Thủ tục này không thuộc quy củ, nên các trưởng lão không khỏi sửng sốt, đã thấy Tiểu Thiến nhoẻn miệng cười:
-Đây là chút quà mọn của Tiểu Thiến biếu các gia gia. Mong các gia gia không từ chối.
Các vị trưởng lão lúc này mới tiếp nhận lễ vật, mặt lộ ra vẻ tán thưởng. Vợ chồng Hàn Huyền Xương cũng tươi cười, bọn họ thấy rằng con dâu của mình đúng là rất hiểu lễ nghĩa.
Hàn Mạc cũng lấy làm lạ, không thể ngờ thê tử của mình bề ngoài có vẻ hồn nhiên ngây thơ, nhưng khi cần, cũng tỏ ra rất có chừng mực, hiểu biết.
Sau khi việc dâng trà kết thúc, Hàn Thấm lúc này mới bước lên thi lễ:
-Chị dâu!
Tiểu Thiến nhìn Hàn Thấm dịu dàng cười:
-Ta biết rồi, muội là muội muội của Tướng công ta phải không? À, muội là Tiểu Thấm.
Rồi từ tay mình tháo chiếc vòng ngọc ra, đưa qua cho Hàn Thấm:
-Tặng cho muội nè!
Hàn Thấm sửng sốt. Hàn Mạc đứng bên cạnh mỉm cười:
-Tiểu muội, chị dâu tặng quà, sao không nhận đi?
Hàn Thấm lúc này mới thẹn thùng:
-Cám ơn chị dâu.
Lúc này Hàn phu nhân không kìm nổi, đi đến, kéo tay Tiểu Thiến ngắm kỹ, càng ngắm càng thích. Tiểu Thiến cũng không dám đối mặt Hàn phu nhân, đầu hơi gục xuống, mắt liếc sang Hàn Mạc bên cạnh.
Hàn phu nhân kéo Tiểu Thiến qua, hỏi thăm Lão thái quân có khỏe không, Phạm phu nhân có khỏe không, đều là mấy lời thăm hỏi xã giao của nữ nhân. Tiểu Thiến cũng trả lời rất lưu loát trôi chảy.
Nói chuyện một chút, Hàn Mạc dẫn Tiểu Thiến đi sang Tây viện, là muốn nàng chào Bích di nương.
Dọc đường đi, Tiểu Thiến nhìn xung quanh rất hiếu kỳ, vẻ mặt rất hiếu kỳ, kéo tay Hàn Thấm, cười cười nói nói, quên cả Hàn Mạc ở một bên.
Hàn Thấm và Tiểu Thiến tuổi gần ngang nhau, nên dễ bề bắt chuyện, đơn giản là khen nhau xinh đẹp qua lại, rồi ngày thường thích làm gì… tựa như hai người đã sớm quen thân lắm rồi.
Đến Tây viện, cũng có hai ả nha hoàn đứng hầu trước cửa, nhìn thấy Thiếu gia và phu nhân tiến vào liền bước lên thi lễ, cầm tiền mừng. Hàn Mạc nhẹ giọng dặn dò Tiểu Thiến:
-Di nương bệnh nặng mới đỡ, sức khỏe không tốt, không nên quấy rầy lâu.
Tiểu Thiến chớp chớp mắt, khẽ khàng gật đầu.
Trong phòng, Bích di nương hiển nhiên nghe thấy động tĩnh, cũng chống tay ngồi dậy.
Uống hai vị dược liệu kia, Bích di nương không còn lo mất tính mạng nữa, nhưng khí sắc không khôi phục ngay được, thân mình rất yếu. Nhưng nhìn thấy Hàn Mạc và Tiểu Thiến, cũng đoán Tiểu Thiến là ai, gương mặt xinh đẹp lập tức mỉm cười, dịu dàng nói:
-Đây là tân nương phải không? Thật là xinh đẹp. Mạc nhi nhà chúng ta đúng là có phúc khí rồi.
Tiểu Thiến nhanh nhẹn bước lên, cúi người thi lễ, dịu dàng nói:
-Tiểu Thiến ra mắt di nương.
Thấy di nương đưa tay ra liền nắm lấy, giữ chặt, miệng ngọt ngào:
-Tướng công nói, di nương thân thể không khỏe, Tiếu Thiến không được nói chuyện nhiều.
Hàn Mạc sờ sờ cái trán, mỉm cười.
Bích di nương liếc Hàn Mạc một cái, trong đôi mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, cười khẽ:
-Chớ nghe nó nói, ta đã tốt hơn nhiều rồi, đang muốn trò chuyện với tân nương đây…
Tiểu Thiến nhìn Bích di nương, ghé sát lại, thấp giọng nói:
-Di nương, người cũng rất xinh đẹp.
Bích di nương thấy Tiểu Thiến đáng yêu như thế, lại càng vui mừng:
-Ngốc ạ, ta già rồi, tân nương này mới là xinh đẹp nhất…
Hàn Mạc đứng bên cạnh lại đưa tay sờ trán. Làm thế nào mà các nữ nhân cứ gặp nhau là lại nói về hình thức vậy trời? Tiểu Thiến ngồi bên cạnh di nương. Hàn Thấm cũng râm ran trò chuyện. Hàn Mạc đứng một bên có chút ngượng ngùng. Tiểu Thiến đúng là một thiên thần nhỏ, người nào gặp cũng thích, cũng có thể bắt chuyện được.
Chợt thấy Tiểu Thiến cầm miếng vải gấm màu trắng trên giường lên, nhìn vào bức tranh thêu trên đó, thích thú hỏi:
-Di nương, đây là người thêu sao? Đẹp quá.
Bích di nương mỉm cười nói:
-Tiểu Thiến cũng thích thêu hoa?
-Dạ đúng!
Tiểu Thiến đáp:
-Tiểu Thiến rất thích tranh, nhưng chỉ có thể vẽ trên giấy, không biết thêu trên vải gấm. Di nương, về sau, người có thể dạy Tiểu Thiến thêu tranh được không?
Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng lấy làm lạ "Không lẽ tiểu thư này có thể vẽ tranh? Không phải là khoác loác đó chứ?".
Di nương cười nói:
-Được, nếu con thích, di nương sẽ dạy cho con.
Hàn Mạc lúc này mới bước lên, dịu dàng hỏi:
-Di nương, sức khỏe có khá hơn không?
Bích di nương trong mắt hiện ra vẻ cảm kích, nhẹ nhàng gật đầu:
-Tốt hơn nhiều… Mạc nhi… vất vả cho con rồi…
Bà đương nhiên biết, có thể tìm được đường sống trong cõi chết, tất cả đều là nhờ có Hàn Mạc.
Lúc này từ bên ngoài có tiếng người hầu bẩm báo:
-Ngũ thiếu gia, Tứ thiếu gia bọn họ phải về Đông Hải, lão gia bảo thiếu gia mau đưa tiễn.
Hàn Mạc nhíu mày:
-Sao gấp vậy?
Nhìn về phía Tiểu Thiến, đã thấy nàng cười hì hì:
-Tướng công, chàng đi đi, thiếp ở trong này nói chuyện…
Hàn Mạc bất đắc dĩ cười, ra cửa, đi về sảnh phía trước.
…
Ngoài thành Yến Kinh khoảng mười dặm, dưới bầu trời xanh, hơn mười ngưởi cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường lớn. Hàn Mạc đi phía trước. Quan Thiếu Hà đi bên cạnh nói:
-Ngũ thiếu gia, đưa quân ngàn dặm, cuối cùng cũng từ biệt, sự vụ người bận rộn, hay là đi về trước đi!
Hàn Mạc lắc đầu, cười nói:
-Không sao cả.
Hắn dừnng một chút, rồi hỏi:
-Như thế nào lại vội vàng quay về như thế? Hai ngày nữa, ta định sẽ dẫn mọi người lên kinh thành chơi vài ngày.
Hàn Nguyên đáp:
-Ta thật ra muốn ở nhiều hơn, tuy nhiên phụ thân có dặn dò, hôn lễ xong, liền nhanh chóng trở về trấn phủ báo danh... Hơn nữa còn phải cùng phụ thân thảo luận chuyện thiết kế chiến thuyền, sớm xử lý thì sẽ tốt hơn. Các vị trưởng lão ở kinh thành ở thêm mấy ngày, quay lại sắp xếp người đưa các vị ấy về cũng là vừa.
Quan Thiếu Hà ở bên gật đầu nói:
-Đúng là như thế. Thuyền sắp rời bến, hàng hóa quan trọng chuẩn bị xuất hiện, hơn nữa kiến tạo chiến thuyền còn phải cùng với Tổng đốc đại nhân bàn bạc, làm sớm, một khi thành công thuyền đội không cần lo lắng, không cần sợ hãi hải tặc quấy nhiễu.
Hàn Mạc khẽ gật đầu. Làm nên một chiến thuyền thì nên càng nhanh càng tốt. Đội thương thuyền có thêm mấy chiến thuyền, thực lực tăng, ứng phó với bọn uy nhân cũng dễ.
Hắn quay đầu lại nhìn Đỗ Băng Nguyệt bên người mình, lại vừa lúc Đỗ Băng Nguyệt ánh mắt nhìn lại. Tiểu nha đầu luôn luôn ở phía sau mình, khẽ mỉm cười, Đỗ Băng Nguyệt cắn môi, cúi đầu.
-Nguyệt nhi, ngươi và Hồ Tử đại thúc ở trên biển bôn ba, hết thảy đều phải bảo trọng.
Hàn Mạc dịu dàng nói:
-Tiểu ngũ ca không rảnh rỗi cùng các ngươi đi ra hải đảo, nhìn phong thổ Nam Dương rồi.
-Còn có mỹ nữ Nam Dương nữa…
Đỗ Băng Nguyệt ngẩng đầu, thản nhiên cười nói.
Hàn Mạc cười ha hả, nói:
-Không sai, ta quả thực muốn nhanh chân đến xem, Nam Dương kia có ai đẹp hơn so với Nguyệt nhi nữ tử.
Lập tức hướng Hồ Tử nói:
-Hồ đại thúc, đội tàu trên biển, phải làm phiền ngươi và Đỗ đảo chủ tốn nhiều tâm...
Hồ Tử chắp tay nói:
-Ngũ thiếu gia, ngươi yên tâm. Chỉ cần Hồ Tử này còn tính mạng, tuyệt đối sẽ không làm đường biển chặt đứt...
Hàn Mạc ha hả cười, nhìn thấy Quan Thiếu Hà hướng về mình nháy mắt, hai người lúc này mới cùng nhau cưỡi ngựa tới một bên, Quan Thiếu Hà đưa qua hai kiện đồ vật, nói:
-Ngũ thiếu gia, đây là ngọc bài của quan thị mậu dịch và một phong thư của Quan Thiếu Hà viết. Hễ là chưởng quầy quan thị mậu dịch, nhìn thấy ngọc bài này thì biết là người trong nhà. Thiếu gia nếu cùng Phong Quốc giao dịch, phong thư có thể giúp người rất nhiều... !
Hàn Mạc tiếp nhận ngọc bài và thư tín, bỏ vào trong lòng ngực, nói:
- Quan huynh, ta không muốn nói lời khách khí, hãy bảo trọng!
Quan Thiếu Hà mỉm cười gật đầu, dường như muốn nói cái gì, lại thôi, cuối cùng nói:
-Ngũ thiếu gia, Thiếu Hà có thể cùng người quen biết tương giao, tam sinh hữu hạnh!
Ở trên ngựa hướng về Hàn Mạc thi lễ thật sâu, Hàn Mạc cũng đáp lễ thật sâu, nói:
-Có thể cùng Quan huynh quen biết, là vinh hạnh của Hàn Mạc!
Bên kia Hồ Tử nhìn thấy Đỗ Băng Nguyệt nhìn Hàn Mạc ngẩn người, ghé sát tai vào, thấp giọng nói:
- Băng Nguyệt, Ngũ thiếu gia là thiếu gia thế gia, ba vợ bốn nàng hầu là bình thường, ngươi luôn luôn có vị trí, không cần nóng vội...
Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nguyệt đỏ lên, trừng mắt nhìn Hồ Tử, liếc mắt một cái, gắt giọng:
-Hồ thúc, người… người người đừng nói lung tung!
Hồ Tử cười ha ha nói:
-Ta không nói lung tung. Ngươi ngày thường chính là một con báo cái, như thế nào nhìn thấy Ngũ thiếu gia liền biến thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn... Ha ha... !
Đỗ Băng Nguyệt vừa thẹn vừa giận, trong lòng có cảm giác khác thường.
Hai người quay trở lại đội ngũ, Hàn Mạc lệnh Hàn Thanh đưa lên những lễ vật tốt, giao cho đám người Quan Thiếu Hà mang về, đơn giản là một ít thượng đẳng điểm tâm trong kinh, dặn dò Đỗ Băng Nguyệt mang về giao cho Đỗ đảo chủ cùng nếm thử.
Nhìn bóng dáng mọi người đi xa, Hàn Mạc cảm thán trong lòng, nói đi nói lại, hắn và bọn người Đông Hải này gắn bó lâu năm, có một loại cảm giác thân thiết, nghĩ đến ngày đại hôn, khách và bạn cùng ở, thiếu mất một thằng cha ranh mãnh, trong lòng lập tức nhớ tới Chu Tiểu Ngôn.
Hàn Thanh lúc này đã cắt sửa chòm râu, mặc một thân xiêm y màu xám, lại khôi phục bộ dáng, nhìn chằm chằm vào những bóng dáng ngày xưa, tiến lại gần thấp giọng nói:
-Thiếu gia, ta coi Đỗ cô nương kia đúng là có tình ý với thiếu gia, không bằng lấy nàng về nhà ...
Hàn Mạc liếc mắt nhìn hắn, nói:
-Chuyện của thiếu gia ta khi nào đến lượt ngươi tới nhúng tay vào?
Hàn Thanh co rụt cổ, ha hả cười.
Hàn Mạc quay đầu lại chỉ người nhà phía sau tạm thời trở về, chờ bọn hắn rời khỏi, Hàn Mạc mới nói:
-Chuyện ở Phong quốc ... Ngươi có thể nói cho ta biết, ở đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Hàn Thanh sửng sốt, Hàn Mạc đã nói:
-Có một số việc không nên cho người khác biết, nơi này trên đầu là trời dưới chân là đất, là nơi nói chuyện tốt nhất!
Nói xong, cũng không nhìn Hàn Thanh, chỉ có điều chuyển đầu ngựa, theo hướng bên cạnh đường lớn mà bước vào.
Hàn Thanh lập tức đuổi theo, được một hồi, rời khỏi đại quan một khoảng xa , trên quan đạo cũng ít khi có người đi qua, nhưng cho dù nhân vật cao minh đến đâu, cũng không có khả năng nghe được hai người nói chuyện.
-Tiểu chu... Chỉ sợ lại bị bọn họ bắt!
Hàn Thanh ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Hàn Mạc nhíu mày, đè nén trụ mã, nhìn về phía Hàn Thanh:
-Lại? Ý của ngươi là nói, lúc trước các ngươi đã từng bị bọn họ bắt?
-Ta phụng mệnh thiếu gia cưỡi Tuyệt Ảnh đi tới Đông Hải, đem mấy lời của thiếu gia nói cho Tiểu Chu. Tiểu Chu lúc này an bài quân vụ Phong Kỵ, liền cưỡi Vân Điện cùng ta đến Phong quốc..
Hàn Mạc không kìm nổi hỏi:
-Tuyệt Ảnh hiện giờ ở nơi nào? Ngươi cũng không có mang nó trở về.
Hàn Thanh vội hỏi:
-Thiếu gia yên tâm, Tuyệt Ảnh và Vân Điện cũng không có tiến vào Phong Quốc. Hai con ngựa này rất dễ gây chú ý, lúc đến biên cảnh, chúng ta liền đem chúng nó an trí tốt, thay đổi hai tuấn mã bình thường... Chúng nó rất an toàn.
-Ừ!
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, nắm roi ngựa, đến trên cỏ ngồi xuống, hôm nay thời tiết sáng sủa, ngàn dặm không mây, ánh mặt trời rót xuống dưới, ấm áp chiếu lên người.
Hàn Thanh cũng xuống ngựa, thả hai con ngựa ăn cỏ ở bên kia, ở bên người Hàn Mạc ngồi xuống, tiếp tục nói:
-Chúng ta cải trang thành người Phong quốc, tiến nhập cảnh nội Phong quốc. Sau hai ngày mới đến được quận Nam. Thiếu gia, bấy giờ cảnh nội Phong Quốc đề phòng sâm nghiêm, trạm kiểm soát bố trí rất nhiều, kiểm tra rất nhiều, nếu không phải chúng ta mang đủ bạc, chỉ sợ là nửa bước khó đi...
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:
-Nghe nói bên trong Phong Quốc náo động... Ngươi có biết là chuyện gì không?
-Tình huống cụ thể cũng không rõ ràng lắm.
Hàn Thanh trả lời:
-Bởi vì phải vội vàng tìm dược liệu, cũng không tìm hiểu nhiều. Tuy nhiên mơ hồ biết, quận của Phong quốc một năm qua, hỗn loạn vô cùng. Phong quốc quận trại dường như đã chết vài vị thổ quan, các trại chém giết nhau... Đến bây giờ ta cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Hàn Mạc nheo ánh mắt, trầm mặc một lát, mới nói:
-Các ngươi sau tính như thế nào?
Hàn Thanh nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
-Trước khi đi, thiếu gia dặn dò qua dược liệu ở trại Ngọc Tuyền ở quận Nam, chúng ta liền chạy tới trại Ngọc Tuyền, tới đầu kia rồi, mới biết được chỗ kia là nơi ở của tù trưởng Phong quốc. Tù trưởng ở tại thành Thần Sơn, ở sâu trong rừng rậm. Chúng ta còn không kịp hỏi thăm tung tích dược liệu, liền đụng tới một đội quân Phong quốc, đem chúng ta bắt lại... Ta và Tiểu Chu lúc ấy cũng không có động thủ, lẳng lặng quan sát.
Hàn Mạc gật gật đầu, ở trường hợp không thăm dò được tình huống chân thật phía trước, án binh bất động, là lựa chọn cực bình tĩnh, mình phái hai người kia đi Phong Quốc, thật ra không có chọn sai người.
-Chúng ta bị đưa tới một chỗ nhà gỗ, tới đó mới biết được, đây là bắt lính... !
Hàn Mạc ngạc nhiên nói: -Bắt lính?
-Phải
Hàn Thanh cười khổ nói:
-Thiếu gia, ngươi không biết, các trại Phong quốc đánh nhau, không ít người Phong quốc trốn đi, không muốn tự giết lẫn nhau như vậy, nên các trại không đủ lính, phải phái người bắt lính, quơ được một là một, sau đó tập trung vào một chỗ. Chúng ta tập trung trong cái lều gỗ, có trên dưới một trăm người, chịu đựng một ngày, liền có một gã Phụng Ti lại, hứa hẹn đối với chúng ta, muốn chúng ta vì tù trưởng mà chiến đấu, có thể được nước thánh, còn có thể nhận được bạc...
Hàn Mạc đối với tình huống Phong quốc cũng không phải vô cùng rõ ràng, nghe có chút mơ hồ.
Hàn Thanh vội giải thích nói:
-Phụng Ti là là tôi tớ phụng dưỡng Đại Tế Ti ở Phong quốc, là người rất có địa vị ở Phong quốc rất có địa vị. Theo như lời bọn họ, thì nước thánh là do Đại Tế Ti khẩn cầu thiên thần ban cho, uống một ngụm liền có thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa sau khi chết sẽ trở thành tôi tớ thiên thần, không cần xuống địa ngục... !
Hàn Mạc lạnh lùng cười, quỷ thần mê hoặc lòng người, khiến người vô tội đi bán mạng, xem ra cái gọi là Phong quốc Đại Tế Ti cũng không phải là người tốt.
- Phụng Ti nói nửa ngày, nhưng thật ra hơn phân nửa khuyên mọi người nguyện ý vì tù trưởng cống hiến.
Hàn Thanh trên mặt hiện ra ý cười khinh thường nói:
-Thành Thần Sơn tên nghe thật uy phong, nhưng chỉ trong một phạm vi không đủ mười dặm, giống như một trấn nhỏ của Yến quốc chúng ta, tuy nhiên tường thành thật sự rất rắn chắc, do nhiều khối tảng đá lớn dựng lên vừa cao lại rộng, trạm gác, thật muốn đánh , xấp xỉ một nghìn người, sợ rằng không dưới số đó…
Hàn Mạc mỉm cười nói:
-Người Phong quốc không giống chúng ta, có đất rộng lớn bằng phẳng, bọn họ đều ở núi rừng, chỉ có điều ở rừng rậm xây dựng ra thành trì như vậy, cũng không dễ dàng!
Hàn Thanh gật đầu nói:
-Thiếu gia nói chính phải. Thành Thần Sơn kia xây ở giữa sườn núi, đó là một tường thành được xây bởi từng khối đá lớn nên đi lại cũng không dễ dàng, có thể kiến tạo thành trì như vậy, cũng vô cùng cực khổ.