Hàn Mạc âu yếm Tiểu Thiến. Là lần đầu tiên, tất nhiên sẽ cố hết sức dịu dàng, không dám làm gì quá mạnh.
Hôm sau tỉnh dậy, Hàn Mạc thấy ngực mình ướt sũng, lấy làm lạ, Tiểu Thiến vẫn đang ngủ trong tay mình, toàn thân như lửa nóng, mềm như gấm vóc, hơi run rẩy.
Hàn Mạc nhẹ tay vén tóc Tiểu Thiến, thấy trên gương mặt xinh xắn vô cùng của nàng, hai mắt đẫm lệ, trong mắt thậm chí có chút ửng đỏ, như hoa gặp mưa, cực kỳ dễ thương.
Hóa ra ngực hắn là nước mắt ướt đẫm.
-Làm sao vậy?
Hàn Mạc giật mình kinh hãi, vội hỏi:
-Sao nàng khóc?
Tiếu Thiến tội nghiệp nhìn Hàn Mạc, cắn cặp môi đỏ mọng, không nói gì.
Hàn Mạc thấy nàng khóc, không hiểu sao cả, khẽ ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán, dịu dàng nói:
-Nha đầu ngốc, có phải là vì … tướng công không thương nàng?
Tiểu Thiến lúc này mới nức nở:
-Tướng công… chàng là … kẻ hung ác…
Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nõn nà của Tiểu Thiến, thì thầm:
-Tướng công thế là hỏng rồi, khiến cho Tiểu Thiến của ta chịu ủy khuất..
-Chàng… chàng là kẻ bại hoại…
Tiểu Thiến ấm ức.
-Chàng hứa sẽ không ức hiếp thiếp. Nhưng nói mà không giữ lời…
Nói tới đây, nước mắt lại tuôn ra, tay đấm vào ngực Hàn Mạc.
Hàn Mạc trìu mến đỡ lấy quyền của nàng, dịu dàng nói:
-Là Tướng công có lỗi, Tiểu Thiến đừng giận. Tướng công về sau sẽ kiềm chế hơn, được không?
Tiểu Thiến dường như vẫn còn tức giận, nhưng nhìn Hàn Mạc đã dịu dàng hơn chút ít, cuối cùng nói:
-Tướng công… Chàng nói hôm nay phải chào bà nội. Nhưng… thiếp… đi không được rồi…
-Vì sao?
Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi.
-Tiểu Thiến tủi thân nói:
-Thiếp… đau!
Nói tới đây, từ giữa hai mắt, nước mắt đau đớn lại chực trào ra…
Hàn Mạc đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được ý tứ của nàng, biết là đã xảy ra chuyện gì, ghé sát tai vào thì thầm mấy câu. Tiểu Thiến nhíu mày, sau đó háo hức hỏi:
-Thật… thật vậy chăng? Tướng công… chàng không gạt thiếp chứ? Thật sự có thể xuống giường chứ?
Hàn Mạc nắm bàn tay nhỏ xíu của nàng, nói:
-Tướng công không gạt nàng. Không tin, nàng chờ một chút rồi thử xem.
Tiểu Thiến ngẫm nghĩ một chút, rồi làm ra bộ hung hăng, đôi mắt trong veo như nước dướn lên:
¬-Tướng công, chàng nếu dối gạt thiếp, Tiểu Thiến sẽ đánh chàng, chàng cầu xin cũng không tha…
Nước mắt trên mặt nàng chưa khô, lại làm bộ hung ác, dữ tợn, quản nhiên dung nhan như nguyệt, xinh đẹp đáng yêu bội phần.
Đợi cho Tuệ nương và Vân Thiến đến, hai người đứng dậy, theo phong tục của nước Yến, hôm nay phải về lại mặt. Cho nên Hàn phu nhân đã sớm chuẩn bị lễ lại mặt cho hai người.
Vợ chồng Hàn Mạc lại thay bộ xiêm y mới, đẹp như đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ, chỉ có điều Tiểu Thiến mới trải qua trận mây mưa, thái độ có chút e thẹn.
Tuệ nương là người từng trải, nhìn bộ dạng Tiểu Thiến đoan ngay hai người đã động phòng, lúc mặc đồ cho Tiểu Thiến lại thì thầm to nhỏ một phen.
Tiểu Thiến vừa trải qua sinh hoạt vợ chồng trong lòng vốn đang sợ hãi, nhưng Tuệ nương khuyên giải một hồi, nàng mới vững tâm hơn chút, hiểu rằng phụ nhân nào cũng đều như vậy cả.
Dùng cơm sáng xong, Hàn Mạc cưỡi ngựa, Tiểu Thiến ngồi trên xe ngựa, Tuệ nương và Vân Thiến đi theo, lại dẫn thêm hơn người hầu mang theo lễ lại mặt quay về Phạm phủ.
Bên này sớm nhận được tin, trước cổng Phạm phủ đã đông đúc người chờ đón. Phạm phu nhân tự mình dẫn đầu mọi người chờ trước cửa. Hàn Mạc vội vàng xuống ngựa, chào nhạc mẫu, đỡ Tiểu Thiến xuống mọi người đều vây quanh đôi tân hôn đi vào Phạm phủ.
Dâng lễ lại mặt, và cùng Phạm phu nhân hàn huyên một hồi, mới biết, hôm nay lâm triều, Phạm Vân Ngạo từ sáng sớm đã vào cung. Hàn Mạc biết lần này có sứ đoàn nước Khánh đến, nên cũng không hỏi nhiều.
Tiểu Thiến lôi kéo tay mẹ, hai mẹ con rít rít nói chuyện, một lát sau, liền có tôi tớ đến bẩm:
-Lão thái quân đang chờ tiểu thư và cô gia, hỏi làm sao mà chưa thấy?
Tiểu Thiến lè lưỡi, cười khanh khách:
-Nếu không đến kịp, bà nội đánh cho một trận đấy!
Cũng không chậm trễ, chào mẫu thân rồi cùng Hàn Mạc nhanh chóng đến Từ Thân Trai để vấn an Lão thái quân.
Chưa vào đến cửa, đã nghe tiếng Lão thái quân thúc giục:
-Nha đầu đó làm sao mà chưa tới? Phải cho người đi gọi là làm sao? Nha đầu kia, vừa mới lấy chồng đã quên ngay thân già này. Kêu nó đến đây, lão thân phải giáo huấn mới được.
Lại vang lên tiếng cười của nha hoàn:
-Chỉ sợ tiểu thư trở về, Lão thái quân lại không nỡ trách phạt!
Tiểu Thiến nghe giọng bà nội, vui mừng rảo bước nhanh hơn, vừa vào cửa vừa cười khanh khách:
-Bà nội, người định trách phạt ai?
Lão thái quân vừa nhìn thấy Tiểu Thiến, liền làm mặt giận:
-Ai quên già này, già liền trách phạt a. Tiểu nha đầu không có lương tâm này, gả cho người ta rồi cũng không biết đường sớm về lại mặt.
Tiểu Thiến cười khanh khách, bước lên:
-Bà nội đừng nóng giận, Tiểu Thiến không phải đã về rồi sao? Mang theo rất nhiều quà tặng cho bà nhé.
Lão thái quân nhìn vẻ đáng yêu của Tiểu Thiến, lúc này mới cười rộ lên, cầm ba-toong đánh nhẹ lên người Tiểu Thiến mấy cái, mắng:
-Hóa ra còn biết lão thái bà ở trong này hả?
Hàn Mạc đã tiến lên, cung kính quỳ xuống, khấu đầu:
-Lão thái quân, cháu rể Hàn Mạc xin lạy tạ!
Tiểu Thiến cũng biết quy củ, vội vàng lùi lại, quỳ xuống bên cạnh Hàn Mạc, cung kính chắp tay quỳ lạy Lão thái quân. Lão thái quân liền nói:
-Mau đứng lên. Mau đứng lên.
Nhìn đôi nam thanh nữ tú, trong lòng vô cùng vui mừng, chỉ bảo người hầu:
- Mau nâng bọn chúng dậy, không cần đa lễ!
Lúc này tôi tớ hai bên vội vàng nâng vợ chồng Hàn Mạc dậy, Lão thái quân mỉm cười hòa ái, đưa tay hai, nắm lấy tay của hai người trong tay mình.
Lão thái quân nhìn Hàn Mạc, cười nói:
-Cháu rể, Tiểu Thiến là bảo bối của lão thân. Hiện giờ giao cho ngươi, ngươi phải đối tốt với nó, bằng không, lão thân sẽ vì nó là trách tội ngươi đấy.
Hàn Mạc mỉm cười:
-Lão thái quân yên tâm. Cháu rể nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Thiến, không để nàng chịu thiệt thòi.
-Vậy là tốt rồi.
Lão thái quân thở dài.
-Thời gian qua nhanh, các cháu đã lớn cả rồi, ta lại nhớ hồi ta còn trẻ. Trên đời này, sống bình an là hạnh phúc nhất.
Bà nhìn Tiểu Thiến, dịu dàng nói:
-Cháu của ta, sau này sống thật hòa thuận vui vẻ là được rồi… à, mà mau sinh cho lão thân một đứa chắt đi…
Tiểu Thiến đỏ mặt, phẩy phẩy cánh tay, sẵng giọng:
-Bà nội, bà lại nói bậy rồi…
Lão thái quân cười ha hả:
-Sao là nói bậy? Gả chồng cho cháu, cốt cũng là là để mau có chắt bế bồng. Nếu cũng là nguyện ý của Hàn gia, thì nhân khi lão thân còn chút sức lực, hãy vì lão thân mà sinh một đứa chắt…
Tiểu Thiến càng lúc càng thấy Lão thái quân đào sâu chuyện đó, liếc nhìn Hàn Mạc một cái, thấy Hàn Mạc tủm tỉm cười, lập tức lại lắc lắc cánh tay Lão thái quân:
-Bà nội, không nói nữa…
Lão thái quân cười hiền từ, quay sang cạnh nói:
-Đem vật kia đến đây.
Lập tức hướng Hàn Mạc nói:
-Cháu rể, các cháu về lại mặt, ta cũng có chuẩn bị cho cháu rể một chút quà, là thứ ta đã chuẩn bị từ ngày Tiểu Thiến mới chào đời.
Hàn Mạc đúng là có chút tò mò. Nghe Lão thái quân nói vậy, đoán lễ vật kia hẳn phải rất quý trọng, không biết là thứ gì.
Rất nhanh, một ả nha hoàn cẩn thận ôm đến một rương ngọc sứ đến. Rương cũng không lớn nhưng rất tinh xảo, đặt trên bàn Lão thái quân.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Thiến long lanh chớp chớp:
-Bà nội, kia là cái gì? Sao cháu chưa từng thấy?
Lão thái quân cười nói:
-Khi cháu mới ra đời, ta đã chuẩn bị đồ này, cất kỹ suốt năm qua. Bà nội chính là chờ hôm nay, đem nó giao cho cháu rể.
Lão thái quân lấy trong tay áo ra một cái chìa khóa, nhẹ nhàng mở rương ngọc sứ, nhìn Hàn Mạc nói:
-Cháu hãy lại đây xem có hợp với ý cháu không?
Hàn Mạc nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trong đen tuyền một màu, trong lúc nhất thời, cũng không biết là vật gì.
Lão thái quân mỉm cười:
-Lấy ra mà xem.
Hàn Mạc lúc này mới đưa tay ra, lấy đồ vật từ bên trong ra, không ngờ đó là một vật nhẹ như lông chim, mềm mại lạ thường, đen nhánh như mực. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đồ vật này cũng không biết làm bằng gì, chỉ thấy mềm nhẹ như lông chim, sáng bóng một màu đen, giữa ban ngày tỏa hào quang rực rỡ.
Tiếu Thiến mở to mắt, vẻ mặt tò mò, lắc lắc tay Lão thái quân, hỏi:
-Bà nội, đây là cái gi? Như là xiêm y à?
Lão thái quân cười:
-Tiểu nha đầu, đây chính là bảo vật, năm đó ông nội lưu lại. Lúc đó cũng không biết ông nội từ đâu mà có, chỉ biết có hai cái, một cái mặc trên người phụ thân cháu, một cái ông nội mặc. Sau khi ông nội qua đời, ta liền cất giữ cái áo này, giữ cho đến ngày hôm nay, không có người thứ hai chạm tới.
Hàn Mạc quan sát cẩn thận cái áo mềm nhẹ này, tuy rằng nhất thời không biết trong đó có gì, nhưng lòng mơ hồ cảm thấy theo như lời Lão thái quân thì nó nhất định là một bảo vật.
Tiểu Thiến sờ vào cái áo màu đen, thật cũng không đoán ra cái áo có gì đặc biệt để được coi là bảo bối, liền hỏi:
-Bà nội, bà nói là bảo bối, vậy nó có gì tốt? Cháu xem thì cũng chỉ là một cái áo bình thường thôi.
Lão thái quân đưa tay bẹo gò má như thủy non của Tiểu Thiến, cười ha hả:
-Đó là một chiếc áo giáp, binh khí không thể xuyên thủng đâu.
Hàn Mạc nghe vậy giật mình kinh hãi. Hắn thật sự không ngờ, cái áo mềm nhẹ mà đen này lại là một bộ áo giáp hộ thân.
Lão thái quân lại nói tiếp, giọng nhẹ nhàng và khéo léo, nhưng Hàn Mạc lại biết, diệu dụng của nó có lẽ còn hơn cả mấy chữ "binh khí không thể xuyên thấu" kia, chẳng khác nào trên trên gian này tất cả các loại vũ khí đều có thể xuyên qua bảo giáp là đả thương đến da thịt.
Khi đối địch, thắng bại có khi chỉ cần trong nháy máy, bảo giáp chỉ cần đỡ được một kích, Hàn Mạc liền có thể chiếm được thế chủ động, từ đó đánh chết kẻ thù.
-Lão thái quân… cái này… quá quý báu…
Hàn Mạc ấp úng:
-Cháu… cháu không dám nhận…
Lão thái quân xua tay:
-Cháu phải nghĩ đến ta và Tiểu Thiến, Tiểu Thiến là hòn ngọc quý trên tay, lão thân giao cho cháu, đó là muốn cháu che chở cho nó thật tốt. Cháu muốn bảo vệ nó, trước hết phải bảo vệ mình đã.
Hàn Mạc biết đó là tâm sức của Lão thái quân, không thể chối từ, cung kính nói:
-Tạ ơn Lão thái quân!
Nơi này vui vẻ hòa thuận, nhưng trên triều, giờ phút này tràn ngập mùi thuốc súng.