Lúc này Hàn Mạc mới hiểu được, hơi xấu hổ, mọi người bốn phía nghe thấy, Văn Ngư Bạch kia đã đứng dậy cười nói:
- Các vị, Vân Tiên cô nương muốn đàm luận âm luật với Hàn công tử, chúng ta không nên quấy nhiễu.
Hắn chắp tay nói với Hàn Mạc:
- Hàn công tử, Ngư Bạch cáo từ trước, nếu có rảnh rỗi, còn muỗn lãnh giáo âm luật với Hàn công tử!
Hàn Mạc vội vàng đứng dậy đáp lễ nói:
- Trái lại còn muốn Văn công tử chỉ giáo nhiều!
Nhóm người này cũng rất thức thời, lập tức đều đứng dậy cáo từ, loại yến hội này bọn họ thường xuyên tụ tập, nói rời cũng liền rời đi, bên cạnh thuyền hoa không ít thuyền nhỏ, những người này phần lớn cùng thuyền mà về chỉ có điều cảm thán trong lòng, không thể tưởng được Vân Tiên cô nương viên minh châu đẹp nhất hồ Khổng Tước, hôm nay lại bị một người Yến ngắt lấy.
Hàn Mạc đưa Quan Hạo Phong tới cạnh thuyền, hai người lại nói nhỏ vài câu, lúc này mới cáo từ.
Nếu Đường Thục Hổ hai phen ba bận khuyên bảo Hàn Mạc không thể rời khỏi, phải tiếp xúc với Vân Tiên cô nương một phen, Hàn Mạc nghĩ tới nghĩ lui, nếu rời đi như vậy, quả thật có chút thất lễ, quyết định đi lên dạy kiểu hát "Minh nguyệt kỷ thì hữu" thêm mấy lần, mặc kệ Vân Tiên học được hay không, bản thân mình cũng phải rời khỏi, tuyệt đối không thể phát sinh câu chuyện tài tử giai nhân ở trong này.
Nhân Uân Phảng vốn vô cùng náo nhiệt, trong nhất thời lại vắng vẻ.
Tiểu nha hoàn kia thấy bộ dáng Hàn Mạc hơi xấu hổ, che miệng cười nói:
- Mời công tử đi theo ta!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Chỉ đi lên đàm luận một số học vấn ca hát, không có chuyện gì khác!
Hắn cố gắng khiến mình có vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Hàn Mạc đi theo phía sau tiểu nha hoàn, đúng là vẫn trèo thang, thẳng tới tầng bốn cao nhất của Nhân Uân Phảng, sau đó tiến vào một gian phòng, phòng này rất lớn, thu thập sạch sẽ, đàn hương lượn lờ trong phòng, khiến tâm thần người ta run lên, có sảnh có phòng, cửa phòng đóng chặt, trong phòng thật ra thắp nến, ở trong này quả thật không cảm thấy hiện giờ đang ở trên một con thuyền hoa, còn tưởng rằng bên trong các nhỏ phủ đệ nhà nào.
- Công tử chờ một lát, cô nương lập tức tới!
Tiểu nha hoàn kia cười hì hì, lui xuống, thuận tay đóng cửa lại.
Hàn Mạc nhìn cánh cửa trúc bên cạnh, biết bên trong chỉ sợ là hương khuê của Vân Tiên cô nương, là đầu bài của Nhân Uân Phảng, có được một chỗ ở như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn chung quanh, trong phòng cũng đơn giản, một tấm bàn gỗ hình tròn, bốn phía đặt vài chiếc ghế nhỏ, trên bàn có trái cây nước trà, cũng có vài chậu hoa cảnh, mùi hương nhàn nhạt trong phòng.
Trên vách tường không ít tranh chữ, Hàn Mạc nhìn chung quanh, tuy rằng biết không nhiều lắm, nhưng cũng biết tranh chữ này đều có tiêu chuẩn cực cao, trong đó cũng có một bức tranh của Đường Thục Hổ, rất có ý cảnh.
- Hàn công tử, khiến ngài đợi lâu!
Một giọng nói mềm mại vang lên từ phía sau, đúng là thanh âm của Vân Tiên cô nương, Hàn Mạc vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy cửa phòng kia mở ra, một bóng dáng yểu điệu đi ra từ bên trong.
Dường như nàng vừa mới tắm qua, mái tóc buông xuống, khuôn mặt ửng đỏ, lụa mỏng màu trắng, trước ngực cũng lộ ra áo ngực màu phấn hồng, bộ ngực sữa đầy đặn khắc rõ ràng trên áo ngực, núi non trùng điệp.
Theo sự xuất hiện của nàng, còn kéo theo hương vị hoa nhài.
Hàn Mạc chắp tay cười nói:
- Tranh chữ nơi này của cô nương đều xuất ra từ tay danh gia, được hun đúc như vậy, trách không được cô nương cũng là tài nghệ song toàn!
Vân Tiên cô nương mỉm cười duyên dáng nói:
- Thật ra Vân Tiên cũng không quá yêu thích tranh chữ, chỉ yêu thích nghệ thuật âm luật, hôm nay nghe được công tử chỉ điểm, Vân Tiên có loại cảm giác mở tung mây mù thấy trời xanh.
Nàng lại nói:
- Mời công tử ngồi!
Hàn Mạc cũng không khách khí, ngồi xuống cạnh bàn, cười nói:
- Cô nương quá khen. Thật ra ta thật sự không biết nhiều lắm về âm luật, hôm nay chẳng qua nói xằng nói bậy một phen, khiến cô nương chê cười!
Vân Tiên thản nhiên cười, khuôn mặt thật sự xinh đẹp tuyệt tràn, thân hình nàng yểu điệu, đi đến bên cạnh bàn, rót chén trà cho Hàn Mạc, khẽ cười nói:
- Công tử, đây là trà hoa lài, hoa lài đều do Vân Tiên tự mình ngắt lấy, tự mình phơi nắng chế, ngài hãy nếm thử!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Lá trà cô nương tự chế, chắc chắn rất ngon.
Hắn lại rót một chén trà khác, giao cho Vân Tiên nói:
- Khách theo chủ, cô nương muốn ta uống trà, cũng nên uống cùng với ta!
Vân Tiên ngẩn ra, sóng mắt lập tức lưu động, thấp giọng nói:
- Công tử… là sợ trong trà có gì?
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Cô nương đa tâm rồi.
Vân Tiên thở dài nói:
- Hóa ra công tử không tin tưởng Vân Tiên như vậy.
Nàng mang chén trà lên, uống nửa chén mới buôn, gắt giọng:
- Công tử ngài xem, trà này… Vân Tiên đã uống rồi!
Hàn Mạc thản nhiên cười, cũng nâng chén trà lên, tay phải hắn lén mang theo một cây châm bạc nhỏ, bất giác lướt qua chén trà, trong nháy mắt ngân châm kia liền dán vào găng tay kim loại, Hàn Mạc cố ý thổi ché, trà, ánh mắt cũng là nhìn ngân châm kia, thấy có thay đổi hay không, đây là ngân châm thử độc đặc chế của Tây Hoa Thính, chỉ cần có độc tính, ngân châm sẽ biến sắc trong nháy mắt.
Hiện giờ hắn thân ở nước Khánh, nơi chốn cẩn thận, mọi chuyện đề phòng, Vân Tiên cô nương này muốn hắn lên lầu, người khác đều tưởng Vân Tiên cô nương coi trọng Hàn Mạc vì Hàn Mạc biểu lộ tài học, nhưng bản thân Hàn Mạc lại không nghĩ như thế.
Nếu Vân Tiên này có thể ở trên Nhuân Uân Phảng lâu như thế, thân là đầu bài, đến nay chưa lung lay, vẫn là tấm thân xử nữ như cũ, có thể thấy được hậu trường coi trọng tấm thân xử nữ của Vân Tiên.
Nhuân Uân Phảng này là chiếc thuyền lớn nhất trong Khổng Tước tám thuyền, lui tới đều là tài tử văn nhân đứng đầu, cũng có vô số thương gia giàu có, Vân Tiên là cô gái số một nơi phong nguyệt thành Thượng Kinh, không biết bao người cầu còn không được.
Luận tài, trong đó tuyệt đối có kẻ đại tài, luận bạc, vậy càng không cần phải nói.
Người có tiền có bạc lui tới Nhân Uân Phảng giống như thủy triều, Vân Tiên cô nương này cũng chưa dễ dàng bị người nắm lấy, Hàn Mạc quả thật không tin mình chỉ hát một bài, nói mấy câu ra vẻ cao thâm, có thể được Vân Tiên cô nương này ưu ái.
Tuy rằng Hàn Mạc cảm thấy mình rất tuấn tú, cũng có bộ dáng nhìn qua rất có tài học, nhưng hắn lại không tin mình có thể khiến vị Vân Tiên cô nương gặp qua vô số người để mắt tới.
Nếu đối phương chỉ là một tiểu cô nương chưa thấy qua các mặt của xã hội, đột nhiên bị văn chương và bề ngoài của mình hấp dẫn, Hàn Mạc vẫn có vài phần tự tin, nhưng cô nương trước mắt kiến thức rộng rãi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người hấp dẫn như vậy.
Cho nên nàng mời mình lên, người khác tưởng chuyện tót, Hàn Mạc lại cảm thấy trong này hơi quái dị, không thể không phòng.
Ngân châm cũng không đổi màu, nói cách khác, trong trà này cũng không có độc dược trí mạng, lúc này Hàn Mạc mới yên lòng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, quả nhiên mang theo mùi hương hoa nhài, khiền người ta thông thái cả người.
Vân Tiên nhẹ nhàng cười, lấy một cái tiêu trúc từ bên cạh, cười nói với Hàn Mạc:
- Hàn công tử, ngài nói bài "Minh nguyệt kỷ hữu thì" kia lấy tiếng tiêu phối khúc, có một phen ý cảnh khác, Vân Tiên có thể mời Hàn công tử thổi tiêu hay không, Vân Tiên hát nhỏ, thử xem có thể có tiến bộ hay không?
Hàn Mạc lắc đầu cười nói:
- Ta không biết thổi tiêu.
- Công tử gạt người. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Đôi mắt đẹp của Vân Tiên chuyển động, nàng dịu dàng nói:
- Sao công tử có thể không biết thổi tiêu?
- Quả thật không biết.
Hàn Mạc nhún vai.
Vân Tiên thở dài yếu ớt:
- Nếu như thế, Vân Tiên thổi tiêu cho công tử, được không?
Hàn Mạc nhảy dựng trong lòng, quả thật không kìm nổi mà liếc đôi môi nở nang đỏ sẫm kia của Vân Tiêu, trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy, vậy thử một lần đi!
Vân Tiên thản nhiên cười, vô cùng ngọt ngào, nhẹ nhàng nâng tay, đặt tiêu trúc bên môi, mắt dẹp liếc Hàn Mạc, tỏ vẻ mình đã chuẩn bị tốt.
Hàn Mạc đứng dậy, hắng cổ họng, đúng lúc này, tiếng tiêu trúc kia đã vang lên, linh hoạt kỳ ảo xa xăm, như ở chân trời.
Hợp với tiếng tiêu, Hàn Mạc bắt đầu nhẹ nhàng hát "Minh nguyệt kỷ thì hữu", giọng của hắn trái lại không kém, tiếng ca và tiếng tiêu hợp lại một chỗ, quả nhiên có một loại cam giác khác.
Đột nhiên, Hàn Mạc cảm thấy bụng mình nóng lên một hồi, sức nóng này tới cực kỳ đột nhiên, khuếch tán bốn phía trong bụng, loại cảm giác quái dị này, quả thật khiến Hàn Mạc không kìm lòng nổi mà hìn bộ ngực đầy đặn cao ngất kia của Vân Tiên, từ hơi thở phập phòng khi thổi tiêu của Vân Tiêu, bộ ngực kia cũng phập phồng lên xuống, tạo ra từng cơn sóng.
Hàn Mạc chỉ cảm thấy trong miệng hơi khô, cưỡng ép đưa mắt lên trên, không cho mình nhìn sóng ngực kia, nhưng ánh mắt hướng, cổ ngọc như bạch ngọc, cặp môi thơm nở nàng đỏ sẫm, mặt ngọc má phấn, mắt hạnh mũi đẹp, da thịt non mỡn, dường như mỗi chỗ đều mang theo hấp dẫn như lửa, cho dù xem ở đâu, máu trong cơ thể Hàn Mạc đều bắt đầu quay cuồng.
Mà giờ phút này, Vân Tiên kia tuy rằng vẫn thổi tiêu, nhưng tiếng tiêu cũng đã nhỏ dần, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn kia, lúc này cũng ửng đỏ, kiều diễm ướt át, mí mắt ngập nước mang theo xuân tình cực kỳ rõ ràng, đôi môi hơi mở ra, cả người dường như muốn chảy ra nước, cặp chân kia không kìm nổi mà kẹp chặt lại.
Trong toàn bộ căn phòng, xuân ý dường như dùng một khí thế không thể chống đỡ dồn lại.
Trong giây lát, đã thấy Hàn Mạc đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay phải mang găng tay kim loại lạ, gạt đi tiêu trúc kia, giơ tay bóp cổ mềm mại giống như bạch ngọc của Vân Tiên cô nương, giọng nói lạnh lùng:
- Là ai… để ngươi hạ độc?
Vân Tiên kia bị Hàn Mạc bóp cổ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng vẻ ửng hồng không có lui bước, xuân ý trong mắt trái lại càng thêm nồng cậm, cắn đôi môi đỏ mọng, cũng không nói gì.
- Là độc dược gì?
Hàn Mạc lại hỏi một tiếng:
- Nếu không nói, lập tức vặn gãy cổ ngươi!
Giờ phút này, Hàn Mạc không chút một chút thương hương tiếc ngọc, nhưng cổ dục hỏa khác thường trong cơ thể hắn vô cùng nóng, gương mặt kiều mỵ của Vân Tiên ngay trước mắt, mùi hương xông vào mũi, khiến Hàn Mạc chịu phải dày vò thật lớn.