Quyền Thần

chương 354: chỉ cây dâu mắng cây hoè

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Cố và Ô Hải nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ, nếu những đồ vật giấu ở trong thư phòng có mười phần không thể tìm ra, chính là vì tại đây có một căn phòng bí mật, chỉ có điều hai người có chút không rõ, vì sao nhóm người áo đen này lại biết thư phòng có tồn tại một căn phòng bí mật? Người áo đen trên người không đánh dấu thân phận, không rõ để phân biệt, cũng không thể xác định được họ đến từ thế lực nào?

Nhưng Lý Cố có nhiều năm kinh nghiệm, cũng mơ hồ đoán được, nhóm người áo đen này rất có thể chính là Tử y vệ của nước Khánh.

Tử y vệ của nước Khánh, cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn là tổ chức đen tối được vua nước Khánh tín nhiệm nhất từ trước đến nay, là công cụ tin cậy của vua nước Khánh, Tử y vệ chia làm hai nha môn, Minh bộ Thiết ti nha môn là thẩm vấn quan lại nước Khánh, Ám bộ nha môn là làm nhiệm vụ đen tối.

Ba tổ chức đen tối lớn nhất là Hắc Kỳ được thiết lập sớm nhất, sau đó là Tây Hoa Thính, Tử y vệ ra đời sau cùng, cho nên nói về kinh nghiệm, Hắc Kỳ so với hai tổ chức kia phong phú hơn nhiều.

Xem hành đồng tối nay của đám người áo đen, thật sự là một kế hoạch chu đáo chặt chẽ, hành động cẩn thận, nhưng so sánh với độ nghiêm mật của Hắc Kỳ thì cũng có chênh lệch.

Như vậy, mấy người này khả năng lớn nhất là Tử y vệ của nước Khánh.

Nhưng Lý Cố không cách nào nghĩ thông suốt, Tử y vệ vì sao lại hứng thú tìm những đồ vật trong này? Bọn họ có mưa đồ gì? Càng làm cho người ta giật mình chính là thế lực đen tối ở nước Yến, hai Hoa Thính cũng không biết Hạ Học Chi trong thư phòng có căn phòng bí mật này, vì sao nhóm người của Tử y viện này lại biết được nó? Bọn họ lấy được tin tức ở đâu?

Những bí ẩn đó bao phủ trong lòng Lý Cố.

Tuy nhiên lúc này không phải lúc cởi bỏ những bí ẩn, mà cần theo lệnh Hàn Mạc đến đây tìm kiếm.

- Chắc là chỗ này!

Ô Hải hạ giọng nói.

Lý Cố gật gật đầu, nếu nơi này xuất hiện căn phòng bí mật, nơi đó tuyệt nhiên không mấy ai biết, như vậy chỗ trọng yếu này tất nhiên không thể dễ dàng mà đi lại được, bên trong không có cơ quan thuật mới là là.

Tuy rằng có thể đoán trước được bên trong sẽ có nguy hiểm, nhưng làm mật vụ là đi đối phó với những nguy hiểm, bọn họ lúc nào cũng luôn ghi khắc và coi tử thần làm bạn.

Hàn Mạc nếu đã lệnh xuống dưới, cho dù có nguy hiểm, nhất định Lý Cố sẽ toàn lực ứng phó, đi đến đây phải lấy được cái gì đó.

-Đã có người dò đường cho chúng ta!

Lý Cố hạ giọng nói, không do dự, nắm chặt chủy, theo cửa động dưới mà đi, Ô Hải lập tức theo ở phía sau, tiến nhập căn phòng bí mật bên trong.

….

….

Trong hoa viên Xuân Viên, Hạ Học Chi đắc ý cười, còn trong lòng Hàn Mạc lại căng thẳng.

Hắn biết trong thư phòng vốn có nhân vật lợi hại nhất mà Diễm Tuyết Cơ đã trọng thương dưới tay y, trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục công lực, cho nên hắn mới quyết định thừa dịp thời cơ này, phái lại viên Tây Hoa Thính lẻn vào thư phòng Hạ Học Chi, để tìm kiếm thứ gì đó.

Với năng lực của Lý Cố, hắn là rất tin tưởng, chỉ cần người của Quỷ cốc môn không ra tay, Ảnh tử vệ của Hạ gia hiển nhiên không phải địch thủ của Tây hoa thính.

Nhưng hắn thật không ngờ trong thư phòng lại có một mật thất, điều này từ trước đến nay hắn chưa ngờ tới, như vậy Lý Cố và lại viên Tây hoa thính, bọn họ tất nhiên là không biết.

Xem bộ dạng Hạ Học Chi vẻ tươi cười mà nói không nên lời, điều này làm cho Hàn Mạc thật sự hoài nghi, trong thư phòng đó nhất định đang tồn tại một âm mưu nào đó.

Đám người của Lý Cố có thể rơi vào cái bẫy bên trong?

Hạ Học Chi đem bí mật đó nói ra, hiển nhiên trong mật thất đó có điều gì đó không thể tin được, hoặc là … tiết lộ bí mật vậy, là muốn Hàn Mạc đi vào để mắc cạm bẫy.

Lý Cố có đối phó được với cạm bẫy hay không?

Hàn Mạc không thể xác định nhưng hắn rất tin tưởng Lý Cố.

Lý Cố có thể đảm nhiệm vị trí thứ ba của Tây hoa thính, là Tam chủ sự cũng không phải là nhân vật tầm thường, hắn từng đối mặt với hiểm ác, nhiều đến mức không thể đếm xuể, Hàn Mạc cảm thấy mình rất tín nhiệm năng lực của Lý Cố.

Hạ Học Chi tối nay mời Hàn Mạc đến dự tiệc, Hàn Mạc trong lòng biết rõ ràng, đó là để cầm chân hắn ở trong Xuân Viên, Ảnhh tử vệ rảnh rang tới kho lương của Tiệm gạo Đại Hồng hành động.

Hàn Mạc dự tiệc cũng không phải nghĩ đến chỗ này uống một chén rượu, mà hắn cũng muốn Hạ Học Chi yên ổn chỗ này để cho đám người Lý Cố hành động.

Đôi bên cùng thi triển tâm cơ, hai đại đối thủ ở trong này uống rượu ngắm trăng, mà bọn thuộc hạ thì dưới đêm trăng này, tiến hành một cuộc quyết tử ngươi chết ta sống.

Hạ Học Chi rót rượu, trên mặt vẻ rất đắc ý, hắn để ý sắc mặt Hàn Mạc, thấy hắn khí định thần nhàn, tuổi tác kém xa y, nhưng trong lòng rất giảo hoạt, là một tiểu hồ ly, thật đúng là làm cho người ta vài phần khâm phục.

Nếu không phải Hàn Mạc là con cháu quý tộc, nếu không phải Hàn Mạc là đối thủ của mình, Hạ Học Chi thậm chí không tiếc cái giá phải trả để có hắn dưới trướng của mình, y rất tự tin, nếu Hạ gia có nhân vật như vậy, Hạ gia âm thầm bày ra đại kế, nhất định càng nắm chắc phần thắng.

Trăng ở trên cao, vạn vật yên tĩnh, hai người dường như đều không có lời nào để nói, chỉ có rót rượu, ngắm trăng.

Bầu không khí rất quỷ dị không biết trải qua bao lâu, chợt thấy một gã tôi tớ của Hạ gia vội vã tới, bẩm:

- Bẩm Lão gia, Ngự lâm quân Tiết Thiệu Tiết Hộ Quân Úy đến cầu kiến Hàn tướng quân, đang chờ ở cửa ngoài hoa viên!

Hạ Học Chi trong mắt nổi lên ý cười, xem ra Tiết Thiệu lần này đến đây chỉ sợ là báo tang, thậm chí hắn đã hướng ánh mắt về phía nhà kho của Hồng gia, cảm thấy như từ nơi ấy có ánh lửa đỏ rực.

Chỉ có điều đáng tiếc, có một ngôi sao bình yên nhấp nháy sáng, y lại không nhìn thấy.

-Mời Tiết Hộ quân úy! Hạ Học Chi phất tay.

Hàn Mạc nâng cằm, ra vẻ nghi hoặc nói:

- Khuya khoắt, Tiết Thiệu tới đây là có việc gì? Hắn không phải trông giữ nhà kho bên kia sao? Xảy ra chuyện gì mà đến đây?

Hạ Học Chi cười tủm tỉm nói:

- Thế chất đừng sốt ruột, Tiết Hộ Quân Úy đến đây chắc không có chuyện gì nghiêm trọng đâu!

Tiết Thiệu quả nhiên đã bước nhanh tới, chắp tay thi lễ, nhìn Hạ Học Chi liếc mắt một cái, muốn nói gì lại thôi.

Hàn Mạc nói:

- Tiết Hộ quân úy, có chuyện gì muốn bẩm báo? Nhìn Hạ Học Chi liếc mắt một cái, nói:

- Hạ thế bá là người một nhà, không cần kiêng dè, ngươi có chuyện gì, cứ nói đừng ngại!

Tiết Thiệu rốt cục nói:

- Bẩm tướng quân, nhà kho của Hồng gia có chuyện rồi.

- Cái gì?

Hàn Mạc nhíu mày:

- Xảy ra chuyện gì?

Hạ Học Chi cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng gan ngỗng, thản nhiên tự đắc mà nhâm nhi thưởng thức.

- Bẩm tướng quân, có người lẻn vào nhà kho của Hồng gia, phóng hỏa đốt lương!

Tiết Thiệu vẻ mặt nghiêm nghị, chậm rãi bẩm, nói tới đây, hắn không kìm nổi liếc bên kia thấy Hạ Học Chi thản nhiên tự đắc liếc mắt một cái, đôi mắt tử xẹt qua vẻ phẫn nộ.

- Đốt lương?

Hàn Mạc giận dữ dựng lên:

- Ai dám làm chuyện đó? Hắn dám vuốt râu hùm hay sao? Đây đều là lương dùng để cứu tế giúp nạn dân của thiên tai, để cứu mạng sống cho dân chúng, bọn họ làm như vậy, chẳng phải là dồn dân chúng vào chỗ chết? Hành động đó khác gì cầm thú, thật sự không có nhân tính, không ngờ họ có thể làm được? Đều là nhân sinh cha mẹ dưỡng, dân chúng cũng đều là huyết nhục, tính mạng như vậy không đáng giá một xu sao? Có thể làm ra chuyện này, tất nhiên là so với hổ lang còn ác độc... không, hổ lang còn có chút thú tính, lão tử thấy đám người đó còn không bằng cầm thú, lão tử nếu bắt được bọn họ, nhất định phải đưa bọn họ thiên đao vạn quả, băm cho chó ăn... Mẹ nó, loại này chỉ sợ dã cẩu không ăn, ngại miếng thịt thối, cầm thú không bằng, thiên đao vạn quả súc sinh ... !

Hàn Mạc mắng to một trận, trên mặt Hạ Học Chi hơi co giật, vẻ mặt dị thường khó coi.

Mỗi một câu của Hàn Mạc chẳng khác nào mắng y.

Tiết Thiệu cũng tức giận, mắng to:

- Không sai, lũ khốn kiếp, cha mẹ chúng không biết day dỗ chúng nó thế nào, đốt lương chẳng khác nào là giết người, làm việc này cầm thú không bằng, đao phủ không bằng, nếu bị dân chúng biết, chỉ sợ mỗi người đều bị xé thành trăm mảnh.

Hàn Mạc mắng một trận mới làm ra vẻ bộ dạng thất kính, hướng Hạ Học Chi nói:

- Thế bá, thật sự là... thật sự là thật có lỗi, ta thật sự là ta rất tức giận mới nói ra lời nói thô thiển, bá đừng trách móc Mạc nhi!

- Không sao, không sao!

Hạ Học Chi đè lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nói.

Hàn Mạc nắm nắm tay nói:

- Thế bá, bá nói những kẻ phóng hỏa này có nên giết hay không?

Hạ Học Chi khóe mắt co giật, không thể không nói:

- Nên... đáng chết... Thế chất, việc cấp bách, không nên đứng đây mắng hắn, mà là phải cứu hoả ... Ngự lâm quân chất đầy một kho lương thực, đó là mấy chục ngàn cân, lương thực là mạng sống, nếu là bị dân chúng biết, chỉ sợ sẽ sinh ra sự tình, đến lúc đó đúng là Ngự lâm quân bất lợi!

Hàn Mạc lúc này mới hỏi Tiết Thiệu:

- Tiết Hộ quân úy, hiện giờ tình huống như thế nào, lửa đã dập tắt chưa? Đốt nhiều hay ít lương thực?

Tiết Thiệu bẩm:

- Bẩm tướng quân, thật là may được ông trời phù hộ, lũ súc sinh vẫn chưa gây ra đại hoả, đúng lúc chúng thực hiện đã bị chúng ta bắt toàn bộ!

Lời của y chưa dứt, đôi mắt của Hạ Học Chi hiện ra vẻ khiếp sợ, chiếc đũa trên tay hắn như muốn rơi xuống, đột nhiên dừng lại, rồi trở lại bình thường.

Hàn Mạc thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười lạnh, quát to một tiếng: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn

- Tốt!

Hô một tiếng bất ngờ, khiến Hạ Học Chi giảo hoạt vốn không dễ để lộ ra tâm can của mình nhưng cũng không kìm nổi, cánh tay mềm nhũn, chiếc đũa không ngờ rơi xuống "tách" một tiếng, rơi xuống bát nước canh.

Lão gia hỏa này phản ứng lực thật đúng là mau, chiếc đũa rơi xuống một cái, trên mặt hắn lập tức tươi cười, đứng dậy vỗ tay nói:

- Hảo hảo hảo, may quá, may quá, đúng là ông trời chúc phúc cho dân chúng Nghi Xuân!

Lập tức hỏi Tiết Thiệu:

- Tiết Hộ quân úy, hiện giờ tình hình thế nào? Bọn họ đã khai người nào sai chúng?

Tiết Thiệu cũng không có trả lời, chỉ có điều nhìn Hàn Mạc, muốn nói lại thôi.

Hàn Mạc đi ra đình, cùng Tiết Thiệu đi đến một bên, thì thầm một phen.

Hạ Học Chi mắt lộ sát khí, tuy rằng hắn rất tự tin rằng Ảnh tử vệ sẽ không bán đứng mình, nhưng hắn không quên Hàn Mạc có thân phận khác là Thính trưởng Tây hoa thính.

Có khi bây giờ Tây hoa thính đang tra tấn bức cung cao thủ, tuy rằng Ảnh tử vệ xương cốt cực cứng rắn, nhưng Hạ Học Chi lại không thể không lo lắng Ảnh tử vệ sẽ bị người Tây Hoa Thính khiêu khai miệng.

Tuy rằng lúc Hạ Học Chi có thể khăng khăng chối tội nhưng nếu có Ảnh tử vệ làm nhân chứng, đến lúc đó Ảnh tử vệ chỉ cần nói ra thân phận là Hạ gia Ảnh tử vệ như vậy tội danh Hạ Học Chi sẽ được lập.

Y đương nhiên không thể biết tất cả Ảnh tử vệ, sớm đã vui chơi tại địa ngục.

Y thật không ngờ chính mình tỉ mỉ bày ra âm mưu, phái ra tinh nhuệ Ảnh tử viện, đúng là một mồi lửa cũng không thể châm.

Xem ra tiểu tử Hàn Mạc này đã sớm đề phòng, quả nhiên là một người trẻ tuổi âm hiểm giả dối.

Nhìn thấy Hàn Mạc và Tiết Thiệu khi nói chuyện, hướng ra chỗ khác thoáng nhìn mà đầu lạnh như băng, đường đường Hạ gia Đại lão gia Hạ Học Chi, không ngờ cũng phải cảm giác trên người có chút lạnh, y hiểu được, vụ kho lương của Tiệm gạo Đại Hồng chính mình đã hoàn toàn bại trong tay Hàn Mạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio