Hàn Mạc híp mắt, cười ha ha nói:
- Hay là thôi đi, tiễn pháp của ta không thể sánh cùng ngài!
Hắn nói thật, tiễn pháp của Tiết Thiệu là cao thủ, mà bắn cung không phải sở trường của hắn .
Tiết Thiệu quyết tâm cho Hàn Mạc mất mặt, không buông tha nói:
- Hàn Hộ quân úy khiêm tốn. Hoàng thượng đã phong ngài làm Hộ quân úy, lại đến đây hẳn là không phải bất tài. Nhân lúc các huynh đệ đều ở đây, ngài biểu diễn một chút xem năng lực thế nào?
Hai mắt hắn mở to, như sợ Hàn Mạc chạy mất.
Hàn Mạc bất đắc dĩ thở dài. Tiết Thiệu kiên trì như vậy, hơn nữa bốn phía đều có người nhìn hắn, nếu hắn cự tuyệt thì mất hết uy danh, sau này sẽ bị khinh thường làm sao còn chinh chiến?
Tuy hắn định khiêm tốn một chút, nhưng bây giờ bị ép như vậy không thể yếu đuối lùi bước, mà cũng không thể quá nổi bật, trầm ngâm một chút sau đó gật đầu đồng ý:
- Nếu như vậy, Hàn Mạc cũng chỉ có bêu xấu vậy!
Hắn từ từ vén tay áo lên, Tiết Thiệu hỏi:
- Hàn Hộ quân úy ngài dùng mấy thạch cung ta cho người lấy đến?
Hàn Mạc cười thân thiện:
- Tiết Hộ quân úy, đại cung của ngài có thể cho ta mượn một chút?
Tiết Thiệu giật mình, không dám tin hỏi lại:
- Hàn Hộ quân úy, cung của ta là cân, ngài…ngài dùng nó được sao? Đây không phải chuyện đùa!
Trong mắt hắn đầy nghi ngờ, Hàn Mạc làm sao có thể dùng Tam thạch cung.
Các tướng sĩ đều ngơ ngác nhìn nhau, Tam thạch cung không phải ai cũng dùng được, bọn họ cũng đều nghi ngờ, hiển nhiên là cảm thấy Hộ quân úy trẻ tuổi này đang muốn thể diện.
Có người thầm nghĩ:
- Đúng là không biết trời cao đất rộng, kéo Tam thạch cung không được mất mặt về đến nhà!
Tiết Thiệu dù muốn chế nhạo Hàn Mạc, nhưng không muốn tuyệt tình khiến cho Hàn Mạc mất hết mặt mũi. Nếu Hàn Mạc bắn trượt cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng nếu dùng Tam thạch cung mà kéo không nổi thì …!
Hắn không thích Hàn Mạc, nhưng dù sao Hàn Mạc cũng là Hoàng thượng khâm điểm Hộ quân úy, hơn nữa người này có thế lực lớn không thể đùa được, vì thế khuyên Hàn Mạc:
- Hàn Hộ quân úy, Tam thạch cung không giống bình thường, ngài hay là dùng thử Nhất thạch cung trước, dùng Nhất thạch cung cũng không sao, đa phần binh lính đều dùng một thạch cung.
Hắn làm như vậy là giúp Hàn Mạc có thang leo xuống, không cần bị mất mặt ở đây.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, như hiểu được ý tốt của hắn, gật đầu nói:
- Nếu như vậy ta thử Nhất thạch cung trước vậy.
Tiết Thiệu thở ra một hơi, nhưng trong lòng khinh thường Hàn Mạc, thầm nghĩ:
- Đúng là tên không có cốt khí, chỉ được cái mạnh miệng, tuy nhiên cũng biết tiến thoái, hiểu rõ bản thân.
Lập tức có binh sĩ mang cung cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc cầm lấy cung, lắp tên vào nhắm bia mà Tiết Thiệu vừa bắn.
Mọi người ngừng thở, muốn xem người trẻ tuôi này có bản lĩnh gì.
Thấy Hàn Mạc từ từ kéo cung, "Nhất thạch cung" từ từ bị Hàn Mạc kéo ra, dây cung vẫn kéo tiếp tục không hề bắn ra, dây cung càng căng kéo cung cong về sau, mọi người đang phân vân thì "cạch" một tiếng vang lên!
Có người kinh hô:
- Cung… cung bị gãy!
- A!
- Mau xem, cung bị kéo gãy, sức rất khỏe đó!
Bốn phía vang lên tiếng kinh hô, Tiết Thiệu cũng cứng lưỡi, không thể tin được, nhìn tay Hàn Mạc cầm hai đoạn cung đúng là thật.
- Ngươi…!
Tiết Thiệu thở dốc, nói không ra lời.
Bọn họ tất nhiên không biết Hàn gia có luyện Trường sinh kinh, ưu điểm chính là sức khỏe. Cho nên nội lực của Hàn Mạc nhiều người khó có thể tưởng tượng.
Đừng nói Nhất thạch cung, cho dù là Nhị thạch cung Hàn Mạc cũng kéo gãy.
Hàn Mạc a a cười, cầm trong tay cung gãy đưa cho binh sĩ vẫn còn há hốc miệng, sau đó nhìn Tiết Thiệu nói:
- Tiết Hộ quân úy, xem ra Nhất thạch cung không thích hợp với ta, ngài cho ta mượn Tam thạch cung thử một lần.
Bây giờ Tiết Thiệu không dám coi thường Hàn Mạc, vội vàng ra lệnh:
- Mang cung của ta ra!
Binh sĩ vừa rồi lại cầm cung của Tiết Thiệu giao cho Hàn Mạc. Hàn Mạc cầm lấy quả nhiên nặng vô cùng, người thường thật không thể dùng, dây cung rất căng, đây đúng là một cây cung tốt.
Hàn Mạc không chậm trễ, nhìn bia di động trước mắt, phải bắn trúng hồng tâm hắn cũng không chắc chắn.
Giương cung lên, Hàn Mạc trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người thật sự kéo được Tam thạch cung, trên mặt Tiết Thiệu càng lộ ra khó tin, sau đó nghe "vút" một tiếng, mũi tên xé gió như chớp bay đi.
Liền nghe một tiếng "phập" các tướng sĩ nhìn lại thì thấy trên bia vẫn còn mũi tên của Tiết Thiệu bắn, còn mũi tên của Hàn Mạc vừa bắn hình như không thấy.
Tuy không bắn trúng nhưng Hàn Mạc có thể kéo được Tam thạch cung đã là cho mọi người khâm phục.
Tiết Thiệu bây giờ không còn khinh thường Hàn Mạc, ôm quyền nói:
- Hàn Hộ Quân úy, lúc trước mắt ta vụng về, không thể tưởng ngài có sức mạnh như vậy, khâm phục khâm phục.
Tiết Thiệu chân thành không có nửa điểm dối trá.
Chợt nghe có người kêu lên:
- Mọi người…mọi người đến đây xem!
Thanh âm mang theo khiếp sợ, giống như có chuyện cực kỳ khó tin nổi đang xảy ra.
Tên giáo úy chạy tới cơ quan điều khiển bia ngắm, dừng lại cơ quan, nhìn bia ngắm, sau đó vẻ mặt cực kỳ khó tin lắp bắp :
- Tiễn… tiễn xuyên bá.
Tiễn xuyên bá đó là một từ trong nghề.
Nghĩa là mũi tên bắn xuyên qua bia ngắm, biểu hiện của sức mạnh cực lớn.
Tiễn xuyên bá, tiễn thủ đó là chỉ có thể may mắn gặp không thể cầu.
Cho nên khi giáo úy hô lên chữ "tiễn xuyên bá", mọi người kể cả Tiết Thiệu đều chưa kịp phản ứng. Giáo úy tháo bia xuống trên mặt đầy kích động cầm đến trước mặt Hàn Mạc và Tiết Thiệu.
Tiết Thiệu nhìn kỹ, thấy trên bia ngắm có một lỗ nhỏ, còn cách hồng tâm một chút, tuy mũi tên không được chính xác, nhưng nhìn bia ngắm dày như vậy mà mũi tên Hàn Mạc bắn xuyên qua quả thật khó tin.
Có binh sĩ tìm được mũi tên vừa rồi Hàn Mạc bắn ra, đầu tên không sứt mẻ, còn y như mới, Tiết Thiệu kiểm tra cho mũi tên qua lỗ hổng trên bia ngắm, quả thật hoàn toàn ăn khớp.
Giờ phút này không đợi Tiết Thiệu nói, bốn phía trăm tên cung tiễn thủ đều hô lên:
- Uy vũ, uy vũ, uy vũ!
Tiếng hô của trăm người rất hùng hồn có lực, rất nhanh âm thanh truyền ra xa xa.
Tiết Thiệu để xuống bia ngắm sau đó đầy khâm phục nhìn Hàn Mạc, một lúc không nói gì, chỉ có đặt hai tay trên vai Hàn Mạc vỗ xuống, đó là tư thế mà đàn ông khâm phục cổ vũ nhau, sau đó giơ lên hai ngón cái:
- Hàn Hộ quân úy, lúc trước Tiết mỗ thất lễ. Trên đời này ta chưa từng phục ai, ngài là người đầu tiên, ngài…rất được!
Hàn Mạc cười, ôm quyền đáp:
- Tiết…Tiết đại ca, ngài tuổi lớn hơn ta vậy ta gọi ngài một tiếng Tiết đại ca, kỳ thật đệ cũng không có bản lãnh gì, chỉ có nhiều khí lực thôi. Sau này nhờ Tiết đại ca chiếu cố nhiều hơn, nếu có việc gì cần thể lực đừng quên gọi đệ là được ha ha ha!
Trong quân doanh xưng huynh gọi đệ là chuyện thường, Tiết Thiệu gật đầu nói:
- Được, đệ gọi ta một tiếng đại ca ta thật thấy xấu hổ!
- Ca xem đệ bắn tên không được chuẩn lắm!
Hàn Mạc chỉ tấm bia cười nói:
- So với đại ca đệ còn kém nhiều, nếu tên này dùng để bắn kẻ thù thì mũi tên của đại ca bắn trúng cổ họng của kẻ thù, còn đệ bắn trúng mông kẻ thù rồi.
Tiết Thiệu cười ha ha tiếp:
- Hàn hộ quân…à, Hàn huynh đệ, khí lực của cậu chỉ sợ kẻ thù không cần đánh đã sợ chạy ha ha…!
Những người nhà binh chỉ kính phục người có bản lãnh, mọi người thấy Hàn Mạc trẻ tuổi, tuấn tú nhã nhặn, biết Hàn Mạc đến từ Hàn gia, cho nên tất cả đều nghĩ rằng Hàn Mạc dựa vào quan hệ trèo lên chức Hộ quân úy, với năng lực của hắn rất là hoài nghi.
Nhưng vừa rồi Hàn Mạc thể hiện bản lãnh, ngay lập tức làm cho mọi người giật mình, sau đó trong lòng bắt đầu tràn đầy kính phục với hắn. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Trong Ngự lâm quân, người có thể rút ra Tam thạch cung cũng có vài người, nhưng có thể bắn "tên xuyên bá" thì không mấy khi gặp.
Mà Hàn Mạc kéo gãy Nhất thạch cung, thoải mái dùng Tam thạch cung, lại bắn xuyên bia, phần lực này đủ để trấn át tất cả.
Vừa rồi tuy mình lấy le được với mọi người nhưng thực tế Hàn Mạc biết trình độ bắn cung của mình vẫn còn kém lắm, tất cả đều là công của Trường sinh kinh thôi, sau đó Hàn Mạc hướng Tiết Thiệu chắp tay nói:
- Tiết đại ca nếu nói về bắn cung nếu huynh không chê thì sau này chỉ giáo đệ nhé!
Hàn Mạc vừa uy phong lẫm lẫm sau đó lại khiêm tốn cho nên thành kiến với Hàn Mạc lúc trước đã sớm bay lên chín tầng mây, Tiết Thiệu cười nói:
- Nói thật đệ bắn cung còn thiếu chuẩn xác, nếu Hàn đệ mà cẩn thận tập luyện thì ta sẵn sàng hết lòng truyền thụ, tuy nhiên…!
Hắn ghé sát Hàn Mạc nhỏ giọng nói:
- Nếu muốn học đỉnh cao của bắn cung thì nên học Đậu đại nhân. Nếu Hàn đệ có lòng như vậy thì sau này chúng ta trao đổi với nhau là được, nếu thật muốn tìm sư phụ thì nên học Đậu Thiện đại nhân là thích hợp nhất.
- Đậu Thiện đại nhân ?
Hàn Mạc nhớ đến mặt của Đậu Thiện luôn gần gũi tươi cười, không khỏi hỏi:
- Đậu Thiện đại nhân bắn cung còn giỏi hơn Tiết đại ca?
Tiết Thiệu tỏ ra kính phục, gật đầu trả lời:
- Chuyện này là tất nhiên, đại ca trong mắt đại nhân quả không là cái gì, đệ nghĩ thử Ngự lâm quân ở nước Yến chính là nơi của những binh sĩ tinh nhuệ nhất, nếu lên chức như Đậu Thiện đại nhân chẳng lẽ không có thực tài sao? Đậu Thiện đại nhân có thể bắn được Liên châu tiễn.
- Liên châu tiễn?
Hàn Mạc giật mình, sau đó nhớ lại hình như Chu Tiểu Ngôn cũng dùng Liên châu tiễn bắn ra mũi tên ở quan Lê Cốc, thời gian giữa hai mũi tên bay ra gần như trong nháy mắt, chẳng lẽ đó là Liên châu tiễn?
Đang nghĩ chuyện cũ thì Hàn Mạc giật mình nghe được một tiếng vó ngựa chạy nhanh đến, quay lại nhìn thấy một thớt ngựa đang chạy tới, kỵ sỹ cưỡi ngựa toàn thân mặc giáp trụ, qua áo giáp có thể thấy người này là một vị đô thống.
Thớt ngựa rất nhanh chạy tới Hàn Mạc thấy rõ mặt mũi người này, trong mắt lộ ra kinh ngạc, miệng khẽ nhếch lên mỉm cười.
Bên cạnh Tiết Thiệu nhìn ra người này, vẻ mặt khâm phục Hàn Mạc lập tức không còn, thay vào đó là vẻ khinh thường người đang đến, trong mắt Tiết Thiệu ngay cả vị đô thống đều không đặt trong mắt, khinh thường lộ ra trên mặt