Tiêu Linh Chỉ nhắc nhở, khiến Hàn Mạc càng cảm kích nàng, tuy rằng nàng luôn tỏ vẻ lạnh lùng thản nhiên, nhưng từ lúc rời kinh đến nay, nàng luôn lặng yên không có động thái gì nhưng lại luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích cho hắn.
Từ trước đến giờ, Hàn Mạc vẫn không lường hết trong mái đầu nhỏ xinh của nàng có bao nhiêu mưu trí, nhưng hiện tại hắn đã hiểu được, trên thực tế, nàng là người tinh anh, thông tuệ hơn hẳn hắn vài phần.
Hàn Mạc khẽ nói:
-Tạ quân sư!
Tiêu Linh Chỉ vẫn lạnh nhạt:
-Không cần cảm tạ ta, ta chỉ là lo dân chúng đến lúc đó sẽ bị chết đói thôi.
-Quân sư có cao kiến gì không?
Hàn Mạc mỉm cười hỏi.
Tiểu Linh Chỉ lườm Hàn Mạc một cái, cười lạnh:
-Hàn tướng quân hỏi gì lạ vậy. Ngài là quan hộ lương, cao kiến hẳn là ngài đã tính tới, ta là một tiểu nữ, sao dám qua mặt?
Rồi hướng Tiểu Quân nói:
-Chúng ta đi!
Hàn Mạc nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của nàng lướt trong gió, khẽ lắc đầu, rồi nhằm thẳng huyện nha mà tới.
Quận thủ Nghi Xuân lúc này đang ngồi ở hậu đường của nha môn, không hề ngạc nhiên khi thấy Hàn Mạc, tiến ra cửa chào đón:
-Hàn tướng quân, làm phiền, xin mời ngồi xuống, thư thả thưởng trà.
Hàn Mạc ngồi xuống, mỉm cười hỏi:
-Quận thủ đại nhân triệu kiến Hàn Mạc, không biết là có gì chỉ giáo?
Tư Đồ Tĩnh cười ha hả:
-Không phải là triệu kiến, mà là mời. Bản quan nào dám triệu kiến Hàn tướng quân. Hàn tướng quân, hai hôm nay bản quan công vụ bận rộn không tiếp đón ngài được chu đáo, ngài chớ trách a.
-Thiên tai thê thảm, Tư Đồ đại nhân thân là quận thủ trăm công ngàn việc tất nhiên là vất vả rồi.
Hàn Mạc cười rất thoải mái:
-Tư Đồ đại nhân công vụ bận rộn lại vẫn dành thời gian cho Hàn Mạc, ắt phải là có việc cần chỉ bảo rồi.
Tư Đồ Tĩnh nâng chén trà lên, khẽ vuốt một vòng miệng chén, vẻ mặt rất nghiêm trọng:
-Hàn tướng quân, có một việc, không biết ngài có nhớ rõ không?
-Đại nhân muốn nói chuyện gì?
Hàn Mạc mỉm cười.
Tư Đồ Tĩnh hôm nay mời mình đến đây, Hàn Mạc trong lòng hiểu tuyệt đối không có việc gì tốt cả.
Hạ Học Chi nếu đã nghi ngờ mình, nhất định ở Nghi Xuân sẽ rất phiền toái. Tuy nhiên hai bên chưa chính thức trở mặt, trở ngại đó có lẽ cũng không quá lớn, nhưng cũng không phải dễ dàng ứng đối.
Tư Đồ Tĩnh bằng mặt không bằng lòng, nghiêm mặt chằm chằm nhìn Hàn Mạc:
-Hàn tướng quân, tướng quân mới vào đặt chân lên đất quận Nghi Xuân, đã giết chết một tên nha sai.
Hàn Mạc ngày đó nhìn thấy một gã nha sai rậm râu ức hiếp dân nữ, cho nên ra tay không lưu tình, việc đó hắn dĩ nhiên không quên.
-Ta nhớ.
Hàn Mạc đáp.
-Tên nha sai đó ức hiếp dân nữ, hống hách ngang ngược, nạn dân giận mà không dám chống cự. Giờ khắc đó, trấn an dân tâm là việc quan trọng, tên nha sai đó chọc giận nạn dân, ta e rằng nếu không nghiêm trị thì lòng dân tất biến. Hàn Mạc lĩnh thánh chỉ của Thánh thượng, đó là phải hỗ trợ Thành vệ quân coi giữ trật tự của Nghi Xuân, đương nhiên phải chấp pháp.
Tư Đồ Tĩnh cười ha hả:
-Hàn tướng quân một lòng trung quân, bản quan hiểu, tuy nhiên, có lẽ Hàn tướng quân không biết, ngay sau đó, người nhà của tên nha sai đã kéo đến nha môn dâng cáo trạng, bản quan đã ém đi chuyện này. Hàn tướng quân vất vả đến tận đây, đã gặp ngay chuyện tố tụng, tất nhiên không tốt.
Hàn Mạc trong lòng cười nhạt, lúc này kẻ hầu đã mang trà lên, Hàn Mạc nhấp một ngụm, điềm đạm buông chén trà, rồi cười tủm tỉm:
-Là ta phải tạ Tư đồ đại nhân rồi.
Tư Đồ Tĩnh khẽ nhíu mày. Người này còn trẻ tuổi nhưng khả năng kiềm chế thật là tốt, rõ ràng gặp chuyện rắc rối nhưng hắn vẫn cười được, tố chất này thật đúng là người thường khó có thể có.
Nếu là người nóng tính, chắn chắn sẽ lớn tiếng mà biện minh, nếu là ngươi thô lỗ, sợ rằng đã mắng cho rát mặt.
-Chỉ có điều…
Tư Đồ Tĩnh làm ra vẻ rất nghiêm trọng, nói:
-Chỉ có điều việc này có chút rắc rối…
Hàn Mạc cố ý nhướn mày lên:
-Tư Đồ đại nhân muốn nói chuyện gì?
Tư Đồ Tĩnh lắc đầu:
-Ta vốn tưởng rằng chuyện đó đã qua, dù sao Hà tướng quân ra tay giết kẻ đó cũng là vì bách tính lê đân, là vì chức trách của mình. Tuy nhiên chuyện đã dẫn tới một kết cục khác. Hàn tướng quân nói tên nha sai kia vì ức hiếp nạn dân nên mới ra tay?
Hàn Mạc cười quái dị:
-Có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ có người hoài nghi ta giết người vô lối?
Tư Đồ Tĩnh thở dài:
-Hàn tướng quân, đáng tiếc đúng là như thế.
-Ồ!
Hàn Mạc ngạc nhiên:
-Có lời giải thích khác sao?
Tư Đồ Tĩnh dựa vào ghế, chậm rãi:
-Hàn tướng quân nói là vì việc công mà giết ngươi, nhưng có kẻ lại nói là ngài trả thù riêng.
-Trả thù riêng?
Hàn Mạc cười ha hả:
-Ta mới tới Nghi Xuân, chưa từng gặp tên nha sai kia, làm sao gây thù chuốc oán với nhau được?
Tư Đồ Tĩnh bình thản:
-Tên nha sai kia tên là Tống Xa Nhi, là một trong sáu đô đầu do huyện nha sai dẫn theo mười người đi thu dọn thi thể nạn dân.
-Hóa ra là một đô đầu.
Hàn Mạc tỏ ra hiểu biết.
Các nha huyện đều có đầu lĩnh, dưới đầu lĩnh là đô úy, dưới đô úy là đô đầu, là một chức quan bé như hạt đậu, nhưng so với nha sai thì cao hơn chút.
Tư Đồ Tĩnh nói:
-Hàn tướng quân, ngày đó người nhà của Tống Xa Nhi mang cáo trang đến bị bản quan dẹp đi nhưng lúc này, các nha sai đi cùng dẫn nhau đến tố cáo Hàn tướng quân là vì thù riêng mà giết người. Mười người nói như một. Bản quan thân là quận thủ, đây cũng là một vụ án chết người, lại có nhân chứng, nên mới phải mời Hàn tướng quân lại đây giải thích một chuyến.
Hàn Mạc mắt xẹt qua hàn quang, nhưng miệng thì vẫn mỉm cười:
-Không biết các nha sai kia nói gì? Ta với Tống Xa Nhi có thù oán gì?
Tư Đồ Tĩnh thở dài:
-Hàn tướng quân, nghe bọn họ nói ta cũng không tin. Nếu là một người dân bình thường bị chết có lẽ cũng không có gì, nhưng Tống Xa Nhi đang thực thi công vụ, vô duyên vô cớ chết đi, quan phụ mẫu như ta lại không hỏi đến, càng khiến cho mọi người thất vọng đau khổ. Ngày sau e là sẽ khó quản thúc được chúng.
Rồi trầm giọng quát:
-Lưu tam cẩu, vào đi!
Chợt nghe một tiếng bước chân vội vàng đi tới, ngoài cửa một gã nha sai bước vào, quỳ rạp xuống dưới đất, run rẩy nói:
-Tiểu nhân Lưu tam cẩu tham kiến Quận thủ đại nhân, tham kiến Hàn tướng quân.
-Lưu tam cẩu, ta hỏi lại ngươi, các ngươi quả quyết rằng Hàn tướng quân giết Tống Xa Nhi là bởi vì thù riêng, hiện giờ Hàn tướng quân đang ở đây, người có dám không ăn ngay nói thật không?
Tư Đồ Tĩnh quát nạt.
-Ngươi đem lời đã nói nhắc lại lần nữa, nếu có chút gì gian dối, tội vu cáo hãm hại mệnh quan triều đình, giết không tha!
Lưu tam cẩu run rẩy lắp lắp nói:
-Tiểu nhân không dám nói dối.
-Tốt, vậy ngươi nói đi!
-Khởi bẩm đại nhân, ngày đó thuộc hạ hô tống Tống đô đầu đi thu nạp thi thể, đi qua chỗ đó, thấy .. Hàn… tướng quân đang ở… đang ở…
Hắn liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, thấy Hàn Mạc đang cười cười nhìn mình, nhất thời không dám nói tiếp.
-Ngươi muốn nói gì nói đi.
Tư Đồ Tĩnh lạnh lùng đe.
-Có bản quan ở đây, chỉ cần ngươi nói thật, đảm bảo không ai có thể hại ngươi.
Lưu tam cẩu cắn răng lại, rốt cuộc đành nói:
-Chúng thuộc hạ nhìn thấy Hàn tướng quân đang trêu đùa một thiếu phụ. Tống Xa Đầu nhìn thấy, tuy nhiên, không biết là Hàn tướng quân nên đi lên ngăn lại. Hai người không biết vì sao cãi cọ ầm ĩ, rồi thuộc hạ thấy… thấy Hàn tướng quân một đao chém ngang cổ Tống đô đầu. Chúng thuộc hạ định đi lên tróc nã Hàn tướng quân, nhưng lúc đó có Ngự lâm quân cưỡi ngựa lên ngăn lại, chúng thuộc hạ mới biết, kẻ đùa giỡn thiếu phụ kia là người của Ngự lâm quân…
Hàn Mạc cười ha hả:
-Còn gì nữa không?
Lưu tam cẩu sửng sốt, hắn cứ tưởng, Hàn tướng quân trẻ tuổi này nhất định sẽ đùng đùng nổi giận, không thể ngờ là còn phá lên cười sảng khoái như vậy được, ngay lập tức sợ nổi da gà, run giọng nói:
-Không… không có… Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Tư Đồ Tĩnh cũng cau mày, nhất thời không biết tâm tư của Hàn Mạc như thế nào.
Hàn Mạc sau khi cười chán chê, mới uống hết chén trà, ung dung thong thả, buông chén trà xuống, không khí trong phòng nặng nề nghẹt thở.
-Hàn tướng quân, ngài còn trẻ yêu thích sắc đẹp cũng là bình thường, nhưng là tiện nhân thì …
Tư Đồ Tĩnh cố ý thở dài.
-Tư Đồ đại nhân, ngài tin những lời đó à?
Hàn Mạc hỏi.
Tư Đồ Tĩnh vội xua tay:
-Bản quan không phải có ý đó, chẳng qua là…
-Ta chỉ muốn biết, thiếu phụ đó hiện giờ ở đâu…?
Hàn Mạc không đợi hắn trả lời, nói luôn:
-Ta thực muốn nghe chính nàng nói. Nhưng nếu các ngươi nói rằng nàng đã mất tích, thì bản tướng chắc chắn sẽ phải tìm cho ra chân tướng sự việc, giết người diệt khẩu, bản tướng quân nhất định không tha!
Mấy lời sau, giọng chợt mang theo hàn khí.
Lưu tam cẩu trán vã mồ hôi hột, không dám trả lời.
Hàn Mạc nhìn Tư Đồ Tĩnh chằm chằm:
-Tư Đồ đại nhân, ta nói một đằng, hắn nói một nẻo, nên rất cần có vài lời chứng thực của nàng ấy, nếu sự tình có liên quan đến nàng, thì ta càng cần phải biết nàng đang ở đâu?
Tư Đồ Tĩnh nhíu mày, không biết vì sao ánh mắt của tướng quân trẻ tuổi kia chiếu vào y, y lại có cảm giác như bị rận cắn khắp người, rất khó chịu, đập bàn một cái, chỉ vào Lưu tam cẩu nói:
-Hàn tướng quân, hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao? Thiếu phụ đó hiện giờ ở đâu?
Lưu tam cẩu khổ sở nói
-Bẩm đại nhân, cái này.. cái này tiểu nhân không biết ạ!
-Không biết!
Hàn Mạc thở dài:
-Như thế xem ra, các ngươi làm việc không đủ cẩn thận rồi. Nếu bảo ta sai, thì phải có căn cứ chính xác, phải có người chỉ tận tay ta sai chỗ nào chứ.
Tư Đồ Tĩnh bên ngoài cười cười nhưng lòng giận tím:
-Hàn tướng quân, mấy câu này vì sao nói vậy…
Hắn thấy Hàn Mạc bưng chén trà lên định uống, lập tức lừ mắt Lưu tam cẩu một cái, gã liền lập tức kêu lên:
-Đại nhân làm chủ, Tống đô đầu bị chết oan, các huynh đệ trong lòng cũng không phục…
Giọng gào khóc thê thảm chưa dứt đã nghe choang choang hai tiếng, đập đầu xuống nền đất, phọt máu.
Hàn Mạc đứng dậy:
-Sao? Dùng máu chứng minh ta có tội à?
Hướng Tư Đồ đại nhân, chắp tay nói:
-Tư Đồ đại nhân, Hàn Mạc vì sao giết người, nhiều người chứng kiến, có lẽ dân chúng không dám lên tiếng, nhưng nếu vì việc này mà liên lụy đến ta, ta tin thiếu phụ kia sẽ xuất hiện. Chỉ dựa vào lời kêu oan của nha sai mà đã muốn ghép Hàn Mạc vào tội giết người. Hàn Mạc không muốn mình là quả bóng, nếu muốn kêu oan, hai ngàn Ngự lâm quân có thể chạy đến trước cửa Nha huyện để kêu đấy.
Tư Đồ Tĩnh sầm mặt xuống:
-Hàn tướng quân, ngài nói vậy là có ý gì? Không phải là định uy hiếm bản quan đấy chứ? Bản quan là phụ mẫu của một vùng, là người thực thi vương pháp tại Nghi Xuân, dĩ nhiên phải tường tận mọi việc. Hàn tướng quân tuy quyền cao chức trọng, nhưng cũng không thể tùy tiện giết người của nha huyện. Thánh thượng muốn Hàn tướng quân duy trì trật tự ở địa phương, Hàn tướng quân nếu là chính mình khơi mào nhiễu loạn, Thánh thượng nếu biết sẽ nghĩ như thế nào?