quá đơn giản, lão phủ quả thật không lấy ra được.
Hàn Huyền Xương nói:
- Điều này… Ài, không dối gạt Thái sư, Huyền Xương và tiện nội tình cảm sâu đậm, chuyện này… !
Nhìn qua hắn hơi xấu hổ.
Tiêu Đồng Quang không kìm nổi xen mồm nói:
- Đại ca, Hàn đại nhân không nói sai. Đệ từng qua Đông Hải, ở quý phủ Hàn Đại nhân mấy ngày, nhắc tới Hàn đại nhân quả đúng danh quân tử, ngoại trừ hàn phu nhân, chỉ có một phòng thiếp thất, Hàn đại nhân quả thật rất yêu thương phu nhân mình!
Nhắc đến hai chữ "Thiếp thất", trong mắt Tiêu Đồng Quang phát sáng, cảnh tượng này vừa lúc bị Hàn Mạc nhìn thấy, hắn cười lạnh trong lòng:
- Sắc tâm của lão già này còn chưa có mất.
Tiêu Thái sư nghe vậy gật đầu thở dài:
- Khó được, Huyền Xương làm người chính trực, quả thật là phúc của nước Yến ta!
Mọi người trong sảnh đều gật đầu phụ họa.
Mộ Dung Hạc vẫn một mực uống rượu, nhìn ra có vẻ rất im lặng, lúc mọi người ở đây phụ họa, hắn đột nhiên hỏi Hàn Mạc:
- Hành Thính trưởng, ta nghe nói trận chiến quan Lê Cốc ngài dẫn một ngàn kỵ binh vượt qua dãy núi Lê Cốc đột kích quân Diệp gia từ phía sau, tình cảnh ngày đó chắc chắn rất nguy hiểm đúng không?
Khi hắn nói chuyện, cũng không nhìn mặt Hàn Mạc, mang theo vài phần kiêu ngạo, dường như có chút không tin.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Đều là chuyện quá khứ, Hàn Mạc đã quên gần hết.
Mộ Dung Hạc "ồ" một tiếng, vẻ khinh thường lướt qua trong mắt, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh nói:
- Công lao lớn như vậy, Hàn Thính trưởng quên nhanh như vậy cũng là hiếm thấy. Nếu hạ quan làm được, chỉ sợ cả đời này cũng không quên!
Tuy rằng Tây Hoa Thính thực lực suy yếu, vị trí Thính trưởng Tây Hoa Thính cũng bị người khinh thường, nhưng vị trí Thính trưởng trên danh nghĩa lại không thấp, nói từ góc độ nào đó, tuyệt đối không thấp hơn Lục bộ Thượng thư. Lúc Tiết Công Nhan còn sống, thân là Thính trưởng Tây Hoa Thính, Lục bộ thượng thư lúc đó còn phải lễ kính. Tuy Mộ Dung Hạc là Hộ quân tham lĩnh Báo Đột doanh, nhưng cấp bập thấp hơn Thính trưởng không ít, cho nên hắn chỉ có thể tự xưng hạ quan, cho dù trong lòng hắn thật sự khinh thường vị Thính trưởng trẻ tuổi trước mắt này.
Hàn Mạc ung dung thản nhiên, vẫn khiêm tốn mỉm cười:
- Người với người luôn khác nhau.
Tiêu Đồng Quang nhìn thấy nụ cười trên mặt Hàn Mạc, cả người không được tự nhiên, hắn đã lĩnh giáo qua Hàn Mạc, biết Tiểu Diêm Vương này nhìn qua ôn hòa, lại không biết trong lòng đang có tính toán gì.
Cha con họ Hàn nhận được thiệp mời phủ Tiêu Thái sư, biết Tiêu gia muốn chậm rãi lôi kéo Hàn gia để đối phó Tô gia kình địch của Tiêu gia. Vốn không muốn đi lại quá gần Tiêu gia, thầm nghĩ tạm thời ngồi núi xem hổ đấu, nhưng lại không dễ cự tuyệt trách đắc tội Tiêu gia gây bất lợi cho gia tộc Hàn thị, cho nên hai người miễn cưỡng ứng hẹn, chẳng qua quyết định rượu có thể uống nhiều, nói chỉ nói ít, thật sự muốn nói cũng chỉ mấy lời khách sáo mà thôi.
Mộ Dung Hạc hiển nhiên không hài lòng đối với câu trả lời của Hàn Mạc, hừ lạnh một tiếng, cũng không hỏi tiếp.
Bữa tiệc tiếp tục ăn uống linh đình, từ ngừ ca ngợi thỉnh thoảng vang lên, xem ở mặt ngoài, Tiêu gia là chủ đang cố gắng tận tình, mà cha con họ Hàn vẫn duy trí thái độ người khách rất khiêm tốn.
Đối với dạ tiệc như này, Hàn Mạc cũng không có nhiều hứng thú.
Hắn ăn thức ăn, ngẫu nhiên được người khác kính rượu, thỉnh thoảng lại kính rượu người khác, bên tai nghe những lời giả dối, trong lòng lại hơi phản cảm, cực kỳ nhàm chán, đánh giá chung quanh, rất nhanh hắn liền thấy được Tiêu Minh Đường ở cửa bên đại sảnh.
Tiêu Minh Đường đứng ở cửa bên, đang nhìn Hàn Mạc từ xa, vẻ mặt quái dị.