Chương thứ hai mươi
Mới sáng sớm Triệu Hi liền bị Hoàng Đế triệu vào cung. Hắn quá hiểu Hoàng Đế, biết trên thánh chỉ viết cái gì mà “có quốc sự cần bàn bạc” thực ra đều là nói nhảm. Hoàng Đế lúc nào thì thấy hứng thú với quốc sự a? Còn sớm như vậy đã cho triệu hắn vào cung, nhất định là lại tìm được con dế tốt, muốn tranh cao thấp với hắn.
Hắn mang theo con dế của mình, ngồi trong kiệu đi vào hoàng cung, vừa tới điện Thái Cực liền bị tổng quản thái giám lôi vào. Chắc là Hoàng Đế chờ lâu sốt ruột.
Con dế của Hoàng Đế tìm được lần này quả nhiên không tầm thường, cư nhiên đấu cùng con dế vương của Triệu Hi mà càng đấu càng chẳng phân biệt được cao thấp. Hoàng Đế đắc ý cực kỳ, hô to gọi nhỏ, hưng phấn không ngớt. Triệu Hi vâng vâng dạ dạ, liên tục ca tụng bệ hạ anh minh, ngay cả con dế của bệ hạ cũng là vật phi phàm.
Lãng phí cả một buổi sáng, Hoàng Đế mới hết hứng thú, thả Triệu Hi hồi phủ. Triệu Hi vừa về đến cửa phủ liền thấy Tô Bình vẻ mặt lo lắng, đang đứng ở cửa nhìn hướng về phía hoàng cung, lại còn đang không ngừng nhìn xung quanh. Hắn vừa nhìn thấy cỗ kiệu của Triệu Hi, giống như thở phào nhẹ nhõm, vội vã lôi kéo Triệu Hi xuống kiệu, đi nhanh vào trong phủ.
Triệu Hi khó hiểu: “Bình, ngươi làm sao vậy? Làm gì vội vã như vậy!”
Tô Bình sầu mi khổ kiểm: “Đại nhân, chuyện này ngươi cần phải trấn định a! Mọi người đều trông cậy vào ngươi a!”
Triệu Hi chưa từng thấy Tô Bình vội vã như vậy, một bụng nghi hoặc. Hắn thấy Tô Bình không muốn nói, đành phải đi theo đến gian phòng của Tô Bình.
Bọn họ vừa đi đến trước cửa, liền đụng phải Lâm Thần Vũ mở cửa đi ra. Lâm Thần Vũ công lực thâm hậu, từ xa liền nghe được tiếng bước chân của hai người, vội vàng mở cửa dẫn hai người vào.
Triệu Hi liếc mắt thấy trên giường của Tô Bình có một người đang nằm đó, vẫn không nhúc nhích. Họa Phiến quỳ gối cạnh giường, ngơ ngác nhìn người nọ. Tim Triệu Hi nhảy dựng, bộ dáng người nọ sao lại giống Thu Tử Ngộ như vậy?
Tô Bình cầm tay hắn: “Đại nhân, ngươi nhất định phải trấn định a, tình huống của Thu công tử thực không ổn…” Hắn còn chưa dứt lời, Triệu Hi đã sững sờ đi tới.
Trước mắt hắn có chút choáng váng. Người mới chỉ không gặp có một ngày mà giờ lại không hề động tĩnh nằm ở trên giường, sắc mặt nhợt nhạt như tro bụi, nhìn không ra một tia sức sống, liền ngay cả ngực giống như cũng không phập phồng. Triệu Hi chậm rãi ngồi ở bên giường, thân thể có chút như nhũn ra, tay run rẩy xoa khuôn mặt lạnh lẽo của Tử Ngộ, thấp giọng hỏi: “Tại sao có thể như vậy?”
Lâm Thần Vũ cúi thấp đầu, Họa Phiến như trước ngơ ngác nhìn Thu Tử Ngộ, Tô Bình nói không nên lời, ấp a ấp úng: “Chuyện này…Chuyện này…” Ánh mắt không tự chủ được nhìn phía Lâm Thần Vũ, mong hắn nói rõ nguyên nhân.
Triệu Hi quát lớn một tiếng: “Tại sao có thể như vậy?!”
Ba người lại càng hoảng sợ, ngay cả Họa Phiến cũng bị giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên quì xuống trước mặt Triệu Hi: “Triệu đại nhân, xin hãy cứu thiếu gia nhà ta đi, hắn còn chưa chết, hắn còn có thể cứu được a!”
Tô Bình cẩn thận tiến lên: “Đại nhân, ta mới kiểm tra qua, Thu công tử quả thực còn có hơi thở…Lâm công tử đã dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của hắn. Lúc mới đưa tới đây, xương vai và xương cổ tay của hắn đều bị người mạnh tay bẻ gãy, ta đã nối xương lại cho hắn, trong vòng một tháng không cầm đến vật nặng liền không sao. Chỉ là tổn thương trên thân thể…Nếu như có thể trong vòng nửa ngày tìm được danh y…Ta còn nhớ đại nhân có một biểu muội tên Trần Tố Hà, mặc dù võ công không cao, nhưng thuở nhỏ theo Tuệ Mẫn sư thái ở am Linh Tuệ (am: ngôi nhà nhỏ thờ phật) học tập y pháp, cũng được xưng như “Nữ Hoa Đà”. Nếu bàn về y thuật cao thì ngay cả Tuệ Mẫn sư thái cũng khen không dứt lời a!”
Triệu Hi do dự mà nhìn hai người, chậm rãi xoa đôi môi của Tử Ngộ, cảm giác dưới mũi thật sự có một luồng khí yếu ớt đang lưu động. Hắn bỗng nhiên đứng dậy: “Tô Bình, ngươi lập tức chuẩn bị ngựa, ta sẽ chạy tới am Linh Tuệ mời biểu muội tới.” Hắn bỗng nhớ tới điều gì, nhíu mày nói: “Lúc biểu muội tới đây…không ai được phép nhắc tới thân thế của Thu công tử!”
Tô Bình nhắc nhở Triệu Hi: “Hôm nay Họa Phiến cô nương vào bằng cửa chính, Lâm công tử mang Thu công tử trèo qua bức tường sau vườn hoa mà vào, trong nhà không có người nhìn thấy. Chỉ là thân thể của Thu công tử quá yếu, ở lại đây tĩnh dưỡng lâu dài chỉ sợ…”
Triệu Hi giậm chân nói: “Ngươi lại suy nghĩ nhiều rồi, việc này đợi sau khi cứu được Thu công tử rồi bàn lại cũng không trễ a!” Hắn vội vã rời đi: “Ta phải đi đây, có lẽ chạng vạng liền quay về tới nơi. Các ngươi chăm sóc Thu công tử!”
Tô Bình thấy hắn không thèm để ý, thở dài, không dám nói nữa, trong lòng lại tính toán.
Gần đến bữa tối thì Triệu Hi dẫn theo một vị nữ tử xinh đẹp, tiêm tú (nhỏ nhắn và thanh tú), lại còn trẻ tuổi, trở về. Bọn họ cũng không dùng bữa, vội vã chạy tới phòng Tô Bình, xem bệnh cho Thu Tử Ngộ.
Vị nữ tử kia vốn là con gái duy nhất của một vị thầy thuốc họ Trần, ở Giang Nam. Y thuật của Trần thần y vốn nổi danh khắp thiên hạ, năm đó Thu Thân mắc phải bệnh khó chữa, liền mời Trần thần y tới chữa bệnh. Ai biết Trần thần y tính tình ngay thẳng, quyết không chịu xem bệnh, chọc giận Thu Thân. Thu Thân sau khi khỏi bệnh, liền cấu kết với bọn cường đạo hại chết một nhà Trần thị, trên giang hồ từ đó về sau không còn ai nghe nói đến vị thần y Giang Nam này nữa. Nhưng không ngờ Trần thần y còn có một vị sư muội, xuất gia ở tại am Linh Tuệ, trong lúc nguy cấp đã chạy tới Trần gia cứu được Trần Tố Hà, cũng đưa Tố Hà mang về am Linh Tuệ, tự mình dạy dỗ.
Tố Hà không hổ là con gái của thần y, tư chất thông minh, biết một mà hiểu mười. Năm mười sáu tuổi đã mang danh tuyệt đỉnh y thuật, được khắp chốn giang hồ tôn xưng như “Nữ Hoa Đà”. Lúc Triệu Hi còn chưa vào quan trường, từng tình cờ gặp gỡ nàng. Hai người trò chuyện ăn ý, tỉ mỉ trò chuyện mới phát hiện ra còn có quan hệ thân thích, từ đó về sau càng thêm hòa hợp. Tố Hà còn trẻ tuổi, thấy vị biểu huynh này vừa phong độ lại tiêu sái tuấn lãng, liền đem lòng mếm mộ, ngày đêm ngóng trông được gặp lại hắn. Lần này chợt thấy biểu huynh tới chơi, mừng rỡ vô cùng, nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý theo biểu huynh hồi phủ cứu người.
Sắc mặt Thu Tử Ngộ giống như tro tàn, vẫn nằm yên không nhúc nhích. Tố Hà bắt mạch xong, nhíu mày: “Hắn bị thương rất nặng, lại bị kích động mạnh, dường như chính hắn cũng không muốn sống…Nhưng không sao, có thể cứu được! Chỉ là…”
Tim Triệu Hi đập liên hồi, vội hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Tố Hà lại bắt mạch, sắc mặt dần dần hiện vẻ kinh ngạc, chậm rãi nói: “Vị công tử này từng dùng qua Bích Linh châu, khiến cho cải biến thể chất…Ta xem mạch tượng, đúng là đã từng thụ thai…nhưng mà hiện nay đã sảy mất…”
Lời này vừa nói ra, trong phòng ngoại trừ Họa Phiến, ba người còn lại đều giật mình ngây người tại chỗ, một lát sau mới phục hồi lại tinh thần. Triệu Hi nghẹn lời, kinh ngạc nhìn nàng: “Thai nhi?…sảy thai…Họa Phiến…?” Hắn bỗng nhiên kịp phản ứng: “Không sai, khi còn bé hắn thể nhược, bệnh nặng khó chữa, quả thực từng dùng qua Bích Linh châu.” Hắn cũng từng đọc qua một chút sách thuốc cổ; biết Bích Linh châu không chỉ có thể thay đổi thể chất, còn có công hiệu đại bổ.
Họa Phiến liếc mắt nhìn Triệu Hi một cái, lại cúi đầu xuống, không hé răng một lời.
Trần Tố Hà thấy bộ dạng của Triệu Hi, tâm trạng hoài nghi: “Biểu ca, vị công tử này là…”
Triệu Hi vội vã ngắt lời nàng: “Ngươi chữa bệnh cho hắn trước đã, có chuyện gì sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Trần Tố Hà gật đầu, cũng không hỏi nhiều, mở hòm thuốc mang theo, lấy ra vài cây kim châm, nín thở ngưng thần, nhanh chóng đâm vào trong cơ thể Thu Tử Ngộ. Chỉ chốc lát, thân thể Thu Tử Ngộ liền hơi chấn động, ngực có một chút phập phồng. Trần Tố Hà thấp giọng kêu: “Biểu ca, ngươi học Võ Đang, vốn là chí dương chí cương, mau cầm lấy cổ tay hắn, truyền cho hắn chút chân khí!”
Triệu Hi mặc dù đang mãi suy nghĩ chuyện Thu Tử Ngộ sanh non, nhưng vẫn nghe được lời nói của Trần Tố Hà, vội vã cầm lấy cổ tay của Tử Ngộ, chậm rãi đưa chân khí vào.
Lại qua thời gian ước chừng dùng hết một chén trà nhỏ, Thu Tử Ngộ nằm trên giường bỗng nhiên run rẩy một chút, khuôn mặt xám trắng hiện ra vẻ thống khổ. Trên trán Trần Tố Hà chảy ra một tầng mồ hôi, nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền thở phào một hơi, ý bảo Triệu Hi không cần đưa chân khí vào nữa, rồi rút ngân châm trên người Tử Ngộ ra, cười nói: “Được rồi, không có gì nguy hiểm a. Chỉ là, hắn bị thương quá nặng, cần hảo hảo điều dưỡng…”
Triệu Hi vừa rồi đã nghĩ được thông suốt. Dù có sửa lại thể chất, Thu Tử Ngộ vẫn là Thu Tử Ngộ, vị trí hắn trong lòng mình vĩnh viễn cũng không thay đổi được. Hắn bằng lòng vì Vân Ngọc mà cải biến thể chất, mang thai sinh tử, thực là tình thâm ý trọng…Nếu tâm ý đó mà giành cho mình, vậy mình quả thực là người hạnh phúc nhất trên đời này! Nếu Vân Ngọc không biết cách hảo hảo bảo vệ hắn, vậy để mình hảo hảo quý trọng đi!
Trong lòng hắn vừa nghĩ thông suốt, nét mặt liền lộ ra vẻ hài lòng, liên tục gật đầu: “Ân, là nên hảo hảo điều dưỡng a! Tô Bình, ngày mai ngươi đi dược phòng, xem có dược liệu bổ thân nào tốt không.”
Tô Bình từ nhỏ làm bạn, lớn lên cùng hắn, so với ai khác đều hiểu tâm tư của hắn, trông thấy bộ dạng của hắn liền hiểu hắn từ lâu đã rơi vào lưới tình, khó mà thoát ra được. Hắn thở dài: Đại nhân ngay cả việc hắn từng mang thai mà sanh non cũng không tính toán, chỉ sợ lại chẳng khuyên được. Cũng được, Tử Ngộ có thể hi sinh sinh hài tử cũng coi như là có bản lĩnh, nếu về sau cùng đại nhân lưỡng tình tương duyệt, cũng không đến mức khiến đại nhân phải tuyệt hậu a…
Triệu Hi không suy nghĩ phức phạp như Tô Bình, nếu đã quyết định liền quyết tâm, trong lúc Thu Tử Ngộ dưỡng bệnh liền dùng chân tình đả động tấm lòng của hắn. Hắn không tin chính mình lại không bằng cái tên Vân Ngọc bạc tình bạc nghĩa kia.(quá đúng, Hi ca ting!!)
Lâm Thần Vũ hãy còn chìm đắm trong khiếp sợ trước việc sư đệ mình có thể thụ thai sinh tử, còn chưa phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác mà nhìn Họa Phiến: Trên đời này sao lại có thể có chuyện kì quái như vậy? Bích Linh châu là loại thuốc gì mà có thể cải biến thể chất? Hắn còn đang hồ đồ, cũng không hiểu Bích Linh châu cũng chẳng phải loại dược gì giúp cải biến thể chất, chẳng qua chỉ là một loại thần dược, có thể khiến nam tử thụ thai mà thôi.
Họa Phiến không để ý tới ánh mắt của Lâm Thần Vũ, lấy khăn tay, lau đi mồ hôi lạnh trên trán Tử Ngộ. Thu Tử Ngộ giống như khôi phục được cảm giác đau, thỉnh thoảng hơi run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra. Triệu Hi thấy vẻ mặt hắn thống khổ không chịu nổi, yêu thương không ngớt, lại nhìn chiếc khăn trong tay Họa Phiến chỉ chốc lát đã ướt sũng, liền cầm lấy khăn tay của mình, lau mồ hôi cho Tử Ngộ.