Ràng Buộc

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Gia Ninh đã không biết đây là lần thứ mấy nhìn thấy người đàn ông đó rồi, sức chú ý của cô ấy toàn bộ bị người đó hấp dẫn, sắp quên mất cô ấy đang ở một quán rượu công cộng ồn ào.

Lý Gia Ninh là một nhà thiết kế lắp đặt, công ty Hợp Liên Tung Hoành vừa nhận cô vào làm thiết kế cho. Người thiết kế quan trọng là cô ấy, lần này cũng được đưa vào làm đối tượng, may mắn được mời vào bữa tiệc hào hoa này.

Đây là bữa tiệc đặt móng cho toà nhà, người tổ chức là công ty địa ốc trong Đông Phương đại đô thị. Công ty này qui mô không lớn, hơn nữa mới thành lập không lâu, nhưng hầu như người người đều biết đến, nguyên nhân là vì nó có một mảnh đất có giá trị rất lớn.

Mảnh đất này gần sông, có một khoảnh rừng cây không lớn, đối diện sông chính là toà nhà trung tâm thành phố, bức tường kính rất chói mất. Cách không xa còn có một cây cầu dẫn qua bờ bên kia, hơn nữa chỉ cần đi hai trạm xe bus, có thể thoải mái đến bất kì chỗ nào trong thành phố.

Mảnh đất châu báu này là một tài sản của thành phố, như là cây còn lại quả to. Nghe nói vì tranh quyền khai phát mảnh đất này, có bao nhiêu người đã vỡ đầu, rách mặt, dùng mọi thủ đoạn, nhưng vẫn không ai có được. Vì vậy ở chỗ khác đều kín toà nhà, thì ở đây lại là một khoảng trống trải, mặc cho cỏ mọc.

Nhưng, cách đây không lâu, nó đột nhiên được một công ty trước giờ chưa từng nghe qua mua được, kế hoạch khởi công xây dựng chỗ này thành khu cao cấp.

Tên của công ty nghe rất lạ, có bốn chữ, gọi là “Hợp Tung Liên Hoành”. Tổng giám đốc của công ty là họ Châu, là một người chững chạc khôn ngoan. Hắn tốt nghiệp thạc sĩ của trường MBA ở nước ngoài, trong ngành địa ốc đã lăn lộn nhiều năm, là một nhân tài quản lí cực kì xuất sắc.

Nhưng công ty không phải là của hắn, hắn chỉ là một người làm công cao cấp. Mọi người trong công ty đều biết, ông chủ thật sự của Hợp Tung Liên Hoành, chính là người đàn ông đã gần như cướp hết mọi ánh nhìn của Lý Gia Ninh.

Tiếng ồn ở bốn phía nhưng hắn tổng vẫn không động, chỉ lẳng lặng đứng trong góc , ngoài mấy người khách mới đến, hắn đều không đi chào hỏi. Nhiều nhất Châu tổng đem người đến trước mặt hắn, hắn cũng chỉ cười nói mấy câu.

Hắn vẫn yên tĩnh đứng đó, cũng rất thu hút người khác. Không hoàn toàn vì thân hình cao lớn của hắn, bề ngoài xuất sắc, mà còn vì cử chỉ của hắn, vô tình lộ ra khí chất quí tộc.

Hắn tiếp đãi mấy vị khách mới đến, bọn họ đến đều hoà vào trong đám người huyên náo, có không ít người là quan chức cấp cao của chính phủ, trên mặt đầy nụ cười.

Hơn nữa những người đó chỉ là gật đầu mỉm cười một cái cho có lệ, rồi được một người đàn ông đưa vào trong một phòng khác. Từ vẻ ngoài mà thấy, bọn họ đều rất thành thục.

“Này, nhìn cái gì mà ngớ ra vậy?” Bị bạn bè chế giễu, Lý Gia Ninh mặt không khỏi đỏ lên. Cô ấy vội vàng tìm lấy một cái cớ để ứng phó, bạn bè của cô nháy nháy mắt, hé miệng cười, lại xuay về trong đám người. Trở thành một viên chức trong Hợp Tung Liên Hoành, đêm nay cô thật sự là bận rộn không kịp.

Lý Gia Ninh bị nói như vậy, nên cũng không dám nhìn người đó nữa. Cô là người thích yên tĩnh không thích ồn ào, cầm lấy một ly đồ uống đi bên ngoài đại sảnh, nhìn bầu trời đầy sao.

Sau lưng vọng đến một tiếng người, Lý Gia Ninh xoay người lại, đúng lúc thấy người đàn ông đó đang nói cười với mấy người.

Đi theo càng lúc càng gần, Lý Gia Ninh thấy rõ tướng mạo của người. Hắn khoảng ba mươi mấy tuổi, ngũ quan rõ nét, rất có mùi vị đàn ông. Đôi môi hơi mỏng, những đường cong kiên định làm cho người ta cảm thấy rõ ràng, hắn là người đàn ông có ý chí kiên định. Nhưng những đường cong nhu hoà trên mặt hắn, không thô kệch, ngược lại rất nhã nhặn.

Có lẽ cảm thấy có người nhìn, người đàn ông đó nhìn về phía Lý Gia Ninh. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Lý Gia Ninh hoảng loạn như một tên trộm bị bắt quả tang, hốt hoảng cúi đầu xuống.

Cô né tránh ánh mắt của người đó, không thấy được người đàn ông đó khi nhìn thấy cô ấy, mặt đã biến sắc, trong đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc …….

Lý Gia Ninh chỉ vừa vào đại sảnh buổi tiệc, bạn bè của cô lại chạy đến bên cạnh, từng ngụm từng ngụm uống ly đồ uống trên tay. Lý Gia Ninh thấy bạn mình khát đến vậy, nhịn không được cười lên: “Sao lại mệt đến như vậy, uống như trâu uống vậy.”

“Woa, bận chết được, hôm nay có rất nhiều đại nhân vật đến đây. Quan chức chính phủ đến cũng nhiều.” Cô gái đó vừa vội vàng uống nước, vừa khoe khoang. Lý Gia Ninh chỉ cười, thấy cô ấy chỉ ra từng đại nhân vật. Đối với một người chỉ vùi đầu vào thiết kế như cô ấy mà nói, nhưng chuyện này đều rất lạ lẫm.

Cô gái kia cuối cùng cũng đã hết mệt, ngậm miệng lại, hai người lẳng lặng nhìn trai thanh gái lịch trong đại sảnh.

“Mình biết cậu hôm nay luôn nhìn ai rồi.” Cô gái đột nhiên xoay qua nói với Lý Gia Ninh.

Lý Gia Ninh sửng sốt, quay đầu nhìn cô bạn đang cười.

“Cậu hôm nay luôn nhìn ông chủ lớn của chúng ta! Nhìn đến ngây ra, ha ha ……”

Lý Gia Ninh bị nói trúng tâm, có hơi hoảng. Nhưng thấy đối phương khẳng định như vậy, cô có muốn phủ nhận cũng không được, chỉ xấu hổ cười hai tiếng.

“Chuyện này không có gì để ngại hết.” Cô gái kia thấy Lý Gia Ninh mắc cỡ, hảo tâm an ủi: “Khi anh ấy lần đầu xuất hiện ở công ty, mọi phụ nữ trong công ty đều nhìn đến đờ ra, mình cũng vậy!”

“Anh ấy rất đẹp trai!” Mắt cô sáng lên, trên mặt lộ ra thần sắc ngây ngất. Sự sảng khoái và thẳng thắn của cô làm Lý Gia Ninh không còn lúng túng, nhìn cô bạn không giấu vẻ ái mộ, Lý Gia Ninh cười lên.

Lý Gia Ninh chọc: “Thích anh ấy rồi hả?”

“Đương nhiên, loại đàn ông đó ……..” Vẻ phấn chấn của cô gái đột nhiên trở nên ảm đạm. “Nhưng, có ích gì, anh ấy sẽ không chú ý đến người như mình đâu.” Cô gái có chút tự giễu cười cười.

Lý Gia Ninh nghĩ đến khí chất phong độ của người đàn ông đó, nghĩ đến hoàn cảnh gia đình, không lên tiếng.

“Nhưng, không chỉ có mình mình thôi đâu, những người khác anh ấy cũng không nhìn đến.” Nữ sinh nhỏ đúng là nữ sinh nhỏ, tâm tình chỉ một lát là thay đổi. “Cậu vừa đến nên không đâu, có rất nhiều cô gái đang theo đuổi anh ấy. Tuy anh ấy rất ít đến công ty, nhưng mỗi lần đến, đều có rất nhiều phụ nữ đến tìm, rất thân mật, làm người ta thấy thật là chịu không nổi.”

Cô gái bĩu môi, làm ra vẻ buồn nôn, Lý Gia Ninh nhìn thấy cứ mãi cười.

“Nhưng anh ấy trước giờ chưa từng đi ra ngoài với người phụ nữ nào, vẫn rất khách sáo tiễn bọn họ đi. Những người đó đều là đại mỹ nữ!”

“Sao cậu biết?”

“Mình trước đây là làm thư ký riêng cho tổng giám đốc, mình đều tận mắt thấy.” Cô gái đó lại nháy nháy mắt: “Nhưng, cậu cũng rất đẹp đó, học vấn lại cao, có lẽ có hi vọng.”

Lý Gia Ninh mặt đỏ lên: “Đừng nói mò, mình không dám trèo cao.” Lý Gia Ninh nghĩ đến chiếc nhẫn trên tay người đàn ông đó, một chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng rất mộc mạc. “Anh ấy đã kết hôn rồi sao?”

“Phải đó! Đã chết ba năm trước rồi.” Thái độ của cô gái nghiêm túc hẳn lên. “Nghe nói là một đại mỹ nhân, rất đẹp. Mọi người đều nói anh ấy bây giờ không quen bạn gái nữa, là vì còn nhớ vợ mình, mình cũng cảm thấy là như vậy.”

“Tại sao?”

“Vì có mấy lần mình thấy anh ấy cười tiễn khách ra ngoài, nhưng khi ở một mình, lập tức không còn cười nữa. Biểu hiện đó trên gương mặt anh ấy, cũng không phải là đau khổ, nhưng mấy lần mình nhìn thấy đều cảm thấy rất chua xót.”

Cô gái im lặng một lúc lâu, lại nói thêm một câu: “Anh tôi thật si tình. Có thể được người như vậy yêu say đắm, chết cũng đáng …..”

Hai người đều không nói chuyện, im lặng nghĩ tâm sự của riêng mình.

………..

Buổi tiệc cuối cùng đã kết thúc, khi Lý Gia Ninh đứng chờ cô bạn, lại thấy người đó --- Anh ấy đang tiễn khách. Lý Gia Ninh bất tự chủ đi đến gần cửa sổ, từ trên nhìn xuống lén lút thưởng thức bóng lưng của người nam nhân đó.

Hắn đang đứng trước cửa nhà hàng, đang nói chuyện với một người mà Lý Gia Ninh thấy rất quen mặt. Cánh cửa hơi lệch đi, người ra vào rất ít, người đó rất thân thiết khoác vai hắn, cười nói gì đó.

Người đó cúi đầu nói mấy câu, hai người cùng phá lên cười. Người kia cười mấy cái rồi lên xe đi.

Xe đi xong, hắn vẫn không xoay người, một mình lẳng lặng đứng đó. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, vén lên vạt áo của bộ vest cao cấp, phất lên trên người hắn.

Lý Gia Ninh đột nhiên cảm thấy khi đó, người đó rất cô đơn, có một luồng bi ai sâu đậm lan dần ra. Đêm tối càng làm hiện lên vẻ u ám âm trầm của người đó, ánh đèn sáng rực trước cửa cũng trở nên lạnh lẽo mê ly.

Sự phồn hoa và náo nhiệt vừa nãy như đã cách mấy đời ……

Lý Gia Ninh ngơ ngác nhìn, không thể rời mắt.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là trong giây phút ngắn ngủi, người đàn ông đó xoay người qua, đi đến cửa. Khi bước lên bậc thềm, hắn vô ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Gia Ninh đang đứng bên cửa sổ, sau đó thì bước vào trong.

Lý Gia Ninh hoảng loạn lùi lại, né tránh ánh mắt lợi hại của người đó. Cô không biết mình có bị người đó phát hiện chưa, hi vọng là chưa, vội vàng đi về đại sảnh.

Bước trên tấm thảm mềm mại, cô đột nhiên nhớ ra khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông kia là ai rồi. Khuôn mặt của người đàn ông đó rất giống với một vị lãnh đạo trung ương thường xuất hiện trên tivi, từ tuổi tác mà thấy, vị vừa nãy chắc là con của vị lãnh đạo đó.

Thử nghĩ xem, người được đích thân ông chủ tiếp đãi có được mấy người, thân phận chắc chắn là rất hiển hách. Lý Gia Ninh lén chậc lưỡi một cái: Bối cảnh thật lớn, khó trách có thể lấy được mảnh đất tốt như vậy.

Đi dưới bóng cây bên đường, gió đêm thổi phất qua, làm cho cái đầu u ám cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái. Hai cô gái mang theo dư vị phấn chấn của buổi tiệc, trên đường vui vẻ cười nói, tung tăng đi về phía trước.

Một chiếc xe màu đen không hề báo trước dừng bên cạnh hai cô gái, Lý Gia Ninh giật mình xoay đầu lại, nhìn thấy người nam nhân mà cô đã nhìn cả đêm, đang từ cửa xe lộ đầu ra.

“Tôi đưa các cô về!” Người nam nhân mang theo nụ cười rất thanh đạm, dựa vào cửa xe nhìn bọn họ.

Quá đỗi kinh ngạc, làm hai cô gái nhất thời phản ứng không kịp, chỉ ngơ ngác nhìn người đàn ông anh tuấn, không biết làm sao mới tốt.

Thấy bộ dạng nghệch ra của bọn họ, nụ cười của người nam nhân đó càng thêm thâm thuý: “Tiểu Hứa, cô và bạn cô cùng lên xe đi.” Người đó gọi tên cô gái làm trong công ty.

“Tôi đưa các cô về.”

Bị gọi đích danh cô gái đó lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, vội gật đầu, kéo Lý Gia Ninh ngồi lên băng ghế sau. Có thể được ông chủ nhớ tên, Tiểu Hứa không gì vui sướng bằng, nháy nháy mắt với Lý Gia Ninh.

Còn Lý Gia Ninh cũng vạn vạn bất ngờ, lại có thể tiếp cận với người đàn ông này. Không biết anh ấy tại sao lại muốn chở bọn họ, Lý Gia Ninh trong lòng rối loạn, chẳng lẽ gặp nhau ở hành lang lúc nãy , đã gây được ấn tượng tốt với anh ấy ?

Hai cô gái ngọt ngào trong lòng, nhưng không ai dám mở miệng. Hỏi địa chỉ của hai người xong, nam nhân đó cũng không có ý nói chuyện.

Sau khi đưa Tiểu Hứa về nhà, trong xe chỉ còn hai người vẫn giữ sự yên lặng. Lý Gia Ninh trong lòng khẩn trương, vừa tràn đầy sự mong đợi. Cô nhìn cảnh vật ngoài cửa xe biến đi rất nhanh, chỉ hi vọng chỗ ở của mình mãi mãi cũng không đến……

“Tôi vẫn chưa tự giới thiệu.” Người đó đột nhiên mở miệng, phá tan sự ngột ngạt trong xe. Lý Gia Ninh giật mình, hoảng hốt ngẩng đầu, thấy người đó đang nhìn mình qua tấm kính.

“Tôi tên Kỳ Dịch.” Giọng nói trầm thấp đó rất nhu hoà, trong đêm tối có mùi vị mê hoặc lòng người.

Lý Gia Ninh miễn cưỡng nở ra được nụ cười hơi tự nhiên. “Tôi họ Lý, gọi là Lý Gia Ninh, làm trong phòng thiết kế nội thất.”

“Cô họ Lý?”

“Vâng ạ“ Lý Gia Ninh không hiểu tại sao người đàn ông này lại tỏ ra kinh ngạc với cái họ của mình.

Cô từ trong kính nhìn thấy Kỳ Dịch cười một cái. “Nội thất bên trong công ty của chúng tôi là cô thiết kế phải không? Tôi đã thấy qua, tốt, rất có phong cách.”

Lý Gia Ninh đắc ý vì tác phẩm của mình đã được khẳng định, để cô ấy cười tươi như hoa, người cũng không khẩn trương nữa.

“Cám ơn Kỳ tổng đã khen ngợi. Bố cục thiết kế bên trong toà nhà công ty của ông chủ rất tốt, chu vị lại đẹp, tương đối dễ sắp xếp.”

Kỳ Dịch cười: “Gọi tôi là Kỳ Dịch được rồi, đừng khách sáo như vậy.”

“Vậy anh cũng gọi tên của tôi là được rồi, cũng đừng khách sáo như vậy.” Lý Gia Ninh cũng theo y. Kỳ Dịch lại từ trong cửa kính, cười với cô một cái.

“Cô là người bản xứ?”

“Không phải, nhà tôi ở trong một trấn nhỏ, ngồi xe phải ba, bốn tiếng mới đến nơi.”

“Ồ!” Kỳ Dịch lại tiếp. “Có thường về nhà không?”

“Mỗi tháng tôi cũng về thăm nhà một lần.”

“Trấn nhỏ của Giang Nam rất đẹp, trấn chỗ nhà cô có đẹp không?”

“Phải a! Rất đẹp. Chỗ của chúng tôi từ trước giờ cũng không có thay đổi gì lớn. Nếu như anh đến, sẽ thấy ở đó còn lưu lại rất nhiều vẻ đẹp từ thời Minh Thanh. Thị trấn của tôi có rất nhiều con sông nhỏ, nước rất trong, bên sông toàn là dương liễu, cây đào. Đến mùa xuân, thì có đào đỏ đào xanh, đẹp cực. Nhà của tôi cũng ở gần sông, qua một phiến đá lót thành đường đi, chính là bờ sông.”

“Vậy nhà cô nhất định cũng là vườn kiểu nhà cổ.”

“Vâng! Trong vườn nhà tôi còn có một luống hoa. Ba tôi rất thích hoa cỏ.” Nói đến nhà mình Lý Gia Ninh quên mất câu nệ, bắt đầu nói nhiều lên.

“Nhà cô có mấy người? “

“Ba tôi, mẹ tôi, và anh hai của tôi nữa.”

“Anh của cô …….” Lý Gia Ninh cảm thấy âm thanh của Kỳ Dịch có hơi lạ, cô dò xét qua tấm kính. Nhưng không phát hiện ánh mắt Kỳ Dịch có gì thay đổi, vẫn rất bình tĩnh lái xe, Lý Gia Ninh nghĩ chắc là do mình nghĩ nhiều.

“Anh hai cô chắc cũng làm việc bên ngoài như cô?”

“Không phải, anh ấy vẫn luôn làm việc trong trấn.”

“Luôn làm việc trong trấn?”

“Phải a! Anh ấy học xong đại học thì về nhà.”

“Học xong đại học thì về tiểu trấn làm việc?”

“Phải a. Anh ấy học văn, thích ở trong nhà viết văn chương, phiên dịch, sau đó thì gửi đi lấy tiền nhuận bút.”

“Học văn?”

“Phải, sao vậy?” Lý Gia Ninh thấy trong mắt Kỳ Dịch đầy sự ngạc nhiên, cảm thấy rất khó hiểu.

“Không có gì, tôi còn tưởng anh cô cũng giống như cô, làm nghệ thuật.” Kỳ Dịch có lẽ cảm thấy sự nghi ngờ của Lý Gia Ninh, cười giải thích. “Cô đẹp như vậy, lại có năng lực, anh hai cô chắc cũng không kém, lại đi làm việc trong trấn nhỏ, thật là hiếm thấy.”

“Kỳ …..” Lý Gia Ninh vẫn không quen gọi tên, ngừng lại một lát.

“Kỳ Dịch.” Hắn cười tiếp ứng.

“Kỳ Dịch.” Lý Gia Ninh cười tinh nghịch. “Cám ơn anh đã khen. Anh hai tôi không muốn giao tiếp với người khác, thích yên tĩnh, ở trong trấn nhỏ thích hợp với anh ấy hơn.”

“Cậu ấy bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi bảy.” Tuy Lý Gia Ninh cảm thấy hỏi vấn đề này rất kì lạ, nhưng cô vẫn trả lời.

“Hai mươi bảy?” Kỳ Dịch lặp lại, giống như có chút nghi hoặc.

Lý Gia Ninh không muốn nói về chuyện nhà mình nữa, chuyển đề tài khác hỏi về Kỳ Dịch.

“Tôi? Chủ yếu là làm địa sản, trong mấy thành phố đều có công ty. Nhưng công ty đều giao cho người khác quản lí, tôi chỉ thỉnh thoảng đi thăm.” Kỳ Dịch nói một cách không để ý về mình, ngữ khí bình lặng không gợn sóng.

“Bình thường ngoài việc đi ra ngoài xã giao, tôi đều ngồi ngây trong nhà. Không tin sao? Là thật đó. Tôi không thích xã giao lắm, đều giao cho người dưới đi làm. Gần nhà tôi có một quán bar rất tốt, tôi có khi cũng đến đó uống rượu, thời gian khác thì đều ở nhà.”

“Anh sống ở đâu?” Lý Gia Ninh cố lấy dũng khí nói. Mặt cô luôn đỏ lên, rất nhanh lướt qua mắt Kỳ Dịch.

“Đế Viên.” Đôi mắt trong kính luôn nhìn vào đường đi, không nhìn Lý Gia Ninh.

“A, Đế Viên, toà nhà đó có thể nhìn thấy Bắc Sơn và Lục hồ?”

“Ừ, tôi ở tầng cao nhất, từ cửa sổ nhìn ra, là một mảng xanh lục.”

“Woa …….” Lý Gia Ninh cảm than, đó là toà nhà siêu cao cấp, giá mỗi mét vuông đều trên một vạn. Tầng cao nhất phải đến hai vạn ……..lại có thể nhìn thấy cảnh núi cảnh hồ, sợ rằng phải hơn hai vạn một mét vuông!

Lý Gia Ninh trong lòng tính nhẩm giá nhà, phía sau phải có bao nhiêu con số không …..

“Ai da! Không đúng rồi, Đế Viên và chỗ tôi ở không cùng hướng, anh phải vòng một vòng lớn.” Khó khăn lắm mới đếm hết mấy con số không, Lý Gia Ninh đột nhiên nghĩ đến, chỗ cô ở và Đế Viên là hai hướng cách biệt.

Kỳ Dịch vẫn mỉm cười: “Tôi đang muốn lái xe đi hóng gió, thuận tiện đưa cô về.”

Lý Gia Ninh trong lòng như thỏ chạy loạn, đỏ mặt, không dám nhìn đôi mắt đen đó của Kỳ Dịch.

“Trò chuyện với anh tôi cũng rất vui.” Kỳ Dịch không chú đến vẻ mặt e thẹn của Lý Gia Ninh. Chỉ nhìn phía trước.

………

Kỳ Dịch không mở đèn trong phòng. Hắn mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cởi áo khoác, nới lỏng cà-vạt, ngồi trên giường.

Trên cái tủ bên giường có đặt một khung ảnh, người thanh niên trẻ trung trong ảnh cười với Kỳ Dịch. Kỳ Dịch đưa tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt dưới lớp kính, cẩn thận vuốt ve.

“Huyền, hôm nay tôi thấy một cô gái rất giống cậu, không biết có phải là người thân của cậu hay không. Tôi rất muốn gặp ba mẹ cậu. Tôi muốn thay cậu hiếu kính với bọn họ. Họ mất đi một đứa con xuất sắc như cậu, nhất định là rất đau lòng……”

Lệ từng giọt từng giọt rơi xuống trên khunh kính lạnh lẽo, Kỳ Dịch ngước đầu muốn ngăn nước mắt của mình, nhưng một trận đau lòng kịch liệt làm nước mắt như mưa rơi xuống….Hắn đem môi dán chặt lên mặt của người trên tấm ảnh, lần lượt hôn. Ba năm nay mỗi đêm, hắn đều khóc đến thất thanh……

“Xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho cậu! Cậu làm tôi đau khổ như vậy …….tôi thật sự không nỡ! Hơn ba năm rồi, cậu rời khỏi tôi hơn ba năm rồi, tôi mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ đến cậu, mỗi giờ mỗi khắc! Tôi nhớ cậu nhớ đến sắp phát điên rồi, nhưng cậu sẽ không trở về nữa, không thể nữa!

Huyền ……..Tôi yêu cậu! Tôi yêu cậu ……Đây là báo ứng của tôi, là báo ứng vì tôi đã hành hạ cậu! Cậu để tôi mỗi ngày đều sống trong địa ngục ……

Tôi muốn ôm cậu, tôi rất muốn ôm cậu …….vô luận tôi làm gì, cậu cũng sẽ không trở lại nữa, không trở lại nữa rồi!

Tôi yêu cậu a, Huyền! Huyền ……..”

……….

Đêm tối lại lần nữa hạ xuống, trong quán bar tối tăm loáng thoáng tiếng nhạc, lộ rõ sự ưu thương nhàn nhạt ………

Lý Gia Ninh ngồi trên quầy bar, nhìn Kỳ Dịch đang tự chuốc say. Hắn rất tuỳ tiện dựa vào ghế, tay trái cầm ly rượu có một chiếc nhẫn ở ngón áp út, một chiếc nhẫn bạch kim, loé lên tia sáng mơ hồ.

Lý Gia Ninh cảm thấy mỗi động tác của Kỳ Dịch đều rất hay, có phong độ của người đàn ông thành công, nhưng không có vẻ bá đạo đắc ý của những nhà giàu mới nổi. Khuôn mặt trầm tĩnh của người đó, mang theo sự cô đơn nồng đậm ……

Người đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đã rất lâu rồi vẫn không có động tĩnh gì. Từ góc độ của Lý Gia Ninh mà thấy, cô có thể thấy được đôi mắt của người đó, đôi mắt sâu thẳm như đêm, mang theo bi thương sâu sắc. Loại đau khổ tuyệt vọng đó, vô bờ bến, bao phủ cả người ……

Người nam nhân đó hôm trước tiêu sái tự nhiên, người huy quang sáng chói, lúc này đây lại yếu đuối như vậy ….

Cô rất muốn thấy nụ cười của anh, nụ cười như hôm trước anh đã cười với cô, dịu dàng đến làm cho trái tim người ta nhẹ nhàng giương cao, bay bổng trong gió xuân ……

Cô rất muốn lau đi đau thương trong đôi mắt anh ……

Lý Gia Ninh đứng lên, cố lấy dũng khí đi về phía Kỳ Dịch.

“Hây, Kỳ Dịch!” Lý Gia Ninh bất chấp tất cả kêu tên người vốn không nhìn thấy cô.

“A, là cô!” Kỳ Dịch nhìn thấy Lý Gia Ninh, lập tức lộ ra nụ cười. “Ngồi đi, cô uống gì?”

Lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng đó, tim Lý Gia Ninh run lên.

“Thật trùng hợp, gặp được cô ở đây.” Kỳ Dịch tuỳ tiện nói một câu, xoay người qua nói về đồ uống với người phục vụ.

Lý Gia Ninh không cách nào tiếp lời. Cô không dám nói với anh ấy, kỳ thực hai ngày nay cô đều đi vòng quanh gần quán bar này, chính là hi vọng có thể gặp được anh.

Mấy ngày tiếp theo, Lý Gia Ninh mỗi ngày đều giống như bị dẫn dụ, đến quán bar nảy tìm Kỳ Dịch. Hơn nữa Kỳ Dịch cũng tỏ vẻ như rất hoan nghênh cô ấy đến. Mấy lần sau, Lý Gia Ninh phát hiện Kỳ Dịch là một người rất vui tính, kiến thức lại rộng. Trò chuyện cùng Kỳ Dịch, rất thoải mái nhẹ nhàng, quả thực chính là một loại hưởng thụ.

Chỉ là, có khi anh ấy đột nhiên trầm mặc, nhìn mặt cô, tâm tư lại không biết đã trôi về đâu. Lý Gia Ninh có thể cảm thấy được, anh ấy không phải là đang nhìn mình. Anh ấy là thông qua gương mặt mình, nhìn một người khác ………

Sự bi thương trong đôi mắt anh ấy, khiến Lý Gia Ninh nhìn thấy cũng gần như rơi nước mắt …..

“Kỳ Dịch …….” Cô rất nhẹ nhàng gọi tên anh.

“Xin lỗi, tôi thất thần rồi.” Kỳ Dịch tỉnh táo lại, vội vàng di chuyển ánh mắt, một hớp liền uống cạn rượu trong li. Lý Gia Ninh không lên tiếng, chỉ nhìn Kỳ Dịch.

Thấy ánh mắt ngấm ngầm muốn đặt câu hỏi của Lý Gia Ninh, Kỳ Dịch do dự một hồi, quyết định chọn cách giải thích: “Cô rất giống với ……” Kỳ Dịch không nói tiếp, chỉ sờ vào chiếc nhẫn trên ngón tay.

Lý Gia Ninh biết rồi, cô biết nhất định là mình giống với người vợ đã mất của anh, Lý Gia Ninh lòng tràn đầy chua chát. Cô cười khổ, cười bản thân quá ngây thơ, người đàn ông xuất sắc như anh ấy, sao có thể thích mình?

Hèn gì anh ấy chủ động chở mình, nói chuyện với mình, nhìn mình đến xuất thần như vậy…..

Tất cả hạnh phúc như một giấc mộng, đều là vì cô giống với người vợ đã chết cách đây ba năm! Lúc này đây, Lý Gia Ninh đố kị đến chết người phụ nữ đó --- cô tôi là một người như thế nào, mà có thể làm một người đàn ông xuất sắc như thế này, nhớ cô tôi đến ba năm, vẫn không quên được!

Nhưng cũng là vì mình giống cô tôi, mới có thể ngồi đối diện với Kỳ Dịch như thế này, mới có thể trò chuyện với Kỳ Dịch, nhìn thấy anh ấy cười dịu dàng! Có thể như vậy cũng tốt ……. Trong cay đắng, Lý Gia Ninh vẫn cảm thấy một tia may mắn.

“Xin lỗi ……” Người nam nhân đó lại nói.

“Không có gì.” Lý Gia Ninh lắc lắc đầu, cúi xuống nhìn nước trong li.

“Anh vẫn rất yêu cô ấy?” Ra khỏi quán bar, nhìn người trước mặt, Lý Gia Ninh cuối cùng hỏi ra vấn đề cô vẫn luôn che giấu trong lòng.

Cô thấy toàn thân Kỳ Dịch run lên, dừng chân, cúi đầu không nói chuyện. Bóng lưng cường tráng đó nhất thời hiện ra vẻ cô đơn đau khổ, khiến người ta có ảo giác bất kham …….

Lý Gia Ninh hối hận cắn chặt môi, không biết nên làm sao mới tốt.

Kỳ Dịch trầm mặc trong cơn gió đêm mát lạnh một lúc lâu, mới thấp giọng, nói: “Phải, tôi vẫn rất yêu người đó! Tôi cả đời này cũng chỉ yêu một người đó …….”

Lệ đã hiện ra trong đôi mắt của Lý Gia Ninh …….cô thích người đàn ông này, cô yêu anh ấy! Nhưng anh ấy không yêu cô, mãi mãi cũng không! Trái tim của anh đều đã thuộc về người phụ nữ đã chết đó ……

“Xin lỗi ……” Kỳ Dịch đứng trước mặt Lý Gia Ninh, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô.

Nhìn khuôn mặt rất giống này, Kỳ Dịch đột nhiên nhớ đến nước mắt của Hàn Huyền Phi, hắn nhớ hình dáng khi Hàn Huyền Phi ôm mình khóc ……

Tim của hắn như bị moi ra, nước mắt tuôn trào mãnh liệt ra khỏi hốc mắt. Hắn vội xoay người đi, cố gắng áp chế bản thân, không muốn để Lý Gia Ninh nhìn thấy hắn thất thố. Nhưng nỗi đau sâu sắc xé lòng đó, làm hắn không tài nào khống chế được rơi nước mắt ……

Kỳ Dịch khi lái xe lại khôi phục được thần thái, thần tình ổn định. Lý Gia Ninh không nhìn thấy vẻ bi thương lúc nãy trên gương mặt Kỳ Dịch, cô ấy trước giờ chưa từng nhìn thấy người nào lại đau khổ như vậy……

Ánh đèn sáng loá bên ngoài xẹt qua mặt Kỳ Dịch. Lý Gia Ninh vừa chua xót vừa thương tiếc nhìn người nam nhân này, nhìn những đường cong lạnh lùng trên mặt người đó.

Có thể được người này yêu, chết cũng cam lòng ……. Lý Gia Ninh nhớ đến lời Tiểu Hứa từng nói. Phải a, chết cũng cam lòng …..

“Lần trước nghe cô nói về quê nhà của mình, tôi rất hứng thú.” Kỳ Dịch vẫn luôn im lặng đột nhiên nhắc đến đề tài mấy hôm trước. “Tôi muốn thấy thị trấn nhỏ cổ kính của Giang Nam. Khi nào cô muốn về nhà, tôi có thể chở cô đi, cô giới thiệu một nhà trọ cho tôi là được rồi.”

“Được a!” Đối với đề nghị không ngờ này, tim Lý Gia Ninh đập điên cuồng. “Tôi còn có thể làm hướng dẫn viên cho anh, xung quanh tiểu trấn còn có rất nhiều cảnh đẹp.”

“Vậy thì chắc chắn rồi nhé, khi nào đi thì kêu tôi một tiếng.” Kỳ Dịch xoay đầu nhìn gương ngập tràn đầy nụ cười của Lý Gia Ninh. Thấy cô không giấu được sự vui mừng, Kỳ Dịch cũng không khỏi cười lên.

………

Đây là một thị trấn nhỏ rất yên tĩnh, giống như một thế ngoại đào viên. Sự thay đổi hoàn toàn của bên ngoài, dường như không một chút ảnh hưởng đến nơi này.

Dưới cây cầu nhỏ nước nhẹ nhàng trôi, ánh mặt trời chiếu xuống, loé lên tia sóng lấp lánh, bên bờ sông dương liễu nhẹ nhàng rũ xuống, cành lá dài đung đưa theo gió, thật là thanh nhàn tĩnh dật. Phiến đá lót đường bên bờ sông, lai vãng có hai, ba cư dân đang nhàn nhã dạo chơi, trên thềm đá nhỏ hẹp của con sông nhỏ, có mấy phụ nữ đang giặt đồ bên sông.

Lý Gia Ninh hứng chí bừng bừng đẩy Kỳ Dịch vào một ngôi nhà bên sông. Cô ấy vừa vào cửa đã réo gọi ba mẹ, ba mẹ cô vui vẻ vội vàng đi ra đón cô.

Kỳ Dịch vào cùng, nhìn thấy mảnh sân nhỏ có một bụi tre um tùm.

Đá cuội màu xanh không dính một chút bụi trần trải đầy khắp khu vườn, loé lên tia sáng bóng bẩy. Rêu xanh rợp trong khe đá, dưới bóng cây râm mát, hết sức thanh ưu thâm thuý.

Một luống hoa hình dáng kì lạ nằm trên một sơn thạch giả, dưới sơn thạch có đủ loại hoa cỏ, hương hoa phảng phất lan toả trong khu vườn nhỏ trong lành. Mấy bức tường quét vôi trắng, dây hoa khiên ngưu bò khắp, những chiếc lá xanh đậm, tô điểm cho mấy đoá hoa màu tím nhạt, trong gió nhẹ khẽ run lên.

Trong lòng Kỳ Dịch đột nhiên thấy rung động, khu vườn thanh nhã xuất trần này cho hắn một cảm giác quen thuộc ……

Lý Gia Ninh không để ý thần tình thay đổi của Kỳ Dịch, vui mừng giới thiệu Kỳ Dịch cho ba mẹ cô. Ba mẹ của Lý Gia Ninh đều là người chất phát, tiếp đãi rất hoà nhã, cho người ta cảm giác gần gũi.

“Đi làm quen với anh của tôi đi! Đi thôi, anh ấy ở sau vườn, tôi dẫn anh đi.” Về đến nhà Lý Gia Ninh như một con chim tước nhỏ bay nhảy, Kỳ Dịch cũng bị cảm nhiễm cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều.

Hắn mỉm cười mặc cho Lý Gia Ninh kéo mình đi qua đại sảnh.

Hậu viện của Lý gia có hơi lộn xộn, trên tường là một số vật phẩm không dùng nữa, có treo vài cây cải khô. Cỏ dại từ trong đá vươn đầu ra, thưa thớt điểm xuyến trên mặt đất .

Bên phải có trồng một cái cây rất lớn, cành lá ưu nhã vươn dài che kín một nửa vườn, trong lá xanh nở ra đoá hoa nhỏ màu trắng hồng, dưới ánh mặt trời, tươi đẹp rực rỡ ……

Bên cái giếng cũ trong vườn, một nam tử còn trẻ đứng đó, đang ngẩng đầu nhìn hoa lá mỏng manh ……

Vừa nhìn thấy người đó, Kỳ Dịch như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, ngơ ngác. Sắc mặt hắn trong phút chốc chuyển sang trắng bệch, giống như mất hồn đứng yên bất động, hai mắt chăm chú nhìn người kia.

Gió thổi, cánh hoa nhỏ nhắn rơi rụng như những hạt mưa nhỏ. Người đó quần áo màu trắng, thân hình cao ốm, đứng trong cơn mưa hoa, hệt như thần tiên ……

…………. ………….

Lệ, từ từ chảy xuống …….

Kỳ Dịch mơ hồ thấy được ánh mắt của người đó, trong miệng thì thào kêu lên cái tên mà không lúc nào không lẩn quẩn trong tim hắn:

“Hàn Huyền Phi ……..”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio