Canh năm ngày tiếp theo, Thiết Khuê thức dậy sớm kêu mọi người, lúc tờ mờ sáng, dường như trong không khí còn mang theo một chút ẩm ướt, đợi tất cả mọi người đều đẩy xe ra sân, Tống tổng quản mới ngáp ngáp đi xuống, nhìn thấy hai người Hàn Mạc trong đội ngũ, lạnh lùng cười, hỏi Trầm Tam lão:
- Tối qua là bọn họ gác đêm sao?
Trầm lão Tam vội vàng đáp:
-Đúng, bọn họ bảo vệ cả đêm, cũng không buông lỏng!
Thiết Khuê lúc này đã lên ngựa, phất tay nói:
-Đi thôi
Mọi người cũng đều lên ngựa, rời khỏi dưới sự dẫn dắt của Thiết Khuê.
Lúc rời đi, Hàn Mạc nhìn thấy phòng ốc tồi tàn của ông lão đóng chặt, cửa cũng không mở ra.
Từ Yến Kinh tới Phong Quốc có con đường, một là đi qua Nghi Xuân quận, một con đường khác là đi thẳng qua quận Bột Châu, Nghi Xuân quận là vùng đất bằng phẳng, ngược lại, quận Bột Châu là vùng đất đấy cây cối.
Tuy nhiên bởi vì Nghi Xuân quận gần đây xuất hiện thiên tai, dân chúng chưa hoàn toàn yên ổn, thế cục Nghi Xuân vẫn chưa hoàn toàn ổn định, Thiết Khuê lo lắng sẽ có loạn dân cướp đường, cho nên để an toàn, hắn lựa chọn đi qua quận Bột Châu đến Phong Quốc.
Mặc dù năm trước hai nhà Diệp Ngô quận Bột Châu nổi loạn, nhưng bởi vì quận thủ Bột Châu dùng thủ đoạn lôi đình dập tắt nổi loạn, xử lý đúng đắn, ban xuống một loạt biện pháp an dân, ân uy cùng sử dụng, cảnh nội trái lại rất thái bình.
Đúng giữa trưa, cuối cùng cũng tới ranh giới giữa quận Hội Kê và quận Bột Châu, xuất hiện trớc mắt là tòa quan ải Lê Cốc đồ sộ.
Lúc trước hai nhà Diệp Ngô làm phản, quân binh trong ngoài quan ải Lê Cốc nổi lên bốn phía, hai bên lấy Lê Cốc quan làm chiến trường, khi đó quân đội song phương đánh nhau, một mảnh hỗn loạn, tàn phá kinh khủng, sau đó triều đình hạ ý chỉ, tiến hành sửa chữa, hiện giờ thủ quan cũng không phải quân binh Bột Quận mà là một trăm binh tướng được triều đình sai đến.
Nhìn Lê Cốc quan đồ sộ, Hàn Mạc có chút cảm thán, dường như lại nhớ tới thời khắc tiếng giết nổi lên bốn phía, chính mình bắt đầu xuyên qua, tất cả đều bắt đầu từ Lê Cốc quan.
Sau khi đoàn xe của Thiết Khuê đi qua Lê Cốc Quan, dọc theo đường đi Thiết Khuê rất ít nói, hiện giờ mới lên tiếng:
- Năm trước nơi này bị đánh, quân Thế Gia cường công quan ải này, thủy chung cũng công không được, sau này nghe nói là có một chi kỵ binh vượt qua Lê Cốc Sơn Mạch, đi tới được quan nội, bất ngờ đánh tới từ phía sau, dọc theo đường đi đánh tan hơn mười trạm canh gác, dám đánh tới dưới Lê Cốc Quan, dưới sự vây công của mấy vạn phản quân, mở ra cửa lớn Lê Cốc Quan, lúc này quân Thế Gia mới vọt vào trong quan, lấy được thắng lợi cuối cùng... !
Nhìn mấy ngọn núi cao ngất, trong mắt Thiết Khuê lộ ra vẻ khâm phục:
- Thật sự là không thể tin nổi, cũng không biết chuyện này có phải thật hay không!
Vài tên tiêu sư bên cạnh cũng đều tán thưởng, có người nói:
-Người lãnh binh kia nghe nói hiện giờ là tướng quân Ngự Lâm quân, ôi, núi cao như vậy, cho dù tay không vượt qua, cũng rất nguy hiểm, còn mang theo ngựa…Quả thật là khó có thể tưởng tượng… !
-Khó tránh khỏi có chút thổi phồng!
Một gã tiêu sư nói:
-Ta cũng không tin việc đó thực sự xảy ra, cũng không phải thần tiên trên trời!
Mọi người thảo luận sôi nổi, thanh âm thật lớn, Hàn Mạc đi bên cạnh xe nghe được cũng chỉ thản nhiên mỉm cười.
Suất lĩnh ngàn người vượt qua Lê Cốc Sơn Mạch, quả thật không thể tin nổi, hiện giờ quay đầu nhìn lại Lê Cốc sơn mạch cao ngất trong mây, Hàn Mạc cũng không thể nào tưởng tượng được lúc trước làm thế nào mang theo ngàn nhân mã vượt qua dãy núi.
Đoàn xe tự chuẩn bị lương khô chính là vì không muốn kéo dài hành trình, mọi người nghỉ tạm vào ven đường mang lương khô ra ăn, rồi theo lệnh của Thiết Khuê, tiếp tục lên đường.
Bột Châu quận nhiều núi non, hết một ngày, tới lúc bầu trời tối đen, vẫn chưa đi hết vùng núi, hiển nhiên không thể nào tìm được phòng trọ.
Thiết Khuê cùng mọi người vào một chỗ bìa rừng, tập trung xe ngựa ở giữa, hơn ba mươi người phân tán xung quanh xe ngựa, nghỉ ngơi một đêm ngay tại nơi hoang dã này, vì không để người khác chú ý, Thiết Khuê ra lệnh mọi người không được đốt đuốc.
Đối với nhóm tiêu sư này mà nói, việc này tự nhiên không có gì khó khăn, loại cuộc sống này bọn họ gần như đều trải qua mỗi ngày.
Nhóm tiêu sư dựa vào thân cây, binh khí không rời tay, đám tiểu nhị còn lại tựa vào bốn phía, chạy một ngày đường ngựa không dừng vó, mọi người đều vô cùng mệt mỏi, có vài tên tiểu nhị vừa mới ngồi xuống, chỉ trong chốc lát đã ngủ.
Ngày hôm nay, Hàn Mạc luôn nhìn thấy Tống tổng quản dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, trên mặt chỉ thấy vẻ không vừa lòng, hắn hiểu được trong lòng, chỉ sợ dọc theo đường đi sẽ bị tên này ngáng chân.
Nếu không phải vì dùng thương đội che chắn để thuận lợi tới nước Nam Phong, Hàn Mạc khinh thường sự để ý tới nhân vật như Tống tổng quản.
Trong rừng yên tĩnh không tiếng động, tiếng ngáy ngủ cũng ngày càng nhiều
Chợt thấy một gã tiểu nhị rón ra rón rén đi tới, Hàn Mạc lập tức nhíu mày, người nọ đến gần, nhìn xung quanh, mới thấp giọng nói:
-Hai người các ngươi đi theo ta !
-Đi nơi nào?
Hàn Mạc thản nhiên hỏi.
Tiểu nhị kia thấp giọng nói:
-Tống quản sự có việc tìm ngươi, đang chờ ngươi, ta dẫn các ngươi đi!
Hàn Mạc và Hồng tụ liếc nhau, trong lòng hiểu được tên kia là muốn gây phiền toái. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc vốn không muốn so đo với loại người như vậy, nhưng đối phương được bước lấn tới, hắn thực sự muốn nhìn xem tên kia đến tột cùng muốn làm gì.
-Tìm chúng ta làm gì?
Hàn Mạc lại hỏi một câu.
Tiểu nhị kia hơi mất kiên nhẫn nói:
-Đi thì biết, nói nhiều như vậy làm gì!
Hàn Mạc đứng dậy thản nhiên nói:
-Dẫn đường
Tiểu nhị kia đi trước dẫn đường, Hàn Mạc và Hồng Tụ theo sau hắn, hướng sâu trong rừng đi vào
Đi được một lát, chỉ thấy phía trước xuất hiện vài bóng người, tên tiểu nhị dẫn đường đi lên nói:
-Tống quản sự, bọn họ đã tới đây!
Trước mặt đúng là Tống quản sự, phía sau hắn, có bốn gã to lớn, nhanh chóng tiến lại vây quanh hai người Hàn Mạc.
Hàn Mạc cười lạnh trong lòng, lại nói tiếp, nhân vật này, căn bản không cần mình ra tay, chính Hồng Tụ cũng không đủ cho nàng đánh, ở trường hợp như vậy Hàn Mạc chỉ cảm thấy buồn cười.
Tống quản sự cười lạnh đánh giá hai người một phen, mới chậm rãi nói:
- Quan chưởng quầy giao phó hai người bọn ngươi cho ta, để ta đưa bọn ngươi tới Phong Quốc an toàn, nhưng... Hai người các ngươi vì sao phải trộm đồ vật này?"
Hàn Mạc sửng sốt, lập tức lắc đầu nói:
- Tống quản sự, lời này của ngài... Ta thật sự là nghe không rõ!
Tống quản sự cười ha hả nói:
- "Đừng giả bộ hồ đồ, đêm qua hai người các ngươi canh gác, tuy nhiên mới vừa rồi chúng ta mới kiểm tra sổ, thiếu mất vài thứ, không phải hai người các ngươi trộm, ai có năng lực này chứ?
Một gã tiểu nhị bên cạnh cười ha hả nói:
- Hai người các ngươi thật to gan, thiếu mất trăm lượng bạc, tối hôm qua các ngươi hai phụ trách bảo hộ, thiếu đồ vật này, tự nhiên là do các ngươi vụng trộm giấu đi!
Hàn Mạc thản nhiên cười, vuốt cằm nói:
- Tống quản sự, ý của ngươi là nói, các ngươi vài cái muốn cho hai chúng ta làm kẻ chết thay?
Tống quản sự vuốt tiểu chòm râu cười ha hả nói:
- Kẻ chết thay cái gì?
- Bị mất hàng hóa hơn trăm lượng bạc, ta nghĩ chuyện này không giả!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Tuy nhiên hàng hóa này, chỉ sợ đã là vật trong bàn tay vài vị đi?
Tống quản sự nhíu mày, lập tức cười lạnh nói:
- Không thể tưởng được tiểu tử ngươi còn có chút đầu óc!
- Tống quản sự cũng có đầu óc hơn ta!
Hàn Mạc vuốt cằm mỉm cười nói:
- Được bạc, còn có thể tìm được kẻ chết thay, bỏ sạch trách nhiệm của chính mình, một công đôi việc, xem ra chuyện này vài vị làm không ít a!
Đôi mắt Hồng Tụ mang theo sát ý, chăm chú lên người Tống quản sự, chỉ cần một động tác của Hàn Mạc, trong chớp mắt Hồng Tụ liền có thể đánh ngã toàn bộ bọn họ!
- Tống quản sự, tối hôm qua huynh đệ hai người chúng ta không lấy bạc ra, chỉ sợ trong lòng ngài không những không giận, còn rất là cao hứng đi.
Hàn Mạc chăm chú nhìn tống quản sự nói:
- Bởi vì lúc đó, ngài lại tìm được rồi hai kẻ chết thay, vừa vặn tìm được cái cớ khiến hai chúng ta gác đêm... Hơn nữa lúc ấy trầm lão Tam ở đó, hắn là người thẳng tính, có hắn làm chứng, mọi ngường đương nhiên mà nghĩ đến ngài chẳng qua bởi vì phẫn nộ mà sai chúng ta gác đêm, người không rõ nội tình, lại không biết âm mưu của ngài bắt đầu!"
Tống quản sự híp mắt, hắn hứng thú mà nhìn Hàn Mạc, cười ha hả nói:
- Tiếp tục nói, ta xem ngươi còn biết bao nhiêu!
- Ngươi thân là quản sự, nếu muốn vô thanh vô tức mà lấy đi nhất vài thứ trong số hàng hóa... Hơn nữa có ngươi này vài kẻ giúp đỡ ngài, tự nhiên là chuyện dễ dàng!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Tuy nhiên tới Phong Quốc rồi, phải giao thượng hóa đơn, thiếu hàng hóa, lấy không ra lý do mà nói, hiệu buôn chi nhánh Phong Quốc sẽ không chịu nhận, mà Tống quản sự ngài cũng không thể giải thích với hai bên.
Mấy tên tiểu nhị nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên là kinh ngạc không ngờ Hàn Mạc biết chuyện này.
- Cho nên ngài phải tìm một lý do, hoặc là nói, ngươi phải tìm kẻ chết thay nhận trách nhiệm vì hàng hóa mất tích!
Trên mặt tuấn tú của Hàn Mạc chưa nụ cười:
- Ngài cố ý nổi giận, khiến chúng ta gác đêm, chính là muốn chụp số hàng hóa mất tích lên đầu chúng ta, hơn nữa trong đội ngũ vài tên cùng nhau làm chứng, chúng ta muốn giải thích, người nhỏ lời nhẹ, căn bản không có tác dụng, cho nên chỉ có thể bị các ngươi vu cáo hãm hại, thay các ngươi gánh vác chịu tội, có phải như vậy hay không?
Tống quản sự híp mắt, cười ha hả nói:
- Ngươi nói hàng hóa bị chúng ta tư nuốt, lại không biết nói hiện giờ hàng hóa ở nơi nào? Trên đường chúng ta đều là cùng một chỗ, căn bản không có cơ hội tiêu tang... !
- Có!
Hàn Mạc rất khẳng định nói:
- Nếu ta không có đoán sai mà nói, sô hàng hóa này, hiện giờ ngay tại tối hôm trong nhà trọ ở trấn nhỏ nghỉ tạm tối qua, nhà trọ kia hẳn là một bọn với các ngươi. Các ngươi hoàn toàn có cơ hội trộm ra nhất bộ phận hàng hóa, sau đó giao cho người của nhà trọ kia, để bọn họ tiêu tang, bạc kiếm được...lúc nào các ngươi cũng có cơ hội tới lấy. Hơn nữa theo ta thấy, không chỉ lần này, lúc trước các ngươi đưa hàng đi Phong Quốc, một đêm đầu đều là ở tại nhà trọ kia?
Thần sắc Tống quản sự đại biến, có vẻ vô cùng khiếp sợ, thất thanh nói:
- Ngươi... Ngươi như thế nào biết được?