Anh là người đã nói với tôi rằng đừng sợ vì đã có anh, cũng chính anh là người nói xin lỗi vì không thể chăm sóc tôi. Cách đây năm, khi anh mới chỉ nói câu đầu tiên, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ kết hôn rồi sẽ sinh con, cùng chăm sóc nhau đến khi đầu bạc răng long.
Nhưng mấy cái suy nghĩ ấy đều không thành hiện thực. Bởi cuộc đời dài như vậy, mọi việc vui vẻ, thú vị đều đã làm hết rồi thì sau này sẽ rất nhàm chán. Nhưng không nghĩ rằng, cuộc sống ấy của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Tôi coi anh như một vị thần tình yêu vậy mà cuối cùng anh cũng bỏ tôi đi.
Khoảng thời gian này là vào năm . Lúc đó, tôi vừa mới kết thúc kì thi đại học, kiểm tra lại bài thì thấy kết quả không khả quan lắm. Trải qua xét tuyển nguyện vọng lần , lần thì tôi mới quyết định đến thành phố T. Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi không vui lắm còn xoắn xuýt xem có nên đi học ở đó hay không.
Vào lúc đó, đột nhiên bạn cùng bàn gọi điện hỏi tôi trúng tuyển chỗ nào, tôi liền trả lời là ở thành phố T. Cô ấy nói có một người bạn học của cô cũng học ở thành phố T liệu tôi có muốn gặp mặt một chút không, đến lúc nào đó còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, mà người đó ở đây chính là anh.
Lần đầu tiên gặp anh là vào buổi trưa, mẹ tôi ở nhà đã làm cơm nên nói hai đứa chúng tôi ở nhà ăn cơm. Nhưng lúc anh đến thì hai đứa đã rời đi rồi. Tôi ít khi nhớ về lần gặp mặt đầu tiên giữa mình với ai khác, nhưng với anh thì lại đặc biệt, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ.
Anh ngồi trên ghế, dựa vào tường trong một quán thịt nướng nọ. Sau khi gọi món xong, phục vụ còn hỏi anh có cần thêm gì nữa không. Anh mới nói cho thêm một cốc bia tươi. Lúc đó tôi có chút buồn cười vì một chàng trai mới tốt nghiệp cấp muốn gọi một cốc bia tươi.
Lúc đó, tôi đối với anh cũng không có một chút xíu cảm giác gì. Chỉ là vì lần đầu gặp mặt nên tôi có câu nệ một chút, tò mò một chút. Sau khi lưu số điện thoại thì liền tạm biệt, cũng không hay thường xuyên liên lạc bởi vì lúc đó chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Khi mà tôi thực sự tiếp xúc với anh là sau khi khai giảng. Tôi đi mua mấy thứ đồ dùng cá nhân sau khi nhận hành lí thì gặp anh ở bên cạnh hồ sen. Lúc đó vì hơi cận và chỉ nhìn thấy nửa bên mặt nên tôi cũng không nhận ra anh là ai. Tận đến lúc anh gọi tên tôi, tôi mới nhớ ra đó là anh. Nói lại cũng thấy buồn cười. Đến cuối cùng tôi lại không thể buông bỏ anh được.
Sau đấy thì thời gian tập quân sự bắt đầu. Gần như mỗi ngày anh đều hỏi thăm tôi, buổi tối thì lại cùng tôi ngồi nói chuyện phiếm. Lúc ấy, ở thành phố, trong trường học và cả trong khóa huấn luyện tôi cũng không có lấy một người quen. Bởi tôi lẻ loi một mình đến thành phố này nên đó cũng là chuyện thường tình.
Khi anh xuất hiện đã làm cuộc sống của tôi trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Thật sự tất cả nhưng điều anh đã làm cho tôi, tôi đều thấy rất cảm động. Vào một buổi tối nọ, tôi thấy rất đói bụng nhưng lúc ấy là thời gian sắp xếp lại phòng ốc, thêm nữa các huấn luyện viên và giáo sư sẽ quay lại kiểm tra.
Tôi thuận miệng nói với anh, anh liền mua sữa và bánh mì cho tôi. Lúc ấy tôi thấy rất tuyệt, định mời anh ăn cùng. Nhưng tôi không nói, anh cũng không nói. Sau đó, tiếp xúc nhiều rồi, tôi phát hiện tôi và anh rất hợp nhau.
Tam quan, cách đối nhân xử thế, tất cả mọi mặt đều giống nhau. Tôi cảm thấy chân ái của tôi đã xuất hiện rồi, tôi mới hỏi anh rằng có muốn ở bên nhau không. Anh nói anh cần thời gian suy nghĩ thêm một chút, tôi cũng cảm thấy chính mình không phải phép lắm nên cũng không nói thêm điều gì.
Ngày hôm sau, anh rất nghiêm túc gửi cho tôi một đoạn tin nhắn dài thật dài. Đại khái nội dung trong đó là hãy ở bên nhau một cách thật lòng. Tôi mới nhắn lại rằng chuyện như vậy nên gặp mặt nhau trò chuyện thì hơn. Sau đấy, chúng tôi gặp mặt nhau ở bên cạnh hồ hoa sen, nơi mà ngày khai giảng chúng tôi nhìn thấy nhau. Anh nói chúng mình yêu nhau đi, tôi liền nói được.
Hôm đó là ngày tháng năm , mặt trăng treo lơ lửng giữa trời, dưới hồ mấy lá sen lấp la lấp lánh cứ như toàn bộ thế giới đều đang tỏa ra đầy hào quang. Thật sự lúc đó tôi rất vui, bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại vẫn vui bởi vì đó là ngày tuyệt nhất trong đời tôi. Mặc dù thi đại học không tốt, phải đi đến thành phố T. Ở một thành phố xa lạ, mọi thứ không như ý tất cả đều đã không còn quan trọng.
Chúng tôi cứ như vậy mà yêu nhau, không rầm rộ khoe mẽ tình yêu ấy, cũng không có trải qua nhiều năm theo đuổi mà chỉ mới tiếp xúc hơn một tháng. Mấy đứa bạn học của tôi đều nói thử tiếp xúc thêm một thời gian nữa đã, nhưng tôi cảm thấy tôi rất yêu anh, anh cũng yêu tôi vậy thì cần gì phải đợi lâu thêm nữa. Cứ ở bên nhau luôn là được rồi.
Tôi đã từng tự hỏi chính mình rằng nên chọn một người yêu mình hay chọn người mà mình yêu.. Vào lúc tôi học cấp , tôi từng nghĩ nếu có khả năng hãy chọn người mình yêu còn không có khả năng thì hãy chọn người yêu mình. Vì vậy khi cả hai chúng tôi đều hạnh phúc, tôi liền gấp gáp muốn giữ tay anh lại, mãi mãi không buông.
Tôi trước kia luôn cảm thấy mình có thể đối mặt với sóng gió, sưởi ấm cho mọi người xung quanh, có thể vì họ mà lấy thân mình chắn gió che mưa.
Đến bây giờ, tôi mới hiểu là do hồi trước vẫn còn là trẻ con suy nghĩ thiếu chín chắn, căn bản là không có khả năng bảo vệ bất cứ ai. Ngay cả chính mình còn lo không xong.
Khi tôi cảm thấy mình có khả năng thực hiện ước mơ ấy, có thể bảo vệ cho người xung quanh thì những người đó lại lặng lẽ đóng gói hành lí để rời đi.