Giọng nói vang lên từ ngoài phòng nghe thật ôn hòa, nhưng lại khiến Lâm Thần Vũ hoảng sợ, kinh ngạc. Tô Bình thầm kêu “Không ổn!”, vừa muốn đi ra trước, đã thấy rèm cửa bị nhấc lên, hai người mặc quần áo trắng đi đến.
Cái khay trong tay Họa Phiến rơi xuống đất, nàng bước nhanh tới trước bàn ăn, che trước người Thu Tử Ngộ.
Hai người bước vào là một nam một nữ. Nam nhân mặt mày tuấn lãng, nét mặt cao ngạo, tuổi trên dưới bốn mươi. Đi theo phía sau là một nữ nhân xinh đẹp, khoảng chừng hơn hai mươi. Nàng kia lén nhìn hướng Lâm Thần Vũ, lại nhìn phía Họa Phiến đang đứng che trước người Tử Ngộ, cúi đầu xuống.
Sắc mặt Lâm Thần Vũ trắng bệch, đột nhiên quỳ xuống: “Sư phụ!”
Ánh mắt của Tô Bình khẽ chớp lên, cuối cùng cũng biết được thân phận của nam nhân trước mặt. Hắn gặp nguy không loạn, bình tĩnh chắp tay nói: “Lăng đại hiệp!”
Lăng Vô Cực lạnh lùng liếc nhìn Tô Bình, lại nhìn về phía Lâm Thần Vũ, hừ một tiếng: “Bằng bản lĩnh của ngươi, cũng muốn giấu diếm được ta sao?”
Hắn chậm rãi đi về phía trước vài bước, đẩy ra Họa Phiến, tiện tay điểm huyệt đạo của nàng. Đôi mắt của Tử Ngộ trong veo nhìn hắn, dường như cũng nhận thấy người trước mặt có thể gây hại cho mình, nhưng cũng không chút kinh hoảng, chỉ lẳng lặng ngồi đó, mày khẽ nhăn lại, nghĩ hình như đã từng quen biết người này, có chút quen mặt, nhưng hoàn toàn không nhớ ra là ai.
Ánh mắt của Lăng Vô Cực càng thêm băng lãnh. Hắn mở miệng nói: “Thì ra ngươi trốn ở đây, chả trách ta đến tháp cổ lại không tìm thấy ngươi!”
Thu Tử Ngộ nghe không hiểu, mờ mịt nhìn về phía Họa Phiến. Họa Phiến nhìn nét mặt của Lăng Vô Cực, biết việc hôm nay không phải việc tốt, lo lắng đến độ rơi nước mắt. Bất đắc dĩ lúc này nàng lại không thể cử động, cũng không mở miệng nói được, đành phải nhìn hướng Tô Bình, cầu cứu hắn.
Tô Bình tiến lên một bước, trầm thanh nói: “Lăng đại hiệp quen Phượng công tử sao?”
Lăng Vô Cực ngẩn ra, quay lại nhìn Tô Bình: “Cái gì mà Phượng công tử?”
Tô Bình cười cười: “Thì ra Lăng đại hiệp cũng không biết Phượng công tử, sao vừa rồi lại nói muốn tìm hắn chứ?”
Lăng Vô Cực yên lặng nhìn Tô Bình, chỉ hướng Thu Tử Ngộ: “Ngươi nói Phượng công tử là hắn sao?”
Tô Bình tiếp tục cười: “Đúng vậy!”
Ngón tay của Lăng Vô Cực lại chỉ về phía Họa Phiến: “Vậy nàng này là ai?”
Tô Bình trả lời trôi chảy: “Nàng là thị nữ của Phượng công tử, Cầm Tâm.”
Ánh mắt của Lăng Vô Cực bỗng trở lên băng lãnh, một chưởng đánh về phía Tô Bình: “Tên tiểu nhân to gan, dám cả gan lừa gạt bản tọa!”
Tô Bình vốn thông minh, thấy ánh mắt của hắn thay đổi, đã âm thầm phòng bị, đưa tay đỡ chưởng phong. Chỉ tiếc, công lực của hắn còn kém xa Lăng Vô Cực rất nhiều, tuy rằng phòng bị sớm, nhưng vẫn bị chưởng lực mạnh mẽ đánh bay, cả người va mạnh vào cánh cửa phòng, nôn ra một ngụm máu tươi.
Thu Tử Ngộ biến sắc, vội đứng dậy, bước nhanh tới gần Tô Bình, đỡ hắn dậy. Tô Bình thấy hắn lo lắng, trong lòng ấm áp, cố gắng áp chế dòng khí huyết đang cuồn cuồn trong cơ thể, trấn an hắn: “Ta không sao…”
Thu Tử Ngộ gật đầu, nhìn phía Lăng Vô Cực, đỡ Tô Bình đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, cầm lấy giấy bút viết: “Ngươi tới tìm ta sao?” Đưa tờ giấy cho Lăng Vô Cực.
Lăng Vô Cực tinh mắt, đã sớm nhìn thấy mấy chữ kia, hất bay tờ giấy, tức giận nói: “Thu Tử Ngộ, ngươi không cần giả ngây giả dại. Viết cái gì chứ, mở miệng nói chuyện cho ta!”
Tô Bình ôm ngực, âm thầm hạ quyết tâm: Công lực của ta kém xa tên họ Lăng kia, việc hôm nay khó mà giải quyết được…Được, hôm nay dù có phải liều mạng cũng phải bảo vệ cho Thu công tử.
Hắn đã quyết tâm, liền không sợ gì nữa, thản nhiên nói: “Lăng đại hiệp, Phượng công tử vốn không thể nói chuyện, ngươi la to như vậy, không phải là làm xấu mặt cả một thế hệ tông sư sao?”
Lăng Vô Cực điềm nhiên nói: “Cái gì mà Phượng công tử? Sao vậy? Họ Thu làm ra bao việc xấu, hắn muốn sửa lại họ sao?” Ánh mắt đảo qua, trên mặt càng tức giận: “Dù Thu Thân làm biết bao việc xấu, hắn cũng là phụ thân của ngươi, ngươi chỉ vì mạng sống lại đi tùy tiện sửa họ của mình! Ta trước thay Thu Thân giáo huấn đứa con bất hiếu như người!” Đánh một chưởng về phía Thu Tử Ngộ.
Tô Bình mắt thấy chưởng phong mạnh mẽ như vậy, Thu Tử Ngộ còn có thai, nếu bị đánh trúng, chỉ sợ không những bị trọng thương, mà thai nhi mới được hai tháng nhất định cũng không giữ được. Hắn cắn răng một cái, xoay người che trước người Tử Ngộ.
Lâm Thần Vũ quỳ trên mặt đất, hoảng sợ kêu lên: “Sư phụ!” Hắn lao tới, tiếp được một chưởng kia. Lăng Vô Cực giận dữ, đánh một chưởng về phía Lâm Thần Vũ. Lâm Thần Vũ không dám đánh lại hắn, bị một chưởng của hắn đánh ngã trên mặt đất.
Nữ nhân đi theo Lăng Vô Cực đến đây, hoảng sợ kêu lên một tiếng, chạy tới đỡ Lâm Thần Vũ, la lên: “Phụ thân!”. Nữ nhân này chính là ái nữ duy nhất của Lăng Vô Cực, Lăng Phi Sương.
Lăng Vô Cực không để ý tới nữ nhi, nhìn Thu Tử Ngộ, cười lạnh nói: “Hảo, cư nhiên còn có người nguyện chết vì ngươi! Cũng được, bản tọa liền đưa các ngươi đi gặp Thu Thân!” Giơ lên một tay lại muốn đánh.
Lâm Thần Vũ biết tình thế nguy cấp, cắn răng một cái, đẩy ra Lăng Phi Sương, lao tới che phía trước Tô Bình và Thu Tử Ngộ, một chưởng kia liền đánh trúng ngực hắn. Lâm Thần Vũ không nhịn được, mạnh phun ra một ngụm máu tươi, như sắp ngã nhưng vấn cố loạng choạng đứng che cho hai người phía sau.
Lăng Phi Sương hoảng sợ kêu lên: “Sư huynh!” chạy tới đỡ lấy Lâm Thần Vũ, rơi nước mắt, cầu xin nhìn về phía cha mình.
Lăng Vô Cực quát lớn: “Thần Vũ, ngươi muốn chống lại sư phụ sao?”
Lâm Thần Vũ miễn cưỡng lắc đầu, nương theo Lăng Phi Sương nâng đỡ, quỳ xuống: “Sư phụ, sư… Thu công tử đã bị người ta phế đi võ công, lại bị thương quá nặng, dẫn đến mất trí nhớ lại không thể nói chuyện, thực chẳng khác…” Hắn cắn răng nói: “…Chẳng khác gì một phế nhân…Sư phụ là một tông sư, sao phải mất thời gian với loại người vô dụng này?”
Thu Tử Ngộ tuy rằng không hiểu tại sao người nam nhân áo trắng này lại muốn giết mình, nhưng cũng hiểu vị Thu công tử trong lời của Lâm Thần Vũ chính là mình.
Hai chữ “phế nhân” vừa ra khỏi miệng Lâm Thần Vũ, Thu Tử Ngộ liền hơi lảo đảo. Tô Bình vội đỡ lấy hắn, thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, trong lòng đau xót: Tại sao các người cứ luôn làm tổn thương hắn a?
Lăng Vô Cực rất coi trọng đại đệ tử, nữ nhi lại có tình cảm với Lâm Thần Vũ, bình thường cũng hay thiên vị hắn, giờ thấy Lâm Thần Vũ bị mình đánh trọng thương, nữ nhi khóc lóc cầu xin, trong lòng liền có chút dao động. Hắn cẩn thận nhìn phía Thu Tử Ngộ, thấy nét mặt của hắn lộ vẻ khó hiểu, giống như quả thực đã quên truyện trước kia, không khỏi hơi tin một chút.
Nhưng đột nhiên hắn lại nhớ tới lúc hắn đến Phong Liễu sơn trang cứu thê tử, thê tử trông thực gầy yếu, khuôn mặt thì tiều tụy, oán hận lại nẩy lên: Thu Thân a Thu Thân, dù ta và ngươi có ân oán gì chăng nữa, sao ngươi lại có thể bắt cóc thê tử của ta, uy hiếp ta nhận con của ngươi làm đồ đệ. Ngươi giam giữ thê tử của ta, ta liền giết con của ngươi! (vô lý quá, vợ của ông chỉ gầy một chút chứ có chết đâu mà đòi giết con người ta.)
Hắn vừa nghĩ lại, trong mắt lại lộ ra sát ý, đẩy Tô Bình và Lâm Thần Vũ ra, hung hăng đánh một chưởng về phía Thu Tử Ngộ.
Thu Tử Ngộ mắt mở trừng trừng nhìn chưởng phong như vũ bão hướng về phía mình, yên lặng thở dài, hai tay vô thức bảo vệ bụng: Xin ông trời hãy phù hộ, đừng làm hại hài tử của ta…
Lăng Vô Cực đánh ra một chưởng, chưởng phong quét qua làm tay áo của Thu Tử Ngộ cũng phải lay động. Vẻ mặt của Tử Ngộ lúc này không hiểu sao rất giống Thu Thân…Trong lòng hắn sửng sốt, vô tình liền giảm bớt lực đạo.
Thu Tử Ngộ chỉ cảm thấy ngực rung mạnh, cả người ngã nhào sang một bên, va vào chân bàn, nôn ra một ngụm máu, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, cẩn thận dùng hai tay che chở bụng.
Họa Phiến rơi lệ đầy mặt, Tô Bình trợn tròn mắt, lao tới ôm lấy Thu Tử Ngộ, run giọng gọi hắn: “Thu công tử…” Hắn quá lo lắng nên đã quên họ Phượng, trực tiếp gọi họ thật của Tử Ngộ.
Thu Tử Ngộ thấy đau đầu vô cùng, hai tay ôm chặt bụng, máu từ khóe miệng chẫm rãi chảy ra, trước mắt choáng váng. Đột nhiên như có một quầng sáng hiện lên trong tâm trí, đầu óc dần dần tỉnh táo lại. Ký ức như thủy triều, cứ thế ập tới…
Khuôn mặt tuấn tú của phụ thân, ánh mắt từ ái, những âm mưu hiểm độc, tâm địa hung ác…Đôi mắt phượng trong sáng của đại ca, nụ cười ôn hòa, những mánh khóe giả dối, rồi cả những lời phỉ báng ác ý…Đôi lông mày anh tuấn của Vân Ngọc, khuôn mặt nhu tình, những lời chỉ trích lạnh lùng, tàn nhẫn cường bạo…Cái đêm giàn giụa máu, cái đêm đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng kia…Tất cả đang từ từ hiện ra trong đầu hắn, quẩn quanh trong lòng hắn, vây chặt lấy hắn, làm hắn không thở nổi…
Mình vốn không phải Phượng dục hỏa, lại càng không phải là thanh mai trúc mã hay thê tử của Triệu Hi, mình chính là kẻ tội nhân gian ác Thu Tử Ngộ…
Tử Ngộ đột nhiên cảm thấy cuộc đời của mình thật là đa màu đa vẻ, giống như một con rối bị bắt phải diễn trò. Như vị nam tử mặc quần áo trắng trước mặt này, hắn không nhận ra cũng không được. Chẳng phải là Lăng đại hiệp, người đã nhận mình làm đồ đệ rồi lại trục xuất mình đó sao?
Hắn há miệng, nhưng lại không nói được, lúc này mới nhớ ra mình đã không thể nói được nửa năm rồi, xem ra chỉ sợ vĩnh viễn cũng không nói được nữa…
Máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, Tử Ngộ nhìn hai tay mình còn đang ôm bụng, thở dài: Mất một hài tử lại thêm một hài tử…Mặc kệ hài tử là cốt nhục của ai, hài tử luôn vô tội…Mong đừng làm hại hắn a…
Hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Vô Cực: Tài hội họa của phụ thân thực siêu phàm, người ở trong bức tranh treo ở thư phòng so với người trước mặt quả thật không lẫn vào đâu được, ngay cả khí chất cũng giống hệt. Đột nhiên hắn lại muốn cười: Phụ thân nhốt Lăng phu nhân chắc không chỉ vì muốn uy hiếp Lăng đại hiệp nhận ta làm đồ đệ đâu!
Tô Bình hoảng sợ, lo lắng, cố gắng lau chỗ máu đang không ngừng chảy xuống từ khóe miệng của Tử Ngộ, thấp giọng gọi: “Công tử, Thu… Phượng công tử!”
Thu Tử Ngộ giương mắt nhìn hắn, nắm tay hắn đặt lên bụng mình, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Tô Bình thấy sống mũi cay cay, không nhịn được nước mắt, khóc nói: “Ngươi yên tâm, hài tử không có việc gì a!” Thu Tử Ngộ chậm rãi thở ra, ngực đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, trước mắt thực mơ hồ, không thấy rõ nữa, dần dần trầm vào trong bóng tối.
Họa Phiến vẫn đứng đó, không thể động đậy, nhìn Thu Tử Ngộ nhắm lại hai mắt, há miệng ra nhưng lại nói không ra lời, trên mặt tràn đầy nước mặt, ngơ ngác mà nghĩ…Nếu thiếu gia đi, ta cũng sẽ không sống một mình, nhất định phải theo xuống địa phủ hầu hạ hắn…
———
Ps: mới được hai ba chương nhẹ nhàng, ấm áp liền lại đến những chương ngược. Thật tội nghiệp cho tiểu Ngộ, số khổ quá. À, có lẽ từ giờ ta sẽ cứ giữ tiến độ post chương mới thế này thôi, nhưng ít nhất phải chương một tuần, mọi người đồng ý chứ?