Hàn Mạc cả ngày ở lì trong phủ với Tiểu Thiến, đối với sứ đoàn nước Khánh hắn không chú ý nhiều. Đó là sự tình mà các đầu lĩnh của các thế gia quan tâm, chứ không phải tân lang như hắn.
Vẽ tranh, ngâm thi, viết lưu niệm là chủ đề chính.
Hàn Thấm tay viết chữ đẹp. Tiểu Thiến tay thêu tranh khéo léo. Hàn Mạc thì lo tham khảo Đương thi Tống từ. Ba người cực kỳ ăn ý, suốt cả ngày tận hưởng niềm vui thi họa, sống rất vui vẻ hòa thuận.
Ngày xưa Hàn Thấm vốn cũng không có nhiều bạn, giờ có một chị dâu đáng yêu linh lợi, cũng còn hơn là bạn, nên không còn cảm thấy buồn bã, cô tịch nữa. Tiểu Thiến tất nhiên cũng có chung tâm trạng.
Hàn Mạc cảm thấy cuộc sống như thế này thật vô cùng thoải mái.
Đang lúc hoàng hôn, Hàn Huyền Xương vội vàng lên chiếc xe ngựa tới phủ Hộ bộ Thượng thư của Hàn Huyền Đạo, sau một lát, Đại Lý Tự khanh Hồ Tuyết Tân cũng cưỡi xe ngựa đến phủ đệ của Huyền Đạo.
Trong thư phòng, Hàn Huyền Đạo ngồi ở sau bàn. Hồ Tuyết Tân và Hàn Huyền Xương ngồi hai bên trái phải.
-Phó sứ của nước Khánh bị đánh ở cửa thành, là do Tiêu Minh Đường gây nên!
Hồ Tuyết Tân cười lạnh.
-Ẩu đả sứ đoàn, xem ra người của Tiêu gia càng ngày càng càn rỡ cực điểm. Hiện giờ Khánh sứ muốn chúng ta đòi lại công bằng cho họ. Chuyện này, ta đang xem Tiêu thái sư sẽ xử trí như thế nào.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên:
-Muốn cùng nước Khánh đạt thành hiệp nghị, nhất định phải xử lý tốt việc đó. Hồ đại nhân, mặc kệ thế nào, án tử Tiêu Minh Đường phải xử lý cẩn thận.
Hồ Tuyết Tân gật đầu:
-Tiêu Minh Đường ở cửa thành ẩu đả Khánh sứ, xem ra không cần điều tra, là sự thật rồi.
Hàn Huyền Xương ngồi im lặng nãy giờ, lúc này rốt cuộc cũng lên tiếng:
-Đại ca, Tuyết Tân, Khánh sứ đến đây, Ngụy sứ cũng sẽ đến ngay thôi. Chúng ta nên thế nào, chọn ai bỏ ai?
Hồ Tuyết Tân không đáp, mà nhìn về phía Hàn Huyền Đạo.
Hiện giờ triều chính nước Yến thế cục đã rõ. Chỉ còn lại đại thế lực, yếu nhất là Hồ gia. Hồ gia nếu muốn tồn tại ở nước Yến, sẽ phải dựa vào Hàn gia.
Tô gia một phái, Tiêu gia một phái, Hàn gia một phái, mà còn là do ba nhà liên minh. Phạm gia tại nước Yến hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút thực lực, cho dù Hàn Hồ hai nhà không tương trợ thì cũng có chút địa vị nhỏ ở nước Yến. Muốn làm khó Phạm gia cũng không dễ.
Nhưng Hồ gia lại phải có đồng minh, nếu không, với thực lực của họ ở trên triều, hoàn toàn không có thế chủ động.
Bởi như thế, nên mọi người cũng biết rằng, vấn đề Hàn Huyền Xương đặt ra, Hồ Tuyết Tân không trực tiếp trả lời, mà thăm dò ý tứ của Hàn Huyền Đạo trước.
Hàn Huyền Đạo dựa vào ghế, thần sắc bình thản, cũng không trả lời, trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
-Tam đệ, Hồ đại nhân, hai người thấy thái độ của Tiêu gia thế nào?
Hồ Tuyết Tân trầm ngâm một chút, mới chậm rãi nói:
-Nếu liên kết với nước Khánh, không phải là chuyện xấu. Nếu liên kết nước Ngụy, một khi nước Khánh phải chia nhỏ lực lượng ứng đối chúng ta, chiến tuyến phía Tây chưa chắc đã đủ sức ngăn cản người nước Ngụy tấn công. Đến lúc đó, nếu nước Ngụy chiếm được quận Nam Dương, đối với nước Yến chúng ta, thật sự là một uy hiếp rất lớn.
Hồ gia sở hữu quận Lâm Dương, giáp với quận Nam Dương của nước Khánh. Ranh giới tự nhiên ở giữa cũng không phải là lá chắn vững chắc, chỉ bởi một quan Lâm Dương. Nước Khánh tuy là một nước mạnh, nhưng quốc dân lại không hiếu chiến, cho nên Hồ gia ở quận Lâm Dương cũng khá yên ổn.
Nhưng một khi nước Ngụy chiếm được quận Nam Dương, như vậy địa bàn của Hồ gia không phải là kề cạnh nước Khánh nữa mà là nước Ngụy hiếu chiến. Với tính cách người nước Ngụy, quận Lâm Dương ngày sau sẽ gặp áp lực lớn. Bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng nước Ngụy tấn công. Việc này đối với Hồ gia dĩ nhiên không có gì tốt cả.
Hàn Huyền Đạo gật đầu: Nguồn:
-Hồ đại nhân nói đúng. Người nước Ngụy lòng dạ hiểm ác, có nước Khánh đối phó với bọn họ, khả năng nước Yến sẽ bình an vô sự. Nhưng nếu cùng nước Ngụy liên kết tấn công nước Khánh, trước hết là hao tài tốn của. Thứ hai là nếu nước Ngụy được thế lớn mạnh, sẽ tìm cách đối phó chúng ta. Đến lúc đó, nước Yến không thể không cùng bọn họ khai chiến, sinh linh nước Yến lâm vào cảnh điêu tàn là chuyện khó tránh khỏi.
Hàn Huyền Xương nói:
-Ý của đại ca là muốn cùng nước Khánh liên kết?
Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu:
-Nước Yến ta đang ở tình thế không thích hợp để phát động chiến tranh. Chi bằng tọa sơn quan hổ đấu, nhìn Khánh Ngụy hai nước tranh chấp, bọn họ khiến cho nhau hao tổn nguyên khí, điều này đối với nước Yến mới là kết quả tốt nhất.
-Tiêu gia thì sao?
Hồ Tuyết Tân hỏi:
-Tiêu gia có thái độ như thế nào?
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng:
-Nếu ta không đoán sai, lão cáo già kia tất nhiên là muốn giao hảo với nước Ngụy.
Hồ Tuyết Tân nhíu mày:
-Với người nước Ngụy?
-Không sai!
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng:
-Tiêu Hoài Ngọc thân là Thần Võ đại tướng quân. Tiêu gia muốn thực lực tại triều đường được củng cố, thì chỉ có phát động chiến tranh. Một khi chiến tranh nổ ra, sự an nguy của nước Yến gần như sẽ nằm trong tay Tiêu Hoài Ngọc. Đến lúc đó, tên cáo già sẽ mượn cơ hội mở rộng quyền thế, chỉ sợ trận này ỷ vào thế là người trụ cột, chúng ta chịu thương tích, còn Tiêu gia thì quyền thế ngày càng khuynh đảo.
Hồ Tuyết Tân và Hàn Huyền Xương liếc nhau, bọn họ biết, Hàn Huyền Đạo không hề đe dọa.
Một khi khai chiến, không hề nghi ngờ, toàn bộ nước Yến tức nước vỡ bờ, tất cả đều phải hướng về tiền tuyến cung cấp quân lương nhân lực. Lúc đó, quân lương chỉ có thể từ các đại thế gia cấp phát, trận chiến này, chính là đánh vào tài vật của các thế gia.
Nếu có thể giành thắng lợi, các đại thế gia cũng có cơ hội khôi phục lại tài sản, nhưng chiến tranh khó biết trước, một khi thất bại, hoặc là bị kéo vào vũng bùn, hậu quả thật không thể tưởng.
Mà quân công của Tiêu Hoài Ngọc sẽ càng lớn, quyền thế Tiêu gia ở trong triều càng thêm hùng mạnh. Đến lúc đó, thế chân vạc hiện nay chỉ sợ sẽ bị phá vỡ.
Hàn gia hiện giờ đang ở thời kỳ tích lũy thực lực, hoàn cảnh này Hàn gia đúng là không hy vọng gây chiến với nước Khánh.
Hàn Huyền Xương trầm mặc một chút, mới nói:
-Đại ca, Thánh thượng ý tứ thế nào? Lúc này nếu Thánh thượng và Tiêu gia ý tứ giống nhau, đều muốn liên kết nước Ngụy đánh nước Khánh, chúng ta chưa chắc đã đấu lại được.
Hàn Huyền Đạo khóe miệng nổi lên ý cười, bình thản:
-Ý tứ của Thánh thượng không dễ đoán. Điều ngài muốn nhìn thấy nhất là các thế gia giằng co thế cân bằng với nhau.
Dừng lại một chút, đôi mắt lóe lên hàn quang:
-Mở mang bờ cõi chưa chắc không phải là suy nghĩ trong lòng của ngài. Nhưng thời cơ hiện giờ tuyệt không vì chuyện mở mang bờ cõi mà tạo đà cho thế cân bằng giữa các thế gia bị phá vỡ. Điều ngài muốn nhìn thấy nhất chính là các thế gia khiến cho nhau tiêu hao tinh lực mà thôi.
Hàn Huyền Xương và Hồ Tuyết Tân khẽ gật đầu. Hàn Huyền Đạo mắt sáng như đuốc, liếc cái đã nhìn thấu tâm tư Hoàng tộc.
-Như vậy, Tô gia sẽ thế nào?
Hồ Tuyết Tân hỏi.
Hàn Huyền Đạo nhíu mày, dựa vào ghế, trầm ngâm một chút:
-Cũng chỉ có Tô gia là khó đoán định. Bất kể liên minh với ai, đối với Tô gia cũng đều có lợi hại. Chỉ có điều, chờ xem bọn họ lựa chọn thế nào, xem bọn họ muốn loại ích lợi nào.
Hồ Tuyết Tân mỉm cười:
-Theo ta thấy, Tô Quan Nhai chỉ sợ sẽ muốn liên minh với nước Khánh. Dù sao bọn họ cũng không muốn Tiêu gia nhờ có chiến tranh mà lớn mạnh hơn.
Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu:
-Tô Quan Nhai làm việc trầm ổn, sẽ không vì cái lợi trước mắt, mà sẽ suy tính lâu dài. Tất nhiên là muốn duy trì tình thế hiện nay, rồi ung dung mưu tính cách tiến dần lên. Nếu chỉ có Tiêu gia đồng ý liên minh với nước Ngụy, cho dù Tiêu gia mạnh đến đâu cũng không có khả năng đạt được tham vọng của mình.
Tiêu tộc tuy rằng là thế gia hàng đầu nước Yến, bên ngoài có Tiêu Hoài Ngọc, bên trong có Tiêu thái sư, môn hạ môn sinh đông đảo, nhưng đây là sự an nguy của một quốc gia, tất nhiên sẽ không vì ý nguyện của một gia tộc mà thay đổi.
Hàn Huyền Đạo cau mày:
-Cũng không đơn giản như thế.
Thần sắc ngưng đọng:
-Hai người cũng biết, triều đình nước Khánh cũng không yên ổn. Tuy rằng nước Khánh gặp nguy hiểm, nhưng cũng bởi việc tranh đoạt quyền lợi, nên không phải toàn bộ triều đình nước Khánh đều nguyện ý cùng nước Yến ký hiệp nghị. Theo ta được biết, nước Khánh thậm chí còn có thế lực cố gắng phá đàm phán lần này.
Hàn Huyền Đạo và Hồ Tuyết Tân liếc nhau. Trong lòng bọn họ cảm thấy triều đình nước Khánh tranh đấu lẫn nhau có khi còn hơn cả nước Yến.
Nước Yến tuy rằng thế gia tranh chấp, nhưng gần trăm năm nay, nếu có kẻ thù bên ngoài, thì đều liên hợp với nhau, dồn sức đối địch. Dù sao thế gia cũng hiểu, nếu muốn sinh tồn, thì cần đảm bảo nước Yến phải được bình an. Một khi nước Yến bị diệt, lúc đó thế gia nước Yến cũng lâm vào cảnh tai ương.
Đóng cửa lại, thế gia tranh đấu lẫn nhau là chuyện hiển nhiên. Nhưng nếu có người muốn đến phá cửa, thế gia sẽ liên kết chặt chẽ, cùng chống đỡ kẻ thù bên ngoài.
Hiện giờ nước Khánh gặp binh biến, người nước Khánh không ngờ vì tranh đoạt quyền lợi, mà bỏ mặc an nguy xã tắc, tìm cách phá hỏng đàm phán lần này. Điều đó làm cho Hàn Huyền Xương và Hồ Tuyết Tân có chút nghi hoặc, vừa cảm thấy người nước Khánh đúng là quá ngông cuồng.
-Tuy nhiên, thế lực phản đối của nước Khánh chung quy lại cũng không dám quang minh chính đại ra mặt. Dù sao cũng là đại sự quốc gia, cùng nước Yến liên kết là việc phải làm. Nếu có người ra mặt ngăn cản, tất nhiên sẽ không chiếm được ưu thế.
Hàn Huyền Đạo nói vài câu, đã đem toàn bộ thế cục phân tích rõ ràng.
-Nhưng là bọn họ đang chờ cơ hội, chờ kết quả của lần đàm phán này. Một tia gió cũng đủ thổi cỏ lung lay, thế lực phản đối đó sẽ lộ mặt.
Miệng nhếch lên cười lạnh:
-Nước Yến chúng ta lúc đó e rằng cũng không thiếu người nhân cơ hội này mà làm ầm ĩ lên.
Hàn Huyền Xương dường như hiểu được điều gì, nói:
-Sứ đoàn nước Khánh, tuyệt đối không được phép sơ suất.
Vào lúc này, nghe từ ngoài thư phòng có tôi tớ bẩm báo:
-Lão gia, có khách tới, tự xưng là Tây Hà vương gia của nước Khánh.
Hàn Huyền Đạo nhíu mày, ba người liếc nhìn nhau, ông ta lúc này mới cười nói:
-Người nước Khánh… thật là nhanh chân…