Quyền Thần

chương 279: nguyệt quang tự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tên kỵ binh thảng thốt:

-Đại nhân… đại nhân nói gì lạ vậy. Chúng ta đến đây là để vây bắt quân địch. Mộ Dung đại nhân… Mộ Dung đại nhân sao có thể hại Hàn đại nhân… việc này… việc này không thể nào … T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Hàn Mạc mỉm cười gật gật đầu:

-Ta chỉ đùa một chút, ngươi đừng để ý.

Chợt dướn mày hỏi:

-Phải rồi, ngươi tên gì?

-Thuộc hạ là Mạc Tư Viễn.

Tên kỵ binh đáp.

Hàn Mạc cười ha hả:

-Mạc Tư Viễn? Tên này thật có thâm ý. Mạc Tư Viễn, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, ngươi nói có phải không?

Mạc Tư Viễn thấy thái độ Hàn Mạc khang khác, hơi giật mình, bất giác nắm chặt đuôi đao, mồ hôi đổ như tắm:

-Đại nhân… đại nhân… hay nói giỡn, tên của thuộc hạ, tên này…

Hàn Mạc khoát tay cười ha hả:

-Ta nói rồi, ngươi không cần sợ. Nơi này chỉ có hai người, ngươi và ta là đồng bọn, là muốn cùng lên núi bắt địch, ngươi nói đúng không?

Mạc Tư Viễn gật đầu lia lịa:

-Đúng… đúng… thuộc hạ, là thuộc hạ đi theo đại nhân lên núi vây bắt địch.

Hàn Mạc lại phá lên cười, tiếp tục leo lên núi, rồi như vô tình hỏi Mạc Tư Viễn đang leo phía sau:

-Ngươi đi theo Mộ Dung đại nhân được bao lâu rồi?

Mạc Tư Viễn trả lời:

-Thuộc hạ năm đó vào Ngự lâm quân, khảo sát tuyển quân chính là Mộ Dung đại nhân. Lúc đó Mộ Dung đại nhân là giáo úy đã cho thuộc hạ được theo hầu, cũng vài năm rồi…

-À, đúng là hảo huynh đệ!

Hàn Mạc cười nói:

-Mộ Dung đại nhân nhất định coi ngươi là tâm phúc thân tín.

Mạc Tư Viễn đang cố gắng leo lên, nghe Hàn Mạc nói vậy, lại cảnh giác dừng lại:

-Cái này… Mộ Dung đại nhân là chỉ huy, thuộc hạ chỉ biết tuân theo, nếu nói là tâm phúc… thuộc hạ thật không dám!

Hàn Mạc "a" lên một tiếng, làm điệu bộ như đang nghe ngóng âm thanh từ phía xa vọng lại, bất thần hỏi:

-Hôm nay đến vây bắt quân địch, ngươi có cảm thấy có gì lạ không? Ví như… nơi này… chắc không có mai phục chứ?

Mạc Tư Viễn giật bắn mình, vội đáp:

-Không có, tuyệt đối không có.

Rồi dường như cảm thấy mình đã lỡ mồm, lại lắp bắp:

-Chỉ có điều… không biết trong chùa… hòa thượng… các hòa thượng có cài bẫy không?

Hàn Mạc cười cười:

-Vậy chúng ta phải cẩn thận mới được.

Hắn đột nhiên dừng lại:

-Ngươi đi quá chậm, giờ vậy đi, ngươi đi phía trước, ta theo phía sau.

Mạc Tư Viễn lại giật mình:

-Ý đại nhân là…

Hàn Mạc nhanh chóng né sang một bên:

-Khẩn trương, đừng để các huynh đệ sốt ruột. Năm nhóm đi năm đường, chúng ta không thể đến chậm.

Mạc Tư Viễn nhìn Hàn Mạc mặt tươi tỉnh vui vẻ một cách hơi thái quá, tim đập mạnh. Lúc này Hàn Mạc bảo hắn đi phía trước, hắn lại càng lo, vừa bước lên vừa run, Hàn Mạc coi bộ cười nói như vậy, nhưng không chừng từ phía sau lén cho hắn một gậy, thiết côn tử của hắn không phải nhẹ nhàng gì.

Chỉ có điều Hàn Mạc cặp mắt lạnh lùng lóe hàn quang khiến hắn không thể không tiến lên. Hắn thực cũng không dám không tuân lệnh của Hàn Mạc. Hàn Mạc chính là người đã đánh bại Thi Liên Vân, với bản lĩnh đó, hắn tuyệt nhiên không phải là địch thủ.

Hắn bất đắc dĩ bám vào sườn núi leo lên trước, chưa kịp quay đầu lại, đã cảm thấy một trận kình phong ập tới, đúng là Hàn Mạc đã vung thiết côn tử từ phía sau đánh tới.

Mạc Tư Viễn tuy có lo rằng Hàn Mạc có thể từ phía sau ra tay. Nhưng hắn không hề ngờ tới, "tiểu diêm vương" này nói đánh là đánh. Hàn Mạc là cao thủ dùng côn, lại đánh bất thình lình, nhanh như tia chớp, Mạc Tư Viễn hiển nhiên không kịp trở tay. Côn đánh chát vào đầu, kêu lên một tiếng đau đớn, quỵ xuống, cũng không biết là chết hay sống.

-Biết rõ lão tử muốn động thủ, còn đi lên phía trước, đúng là ngu xuẩn.

Hàn Mạc bước lên dùng chân đá đá, xác định tên lính này không còn nhúc nhích, mới buông thiết côn, tháo bộ áo giáp ra, miệng lẩm bẩm:

-Hỏi dò ngươi, nếu không phải ngươi quá cẩn thận đề phòng… càng cố dấu càng lộ ra vấn đề. Ngũ gia ta có thể sánh với hầu tinh đấy.

Hàn Mạc mặc bộ áo giáp kỵ binh của Mạc Tư Viễn vào, tay quay quay thiết côn, như con vượn thoăn thoắt leo lên núi.

Ngọn núi này cũng không cao, chỉ trong chốc lát, đã leo đến đỉnh. Xa xa trong ánh hoàng hôn, thấy một ngôi chùa nho nhỏ, ở ngay trên đỉnh núi. Bên ngoài sơn đỏ thắm, trên tường viết một chữ thật to: "Phật tự", chỉ còn cách chỗ hắn có mấy thước.

Hắn thận trọng tiến đến nép sát bên tường, ngưng thần lắng nghe, bên trong không hề có động tĩnh.

Nhìn xuyên qua song cửa, thấy trong chùa có một chính điện, hai bên trái phải có mấy gian phòng nhỏ, trong điện có mấy cây bồ đề tơ vàng óng ánh, thêm một cây tùng cao sừng sững, toàn viện tĩnh mịch như cõi cực lạc.

Điểm đặc sắc nhất chính là mái hiên. Mái hiên màu đen tuyền, nhưng trong màn đêm, vẫn không hề đổi màu, in đậm trên nền trời đen thẫm. Đó là một loại kiến trúc đặc biệt, chỉ còn lại ở một số rất ít tinh xảo lầu ở các thiền viện.

Trong không khí sực nức mùi hương khói, an nhiên thanh tịch, đúng là một nơi tu hành đắc đạo.

Chân trời sáng dần lên, mặt trăng bắt đầu chiếu ánh sáng phủ khắp thiền viện, trông càng lạnh lẽo u tịch. Bên trong chùa không một tiếng động, thậm chí ngọn đèn dầu cũng không được thắp lên, tiếng gõ mõ tụng kinh thường nhật cũng không có, toàn bộ thiền viện nhỏ trống vắng như chốn không người. Cửa chính điện và mấy gian phòng nhỏ hai bên đều khép. Nếu không phải vì nội điện rất gọn gàng sạch sẽ, có lẽ có người sẽ nhầm tưởng đây là một ngôi chùa hoang.

Giống như âm hồn, Hàn Mạc chậm rãi đi đến trước cửa chùa, nhẹ nhàng đẩy cửa, cọt kẹt hai tiếng, cửa mở ra, đại môn đúng là không cài then.

Hàn Mạc nắm chặt thiết côn, lại như âm hồn, lắc mình nhẹ như gió vào bên trong. Trong chính điện, vài sợi tơ vàng cây bồ đề lay động trong gió, hòa với hương thơm thanh khiết của nhang.

Một hồi bước chân vang lên, lại nghe cửa viện cọt kẹt hai tiếng, đã thấy giọng Mộ Dung Hạc âm trầm vang lên:

-Mạc Tư Viễn, tiểu tử kia đâu?

Hàn Mạc lúc này mặc áo giáp kỵ binh, Mộ Dung Hạc nhất thời không thấy rõ, nhầm tưởng là Mạc Tư Viễn.

Hàn Mạc không trả lời, quay lưng lại phía bọn họ, tay nắm chặt thiết côn tử.

-Mẹ nó, sao im thin thít vậy?

Tằng Khánh đứng ben cạnh Mộ Dung Hạc lớn tiếng quát:

-Điếc à? Hay bị quỷ mê hoặc rồi? Hàn Mạc ở đâu? Không phải ngươi đi theo hắn sao?

Mộ Dung Hạc bước lên giơ tay vỗ vào vai Hàn Mạc, trầm giọng hỏi:

-Hàn Mạc ở đâu?

Hàn Mạc quay lại, dưới ánh trăng, cười âm u như ma quỷ:

-Đại nhân tìm ta?

Một Dung Hạc nhìn thấy Hàn Mạc, tưởng hắn từ cõi chết hiện lên, bỗng hồn phiêu phách lạc, "ố" lên một tiếng, thân hình lùi ra phía sau mấy bước.

Tằng Khánh và Vi Ly biết có chuyện bất ổn, lập tức nắm chặt đao, tách ra hai bên, chĩa thẳng mũi đao vào Hàn Mạc.

Hàn Mạc xoay cả người lại, thản nhiên cười nói:

-Không cần sợ, là ta!

Mộ Dung Hạc nắm chặt đao, hít một hơi, quát khẽ:

-Mạc Tư Viễn ở đâu? Ngươi đã làm gì hai gã cung binh?

-Mạc Tư Viễn nhát gan không dám đi lên.

Hàn Mạc trầm tĩnh như nước, đáp:

-Còn hai gã cung thủ kia, ha ha, Mộ Dung đại nhân cho rằng họ cần thiết phải lên núi sao?

Mộ Dung Hạc trấn tĩnh tinh thần, lạnh lùng nhìn Hàn Mạc:

-Hàn Mạc, ngươi đúng là rất thông minh.

-Đại nhân quá khen.

Hàn Mạc cười cười:

-Chỉ có điều không biết các hòa thượng mà đại nhân nói đến ở nơi nào? Đại nhân không phải là muốn ta tiến lên vây bắt quân địch sao? Sao ta nhìn khắp không thấy bóng dáng bọn chúng đâu cả?

Mộ Dung Hạc cười lạnh:

-Hàn Mạc, đến lúc này còn nói mấy câu đó? Ngươi là người thông minh ắt biết hôm nay ta có âm mưu gì.

Hàn Mạc ra vẻ kinh ngạc:

-Là… là… đại nhân muốn giết ta ở đây?

Mộ Dung Hạc cười ha hả:

-Xem ra ngươi đã biết hết. Ngươi biết, mà hôm nay vẫn tới, ta thật đúng là khâm phục ngươi.

Hắn đưa mắt ra hiệu, Tằng Khánh và Vi Ly tách ra, ba người đứng thành hình tam giác vây Hàn Mạc ở giữa.

-Tuy biết rằng ngươi sẽ tính sổ với ta, nhưng lòng hiếu kỳ của ta rất lớn, cũng muốn biết cuối cùng thì ngươi giở trò gì. Cho nên ta vẫn đến.

Hàn Mạc không hề sợ hãi, giống như đang nói chuyện nhỏ nhặt nào đó.

-Chỉ có điều ba người các ngươi chưa chắc đã giết nổi ta.

Mộ Dung Hạc huýt sáo một tiếng, chợt nghe cạc cạc mấy tiếng, từ bên trong mấy gian phòng nhỏ năm sáu sát thủ áo đen bịt mặt nhẹ nhàng bước ra, mỗi người đều cầm đại đao sáng loáng ở tay, dưới ánh trăng trông càng đầy hàn khí. Thêm sáu gã cầm đao vây vòng ngoài, Hàn Mạc có chắp cánh cũng không thể thoát được.

-Hàn đại nhân, đơn đả độc đấu chưa chắc có người là đối thủ của ngươi, nhưng nếu chừng này người, có đủ để giết ngươi hay không?

Mộ Dung Hạc cười gằn, mắt lộ ra sát khí.

Không hề nghi ngờ, trong mắt y, Hàn Mạc tối nay chắc chắn không thể sống. Lòng thù hận của y đã lên đến đỉnh điểm, hôm nay có thể xả được cơn giận của mình thực sự đối với y không có gì sảng khoái bằng.

Hàn Mạc thở dài, gật đầu:

-Cũng đủ, cũng đủ!

Nhìn về chính điện, dưới ánh trăng, thấy hiện rõ mấy dòng chữ: Nguyệt Quang tự (chùa ánh trăng), thấy đúng là hợp với hoàn cảnh lúc này.

-Mộ Dung đại nhân, ngươi hôm nay mượn cơ hội để giết ta, có phải là đã quá bất cẩn không?.

Hàn Mạc chậm rãi thả từng câu:

-Ngươi và ta có xung khắc, trong cung rất nhiều người biết. Ngươi vào lúc này giết ta, không sợ phiền toái? Ngươi nên biết, ta lúc này là theo ngươi thi hành quân vụ, lại chết ở một nơi hoang vu, chỉ cần hơi có chút suy nghĩ cũng đoán được ý đồ của ngươi. Đến lúc đó, tra xét ra, ngươi khó mà tránh tội. Ngươi làm việc lỗ mãng quá, xem ra đúng là một kẻ xuẩn ngốc.

Hàn Mạc cãi lý, nhưng Mộ Dung Hạc lại tưởng hắn có ý sợ hãi cầu xin, rất là đắc ý:

-Ngươi yên tâm, chúng ta lần này đi vây bắt quân giặc, ngươi nếu đã chết, là bởi hi sinh vì nhiệm vụ, không liên quan đến ta.

-À!

Hàn Mạc mơ màng nói:

-Đại nhân nói rõ hơn chút không, ta thực không hiểu.

Mộ Dung Hạc chắc mẩm đã nắm chắc thắng lợi trong tay, y đinh ninh việc giết chết Hàn Mạc dễ dàng như trở bàn tay, một đao lấy mạng chẳng có gì thú vị, định bụng chơi trò mèo vờn chuột một phen:

-Trên sổ quân vụ ta sẽ ghi rằng, các hòa thượng chùa Nguyệt Quang và Hắc kỳ Ngụy quốc có cấu kết, nơi này hóa ra là một căn cứ của Hắc kỳ. Ta đến vây bắt, vừa vặn gặp chúng đang ẩn nấp ở đây, cho nên liều chết đánh nhau. Hàn đại nhân gan dạ giết địch, đã anh dũng hi sinh. Ta nhất định sẽ bẩm báo Thánh thượng truy phong cho ngươi.

Hàn Mạc ha hả cười:

-Đa tạ, đa tạ, Mộ Dung đại nhân đã cho ta làm tráng sĩ sau khi chết. Tuy nhiên ta có chút không hiểu, Mộ Dung đại nhân nói Nguyệt Quang tự có Hắc kỳ, ai tin? Ngài có chứng cớ sao?

Mộ Dung Hạc vẻ mặt thần bí sờ tay vào ngực lấy ra một đồ vật đem đến trước mặt Hàn Mạc:

-Hàn thính trưởng, ngài biết cái này chứ?

Hàn Mạc chăm chú nhìn kỹ, thấy đó là mấy miếng hắc trúc. Hắc trúc là biểu tượng của Hắc kỳ giáo nước Ngụy

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio