Quyền Thần

chương 628: tiếc nuối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Thục Hổ trước mặt mọi người hất cả bát rượu vào mặt người nọ, cũng là một hành động lỗ mãng, không ít người có mặt đều tỏ ra bất bình. Nhưng bọn họ cũng không quá ngạc nhiên. Dường như tình huống như vậy cũng không phải lần đầu xảy ra.

Danh sĩ bị tạt nguyên bát rượu, mặt mũi ướt sũng, chòm râu và lông mi nước nhỏ từng giọt, bộ dáng vô cùng thảm hại, nổi giận quát:

-Đường Thục Hổ… ngươi… người làm càn…

-Ta xưa nay vốn là kẻ càn rỡ…

Đường Thục Hổ cười to, nói:

-Ngươi đố kỵ người tài, làm nhục văn nhân nước Khánh, đáng phạt bát rượu này.

-Ta đố kỵ người tài khi nào?

Danh sĩ kia thử hổn hển.

Đường Thục Hổ cao giọng nói:

- Người nếu có thể nói bài thơ này là trộm từ quyển sách nào, của người nào, thì Đường Thục Hổ ta nhận mình là kẻ thất học. Tự nay về sau không dám làm thơ ngâm phú. Nếu ngươi không tìm ra, không có căn cứ nói lung tung, thì thật sự là việc không nên.

Y phất tay áo, trở lại chỗ ngồi của mình, đưa tay ra. Lục Nghê Thường liền đưa tay mình cho y nắm, để mặc y kéo mình lại gần. Đường Thục Hổ ôm ngang vòng eo nhỏ xíu của nàng, cao giọng nói:

-Chư vị đều là người làm thơ, nếu là thơ của mình viết ra bị ngươi vu cho tội đạo thi, trong lòng có thể thoải mái sao? Hôm nay nói như vậy, lời đã hết, nếu ai có thể tìm ra lai lịch bài thơ này, thì ban đêm lại đến tìm Đường Thục Hổ. Đường Thục Hổ từ nay nếu còn dám chơi chữ, khiến người trong thiên hạ chê cười.

Y quay đầu lại, hướng Quốc cữu vuốt cằm, không nói thêm lời nào, ôm người đẹp vào lòng, không coi ai ra gì, đến tự nhiên, đi cũng tự nhiên phóng khoáng.

Hàn Mạc nhìn Đường Thục Hổ đi xa dần, mỉm cười.

Đường Thục Hổ tuy hành vi phóng túng nhưng so với các danh sĩ khác tự cho là thanh cao, có vẻ thực lòng hơn nhiều, hơn nữa, không sợ danh dự bị tổn thương, có gan nhận thua, cũng là một người đường đường chính chính.

Cái gọi là đệ nhất phong lưu tài tử, cũng không phải là danh hão.

Đường Thục Hổ vừa rời khỏi, trong sảnh không khí lập tức vắng lặng. Hàn Mạc hôm nay vừa xuất đao vừa thi thơ, giáng một đòn trí mạng vào lòng kiêu ngạo của người Khánh. Tiệc rượu tiếp tục, mặc dù không ồn ã, nhưng cũng khá thuận lợi, gần như chẳng có ai dại dột mà rước nhục vào mình nữa.

Quốc sư Thuần Dương và ba gã đạo sĩ hôm nay đến đây, từ đầu đến cuối, không nói lời nào. Bọn họ là những người đầu tiên ra về. Viên Đạo Linh trước khi chia tay cũng lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, mắt tóe lửa.

Yến hội kết thúc, khách nhân lần lượt rời khỏi, còn lại Quốc cữu tự mình tiễn sứ đoàn nước Yến ra tận cửa, chắp tay cười nói:

-Hầu gia, Hàn tướng quân, thiết tiệc không chu đáo, xin đừng trách cứ.

Hầu gia cười:

-Quốc cữu nhiệt tình khoản đãi, sứ đoàn nước Yến quả rất vinh hạnh.

Dừng một chút, rồi nói tiếp:

-Phiền Quốc cữu sắp xếp cho ta vào cung yết kiến quý chủ, sớm định ngày tốt thành thân cho Thái tử và Công chúa!

Quốc cữu cười nói:

-Hầu gia yên tâm, ta sẽ làm hết sức.

Trở lại biệt viện hoàng gia, mấy người cũng có chút mệt mỏi, không nói nhiều, quay về phòng nghỉ tạm.

Ánh trăng như nước, chiếu qua song cửa sổ vào phòng, phủ một lớp ánh sáng mỏng nhẹ như lụa lên bệ cửa, một trận gió nhè nhẹ thổi vào, mang theo thoang thoảng mùi hương hoa quế, thấm vào ruột gan.

Cây quế tại nước Khánh là một loài cây quý tộc, bách tính bình dân không được phép trồng loại cây này. Chỉ có quý nhân trong nội uyển của hoàng cung mới có tư cách thưởng thức mùi hương của nó.

Trong biệt viện hoàng gia, trên các sân đều có trồng vài cây hoa quế.

Ánh trăng sáng như ban ngày, Hàn Mạc vận hành Khí Kinh, cảm thấy toàn thân một luồng khí nóng lan tỏa, tinh thần sảng khoái, lúc này mới xuống giường, đến bồn nước rửa tay.

Từ khi được Bạch Dạ Lang truyền thụ Khí Kinh tính ra cũng đã mấy tháng, Hàn Mạc mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện, mỗi lần tu luyện, đều cảm thấy khí huyết trong người lưu thông, thân thể càng ngày càng nhẹ như chim yến, cảm giác đi lại bây giờ rất nhẹ nhàng, kể cả đang mặc khôi giáp nặng nề, cũng không ảnh hưởng đến sự linh hoạt của sự chuyển động.

Khí Kinh ngoại trừ giúp thân thể nhẹ nhàng, tốc độ nhanh hơn, mà ưu điểm lớn nhất là khiến ngũ quan trở nên linh mẫn khác thường.

Bất kể thính giác thị giác hay vị giác đều hơn hẳn người thường. Người bình thường có thể không nghe không thấy nhưng Hàn Mạc có thể dễ dàng phát hiện ra.

Hàn Mạc kiếp trước cũng không tin vào cái gọi là khí học, nhìn một vài người biểu diễn khí công, chỉ cảm thấy là họ đang cố tỏ ra vẻ huyền bí mà thôi. Nhưng xuyên qua thời gian đến đây, hắn thuở nhỏ luyện Trường Sinh Kinh, khiến nội lực trong người trở nên mạnh mẽ, hơn nửa năm nay tu tập thêm Khí Kinh, càng khiến thân mình giống như được sinh ra một lần nữa, biến hóa kỳ ảo, hắn đã tin rằng trên đời này có tồn tại những siêu nhân dời non lấp bể, thông qua Khí để tái tạo cơ thể.

Hắn hiện tại cũng tin rằng, đời sau biễu diễn khí công, chưa chắc là làm ra vẻ huyền bí. Khí là một trong những lĩnh vực cực kỳ huyền bí.

Có Trường Sinh Kinh và Khí Kinh bảo hộ, Hàn Mạc cực kỳ tự tin vào võ công của mình.

Chỉ có điều sâu trong lòng hắn, đối với võ học vẫn có hai điều tiếc nuối.

Thứ nhất là Bát Bộ Côn Thuật!

Khi ở Đông Hải chiếm được Huyết Đồng Côn và Bát Bộ Côn Thuật, Hàn Mạc cũng không gián đoán việc tập luyện côn thuật. Huyết Đồng Côn quá mức đặc biệt, cho nên trong những tình huống bình thường, Hàn Mạc đều lấy một cây mộc côn để thay thế tập luyện, cũng đã lãnh hội hết diệu dụng của Bát Bộ Côn Thuật.

Bát Bộ Côn Thuật có bộ thì Hàn Mạc cho đến nay đã nắm được tuyệt học của bộ. Các chiêu số quỷ dị huyền diệu của bộ còn lại Hàn Mạc tự hiểu Hiên Viên vô danh hùng mạnh mới là người nắm vững hết. Hắn thực vô cùng tiếc nuối không được học bộ côn thuật đó.

Hiện giờ Xà, Hổ, Ếch, Bức, Khuyển, mỗi bộ có một tinh hoa riêng. Tuy không biết rõ đặc điểm của bộ bị thất truyền kia là gì, nhưng Hàn Mạc luôn tin bộ côn thuật thất truyền đó hiển nhiên đều là những côn pháp tuyệt diệu.

Thứ hai, điều làm cho Hàn Mạc nuối tiếc không kém là Thái Cực Bộ Pháp.

Không thể phủ nhận Thái Cực Bộ huyền diệu chính là dựa vào quy tắc diễn hóa bát quái mà thành. Hoàn toàn ăn ý. Hàn Mạc tuy rằng hiện giờ mới chỉ nắm được quẻ, nhưng cũng đủ để đối phó với người bình thường rồi.

Nhưng Hàn Mạc hiểu, quẻ Thái Cực Bộ đó không hề kiện toàn, còn quá nhiều lỗ hổng.

Bát quái vốn là một chỉnh thể, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinhh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, tầng tầng lớp lớp, không thể tách rời. Hiện giờ chỉ học được quẻ, thiếu quẻ, không thể xưng là Thái Cực Bộ được. Trong đó bộ pháp cũng không thể được như bát quái tương sinh tương hỗ biến hóa tự nhiên thần diệu.

Điểm này Hàn Mạc sớm cũng đã hiểu, quẻ bộ pháp quả rất thần diệu, nhưng khi chuyển hóa giữa quẻ luôn rất không linh hoạt uyển chuyển. Thậm chí có một cảm giác trì trệ. Người bình thường tất nhiên là khó phát hiện thấy, nhưng gặp một đối thủ học võ chân chính, sẽ đoán ra ngay. Cũng tạo thành nhược điểm trí mạng.

Sở dĩ Hàn Mạc nắm được quẻ bộ pháp, nhưng cũng hiểu, quẻ đó trong hầu hết các tình huống đều rất yếu.

Người bình thường, lấy thực lực của Hàn Mạc hiện tại cũng hoàn toàn có thể ứng đối, không cần dùng Thái Cực Bộ. Nhưng nếu gặp cao thủ, một khi sử dụng Thái Cực Bộ, ngược lại sẽ tạo cho đối phương nắm được sơ hở, nên hắn cũng không dám tùy tiện sử dụng.

Trên thực tế, lúc trước, khi Hàn Mạc cùng Mặc Thập Nhị Lang giao đấu, Mặc Thập Nhị Lanng và hắn ở trong rừng thi triển Thái Cực Bộ giằng co nhau, cũng đều phát hiện nhược điểm của đối phương.

Vì thế, Hàn Mạc đối với bộ pháp huyền diệu này sự tiếc nuối còn hơn cả Bát Bộ Côn Pháp.

Một khi nắm giữ tất cả Thái Cực Bộ, Hàn Mạc tin tưởng sẽ khắc phục được những sơ hở khi di hợp các quẻ. Lúc đó bát quái sẽ hòa trộn vào thân thể như một chỉnh thể thống nhất. Đến lúc đó, nếu gặp cao thủ mạnh hơn, tuy không thể địch, nhưng nếu có Thái Cực Bộ thì cũng có thể trở thành tuyệt chiêu bảo mệnh.

Nghĩ đến đây, lại nhớ tới sư huynh điên khùng Bạch Dạ Lang.

Bạc Dạ Lang từ khi đi Nam Phong, liền bặt vô âm tín. Tựa như đã biến mất vào hư không. Tuy rằng Hàn Mạc có đôi chút lo lắng, nhưng cơ bản vẫn tin vào bản lĩnh của y, võ công của y vốn quỷ dị khôn lường, sẽ khó có thể gặp chuyện gì lớn được.

Vừa nghĩ đến Bạch Dạ Lang, liền thấy hiện lên hình ảnh Diễm Tuyết Cơ, không biết nàng đang ở phương nào?

Đêm đó hắn ngủ một giấc rất ngon. Có lẽ là vì trước lúc ngủ đã nghĩ đến Diễm Tuyết Cơ, nên trong mơ như cũng thấy bóng dáng quyến rũ và nụ cười ngọt ngào phong tình của nàng.

Sáng sớm rời khỏi giường, vệ sinh sạch sẽ, liền ở trong viện lấy mộc côn ra tập Bát Bộ Côn Pháp. Côn ảnh bay trong không trung, chiêc thức biến ảo, khiến người học võ nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc.

Hổ bộ côn pháp chưa luyện xong, từ ngoài viện có một người đi vào, thấy Hàn Mạc đang luyện côn, nên cũng dừng lại, đứng chờ.

Hàn Mạc thu côn, thấy Tống Thế Thanh, liền mỉm cười:

-Tống đại nhân thức dậy sớm a!

Yến tiệc tối qua, Tống Thế Thanh bộc lộ một chút khí phách, nên Hàn Mạc đối với người này cũng có hảo cảm.

Tống Thế Thanh bước lên chắp tay nói:

-Hàn tướng quân, ngoài cửa có người đang chờ, mang theo rất nhiều lễ vật!

Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức cười nói: Nguồn:

-Chẳng lẽ là người Khánh lại mang lễ vật đến cho ta?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio