Lúc Hàn Mạc rơi vào trong hầm, liền cảm thấy thân thể của chính mình lơ lửng giống như lông chim trong không trung, đồng côn trong tay di chuyển về phía trước, muốn mượn lực, nhưng lại điểm vào khoảng không, hiển nhiên cạm bẫy này thiết kế cực kỳ độc đáo, ngay cả điểm mượn lực đều không có, thân thể hắn chỉ có thể rơi xuống không hề có chút lực cản nào.
Hắn không biết cạm bẫy này tột cùng sâu đến đâu, nhưng hắn cũng hiểu được, một khi hắn rơi xuống, phần cơ thể tiếp xúc với mặt đất sẽ đau điếng, cho dù hắn không chết cũng sẽ trọng thương. Hơn nữa hắn không thể xác định có rớt xuống trên mặt đất không, hay lại có loại cạm bẫy như chông đá, nếu có cạm bẫy như vậy, hắn sẽ bị đâm thủng toàn thân, trở thành một con nhím khổng lồ.
Hắn phản ứng cũng là cực kỳ nhanh nhẹn, lúc này trong tay hắn có Huyết Đồng côn, coi như là thứ cuối cùng hắn có thể sử dụng, thậm chí là vật bảo mệnh cuối cùng của hắn, cho nên khi đồng côn của hắn không có tìm được điểm mượn lực, hắn lập tức hướng đồng côn xuống phía dưới, đó là muốn lấy đồng côn tiếp xúc mặt đất trước, tránh cho thân thể một cú va chạm mạnh.
Động hố này hiển nhiên rất sâu, một thanh âm vang lên. "Coong", cánh tay nắm Huyết Đồng côn tê dại, hổ khẩu đau đớn. Huyết Đồng côn tiếp xúc trước với mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Hàn Mạc nghe thấy thanh âm có thể phán đoán ra, mặt đất không phải bùn đất và đất sét, mà là một loại đá cứng rắn tương tự như nham thạch hoa cương.
Khi thân thể hắn rơi trên mặt đất, toàn bộ khí huyết đảo lộn quay cuồng, may mắn là Huyết Đồng côn đã làm tan mất không ít lực đánh vào, càng may mắn là trên mặt đất không có loại cạm bẫy như chông đá nếu không hắn không nghi ngờ gì cầm chắc cái chết.
Hàn Mạc cảm giác được toàn bộ khí huyết trong cơ thể giống như phiên giang đảo hải - sông cuộn biển gầm, đầu não choáng váng, thậm chí có một loại cảm giác muốn nôn mửa, toàn bộ thân thể tê dại, trong lúc nhất thời chỉ có thể xếp bằng ngồi trên mặt đất, chiếu theo phương pháp Khí Kinh trước tiên điều dưỡng hơi thở.
Xung quanh yên tĩnh vô cùng, một mảnh tối đen, hắn căn bản không biết mình đang ở phương nào, càng không biết tình huống xung quanh như thế nào.
Hắn mơ hồ nghe được trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm. Hắn khẽ nâng đầu nhìn, hiện trên đỉnh đầu là một tia sáng chậm rãi biến mất trên không trung, trong lòng lập tức trầm xuống.
Tuy rằng không rõ đó là cái gì, nhưng hắn phán đoán, mới vừa rồi cạm bẫy đã mở ra, lúc này chỉ sợ đã đóng kín lại.
Trong sơn cốc mấy chục điểm đột nhiên xuất hiện cạm bẫy lần lượt hợp nhau đến, như vậy có thể đoán được, ở thung lũng ngầm, còn có người bị nhốt trong đó.
Cơ quan ngầm này, đúng là làm cho người ta phải kinh thán.
Sau một lát, thông qua Khí Kinh điều tức, Hàn Mạc chậm rãi hít hở, hắn lúc này mới đứng dậy, nắm chặt đồng côn trong tay, cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía.
Bốn phía đúng là không có nửa điểm động tĩnh, một sự yên lặng chết chóc.
Không khí trong lòng đất hết sức ngột ngạt, bốn phía không một tiếng động, lại tối như mực, mắt không thấy vật, giống như ngã vào chỗ sâu nhất địa ngục, tiến nhập thế giới Tu La âm lãnh
Hàn Mạc tự nhận là người có lá gan rất lớn, nhưng lúc này, thật đúng là khiến hắn sinh ra một loại cảm giác sởn tóc gáy
-Tính sai!
Hàn Mạc khẽ thở dài một hơi, trong lòng tự nói:
-Lần này thật sự là sơ suất, vốn tưởng rằng đây là một cơ hội tốt, ai biết... Không ngờ bị tên cáo già tính kế... Ngự lâm quân và Tây Hoa Thính mai phục ngoài cốc, làm thế nào có khả năng biết ta sẽ rơi vào cạm bẫy!
Hắn cảm thấy cực kỳ ảo não. Tên cáo già Hạ Học Chi đến cuối cùng vẫn là cao hơn một bậc, lấy cơ quan khó có thể tưởng tượng như vậy vây khốn đối thủ.
Hàn Mạc trong lúc nhất thời đúng là không biết làm như thế nào mới tốt.
Đột nhiên nhớ tới mấy người Tiêu Linh Chỉ cũng rơi vào bên trong cạm bẫy, lại không biết cách xa hay gần chỗ này, càng không biết mấy người hiện giờ sống hay chết, không khỏi buột miệng than một tiếng.
-Quân sư!
Không có nửa điểm động tĩnh, Hàn Mạc lại hô
- Tiểu Quân!
Vẫn không có người trả lời.
Hắn chống đồng côn trong tay, đi vài bước về phía trước, trong bóng đêm, cũng không dám đi lại xung quanh, ai biết còn có cơ quan cạm bẫy nào khác không, cho nên mỗi bước đi đều thật cẩn thận, dùng đồng côn dò xét phía trước mặt.
Lại đi tiếp khoảng bảy, tám bước,nhưng vẫn như trước không có động tĩnh gì, ngay cả côn đồng cũng không có đụng tới có vách tường.
Hàn Mạc dừng bước, hắn tuy rằng không thể xác thực được nơi này đến tột cùng có bao nhiêu cạm bẫy, nhưng lại vô cùng rõ ràng, Hạ Học Chi nếu trăm phương ngàn kế thiết cạm bẫy ngầm khổng lồ dưới lòng đất, như vậy tất nhiên có rất nhiều cơ quan. Trong không gian đen như mực hắn liền sờ soạng phía trước mà đi, không nói đến có thể hay không tìm được đường ra, chỉ sợ đi không được vài bước, sẽ xuất hiện một ít cạm bẫy không tưởng được, hung hiểm vạn phần.
Một người ở hoàn cảnh như thế này, chỉ có thể bình tĩnh và bình tĩnh!
Hắn tĩnh hạ tâm tư, trầm tư xem trên người còn có gì có thể lợi dụng, chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức nhớ tới trên người không ngờ còn có một lọ hắc thủy dầu.
Cái này thật sự là rất khéo. Ngày ấy nhìn thấy rất nhiều hắc thủy dầu, Hàn Mạc tò mò, tiện tay cầm một lọ hắc thủy dầu, sau đó lại tiện tay cất vào trong người.
Hắn vội vàng đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, đúng là thật sự tìm được bình hắc thủy dầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Mùi hôi của Hắc thủy dầu lúc này, Hàn Mạc cảm thấy đây là mùi kỳ diệu nhất. Một lọ hắc thủy dầu, có lẽ có thể giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, tìm được con đường của hy vọng.
Hắn đem hắc thủy dầu để ở lòng bàn tay, cởi áo khoác trên người, sau đó quấn ở đầu huyết đồng côn rất chặt chẽ, lúc này mới đem hắc thủy dầu thật cẩn thận nhỏ vào côn, quả nhiên một lát sau, liền trở thành một cây đuốc tạm thời.
Về phần mồi lửa, sinh ra ở thời đại này, Hàn Mạc đã hiểu được cái gì gọi là: "đánh đá nhóm lửa".
Hắn thật vất vả mới tìm được hai hòn đá nhỏ, mất nửa ngày công phu, rốt cục thì "cây đuốc" đã cháy, trong lúc nhất thời, bốn phía lập tức sáng sủa hẳn lên. Hàn Mạc lập tức lấy tay giơ lên đồng côn, chiếu sáng bốn phía, đôi mắt đầu tiên là ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh, lập tức cả kinh, giữa mặt đất và đỉnh kia, đúng là cao hơn mười thước, mới vừa rồi trong bóng đêm không biết, lúc này ngọn đèn dầu sáng ngời, mới hiểu được, chính mình vừa rồi đúng là vượt qua một kiếp nạn, nếu là không có huyết đồng côn đỡ đi bớt lực xung kích, khi ngã hơn mười thước xuống dưới, tất nhiên là chết tươi. Trách không được mới vừa rồi cho dù có huyết đồng côn làm giảm mất lực xung kích, thân thể hắn rơi xuống đất vẫn là thống khổ không ngừng, động hố này không ngờ sâu như thế
Kia đỉnh chóp đã đóng kín chặt chẽ, miệng hố cũng đã khép lại, hai mắt hắn di chuyển, lập tức liền phát hiện, hắn đang ở một hang đá rất rộng lớn. Hắn ở vào giải đất trung tâm hang đá, hang đá hình tròn, xung quanh đều là vách tường lạnh như băng, nhưng xung quanh vách đá, không ngờ mở ra năm thông đạo, liền giống như năm sao bình thường, rất có quy luật ghi trên vách đá phía trên, mỗi một chỗ thông đạo đều một mảnh tối đen, nhìn qua thông đạo kia cũng cực kỳ hẹp, nhiều nhất chỉ có thể cho hai người cùng đi.
Hàn Mạc nhíu mày.
Hang đá này rất khổng lồ, thân hình Hàn Mạc đứng ở chỗ này trông như một con kiến nhỏ. Điều này khiến Hàn Mạc không thể không khâm phục bản lĩnh Hạ gia. Hang đá ngầm như thế, Hạ gia có thể không một động tĩnh kiến tạo ra, không có một tia phong thanh tiết lộ ra ngoài, thật đúng là cực kín kẽ. Bất kể là kỹ thuật kiến tạo và công tác giữ bí mật, Hạ gia đều làm vô cùng hoàn mỹ.
Hàn Mạc nhìn qua năm thông đạo kia , hắn không biết trong mỗi một cái thông đạo ẩn chứa cơ quan dạng gì, càng không biết thông đạo có phải là đường sống không, hoặc là nói... căn bản không có đường sống!
Nhưng Hàn Mạc tuyệt đối không ở giữa hang đá này khoanh tay chờ chết.
Hang đá này không có nguồn nước, không có thực vật, càng không có thứ khác, chỉ dựa vào điều kiện hiện giờ của Hàn Mạc, tuyệt không có năng lực đi theo vách đá bóng loáng đi đến nóc nhà trên mở ra lỗ hổng để đi ra ngoài.
Hắn chỉ còn một con đường là phải nhanh chóng tìm được lối ra, nếu không có thể sẽ bị chết đói chết khát ở chỗ này .
Hơn nữa cây đuốc trong tay tạm thời làm ra, thời gian chống đỡ sẽ không sẽ quá dài, một khi cây đuốc trong tay tắt, như vậy sự tình sẽ càng thêm phiền toái.
Hàn Mạc chỉ có thể cười khổ.
Lúc này đây, hắn cảm thấy chính mình thật sự quá sơ suất , tuy rằng hắn lặng yên không một tiếng động mai phục rất nhiều nhân thủ ở ngoài cốc, ngay cả Miêu Võ sống chết thế nào cũng không biết. Nhưng hiện giờ cho dù nhân thủ có nhiều, nhưng có ai tìm được hắn, sau đó trợ giúp hắn đi ra ngoài? Hết thảy, chỉ có thể dựa vào mình hắn.
Cắn răng một cái, Hàn Mạc cầm đồng côn trong tay đi đến một thông đạo phía trước, đem ánh lửa hướng lối đi chiếu rọi, bên trong quả nhiên là rất hẹp, nhìn qua tuy rằng chỉ có một thông đạo ngầm phổ thông, nhưng Hàn Mạc không thể không đề phòng chỗ đó cũng có cạm bẫy.
Hắn hít sâu một hơi, không chút do dự, dùng đuốc chiếu sáng phía trước, chui vào trong thông đạo, dò dẫm từng bước, hai mắt như điện, toàn bộ tinh thần đề cao cảnh giác, đề phòng khả năng xuất hiện cạm bẫy bất cứ lúc nào
Không khí bên trong thông đạo cực kỳ loãng, hai bên vách đá cứng rắn lạnh như băng, Hàn Mạc đi theo hướng đồng côn được một lúc, thấy thông đạo phía trước lại xuất hiện ba con đường, một lối thẳng đi tiếp, mặt khác hai con đường còn lại, một trái một phải kéo dài vào trong.
-Con mẹ nó!
Hàn Mạc trong lòng thầm chửi thầm:
- Đây là mê cung ngầm, muốn đi ra ngoài, còn khó hơn lên giời. Chẳng lẽ lão tử lần này phải chết ở chỗ này?
Vừa nghĩ tới bị tên cáo già Hạ Học Chi thiết kế mê cung để hãm hại mình, Hàn Mạc trong lòng không cam tâm.
Hắn hơi trầm ngâm, hướng thông đạo bên phải quẹo vào, bởi vì căn cứ hắn phán đoán phương hướng Tiêu Linh Chỉ rơi vào cạm bẫy hẳn là phải hướng bên phải quải đi .
Hàn Mạc thật cẩn thận đi được một lát, không có cơ quan cạm bẫy đánh lén, nhưng không khí cực kỳ loãng, đi ở bên trong này, luôn luôn có một loại áp lực ép vào ngực hắn, hơn nữa xung lặng yên không một tiếng động, lại âm khí dày đặc, Hàn Mạc tuy rằng lá gan không nhỏ, nhưng lúc này trong lòng vẫn như cũ là có chút hồi hộp, hắn thậm chí cảm giác trong lòng bàn tay mình mồ hôi lạnh đang tràn ra.
Ánh lửa khắp nơi, nhìn thấy phía trước có bóng dáng hơi động, Hàn Mạc lập tức mở to hai mắt, nắm chặt tay, ngay cả trán cũng toát ra mồ hôi lạnh .