Sâu trong Khánh cung, có một tòa cung điện rất kỳ quái, bị vây bởi hậu cung lệch về khu đông. Người ngoài cung đương nhiên là không biết sự tồn tại của tòa cung điện này, nhưng người trong cung thì đều biết, đó là hậu cung cấm địa. Trừ phi có sự đồng ý của Hoàng hậu, nếu không thì bất kỳ ai cũng không được tới gần tòa cung điện nửa bước.
Chỗ kỳ quái của tòa cung điện này, và cũng là chỗ hiếm lạ, đó là đỉnh của nó, cũng không có cung đỉnh. Bốn phía đều là bạch ngọc tạo thành, bốn phương, phía trên lại không có một miếng ngói, hoàn toàn lộ thiên, ánh sáng trên bầu trời có thể trực tiếp chiếu tới bên trong cung điện, vài dặm ngoài tòa cung điện này lại có thể ngửi thấy từng trận hương hoa.
Đây là cung Vạn Hoa.
Người trong cung đều rõ là Hoàng hậu yêu hoa, tòa cung điện này là nơi Hoàng hâu trồng hoa, không có đỉnh chính là vì để cho vạn hoa trong cung có thể đắm chìm trong ánh nắng mặt trời dồi dào.
Toàn cung điện này lớn vô cùng, ở bên trong Khánh cung, quy mô kiến trúc hoàn toàn có thể xếp hạng trong nhóm năm. Bên trong cung điện diện tích đúng là vĩ đại, xứng danh là biển hoa thực thụ. Bốn cửa của Vạn Hoa Cung, bất luận từ cửa nào đi vào, đập ngay vào mắt chính là hàng ngàn các loại kì hoa dị thảo, chen nhau trong đó, chắc chắn sẽ quên mất nơi đây là hoàng cung, chỉ nghĩ rằng chỗ này là chốn bồng lai tiên cảnh. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nói không chút khoa trương, các loại kì hoa dị thảo ở bên trong tòa cung điện này gần như bao gồm các chủng loại quý báu nhất của toàn bộ Trung Nguyên rộng lớn. Một người tinh thông về hoa đạo nếu như đi vào trong cung Vạn Hoa này nhất định sẽ liên tục giật mình. Bởi vì trong số này rất nhiều loại hoa cỏ quý báu mà người ta cho là đã biến mất cũng sẽ thình lình xuất hiện trong đó.
Tòa cung điện này tuy rằng chỉ có trồng hoa nuôi cỏ nhưng không ai dám phủ nhận, muốn đạt được những loại hoa cỏ trong đó đã phải hao phí tài lực vật lực rất lớn, cũng từng chết rất nhiều rất nhiều người.
…
Trong cung Vạn Hoa tĩnh mịch duy mỹ, ở trong này có không ít nô tài giỏi về hoa, các nàng chăm sóc toàn bộ hoa cỏ của cung điện, không dám có chút qua loa. Đã từng có một cây Ngọc Hải Đường mà Hoàng hâu rất yêu thích, chính vì hoa nô nhất thời sơ sẩy, trên một chiếc lá có lưu lại một dấu vết, từ đó về sau, tên hoa nô kia hoàn toàn biến mất. Trong cung không có ai nhìn thấy cô ta nữa.
Giữa trăm bụi hoa kia, lúc này đang có một bóng hình tươi đẹp ở trong đó. Vị đó xem ra là một người con gái xinh đẹp rất dịu dàng, tuy chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà rất thanh nhã, nhưng lại toát ra một vẻ ung dung hoa lệ. Thân thể của nàng vô cùng phong lưu, thướt tha nhiều vẻ, lộ vẻ đầy đặn, dung nhan quyến rũ, lệ quang tỏa ra bốn phía, hiện ra một cánh tay ngọc óng ánh mượt mà, nước da trắng nõn, đang ở giữa trăm bụi hoa, vô số những bụi hoa tươi đẹp kia cũng hoàn toàn bị phong thái của mỹ nhân này tuyệt thế áp đảo. Người so với hoa mềm mại kia càng lẳng lơ hơn.
Trong cái dáng vẻ phong lưu kia của nàng, đã có một khí chất phú quý toát từ trong ra ngoài, giống như trời sinh ra đã chỉ định là người ăn trên ngồi trước, nhưng nụ cười nhu nhạt kia trên khuôn mặt nàng lại không làm cho nàng hiện vẻ vênh váo, mà ngược lại còn khiến cho người đời có cảm giác cực kỳ thân mật.
Giống như một tiên nữ bình thường từ trên chin tầng mây hạ phàm vậy, đi tới giữa ngàn bụi hoa, phóng khoáng, không vướng bụi trần, một ánh mắt, một nét cười, đều lộ ra vẻ thoát tục kia, lại có thêm khí chất phú quý ung dung rất thực.
Đây vốn là hai thứ cảm giác rất mâu thuẫn nhau, nhưng riêng trên người của mỹ nữ này lại có thể khiến cho người ta đồng thời cảm nhận thấy hai loại khí chất này.
Khuôn mặt hoa sen, mi như liễu mảnh, đôi mắt tựa như nước mùa xuân, quỳnh mũi môi anh đào, nốt ruồi ở một bên đôi môi đỏ thắm kia ẩn chứa vẻ vô cùng phong lưu quyễn rũ. Bên cạnh nàng cũng có ba bốn cung nữ mặc áo xanh đi theo. Những cung nữ này đều là nhan sắc tuyệt mỹ, chẳng qua là ở bên cạnh mỹ nhân này thì đều trở nên ảm đạm không nổi bật. Bất cứ đồ vật gì đến bên cạnh mỹ nhân này rồi thì giống như đều mất đi vẻ rực rỡ.
Mấy người cung nữ này, chính là những hoa nô đứng đầu của cung Vạn Hoa. Vào ngày thường thì phụ trách quản lý hoa nô của nơi này.
Mỹ nhân chậm rãi đi tới một gốc cây kỳ hoa phía trước, khuôn mặt vốn ôn hòa, nhíu mày lại, cất tiếng nói uyển chuyển êm tai:
- Cây hoa này… dường như không được đẹp bằng mấy ngày trước.
Mấy cung nữ phía sau trên mặt đều hiện vẻ hoảng sợ, ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng có một cung nữ can đảm nói:
- Hoàng hậu nương nương, cây hoa này sau khi nở nộ vào mấy ngày trước, nương nương có đến ngắm qua một lần, thì có chút héo rũ, không đẹp bằng lúc mới nở rộ?
Mỹ nhân này chính là Khánh hậu phong hoa tuyệt đại. Khánh hậu "ồ" lên một tiếng, thanh âm vẫn uyển chuyển êm tai như cũ:
- Vậy là vì sao? Không phải là cây hoa này ghét bỏ bổn cung đó chứ?
- Không dám!
Vài người cung nữ đều quỳ xuống, cúi đầu:
- Nương nương, bọn nô tì không phải có ý này.
- Vậy thì là ý gì?
Vị cung nữ to gan kia nói:
- Khởi bẩm nương nương, nô tì chỉ là cảm thấy Hoàng hậu nương nương xinh đẹp vô cùng, cây hoa này lần đó nhìn thấy dung mạo của nương nương, trong tim có chút xấu hổ cho nên tự động hổ thẹn, không dám tranh tươi đẹp nữa.
Khánh hậu nghe vậy, khóe miệng cong lên rất dễ thương, giọng nói êm ái:
- Đều đứng dậy cả đi!
Đợi các cung nữ đứng dậy rồi nàng mới cười nói:
- Hoa cũng biết xấu hổ sao?
- Hoàng hậu nương nương đã từng nói, hoa cỏ nơi này hút linh khí của trời đất, lại sinh ở thánh địa của hoàng gia, thông linh khí, có linh tính, đương nhiên là biết xấu hổ rồi.
Khánh hậu cười khanh khách đứng lên, nàng có một thân hình phong tình mê đắm lòng người, thành thục và quyến rũ, lại giống như một tiểu cô nương , tuổi, xem ra dường như rất hồn nhiên:
- Không sai! Những cây hoa này đều có linh tính. Người đối tốt với nó thì bọn nó sẽ nở rộ, để cho chúng càng trở nên đẹp hơn. Nhưng nếu như ngươi đối đãi với chúng không tốt, bọn chúng cũng sẽ ghét bỏ ngươi.
…
Đúng lúc này, có một cung nữ cũng mặc áo xanh vội vàng đi tới, cách Khánh hậu không xa, quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Hoàng hậu, Yên nhi đã được đưa tới, Tề Thiên Quan Hộ pháp Thiên sư Viên Đạo Linh cũng ở ngoài cung cầu kiến.
- Yên nhi bắt quỳ ở đó.
Khánh hậu thản nhiên nói:
- Để Viên Đạo Linh vào đi!
Viên Đạo Linh được truyền triệu, chạy những bước nhỏ tới trong vạn hoa cung, quỳ trước mặt Khánh hậu, cung kính nói:
- Bần đạo Viên Đạo Linh tham kiến Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
- Ngươi không ngoan ngoãn ở bên giúp đỡ Thuần Dương quốc sư luyện đan, vào trong cung làm gì?
Khánh hậu đứng bên cạnh một gốc cây dị thảo, cũng không nhìn Viên Đạo Linh, chỉ đưa mũi tới gần dị thảo, nhẹ nhàng hít vào một hơi, trên khuôn mặt quyến rũ kia hiện ra một biểu tình rất thoải mái, đôi mắt xinh đẹp kia nhắm lại, tựa hồ như đang thưởng thức mùi hương của cây cỏ.
Viên Đạo Linh khẽ ngẩng đầu, nhìn mấy người cung nữ bên cạnh hoàng hậu, cẩn thận nói:
- Hoàng hậu, bần đạo vào cung cầu kiến, chính thực là có chuyện gấp phải bẩm báo Hoàng hậu.
Khánh hậu vẫn nhắm mắt như cũ, cảm thụ hương hoa cỏ thơm ngát:
- Ngươi cứ nói đi, không cần lo sợ bọn họ nghe thấy.
Viên Đạo Linh do dự một lúc, nhưng nói rất nhanh:
- Hoàng hậu, Yến quốc Phó sử Hàn Mạc… đêm qua gặp chuyện.
Khánh hậu không lập tức trả lời, nhưng con mắt lại mở ra, vẫn không hề nhìn Viên Đạo Linh, vòng eo mảnh mai khẽ động, mùi hương rất mượt mà kiêu diễm. vặn vẹo mông rất đẹp, chân bước nhẹ nhàng đến bên một cây hoa, lại ghé mũi sát vào ngửi, lập tức lại nhắm mắt lại:
- Việc này nên bẩm báo với Hình bộ, hơn nữa người bẩm báo cũng không nên là ngươi.
Viên Đạo Linh ngẩn ra, vội nói:
- Hoàng hậu, bần đạo…
Khánh hậu thản nhiên nói:
- Ngươi hôm nay đến chỗ này của bổn cung để bẩm báo chuyện này, chẳng lẽ là muốn bẩm bào với bổn cung rằng, Viên thiên sư ngươi và chuyện ám sát là có liên quan với nhau?
Trên mặt Viên Đạo Linh hiện ra vẻ kinh ngạc.
Khánh hậu cuối cùng hướng ánh mắt về phía Viên Đạo Linh, lúc này đã có cung nữ đem đến một chiếc ghế mềm mại, cung nữ nhẹ nhàng đỡ Khánh hậu ngồi xuống, thơm ngát mềm mại tựa vào chiếc ghế, bên cạnh lại có một cung nữ dùng bàn ngọc dâng lên canh tổ yến ướp lạnh, Hoàng hậu cầm lấy bát ngọc, hớp một ngụm nhỏ, rồi bỏ bát ngọc xuống, mắt phượng lưu chuyển, nhìn Viên Đạo Linh quỳ trước mặt:
- Ngươi nói đi, bổn cung đang nghe!
- Hoàng hậu, việc đêm qua đúng là do bần đạo gây ra, bần đạo tiến cung là xin Hoàng hậu giáng tội.
Viên Đạo Linh đối với nữ nhân xinh đẹp trước mắt có một sự sợ hãi toát ra từ trong xương tủy, biết rằng người phụ nữ đang ở trước mặt này, khai thật vẫn là điều nên làm nhất.
Khóe miệng Khánh hậu nổi lên ý cười thản nhiên, giơ tay lên, nhẹ nhàng vén đám tóc đen ra phía sau vành tai, động tác thanh nhã uyển chuyển, cực kỳ xinh đẹp, cũng có một loại phong tình quyến rũ thành thục đến cực điểm.
- Vì sao ngươi phải ra tay?
Giọng nói của nàng dịu dàng, ngày hè ở đây lại giống như gió xuân bình thường vậy.
- Bần đạo chỉ vì phải tận trung Hoàng hậu.
- Tận trung với bổn cung?
Đôi mắt đẹp của Khánh hậu lưu chuyển:
- Bổn cung không rõ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy… bổn cung hy vọng Hàn Mạc bị giết?
Viên Đạo Linh vội vàng nói:
- Không dám. Tâm tư Hoàng hậu, vi thần không dám đoán bậy.
- Vậy theo như lời ngươi nói là tận trung với bổn cung, đã khiến bổn cung có chút mơ hồ.
Khánh hậu khẽ cười nói:
- Viên thiên sư, điều mà bổn cung không thích nhất chính là chơi đoán chữ.
Vẻ mặt Viên Đạo Linh nghiêm nghị nói:
- Hoàng hậu nương nương, giết Hàn Mạc là vì luyện thành trường sinh bất lão kim đan.
Chân mày của Khánh hậu nhướng lên, trong đôi mắt đẹp cuối cùng hiên ra một chút nghi hoặc.
Viên Đạo Linh nhìn Khánh mậu một cái, nhìn thấy biểu tình biến hóa của Khánh hậu, lập tức nói:
- Nương nương, những năm gần đây, trời cao xem trên dưới một lòng một dạ, chính là nghĩ vì Thánh thượng và nương nương mà luyện ra trường sinh bất lão kim đan, nhờ phúc của Thánh thượng và Hoàng hậu, mãi có ơn với vạn dân. Chỉ có điều tất cả những dược liệu cần có cho loại kim đan trường sinh bất lão này, nhiều mà phức tạp, có rất nhiều thành phần, thậm chí chỉ khi có cơ duyên thì mới có thể tạo được. Những năm qua, bần đạo đi bốn phương sưu tầm, dược liệu cần cho trường sinh bất lão kim đan đã gần như có đủ, chẳng qua là từ trước tới nay vẫn còn thiếu một thứ cuối cùng, cho nên mới chậm chạp, không thể luyện thành kim đan.
- Thiếu cái gì vậy?
- Máu Thuần dương.
Viên Đạo Linh tim không đập, mặt không đỏ, nghiêm trang nói:
- Thứ còn thiếu sót cuối cùng, chính là máu Thuần dương.
- Máu Thuần dương ?
Khánh hậu cười quyến rũ, sặc sỡ lóa mắt, cái phong thái thành thục quyến rũ kia, làm điên đảo chúng sinh:
- Cái gọi là máu Thuần dương lại là cái gì? Cuối cùng sẽ không phải là muốn lấy máu tươi của Thuần Dương quốc sư chứ?
Viên Đạo Linh nói:
- Máu Thuần dương chính là máu của kim thân nam tử.
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:
- Mà Hàn Mạc, đó là kim thân nam tử!