Ngày tháng năm Bình Quang thứ theo Yến lịch, trong Yến lịch viết ngày hôm nay rất thuận lợi, vạn sự đại cát.
Dường như ông trời cũng rất nể tình, ngày hôm nay cảnh sắc tươi đẹp, cả kinh thành Yến Kinh đều chan hoà ánh nắng, từ hoàng thành đến các con phố bắc An Môn thành Yến kinh tấp nập người qua lại, dân chúng đều trông ngóng đoàn hòa thân rời kinh.
Công chúa xuất giá, đương nhiên là quốc gia đại sự, trong cung cũng rất nhiều lễ tiết, đầu tiên là phải đến Thái miếu tế tổ, sau đó chấp lễ thái giám tuyên đọc dài dòng liên tục đến hơn nửa canh giờ.
Đợi đến khi các lễ tiết hoàn thành xong, lễ nhạc rung trời, Hoàng đế bệ hạ mới dắt tay Sương công chúa trên người mặc y phục lộng lẫy lên xe hoa, dọc theo con đường được trải thảm đỏ, chậm rãi xuất cung.
Trong xe hoa, sắc mặt Hoàng đế nghiêm trang, nắm chặt tay con gái, trong lúc vô tình, khoé miệng hơi run rẩy.
Hơn trăm trọng thần trong triều dẫn đầu là Tiêu thái sư theo sát sau xe hoa, tiếp sau đó rất nhiều cung nữ thái giám tay cầm lẵng hoa, tay vung lên, rợp cả trời hoa, ở ven đường tiếng lễ nhạc rộn rã, náo nhiệt vô cùng.
Sương công chúa đội mũ phượng Hà Phi, không giống với các tân nương bình thường, toàn thân vàng ngọc lấp lánh, khuôn mặt xinh đẹp bị che khuất bởi mành trân châu.
Hàng ngũ sử đoàn ở ngoài cửa Đông cung, phía trước là một đội trăm người lính Ngự Lâm bộ binh, liền sau đó là hơn trăm đội danh dự, giơ cao cờ màu, cờ màu bay phấp phới trong gió.
Phía sau đội danh dự là hai mươi thái giám và hai mươi cung nữ vây quanh chiếc xe ngựa lớn, chiếc xe ngựa được trang trí xa hoa vô cùng, ánh vàng lấp lánh, trên nóc xe còn có một viên dạ minh châu lớn.
Chiếc xe ngựa khổng lồ, ít nhất cũng có thể chứa được hai mươi người, phải dùng ba con tuấn mã béo khoẻ chân dài để kéo.
Đằng sau xe ngựa, là mười chiếc xe ngựa lớn chở đầy trang sức hồi môn của công chúa, do Tống Thế Thanh Thị lang bộ Lễ dẫn đầu, dẫn đầu hơn mười đại tiểu quan viên bộ Lễ đi về Khánh quốc, tham dự đại hôn được cử hành tại Khánh quốc, sau đó là hai trăm cung binh và năm trăm kỵ binh hợp thành đội hộ vệ, hàng ngàn người sứ đoàn hoà thân, giống như một con rắn dài đẹp đẽ ở ngoài cửa Đông cung.
Xương Đức hầu Tào Ân mình mặc cẩm y màu trắng, bên cạnh là một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, đứng phía sau hắn, bên trái là Hàn Mạc mình mặc áo khôi giáp màu bạc, bên phải là Vân Thương Lan của Khánh quốc, bên cạnh hai người cũng có một con tuấn mã thượng đẳng, cả người Hàn Mạc toát lên vẻ hùng dũng.
Ba người đều yên lặng chờ đợi ngoài cửa cung, đợi Hoàng đế bệ hạ và Sương công chúa đến.
Trong tiếng lễ nhạc, xe hoa dần đến gần, dừng lại trước cửa Đông Cung, liền có thái giám tiến lên phía trước, cẩn thận dìu Hoàng đế bệ hạ và Sương công chúa xuống xe.
Hàn Mạc đứng ngay ngắn như tiêu thương, nhìn Sương công chúa đầu đội mũ phượng Hà Phi, trong lòng thầm than:
- Trong lòng tiểu nha đầu này hiện giờ nhất định rất buồn?
Xuống xe, Hoàng đế vẫn nắm tay Sương công chúa, chăm chú nhìn con gái mình sắp phải đi xa, sâu thẳm trong đôi mắt Hoàng đế bệ hạ không thể che dấu được vẻ thương cảm .
- Phụ vương, người….hãy giữ gìn sức khoẻ!
Sương công chúa nhìn hoàng đế, một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng nói:
- Sương nhi từ nay về sau, chỉ sợ không được gặp lại người nữa !
Từ trước tới nay, công chúa gả cho một đất nước khác xa xôi, dường như tương đương với việc tiễn biệt, rất hiếm có thể được trở về thăm lại quê hương.
Hoàng đế đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, vươn tay, vén mành trân châu, lau giọt lệ trên khoé mắt Sương công chúa, gượng gạo cười nói:
- Không phải đau buồn, trẫm hứa, con còn có thể nhìn thấy phụ hoàng.
Chính vào lúc này, nghe thấy chấp lễ thái giám cao giọng nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
- Giờ lành đã đến, cung thỉnh công chúa điện hạ lên xe !
Nhất thời, chiêng trống thêm vang dội, kèn cũng cùng thổi ô ô, tiếng đại hợp tấu lễ nhạc ù cả tai, toàn bộ ngoài cửa Đông cung, mặt đất rung chuyển, ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ và Sương công chúa, tất cả mọi người trong ngoài cửa Đông cung đều qùy phục xuống, thủ vệ trên hoàng thành cũng cầm trong tay trường thương, quỳ gối trên đầu thành.
Sương công chúa lui về phía sau hai bước, quỳ rạp trên đất, cung kính khấu đầu trước Hoàng đế bệ hạ, sau khi khấu đầu ba lần, hai cung nữ bên cạnh tiến lên đỡ Sương công chúa đứng dậy, rồi bắt đầu men theo thảm đỏ, tiến về phía xe ngựa lớn.
Hoàng đế nhìn Sương công chúa chậm rãi đi về phía xe ngựa lớn, trong đôi mắt hiện lên vẻ đau khổ, không kìm nổi lòng bất giác vươn tay về phía trước, dường như muốn phải giữ lấy cái gì, rồi chậm rãi buông xuống,
Sương công chúa bị các cung nữ vây quanh, đi qua Hàn Mạc, Hàn Mạc quỳ gối bên cạnh, cảm thấy Sương công chúa dừng lại một chút bên cạnh mình, lập tức tiểu cô nương chậm rãi đi qua.
Đến trước xe ngựa lớn, Sương công chúa quay đầu lại, nhìn qua mành trân châu, nhìn hoàng thành nguy nga, đây là nơi nàng sinh ra và lớn lên, đến bây giờ, lại phải ly biệt, có lẽ cuộc đời này nàng sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Đột nhiên, nàng thấy một bóng dáng cô độc trên đầu thành.
Cao cao phía trên hoàng thành, bóng dáng đó mặc y phục màu vàng, hai tay vịn lên tường, từ trên nhìn xuống Sương công chúa.
Tất cả thủ vệ đều đã qùy xuống, cho nên bóng dáng trên đầu thành lộ rõ vẻ khác thường, trông càng cô đơn , Hàn Mạc thoáng đứng nhìn Sương công chúa có chút ngẩn ngơ, không khỏi nhìn về phía nàng đang nhìn, cũng thấy được bóng dáng lẻ loi trên đầu thành kia.
Tuy tường thành rất cao, nhìn không rõ khuôn mặt người đó, nhưng trên người âý mặc cẩm y, cũng đã biểu lộ ra thân phận của hắn.
Đại Yến quốc là nước hoả đức, long bào của Hoàng đế màu đỏ thẫm, mà trong nước Đại Yến, chỉ có Thái tử mới có tư cách mặc y phục màu vàng.
Đứng ở đầu thành, đương nhiên là đương kim Thái tử Yến quốc.
Lúc Sương công chúa xuất giá, hắn vẫn cô độc đứng trên đầu thành, đến tiễn biệt muội muội duy nhất của mình.
Thái tử chỉ đứng xa nhìn công chúa, đợi cho Sương Nhi phát hiện ra hắn, hắn đã đưa một cánh tay, nhẹ nhàng vẫy, sau đó quay người, cô đơn dần khuất bóng, rất nhanh đã mất hút trên đầu thành.
Thái tử xuất hiện ở đầu thành, cũng không có vài người nhìn thấy, mọi người trong ngoài Đông cung môn, hòa trong tiếng lễ nhạc, lặng lẽ quỳ dưới đất.
Sương công chúa lại liếc nhìn Hoàng đế một cái, trong nháy mắt, Hoàng đế dường như già nua rất nhiều, thân hình thẳng thắn uy nghiêm lúc trước, trong khoảnh khắc này dường như đã hơi còng xuống.
Hoàng đế đang vào năm thịnh, đúng vào thời điểm sức khoẻ dồi dào, nhưng trong thời khắc này, người có vẻ rất mỏi mệt, có lẽ bề ngoài vẫn là một vị vua uy nghi như cũ, nhưng trong xương cốt đã toả ra hơi thở mệt mỏi.
Thái giáp chấp lễ lại hô một tiếng:
- Giờ lành đã đến, mời công chúa lên xe.
Sau đó, Sương công chúa cuối cùng cũng vào trong xe ngựa, đội danh dự phía trước giơ cao cờ xí và hoa.
Xương Đức Hầu Tào Ân và Phó sứ Hàn Mạc cùng tiến đến trước mặt Hoàng đế bệ hạ, cung kính quỳ xuống.
Hoàng đế mệt mỏi lệnh cho hai người đứng dậy, phất tay nói:
- Đi đi !
Hai người đứng dậy, lại hướng về phía Hoàng đế hành một lễ, rồi mới quay người đến bên tuấn mã, cùng xoay người lên ngựa. Xương Đức Hầu quay đầu ngựa lại, cương ngựa run lên, thúc ngựa tiến về phía trước, hướng thẳng về phía đội ngũ đầu tiên.
Hàn Mạc quay đầu nhìn các thần tử, chỉ thấy Hàn Huyền Xương giữa đám người, xa xa nhìn về phía mình, vẻ mặt lo lắng, tình cảm bộc lộ trong ánh mắt.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, yên ngựa run lên, thúc ngựa tiến về phía trước, bên kia đã có Thái giám chấp lễ cao giọng hô:
- Khởi hành!
Trong tiếng kèn, lấy Tiêu thái sư dẫn đầu các quần thần, đồng thanh hô:
- Công chúa đi đường bình an !
Đội ngũ cuối cùng cũng tiến về phía trứơc, theo con phố dài, đi về cửa Bắc An.
Trên con phố dài, đám đông bắt đầu khởi động, xe ngựa của Sương công chúa đi đến đâu, mọi người hai bên đường lập tức qùy xuống, hô to :
- Công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế !
Việc công chúa lấy chồng xa, là chuyện nóng hổi nhất gần đây của Yến quốc, tuy mọi người đối với chuyện này có cách nhìn khác nhau, nhưng có một điều mọi người đều hiểu, công chúa lấy chồng xa, quả thật khiến cho Yến quốc tạm thời tránh được hoạ binh đao.
Vô số tướng sĩ không cần đẫm máu nơi sa trường, công chúa điện hạ đã vì họ mà hy sinh thân mình, đến một đất nước xa xôi khác.
Cho nên sâu thẳm trong lòng mọi người, đối với công chúa của mình còn là vì lòng kính yêu.
Vân Thương Lan từ đầu đến cuối vẫn theo sát bên cạnh xe ngựa của công chúa, mười tên Hổ Dũng bên cạnh hắn, bên trái bên phải mỗi bên năm người, hết sức đề phòng, tay phải đặt nhanh lên chuôi đao bên cạnh hông, chuẩn bị phản ứng mọi tình huống đột ngột xảy ra.
Hổ Dũng là võ sĩ mạnh nhất của Khánh quốc, không một võ sĩ nào mà không phải trải qua tuyển chọn kỹ lưỡng sau đó trải qua huấn luyện nghiêm khắc mà ra.
Nói không chút khoa trương, mười tên Hổ Dũng này, mỗi một tên đều có thể ứng đối với sự tấn công của ba bốn tên võ sĩ Ngự Lâm Quân tinh nhuệ, có mười người họ hộ vệ tả hữu xe ngựa, bất luận đột nhiên xảy ra trong bất kì tình huống nào, với năng lực của bọn họ, đều hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn lập tức có thể ứng đối.
Vân Thương Lan cẩn thận như thế, chuyện đó cũng là có tình lý bên trong .
Hắn được nước Khánh lưu lại, cũng chứng tỏ được năng lực của hắn. Lệnh cho hắn bảo hộ tốt Sương công chúa trên đường đến thành Thượng Kinh, dù sao về phương diện Thương Chung Ly Khánh quốc, tuyệt đối không hy vọng Sương công chúa trên đường đi sẽ xảy ra bất kì sai lầm nào.
Hàn Mạc tình cờ quay đầu nhìn Vân Thương Lan bình tĩnh bên xe ngựa, không khỏi hơi nhíu mày, theo như lời của Tú công chúa, Vân Thương Lan không phải là một nhân vật đơn giản. Trên đường đi lần này, muốn tìm được cơ hội, e rằng quả không phải là chuyện dễ dàng.
Đội ngũ thong thả đi về phía trước, trong tiếng hô to của dân chúng ven đường, cuối cùng cũng ra khỏi Bắc An môn, ra khỏi thành Yến Kinh.
Khoảng cách thành Yến Kinh nước Yến đến thành Thượng Kinh nước Khánh chừng hơn hai ngàn dặm. Tuy nói từ thành Yến Kinh có ba con đường có thể đi đến thành Thượng Kinh, cuối cùng vì an toàn trước mắt, vẫn là con đường cách xa quận Nam Dương, đi về hướng Đông, đó là con đường cách Ngô quận, Khê quận thuộc Yến quốc. Sau khi ra khỏi cổng thành tiến vào quận Vũ Bình của Khánh quốc, quay về phía đông bắc lên quận Xương Khánh rồi đến thành Thượng Kinh.
Trênđường qua bốn quận trên, trừ quận Ngô có chút tiểu lệch, các quận khác đều là châu quận của Trung Nguyên rộng lớn, diện tích lãnh thổ rộng lớn, đường xá hơn hai ngàn dặm, lấy tốc độ nhanh nhất, thì đội ngũ hòa thân đi ít nhất cũng mất nửa tháng, nhanh nhất cũng phải đầu tháng tám mới có thể đến Thượng Kinh.
Sau khi rời kinh, đội ngũ đi về phía Bắc, bắt đầu chặng đường đưa hôn lâu dài.