Quyền Thần

chương 512: một đêm kinh hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Y Liên Liệt ngà ngà say, tay sờ soạng mông của cô nương áo đen, cảm thấy hưng phấn nổi lên. Một tay bóp chặt cổ, tay kia bắt đầu xé xiêm y của cô, y thở dốc hồng hộc, trong ánh mặt tràn đầy vẻ thú tính, nuốt nước miếng ừng ực.

"Roạt", một thanh âm vang lên. Y Liên Liệt đã xé rách đầu vai áo của cô nương áo đen, lộ ra một bờ vai trắng ngà, cô nương này bịt kín thân mình trong bộ đồ đen, không ngờ trắng đến sững sờ.

Non nước Phong quốc cũng sinh ra nhiều mỹ nhân, cái gọi là "nhất phương thủy dưỡng nhất phương nhân", da thịt con gái nước Nam Phong đều rất trắng, cũng vì thế, trong nhà các quý tộc các nước khác khó có thể thiểu nữ nhân nước Phong.

Cô nương này mặt dính đầy máu nên không thể biết da thịt nàng trắng đen thế nào, giờ bị Y Liên Liệt xé rách đầu vai áo, da thịt trắng nõn kia lập tức hiện ra.

Da thịt tuyết trắng lại càng thăng thêm thú tính trong người Y Liên Liệt, hắn càng dùng sức xé mạnh, lộ ra một khoảng ngực đầy đặn, cao ngất, trắng đến độ có thể thấy gân xanh nổi lên.

Y Liên Liệt mắt sáng rực, yết hầu phập phồng, tay phải vươn ra định chộp lấy ngực nàng, nhưng vào lúc này từ phía sau bỗng vọng tới một tiếng thở dài rất khẽ.

Tiếng thở dài giống như tiếng ma quỷ, đột nhiên vọng tới.

Y Liên Liệt dù sao cũng là võ sĩ tinh nhuệ của nước Phong, tuy rằng lúc này bị dục vọng che mờ mắt, toàn thân quay cuồng, cực kỳ hưng phấn, nhưng nghe tiếng thở dài đó lập tức có phản ứng.

Hắn nhớ rõ ràng, khi mình bước vào đã cài chốt cửa, tuyệt đối không ai có thể lặng thinh không tiếng động mà vào phòng được. Nhưng tiếng thở dài này, nghe rất rõ, cứ như thể bên cạnh tai hắn vậy.

Y Liên Liệt cũng không quay đầu lại, một tay vẫn bóp chặt cổ cô nương áo đen, bàn tay to đang chụp vào ngực cô nửa chừng thì dừng lại, toàn cơ thể im phăng phắc như bức tượng.

Bởi vì hắn thấy rõ một lưỡi dao sắc bén đã lẳng lặng đâm vào khôi giáp của mình từ sau lưng, đối phương chỉ cần mạnh tay hơn một chút, lưỡi dao găm sẽ đâm vào hông mình.

-Ngươi… là … ai?

Y Liêt Liệt ánh mắt phẫn nộ, nhưng trán lại đổ mồ hôi lạnh, có thể lặng yên không một tiếng động bước vào căn phòng đã cài then chốt cửa, người này ắt không phải là kẻ tầm thường.

Cô nương áo đen cũng biết có biến cố, mở to mắt nhìn, thấy một nam tử toàn thân mặc xiêm y màu đen đang đứng phía sau Y Liên Liệt, nàng không nhìn thấy gương mặt của người đó, nhưng có thể thấy đôi mắt sáng như sao băng.

-Hỏi ngươi mấy câu.

Người bị mặt hạ giọng nói:

-Ngươi nếu trả lời tốt, có thể sống.

Y Liên Liệt ánh mắt u ám. Hắn biết thời điểm này mình tuyệt đối không thể kêu to, chỉ thấp giọng hỏi:

-Ngươi muốn gì?

-Hồng đầu nhân mà các ngươi truy đuổi là ai?

Y Liệt Liệt lập tức nói:

-Mỗ đang muốn dẫn bọn họ về thẩm vấn. Hiện giờ cũng không biết.

Liền cảm thấy lưỡi dao găm đâm mạnh hơn một chút, đã chạm đến da thịt, liền cắn răng nói:

-Mỗ… quả thật không biết…

-Nghe nói thành Thần Sơn gần đây có xảy ra một việc…

Người bịt mặt thấp giọng nói:

-Xà thần… có phải là đã bị đánh cắp?

Những lời này thốt ra, chẳng những Y Liên Liệt mà ngay cả cô nương áo đen cũng giật mình, lập tức đôi mắt lộ rõ sự phẫn nộ cực điểm.

Y Liêt Liệt hiển nhiên giật thót người.

Hắc phúc xà vương và Bát giác chi đồng thời bị đánh cắp, đây là việc cơ mật của thành Thần Sơn, rất ít người biết. Bản thân hắn cũng mơ hồ biết một ít, không dám xác định.

Hắc phúc xà vương và Bái giác chi đều là thánh vật của nước Phong, được canh phòng cẩn mật ở thành Thần Sơn, cũng bởi vì thế, thành Thần Sơn mới trở thành thánh địa của nước Phong, được người nước Phong kính sợ.

Nhưng nếu người dân nước Phong biết rằng thần linh Hắc phúc xà vương đã bị đánh cắp, cũng giống ngư ngọc tỷ của nước Yến bị lấy trộm, nhất định sóng gió sẽ ập đến.

Trước khi Tù trưởng dẹp yên loạn Hồng đầu nhân, nếu để người dân biết thánh vật bị mất, hậu quả thật không tưởng nổi.

Trong nháy mắt, Y Liên Liệt liền cảm thấy người phía sau nhất định cũng là Hồng đầu nhân.

Hồng đầu nhân hiện giờ bị đánh cho tan tác, chỉ có thể co cụm thành từng nhóm nhỏ ẩn nấp trong rừng rậm, bọn họ chắc chắn muốn gây nên một chút sóng gió làm dao động dân tâm, từ đó tìm cơ hội quật khởi.

Đây là cảm giác đầu tiên của Y Liên Liệt.

-Có phải hay không?

Y Liên Liệt đầu óc chuyển động, cảm giác lưỡi dao găm lại đâm sâu hơn một chút, bên hông đau nhức, từ phía sau vẫn một giọng nói lạnh lùng.

Y Liên Liệt rốt cục nói:

-Mỗ… mỗ không biết… Mỗ chỉ nghe nói trước có mấy đạo tặc vào thành Thần Sơn.. nhưng đã bị Hắc xà chúng bắt lại… thánh vật… cũng không bị mất.

Người bịt mặt lập tức hỏi:

-Thánh vật hiện giờ còn có ở thành Thần Sơn không?

Y Liên Liệt thu bàn tay lại, thấp giọng đáp:

-Mỗ quả thật không biết. Thánh vật được thờ cúng ở Phong cung và Tế đàn, có người canh giữ… mỗ quả thật là không được thấy..

Người bịt mặt trầm ngâm một lát, Y Liên Liệt rốt cục cảm thấy bên hông không còn bị đe dọa, liền cầm lấy đuôi dao, cô nương áo đen nhìn thấy định nhắc nhở, nhưng miệng đã bị dây lưng trói lại, chỉ có thể khịt mũi đánh động. Y Liên Liệt trong mắt lộ hung quang, người đang ngà ngà say, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, cắn răng chịu cơn đau nhức bên hông, né người sang một bên, rút đao ra.

Hắn biết, dao găm nhắm vào chỗ không nguy hiểm, cho dù bị đâm cũng không chết được, nên liều mạng thoát khỏi sự khống chế của người bịt mặt.

Y Liên Liệt trong lòng đinh ninh người phía sau nhất định là Hồng đầu nhân, hơn nữa, rất có thể là đồng lõa của cô nương áo đen. Nên dự định cũng liều mạng một lưới bắt con cá lớn này, sau khi trở về, chẳng những không bị trách phạt vì đã làm hao binh tổn tướng, mà có lẽ còn nhận được tặng phẩm không nhỏ.

Cho nên hắn trong nháy mắt, quyết định đặt cược tính mạng của mình, mạo hiểm một phen.

Chỉ có điều ngay khi hắn né mình sang một bên, người áo đen cũng giống như cái bóng của hắn, hơn nữa, còn dính sát lại, nhanh như điện giật, dao găm trong tay người bị mặt đã kề sát cổ Y Liên Liệt.

Y Liên Liệt định kêu lên một tiếng, nhưng chưa kịp phát ra tiếng, lưỡi dao sắc bén kia đã xẹt qua cổ họng hắn, máu tươi phun ra.

Lưỡi dao chỉ khẽ lướt qua, mà cổ họng Y Liên Liệt đã bị cắt đứt, không kịp kêu lên một tiếng, thậm chí đao bên hông cũng không kịp rút ra, cả người ngã nhào xuống đất, cổ họng toe toét máu, giãy dụa vài cái, rồi im. Chỉ trong chốc lát, trên sàn nhà đã đỏ sẫm một vùng, mùi máu tươi tanh lòm nồng nộc trong căn nhà gỗ.

Cô nương áo đen không một tia sợ hãi, nhìn thân hình bất động của Y Liên Liệt trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Người bịt mặt nắm chặt dao găm, đi đến phía sau cô nương áo đen, cắt đứt dây trói của nàng, còn nam tử áo đen bị trói vào cây cột khác, hoàn toàn không hề hay biết chuyện vừa xảy ra, vẫn đang trong tình trạng choáng ngất.

Người áo đen cũng cắt đứt dây thừng cho gã, toàn thân gã đổ xuống đất.

Cô nương áo đen run rẩy cởi dây thừng, lôi sợi dây buộc miệng ra, hướng người bị mặt thi lẽ, đang muốn cảm tạ, đã nghe người đó lên tiếng:

-Nếu mang theo đồng bọn, ngươi sẽ dễ dàng bị đuổi bắt lại, nếu một mình ngươi rời khỏi, may ra mới có khả năng sống sót.

Cô nương áo đen quả quyết:

-Hắn là đồng bọn của lê, lê nhất định phải dẫn hắn đi.

Người bị mặt mắt có ý cười, khẽ gật đầu:

-Nếu vậy, nên khẩn trương. Buổi tối ở Tháp Lý Lạc có võ sĩ tuần tra, để bọn họ phát hiện, các ngươi muốn chạy cũng không thoát.

Cô nương áo đen vội hỏi:

-Ngươi… vì sao cứu chúng ta…?

Người bịt mặt cười, tiếng cười rất dễ chịu:

-Có lẽ… bởi vì ngươi là một cô nương xinh đẹp, cũng là một cô nương dũng cảm.

Đưa dao găm trong tay cho cô nương áo đen:

-Cầm lấy, mau đem theo đồng bọn thoát khỏi chỗ này.

Cô nương áo đen nhận dao găm, người bịt mặt không do dự, quay gót đi liền. Cô nương áo đen vội hỏi: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

-Ân nhân, lê… còn không biết tên ngươi..

Người bịt mặt quay đầu lại, mắt lại hiện ra ý cười:

-Chúng ta về sau không gặp lại… cho nên… cũng không cần biết…

Không nói thêm lời nào, nhanh chóng rời khỏi. Cô nương áo đen nhìn theo bóng dáng người áo đen, như muốn ghi tạc hình ảnh đó trong lòng.

Nửa đêm, Tháp Lý Lạc bắt đầu xôn xao, tiếng người ồn ào, động tĩnh rất lớn. Lập tức đám Thương đội không ít người tỉnh dậy, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nghe một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, "cạch", cửa lớn bật mở, trong ánh lửa, thấy vài tên Phong võ sĩ đang đứng trước cửa, loan đao lấp loáng trên tay, một người lạnh giọng quát:

-Các ngươi… đi theo mỗ…!

Mễ Hạo Nguyên và Đồ Lý Dã cũng bị tiếng ồn ào đánh thức, lập tức cầm đao, xoay người đứng dậy, bước lên quan sát, phát hiện ra những võ sõ này không phải là Phong võ sĩ, mà là võ sĩ Dân Gia của Tháp Lý Lạc, liền quát hỏi:

-Xảy ra chuyện gì? Vì sao quấy nhiễu chúng ta?

Võ sĩ Dân Gia vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói:

-Mời người của Thương đội đi ra, từng người một.

Lúc này ở bên khu vực hàng hóa, mấy tên tiêu sư và tiểu nhị đều bị hơn mười võ sĩ Dân Gia Tháp Lý Lạc vây quanh, nhóm tiêu sư rút vũ khí ra, cùng đứng sóng đôi với các võ sĩ Dân Gia.

Mễ Hạo Nguyên và Đồ Lý Dã Dã cũng cảm giác có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Nếu không, người của Thác Lý Lạo tuyệt đối sẽ không quấy rầy Thương đội lúc nửa đêm thế này.

Thiết Khuê cũng đã triệu tập mọi người trong Thương đội tập trung đến trước ốc.

Nơi này là đất Nam Phong, hơn nữa, thân đang ở trong Tháp Lý Lạc, mặc kệ các võ sĩ Dân Gia có cớ hay không có cớ, lúc này cũng không thể phản ứng, chỉ có thể phục tùng, sau đó chậm rãi giải thích.

Rất nhanh, mọi người trong Thương đội đều tập trung ở vùng đất trống trước cửa. Các võ sĩ còn lục soát các gian phòng thêm lần nữa, xác định không sót ai, lúc này hơn hai mươi võ sĩ Dân Gia mới dùng tay làm thành một vòng tròn, đem ba mươi người của Thương đội vây vào giữa. Nhóm tiêu sư có vẻ đã quá quen cảnh này nên tỏ ra điềm tĩnh. Nhưng đám tiểu nhị thì trong lòng run sợ, Tống tổng quản còn sợ đến tái nhợt cả mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio